Cherry Cake - Chương 101

lịch update: 2 tuần 1 lần vào thứ 6

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA. 
----------------------
Chắc là hết cách rồi. Cuố
i cùng, Seo Soo Hyun từ bỏ việc đánh thức Ki Tae Yeon và chờ anh ngủ thiếp đi. Người đàn ông nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khiến cậu cảm thấy xấu hổ vì đã nghĩ rằng sẽ phải đợi rất lâu.

Nhờ đó, Soo Hyun lại phải loay hoay một lúc rồi mới thoát ra khỏi giường được.

Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với Ki Tae Yeon khi đã uống đến cốc nước thứ ba.

"Có tác dụng phụ của thuốc ức chế à?"

Seo Soo Hyun đặt cốc xuống và suy nghĩ sâu hơn.

Thuốc ức chế, nếu so với tiêu chuẩn của Beta thì nó là một loại thuốc tương tự như thuốc giảm đau. Vì là thuốc nên cậu nghĩ đến việc uống quá liều sẽ không tốt.

"Có lẽ chú cần đến bệnh viện...."

Mặt khác, cậu cũng lạc quan rằng vì là alpha trội nên có lẽ không sao.

Trước mắt cứ theo dõi đã.

Seo Soo Hyun khẽ quyết tâm rồi rót thêm một cốc nước nữa.

Chú ổn thật chứ? Sau một hồi băn khoăn, Soo Hyun cẩn thận đặt chân xuống sàn. Mông cậu đau vì bị đánh mấy lần, chỗ đó cũng rát, nhưng dù sao thì sau khi ngâm mình trong bồn nước nóng, cậu cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cảm thấy có lỗi vì mình tắm trước - cậu định tắm cho anh như anh đã từng làm với cậu, nhưng rõ ràng là không thể - cậu kiểm tra tình trạng của Ki Tae Yeon thì lại cảm thấy có gì đó không ổn.

"Phòng khi..."

Seo Soo Hyun nhặt chiếc quần của Ki Tae Yeon đang vứt bừa bãi trên sàn lên. Đúng như cậu dự đoán, túi quần trống rỗng.

Hay là phải nói với các chú đàn em giám đốc nhỉ.... Sau khi xác nhận không có điện thoại, cậu chậm rãi bước về phía phòng khách. Dù sao thì tình trạng của người đàn ông có vẻ bất thường nên cậu nghĩ tốt hơn là nói với các chú hoặc là thư ký trưởng.

"Không phải bất thường theo kiểu 'bất thường thật sự' nhưng mà..."

Người đàn ông vốn nhạy cảm với tiếng động lại chỉ ngủ say sưa nên không biết có nên nói là không bất thường hay không. Có vẻ như không đến mức phải lo lắng quá, nhưng có lẽ nên nói trước thì tốt hơn.

Đáng tiếc là Seo Soo Hyun không đủ sức để cõng người đàn ông to lớn hơn cậu rất nhiều đến bệnh viện. Tuy eo cậu khỏe đến mức có thể vác được bao phân bón, nhưng thực tế, đó là khi Ki Tae Yeon tỉnh táo và thể trạng của cậu tốt, còn việc cõng một người đang ngủ với cái eo đã bị hành hạ đến kiệt sức thì gần như là một phép màu.

"Ơ."

Khi cậu định ra cửa thì nhìn thấy chiếc điện thoại rơi gần đó. Không biết là người đàn ông làm rơi hay ném khi bước vào, màn hình bị nứt, nhưng khi ấn vào nút home, ánh sáng lại lóe lên.

"Không phải điện thoại ca giám đốc mà là điện thoại của mình?"

Thay vì mở cửa, Seo Soo Hyun bật trình duyệt web trên điện thoại rồi quay trở lại phòng ngủ. Ki Tae Yeon vẫn còn đang ngủ.

Soo Hyun lặng lẽ lắng nghe tiếng thở của người đàn ông rồi nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Sau đó, cậu vào trang web tìm kiếm và nhập từ khóa.

[Tác dụng phụ của thuốc ức chế Alpha]

Nhiều bài viết hiện ra. Seo Soo Hyun cân nhắc cẩn thận rồi ấn vào bài viết của người mà cậu tin tưởng nhất. Nickname là Dược sĩ thông thái.

[Hiệu quả và tác dụng phụ của thuốc ức chế]

Cậu nghĩ rằng sẽ có phần hiệu quả và tác dụng phụ ngắn gọn, nhưng kỳ lạ là thanh cuộn lại rất dài. Chắc là do có nhiều ảnh.

1.           Thuốc ức chế là gì?

Seo Soo Hyun lập tức cuộn xuống.

Bên dưới đó là các loại thuốc ức chế, công dụng của thuốc ức chế, cách dùng và những điều cần lưu ý, v.v., liên tục tiếp diễn. Tác dụng phụ mà cậu tò mò nhất mãi đến cuối mới xuất hiện.

"Sao lại lắm lời vô ích thế này."

Trong số đó, thông tin mà Seo Soo Hyun đang tìm kiếm gần như chỉ xuất hiện ở dòng cuối cùng.

"Suy giảm ý thức, hạ huyết áp, rối loạn hệ pheromone... Hc."

Phạm vi của tác dụng phụ rộng hơn cậu nghĩ và các triệu chứng cũng nghiêm trọng.

Có lẽ chú cần đến phòng cấp cứu ngay thì hơn? Seo Soo Hyun khẽ quay lại nhìn Ki Tae Yeon. Ngay khi cậu vừa rời khỏi vòng tay anh, anh đã định túm lấy cậu lần nữa, nên cậu đã ôm cái gối mà cậu hay dùng cho anh, và anh vẫn đang ôm cái gối đó ngủ với vẻ mặt không mấy hài lòng.

Soo Hyun đưa đầu gối lên giường, bò lại gần rồi đặt tay lên trán Ki Tae Yeon. Tuy nóng hơn bình thường nhưng không đến mức sốt cao. Tiếng tim đập cậu nghe thấy khi áp tai vào ngực anh cũng không gấp gáp hay chậm chạp.

"Vì là dạng trội nên chú không sao nhỉ..."

Seo Soo Hyun lại cầm điện thoại lên thêm từ "trội" vào trước từ tìm kiếm.

"Có vẻ giống như lúc nãy. A, có ở đây."

Tiêu đề là tác dụng phụ của thuốc ức chế, nhưng chắc chắn có cụm từ Alpha trội trong dòng chữ hiển thị bên dưới tiêu đề. Lần này, bài viết cũng đầy những câu chuyện vô nghĩa, nhưng Seo Soo Hyun tập trung tìm kiếm cụm từ Alpha troijvà từ từ cuộn màn hình xuống.

[Vậy thì, nếu Alpha hoặc Omega trội dùng quá liều thuốc ức chế thì sao?]

Cuối cùng cũng tìm được câu mà mình muốn, cậu nuốt nước bọt.

[Nếu Alpha hoặc Omega thường hoặc kém dùng quá liều thuốc ức chế thì có thể xuất hiện các tác dụng phụ như trên.]

Cậu phải trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch vì lo lắng vô cớ.

[Alpha hoặc Omega trội chắc sẽ không dùng quá liều thuốc ức chế đâu nhỉ? _<]

"Ơ, cái gì đây..."

[Đến đây là hết phần tìm hiểu về tác dụng phụ của việc dùng quá liều thuốc ức chế rồi nhé! Hẹn gặp lại mọi người trong những câu chuyện thú vị về Alpha và Omega lần sau! Nếu các bạn thích bài viết này thì hãy follow mình nhé!

#Thuốcứcchế #Tác dụng phụ của thuốcứcchế #Alphaưu sinh #Omegaưu sinh #Alpha #Omega]

Đến cui cùng cũng chỉ toàn là những lời vô nghĩa.

Tuy thất vọng nhưng ít nhất thì cậu cũng thu được một điều.

"Mà thì, tính trội hầu như không dùng quá liều thuốc ức chế nhỉ. Có phải vì ai cũng muốn làm tình với dạng trội không?"

Có lẽ là vì dạng trội kiểm soát pheromone tốt nên thế.

 

Khi những suy nghĩ kết thúc ở đó, cậu càng không thể hiểu được lý do người đàn ông dùng quá liều thuốc ức chế. Việc anh không gặp Omega khác là điều tốt, nhưng không cần thiết phải uống mấy viên thuốc ức chế một ngày. Thông thường, chỉ cần uống một viên mỗi ngày trong chu kỳ.

Dù giá cả và công dụng của từng loại thuốc ức chế khác nhau một trời một vực thì mọi người đều biết rằng một viên một ngày là liều lượng phù hợp. Hơn nữa, với tài sản của người đàn ông thì dù có đắt đến đâu việc anh được kê đơn loại thuốc ức chế phù hợp với mình cũng không khó, nên cậu không hiểu tại sao anh lại uống mấy viên một ngày.

Seo Soo Hyun lại kiểm tra sắc mặt của Ki Tae Yeon. Vết cau mày hơi nhăn nheo khiến cậu hơi lo lắng, nhưng may là anh có vẻ không bị đau nhiều.

"Có lẽ không đến mức phải đi cấp cứu...."

Phòng khi có chuyện gì, cậu sẽ theo dõi anh cẩn thận, nếu thấy có gì đó bất thường thì cậu sẽ liên lạc với thư ký trưởng.

Vì hơi sốt nên phải lau người cho chú mới được. Cậu định đi lấy khăn ướt và tắt điện thoại thì một tin nhắn hiện lên trên hình nền là ảnh của Bok Sil.

[Soo Hyun à. Anh là Chan Seo đây. Anh thấy em không trả lời tin nhắn nên... anh sợ em chặn anh rồi. Từ Số của em , anh cũng nhận được tin nhắn lạ nữa.]

Đó là một tin nhắn từ một số chưa được lưu.

Seo Soo Hyun chớp mắt trước từ "chn" bất ngờ. Nếu là số của Lee Chan Seo thì đương nhiên phải được lưu rồi. Vậy mà lại là chặn. Cậu bắt đầu nghi ngờ rằng đó có thể là lừa đảo.

[Xem tin nhắn xong thì gọi cho anh nhé. Anh tìm được bố em ở đâu rồi.]

Nếu là về Seo Jung-gyun thì không thể là lừa đảo được. Seo Soo Hyun lập tức gửi tin nhắn trả lời.

[Hjnh vta jio miws njm h]

quá vội nên cậu đã đánh máy sai.

Chưa kịp sửa lỗi thì điện thoại đã reo. Seo Soo Hyun vội vàng ấn nút từ chối. Ngay lập tức, một tin nhắn nữa được gửi đến.

[Em không tiện nghe máy à?]

Sợ rằng Ki Tae Yeon sẽ tỉnh giấc, Seo Soo Hyun kiểm tra người đàn ông trước. Lông mày anh nhíu lại hơn lúc nãy, nhưng có vẻ như anh vẫn chưa tỉnh.

 

[Um ddtn van tn njn cx jx]

Lần này cũng đầy li chính tả. May mắn là Lee Chan Seo đã hiểu ý cậu và gửi tin nhắn trả lời.

[Chcho em địa chỉ thì hơi khó. Hay là cùng anh đi gặp chú nhé? Đi cùng anh có lẽ sẽ bớt nguy hiểm hơn là đi một mình. Anh cũng lo lắng vì người đó đã đánh em lần trước.]

[Đi với hyung à?]

[ừm]

Seo Soo Hyun không thể trả lời ngay lập tức. Chẳng phải đi cùng giám đốc thì tốt hơn đi cùng anh Chan Seo sao?

Hôm qua cậu đã trút hết những lời trong lòng ra rồi, nên anh chắc hẳn đã biết rằng cậu đã nghe lén cuộc trò chuyện của anh và Seo Jung-gyun. Đã định nói chuyện cho ra nhẽ, nhưng không may lại rơi vào kỳ phát tình nên không thể nói chuyện đàng hoàng được, chắc chắn là sau khi anh tỉnh dậy cả hai sẽ có thể trò chuyện đàng hoàng, và dù theo hướng nào thì cũng sẽ có kết luận. Về vấn đề đất đai, hay về vấn đề tình cảm của cậu.

'Chẳng lẽ chú lại không nhớ gì à? Tác dụng phụ của thuốc ức chế đâu có mất trí nhớ.'

Thay vì gửi tin nhắn trả lời, Seo Soo Hyun đặt điện thoại xuống rồi lặng lẽ nhìn Ki Tae Yeon đang ngủ.

Đột nhiên, một câu hỏi nảy ra trong đầu cậu: Liệu Ki Tae Yeon có thể đi cùng cậu đến gặp Seo Jung-gyun không? Nếu vấn đề không phải là về đất đai mà là về bản thân Seo Jung-gyun thì Ki Tae Yeon cũng chỉ là người ngoài mà thôi.

"Việc mình tỏtình thì đúng là vấn đề để mình và giám đốc nói chuyện rồi...'

Nếu xét kỹ thì cậu mới là người ngoài cuộc trong vấn đề liên quan đến đất đai. Dù sao thì Seo Jung-gyun đã giao dịch với người đàn ông bằng cách thế chấp đất, nên về mặt pháp lý, cậu khó mà can thiệp được. Nhưng không có luật nào nói rằng cậu không được chất vấn Seo Jung-gyun về những vấn đề không liên quan đến đất đai.

Cậu không phải là thằng ngốc, chuyện gì cần chất vấn thì phải chất vấn.

Thay vì bối rối và ngây người nghe những gì Seo Jung-gyun nói như lần trước, cậu phải chất vấn ông ta tại sao lại làm như vậy. Chỉ có như vậy thì cậu mới có thể giải tỏa được phần nào.

Cậu đang băn khoăn không biết phải làm sao thì màn hình lại nhấp nháy sáng.

[Hay là gặp nhau một lát đi? Anh nghĩ nói chuyện trực tiếp thì tốt hơn. Câu chuyện hơi dài để nhắn tin.]

Seo Soo Hyun khẽ hít một hơi.

Cậu phải tự mình giải quyết vấn đề này.

[Em biết rồi, gặp nhau ở đâu ạ?]

Seo Soo Hyun dùng chiếc khăn được vắt kỹ lau nhẹ nhàng cơ thể của Ki Tae Yeon đang ngủ. Cậu đã phải ra sức lau chùi rồi lại bị người đàn ông đang ngủ tóm lấy ôm vào lòng, phải khó khăn lắm mới thoát ra được.

 

'Lại lạch bạch làm gì đấy. Mẹ kiếp, đây là cái gì nữa.'

Ánh mắt nhìn xuống cái gối mà anh đã ôm thay cậu khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng.

'Tôi muốn dậy uống nước, nhưng sợ Giám đốc thức giấc vì tôi... Với lại, nhân tiện tôi đi tắm luôn rồi. Tôi xin lỗi vì đã tắm một mình, nên tôi định lau người cho chú.'

"Làm bảo mẫu cho ông già à?"

"Không phải như thế đâu... Trước đây Giám đốc đã bế tôi đến tận phòng tắm rồi còn đích thân tắm cho tôi nữa mà. Nhưng tôi không có sức để bế Giám đốc như vậy, với lại nếu muốn bế Giám đốc thì phải cõng, mà lưng tôi đau quá. Vậy nên tôi định lau cho chú, vì tôi sợ chú cảm thấy khó chịu nếu cứ để như vậy."

"Thôi được rồi, ngoan ngoãn ở yên đấy."

Người vừa mới ngủ dậy mà sức khỏe tốt thật.

Nhờ đó, Seo Soo Hyun lại bị Ki Tae Yeon đè nghiến rồi nằm vật ra giường.

"Chú có thấy khó chịu ở đâu không ạ? Có nên gọi thư ký không ạ? Tác dụng phụ của thuốc ức chế có cả hạ huyết áp với rối loạn ý thức đấy ạ. Nghe nói chú uống nhiều thuốc ức chế lắm mà."

"Ngủ một giấc rồi sẽ đỡ thôi. Cứ líu lo mãi đi. Như thế đỡ nhức đầu hơn."

"Chú còn đau đầu nữa ạ? Tôi không tìm thấy triệu chứng đó..."

Dù vậy, Seo Soo Hyun vẫn cố gắng nói huyên thuyên. Có điều cậu vẫn chưa kể với anh về việc mình định đi gặp Lee Chan Seo.

Nghĩ đi nghĩ lại thì việc nhắc đến chuyện đó với người đang đau đầu có vẻ không phải là thời điểm thích hợp. Không phải chỉ mới mấy ngày trước anh đã nổi giận vô cớ chỉ vì cậu đi gặp Chan Seo hyung sao? Hôm nay chỉ là gặp Seo Jung-gyun gần đây vì có việc thôi nên chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

"Chút nữa là đến giờ hẹn rồi."

Seo Soo Hyun lẩm bẩm một mình sau khi lau nhẹ cơ thể người đàn ông để anh không thức giấc. Anh đã bị chà đi xát lại như vậy mà dương vật vẫn cương cứng khiến cậu có chút rợn người, nhưng dù sao thì cậu cũng đã lau sạch hết những chỗ có thể lau được.

Dù cậu chỉ lau những chỗ da trần lộ ra ngoài vì khó lật cái cơ thể đầy cơ bắp đó, nhưng lòng cậu vẫn cảm thấy mãn nguyện. Tất nhiên, cậu đã phải cố gắng rất nhiều để không ý thức đến cái dương vật đang cương cứng.

Mới chỉ vài phút trước thôi cậu còn định lau cả dương vật nữa cơ. Lúc đó nó cũng hơi cương cứng nên cậu chỉ nghĩ là do buổi sáng nên thế thôi, không để ý lắm. Seo Soo Hyun cũng là đàn ông nên cậu biết rõ đó là hiện tượng sinh lý bình thường nên cậu không thấy có gì phải xấu hổ cả. Nhưng khoảnh khắc cậu chạm tay vào để lau một cách cẩn thận thì dương vật lại giật mình rồi cương cứng hoàn toàn. Người đàn ông trở mình là điều tất yếu.

"...T...ại sao, lại còn...cương nữa."

Quá hoảng hốt, Soo Hyun vội vàng rụt tay lại. Cậu cảm thấy nếu chạm vào nữa thì có chuyện lớn mất. Cậu cố gắng lờ đi với hy vọng nó sẽ xìu xuống, nhưng dương vật vẫn cương cứng.

"Một lát nữa chắc sẽ xìu thôi."

Seo Soo Hyun làm như không thấy gì rồi xuống giường.

Cậu bỏ khăn vào máy giặt và bấm nút giặt rồi đi vào bếp lấy một cái bánh dacquoise từ tủ lạnh ra ăn. Cậu đã định ăn trưa cùng Ki Tae Yeon nên đến giờ vẫn chưa ăn gì, bụng đói cồn cào. Dù vậy, cậu vẫn muốn ăn cùng anh nên từ lúc thức dậy cậu chỉ ăn vặt lặt vặt.

"Oa, vị bánh injeolmi ngon thật này."

Seo Soo Hyun nhớ đến lời của Lee Chan Seo rằng số điện thoại của anh đã bị chặn, cậu cố gắng tìm danh sách chặn để xác minh rồi đưa bánh vào miệng, vị bánh khiến cậu ngạc nhiên. Seo Soo Hyun đặt điện thoại xuống bàn rồi xem xét cái bánh trong tay. Cậu lấy bánh ra theo cảm tính, nên nhìn thấy cái nhãn dán "Dacquoise cốm injeolmi" thì cậu nghĩ "Cũng có cả loại này cơ à", cậu cảm thấy lạ, nhưng bánh thực sự có vị injeolmi.

Lần này cậu khẽ lè lưỡi liếm lớp vỏ bánh. Cậu nghĩ rằng mình nhầm, nhưng cậu thực sự cảm nhận được vị bột đậu nành đặc trưng của injeolmi.
"Ngon quá
."
Đâ
y là lần đầu tiên cậu ăn bánh dacquoise, và không chỉ có bột đậu nành là ngon. Khoảnh khắc răng chạm vào, bánh giòn tan nhưng khi cắn một miếng thì lại cảm thấy dai dai, kết cấu đó quả thực rất tuyệt vời. Hơn nữa, bên trong còn có kem và cốm nữa, cốm thì khỏi phải bàn, còn kem thì có vị tương tự như kem ngô được bán ở siêu thị, rất hợp khẩu vị của cậu.
Sau khi bị giam trong nhà, đồ ăn vặt thường được giao c
ùng với cơm hộp. Vì không phải do cậu chọn nên có cả những món tráng miệng mà cậu còn không biết là chúng tồn tại trên đời, và cái bánh dacquoise mà cậu đang ăn là đồ ăn vặt được giao cùng với bữa trưa ngày hôm qua. Ngoài dacquoise injeolmi ra thì còn có nhiều thứ khác nữa, có vẻ như nếu đói thì cậu có thể lấy thêm ra ăn.
"A. Điện thoại."
Seo Soo Hyun cố gắng tìm và bấm vào danh sách chặn tin nhắn. Vì cậu không hay dùng điện thoại ngoài việc gọi điện, vào mạng và chụp ảnh nên dù là việc không có gì to tát nhưng cậu vẫn loay hoay một lúc. Đúng như lời ca Lee Chan Seo, tên của anh hiện lên sờ sờ trong danh sách các số bị chặn. Bên dưới là tên "Thư ký Seo Ji Hwan".

Tại sao số của thư ký lại bị chặn nhỉ? Soo Hyun gỡ chặn tất cả các số rồi đi vào hộp thư spam. Lee Chan Seo nói là đã gửi tin nhắn, nhưng không có tin nhắn nào được lưu trữ cả. Chắc chắn không thể có chuyện tin nhắn bị gửi lỗi mấy lần liền, vậy nên có lẽ người đàn ông đã xóa chúng đi.
"Sao lại xóa nhỉ..."
Cậu vừa ăn hết cái bánh dacquoise b
é tí nhưng chắc chắn là đắt tiền trong nháy mắt, vừa đứng dậy để lau bột đậu nành rơi trên bàn. Điện thoại reo. Soo Hyun vội tắt báo thức rồi lau nốt chỗ bột đậu nành còn lại rồi đi vào phòng ngủ.
Ki Tae Yeon vẫn đang ngủ.

"Ừm, tôi sẽ đi và về nhanh ạ."
D
ù vậy, tốt nhất là nên để lại lời nhắn để phòng trường hợp bất trắc.

Soo Hyun lại đi vào bếp để viết lời nhắn, cậu dán tờ giấy đó lên cửa ra vào chứ không phải trên bàn rồi khẽ mở cửa.
"Ơ?"
Cậu cứ nghĩ là cửa sẽ không mở, nhưng cá
i cửa ra vào đã đóng chặt mấy ngày nay lại từ từ mở ra. Cậu thò đầu ra như rùa thì thấy hành lang vẫn trống không.

Trước khi đi cậu đã tự nhủ là nếu có ai đó ở phía trước thì mình sẽ nói dối là đã được Giám đốc cho phép, nên thế này còn tốt hơn.
Seo Soo Hyun cẩn thận bỏ điện thoại vào túi quần rồi bước đi.
Trước tiên cậu sẽ gặp Lee Chan Seo để nghe về tung tích của Seo Jung-gyun, sau đó cậu sẽ về nhà để nói chuyện sâu sắc với Ki Tae Yeon. Chủ đề củ
a cuộc trò chuyện là liệu anh có chấp nhận lời tỏ tình của cậu hay không.

-------

"Soo Hyun à!"

Seo Soo Hyun dừng bước trước tiếng gọi tên vang lên từ một nơi không ngờ tới. Cậu thấy có xe hơi đậu ở đó, cậu nghĩ vậy thôi chứ không để ý, ai ngờ Lee Chan Seo lại mở cửa ghế sau và gọi cậu.

Hai người đã hẹn gặp nhau gần nhà cậu. Cậu nghĩ anh sẽ đợi mình ở gần đây thôi chứ không ngờ anh lại ngồi trên chiếc xe mà cậu chưa từng thấy, hơn nữa lại còn là ở ghế sau nữa, Seo Soo Hyun tròn mắt ngạc nhiên.

"Anh."

"Lên xe trước đi."

Cậu biết anh là người một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không ngần ngại thực hiện, nhưng có vẻ như anh thực sự có ý định đi gặp Seo Jung-gyun với cậu. Ban đầu chỉ là đến để nghe chuyện thôi, cậu cảm thấy có lỗi, nhưng Seo Soo Hyun vẫn ngoan ngoãn lên xe ngồi ở ghế sau vì nghĩ rằng mình nên lên xe trước.

"Xin chào."

Người lái xe đang ngồi ở ghế lái. Cậu cúi đầu chào thì người đàn ông cũng cúi đầu đáp lại.

"Sao anh biết em sống ở đây?"

Cánh cửa vừa đóng lại thì xe bắt đầu lăn bánh.

"Anh nghe chú nói."

"Chú ? Bố em á?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo