Cherry Cake - Chương 102

lịch update: 2 tuần 1 lần vào thứ 6

"Ừ. Ngạc nhiên hả? Chú nói cho anh biết đấy, với lại anh cũng có nhiều chuyện muốn nói với em nên mới rủ em ra gặp mặt."

Seo Soo Hyun lúc này mới nhận ra lý do Lee Chan Seo nhất quyết muốn gặp mình. Anh nhận được thông tin về nơi mình sống từ Seo Jung-gyun chứ không phải ai khác, đó là điều mà cậu không hề tưởng tượng ra.

Cậu cảm thấy mình nên lắng nghe những gì Lee Chan Seo nói nên cậu nhìn anh, anh tỏ vẻ vui mừng trong lòng, nhưng rồi đột nhiên cau mày. Sau đó, anh nghiêng người và dùng tay chạm vào gáy cậu.

"Cái này là sao thế?"

Theo Phản xạ, Soo Hyun rụt vai lại và đưa tay lên che cổ. Mãi đến lúc này, cậu mới lo lắng rằng những dấu vết mà người đàn ông để lại có thể bị lộ ra. Vì cậu không phải là người hay đi ra ngoài nên ngay cả sau khi quan hệ với Ki Tae Yeon, cậu cũng không quá chú trọng đến trang phục, lần này cũng vậy, cậu mặc đại một bộ nào đó như một thói quen. Có vẻ như những vết đỏ đã lộ rõ ràng.

Đáng lẽ mình nên soi gương trước khi ra ngoài.

"C... chắc là bị côn trùng cắn ạ."

"Côn trùng? Còn chưa đến mùa hè ."

"Vườn của Giám đốc ở chỗ khác ạ. Dạo này chú ấy đang trồng cát cánh, chắc là tưới nước nên bị cắn."

Seo Soo Hyun bịa ra một lý do hợp lý. Cậu thỉnh thoảng vẫn thấy côn trùng nên đó không phải là hoàn toàn nói dối. Lương tâm cậu cắn rứt, nhưng chắc chắn không ai lại khoe chuyện mình quan hệ với ai đó cho hyung mà mình quen biết cả.

Hơn nữa, Lee Chan Seo là Beta, có lẽ anh sẽ cảm thấy khó chịu khi biết hai người đàn ông quan hệ với nhau. Dù ngày nay không còn nhiều người như vậy, nhưng khi nghĩ đến việc mấy ông bà trong xóm thỉnh thoảng vẫn xì xào bàn tán thì cậu lại nghĩ rằng không phải là không có người coi đó là chuyện đồi bại.

"Phải bôi thuốc vào mới được. Còn phải khử trùng nữa."

May mắn thay, có vẻ như Lee Chan Seo đã tin vào lời nói dối của cậu. Tiếng tặc lưỡi của anh nghe hơi cáu kỉnh, nhưng chỉ có thế thôi.

"Vâng. Về nhà em sẽ bôi ạ. Mà anh bảo nghe từ bố em là sao ạ?"

"Có vẻ như chuyện này hơi dài dòng đấy... Soo Hyun à, em có biết chú cờ bạc không?"

Seo Soo Hyun gật đầu. Nếu đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy chuyện này thì có lẽ cậu đã rất sốc, nhưng nhờ việc nghe lén cuộc trò chuyện với Ki Tae Yeon mà cậu không bị hoảng loạn.

"Em biết rồi à. Thấy Sao, lần trước khi chúng ta gặp nhau anh có nói là đã cho người theo dõi chú mà."

"Vâng."

"Cái này là anh tự ý làm mà không nói với em... Thật ra sau khi biết chú cờ bạc thì anh đã cố tình cho chú vay tiền đấy."

"Ơ?"

Tại sao lại cho vay tiền khi biết người ta cờ bạc? Soo Hyun chỉ biết chớp mắt. Lee Chan Seo ngượng ngùng cười rồi xoa má.

"Anh nghe nói thường thì khi có ván lớn thì người ta sẽ chôn chân ở đó mấy ngày liền. Anh chỉ muốn trói chân chú lại thôi."

"...."

Cậu hiểu ý anh là gì. Có nghĩa là anh đã cung cấp tiền để ông ta vùi mình vào sòng bạc trước khi ông ta lại lang thang khắp nơi.
"Xin lỗi. Anh hơi quá đáng nhỉ. Về phía Soo Hyun thì em có thể sẽ cảm thấy khó chịu vì anh lại đưa tiền cho người cha cờ bạc."

"Em không khó chịu đâu ạ. Em không biết anh lại quan tâm đến em đến mức đó, ngược lại em còn thấy có lỗi nữa."

"Đây là vấn đề quan trọng nên phải giải quyết nhanh chóng."

Nghĩ đi nghĩ lại thì cậu tò mò không biết Lee Chan Seo biết đến đâu. Có vẻ như anh không biết việc Seo Jung-gyun đã giao dịch với người đàn ông, vì đó là việc riêng của Seo Jung-gyun, nhưng khi thấy anh biết về chuyện cờ bạc hay đường đi nước bước của ông ta thì cậu lại nghĩ rằng có lẽ anh biết.

Nhưng những suy đoán đó chỉ là nhất thời.
"Nếu anh biết chú đã dùng đất của bà nội làm vật thế chấp thì anh sẽ không giúp em tìm chú mà sẽ giúp em ly lại đất thôi."
Có vẻ như anh vẫn chưa biết đến giao dịch với Ki Tae Yeon.

"Dù sao thì có lẽ vì là người từng làm kinh doanh nên chú cũng nhanh nhạy lắm. Chú nhận ra có người cho mình tiền nên anh đã trực tiếp gặp chú."
"Hyung gặp ạ
?"
"Ừ. Anh nói với chú rằng anh là người anh hàng xóm thân thiết với Soo Hyun. Khi chú hỏi tại sao anh lại cho tiền thì anh đã bảo chú đừng có đến gần em. Vốn dĩ những loại người như thế mà nghe thấy thế thì sẽ dùng chuyện đó để uy hiếp mà. Tiền thì không quan trọng, anh chỉ cần chú xin tiền anh thì anh sẽ dễ dàng tìm ra vị trí của chú hơn, nên anh đã cố tình tiếp cận chú."
"Ra là vậy."
Seo Soo Hyun mân mê ngón tay. Cậu cảm thấy vô c
ùng có lỗi với Lee Chan Seo.

"Nghe nói lần này ván bạc lớn lắm. Ông nội nói rằng ở sòng bạc chuyện vài người biến mất không có gì lạ cả... Anh nghĩ là trước khi chú l đến đó thì anh phải nói chuyện với em, nên anh đã liên lạc với em. Có vẻ như phải hành động nhanh chóng. Mà này, sáng nay sao em không nghe máy?"

Đến vết trên gáy cậu còn viện cớ là bị côn trùng cắn, cậu không biết mở miệng kể về Ki Tae Yeon như thế nào.
"Em làm rơi điện thoại nên chắc là nó bị hỏng rồi ạ. Em nghe điện không rõ lắm. Chắc vì thế nên em cũng không thấy tin nhắn của anh."

Seo Soo Hyun lấy chiếc điện thoại mà cậu đã bỏ trong túi ra. Màn hình điện thoại bị vỡ nên có vẻ như Lee Chan Seo cũng đã tin.
"Trên đường đi anh đổi cho em nhé? Chắc cũng có thời gian đấy."
"Không sao đâu ạ. Cũng không có gì gấp, để
sau em đổi cũng được. Mà giờ chúng ta đi đâu ạ?"
"H? Phải đi gặp chú l chứ. Nghe nói sòng bạc tối nay mới mở, trước đó mà gặp thì mới giải quyết được."
"Ơ..."

Cậu vốn định chỉ hỏi Lee Chan Seo địa điểm rồi về nhà nhanh chóng thôi, nên cậu khó mà đồng ý ngay được.

"Sao thế? Em có việc gì gấp hơn à?"

"Cũng không hẳn ạ..."

"Vậy chúng ta đi nhanh rồi về nhé. Anh đã chuẩn bị sẵn giấy tờ rồi, chỉ cần chú ký tên vào là được. Anh không quan tâm cái gã đó sẽ ra sao ở sòng bạc, nhưng phải tìm lại phần của em trước khi hắn ta dùng cái đó làm vật thế chấp."

Lời nói "Dù có chữ ký cũng vô ích thôi" đã nghẹn đến tận cổ rồi nhưng Seo Soo Hyun vẫn nuốt nó xuống. Nghe Lee Chan Seo nói xong, cậu cảm thấy sốt ruột rằng hôm nay có lẽ là cơ hội cui cùng để cậu đối mặt với cái gã đó. Nếu vậy, kết thúc mọi chuyện luôn nhân lúc đã ra khỏi nhà cũng không tệ.

"Đi đến đó có lâu không ạ? Em không thể rời nhà lâu được..."

"Không lâu đâu. Gần đây thôi."

Cậu cứ nghĩ rằng sòng bạc chỉ được tổ chức ở những ngọn núi hoang ở vùng quê, nhưng có vẻ như không phải lúc nào cũng vậy.

"Em hiểu rồi."

Seo Soo Hyun nhét điện thoại vào túi rồi tựa lưng vào ghế. Dù có tờ giấy nhắn dán trên cửa ra vào, nhưng nếu là người đàn ông thì chắc chắn anh sẽ theo dõi vị trí của cậu, nên ngay cả khi cậu về nhà muộn thì cũng không cần phải lo lắng.

---------

"....a"

 

Soo Hyun đột ngột mở mắt. Cậu hoảng hốt ngồi dậy khi thấy bức tường xa lạ, rồi cậu mới nhận ra mình đang nằm trên một chiếc ghế sofa dài. Đây là đâu vậy?

Có lẽ vì không ăn gì nên bụng cậu kêu lên òng ọc, Lee Chan Seo đã cho dừng xe giữa đường. Ký ức cuối cùng của cậu là ăn bánh sandwich và uống nước cam do tài xế của anh mua cho. Có lẽ cậu đã ngủ gật vì mệt mỏi sau một đêm dài.

"A, cuộc gọi ca Giám đốc."

May mắn thay điện thoại vẫn còn trong túi.

Seo Soo Hyun lấy điện thoại ra và đưa tay lên màn hình chính. Đúng lúc đó điện thoại reo lên. Người gọi không ai khác chính là Ki Tae Yeon.

Chú ấy dậy rồi à. Mình sẽ bị mắng mất. Vừa nghĩ như vậy thì cậu định bắt máy ngay.

Rầm!

Tiếng mở cửa thô bạo vang lên, một người đàn ông trông gian xảo bước vào. Một người đàn ông thấp bé đi theo sau.

"Là thằng đó hả?"

"Vâng. Anh ấy dặn dò đặc biệt ạ."

Tách, tách.

Người đàn ông nhai kẹo cao su ồn ào cười khẩy rồi vẫy tay.
"Bé con, lại đây nào."
Trên tay hắn cầm một cái gì đó giống như ống tiêm.

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Seo Soo Hyun vẫn bình tĩnh di chuyển ngón tay rồi nhét điện thoại vào khe ghế sofa. May mắn là cậu đã giật mình hạ tay xuống khi nghe thấy tiếng mở cửa nên có vẻ như bọn chúng chưa phát hiện ra điện thoại. Nếu bọn chúng phát hiện ra thì chắc chắn đã lao đến giật lấy rồi.

Không biết là đã bấm nút nghe chưa. Nghe không thấy tiếng chuông ồn ào, có vẻ như cậu đã bấm vào cái gì đó, nhưng vì cậu chỉ di chuyển ngón tay mà không nhìn nên cậu không chắc là mình đã bấm nút nghe hay nút từ chối. Giá mà bình thường mình dùng điện thoại nhiều hơn thì có lẽ đã biết rồi.

Seo Soo Hyun vừa hối hận vừa theo dõi những người đàn ông đang tiến lại gần mình. Cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhưng lúc này cậu càng phải bình tĩnh.

"Các anh là ai?"

"Bọn tao á? Thì là nhân viên ở đây thôi."

Gã gian xảo nhún vai và trả lời một cách nhẹ nhàng như đang hát. Cái ống tiêm trên tay hắn trông rất đáng ngờ. Nhỡ đâu là ma túy thì sao? Cậu nhớ đến tin tức gần đây thế giới đảo điên, có rất nhiều kẻ kỳ lạ tiêm ma túy cho người vô tội.

"...Quả nhiên đây không phải là một nơi bình thường."

Cho đến tận vừa nãy cậu vẫn chỉ đoán rằng Lee Chan Seo đã chuyển cậu đến đây rồi đi đón Seo Jung-gyun thôi. Cậu nghĩ rằng phòng tối om chắc là do đây là sòng bạc. Nhưng có vẻ như tình hình không được an toàn như vậy.

Có lẽ việc cấp bách nhất là thoát khỏi căn phòng này, khi cậu dồn lực vào đầu ngón chân để lén đứng dậy thì...

"Mày đi đâu đấy?"

Gã gian xảo đưa ống tiêm cho người đàn ông thấp bé rồi nhanh chóng nhận ra chuyển động của cậu và sấn sổ tiến lại gần.
"A!"
Seo Soo Hyun định nhanh chóng bỏ chạy nhưng lại bị người đàn ông bắt được chỉ trong gang tấc.
Căn phòng có cấu trúc là một chiếc ghế sofa dài hình chữ "L" bao quanh các bức tường, ngoại trừ bức tường có cửa, và xui xẻo thay một chiếc bàn hình chữ nhật lớn lại án ngữ ở giữa, khiến cho việc bỏ chạy trở nên khó khăn. Nếu không có chiếc bàn đó thì cậu đã có thể chạy băng qua không gian rồi.
"Ư, buông ra!"
"Tao cho mày thứ tốt mà sao mà
y lại thế?"
"Ôi chao. Không được đối xử thô bạo như vậy!"
"Biết rồi, biết rồi."
Cậu bị túm tóc sau gáy và bị n
ém xuống ghế sofa. Seo Soo Hyun cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng không như vẻ bề ngoài, cái đầu gối nặng trịch của hắn đè lên lưng cậu khiến cậu không thể làm gì được. Dù cậu cố gắng đạp chân mạnh đến đâu thì cái cơ thể bị đè chặt vẫn không hề nhúc nhích.
"Nếu là thứ tốt thì, hức, mấy người cứ tự dùng đi!"
Cậu không biết cái ống tiêm đó là cái gì, nhưng nếu thực sự là thứ tốt thì bọn chúng sẽ không cho cậu miễn phí đâu.
"Thằng nh
ãi ranh này ăn nói mất dạy thật. Này, mang nó đến đây nhanh lên."
"Ư!"

Cậu càng ra sức vùng vẫy thì lần này có người lại siết chặt bắp chân cậu. Có vẻ như đó là người đàn ông thấp bé đã đi theo sau. Seo Soo Hyun cố gắng vặn đầu dù má cậu đang bị úp xuống ghế sofa. Hình ảnh người đàn ông cầm ống tiêm bóc nắp ra lọt vào tầm mắt cậu, khiến da gà cậu nổi lên khắp cánh tay.

"Đừng để tao phải làm thế này, ngoan ngoãn đi theo tao nào, bé con. Hả?"

Khi mấy bà  hay Ki Tae Yeon gọi cậu là bé con thì cậu không cảm thấy gì cả, nhưng nghe cái giọng bé con phát ra từ cái khuôn mặt xấu xí đó thì cậu lại cảm thấy kinh tởm hơn, có lẽ là vì vậy.

"Không phải tao nói dối đâu, thứ này thực sự rất tốt đấy. Mày mà tiêm cái này vào thì Omega nào cũng sẽ tan chảy ra thôi. Nghe nói mày là Omega lặn đúng không, nếu không phải bây giờ thì đến bao giờ mày mới có cơ hội cảm nhận cảm giác như thể mình đã trở thành trội chứ. Mày có biết thứ này đắt đến mức nào không?"

"A!"

Hắn túm lấy khuỷu tay và kéo mạnh toàn bộ cánh tay ra sau lưng, khiến vai cậu đau nhức. Cậu hoảng sợ vung tay phản kháng, nhưng trước khi cậu kịp làm gì thì cái kim tiêm sắc nhọn đã đâm xuyên qua da cậu. Góc nhìn bị hạn chế nên cậu không nhìn rõ, nhưng cậu cảm nhận được cái đau nhói đặc trưng của kim tiêm, vậy nên chắc chắn hắn đã tiêm cho cậu.

"Tiêm hết rồi ch?"

"Rồi. Lát nữa khi nào nó mất hết ý thức thì bảo người ta chuẩn bị rồi đưa đến cho anh."

"Vâng."

Có vẻ như bọn chúng nghĩ rằng cậu sẽ không phản kháng được nữa nên cái đầu gối và bàn tay đang đè ép cậu nhanh chóng rời đi. Seo Soo Hyun vội vàng dựng đầu gối lên rồi rụt người lại. Cậu tựa lưng vào góc ghế sofa và cảnh giác, gã đàn ông gian xảo cười khẩy rồi ném cái ống tiêm rỗng vào thùng rác rồi biến mất ngoài cửa. Người đàn ông thấp bé đi theo sau hắn, nhưng thay vì đi ra ngoài thì hắn lại đóng cửa lại rồi quay người lại nhìn cậu với ánh mắt dò xét.

"Sao các anh lại làm vậy với tôi?"

Seo Soo Hyun cố gắng thu mình lại hết mức có thể và hỏi. Dù có kết nối được hay không thì chắc chắn Ki Tae Yeon đã tỉnh giấc, cậu phải cố gắng cầm cự cho đến khi anh đến. Cậu đưa ra câu hỏi để kéo dài thời gian, nhưng người đàn ông thấp bé vẫn im lặng như thể không nghe thấy gì.

Thái độ của hắn vô cùng cứng rắn, Soo Hyun từ bỏ việc tiếp tục nói chuyện rồi xem xét cánh tay đã bị tiêm thuốc. Không để lại dấu vết gì nên cậu không thể đoán được cái kim đã đâm vào chỗ nào.

Rốt cuộc là thuốc gì vậy. Có lẽ điều may mắn duy nhất là nó không phải là ma túy. Cậu chưa từng dùng ma túy, nhưng cậu nghĩ rằng nếu thứ bọn chúng tiêm cho cậu là ma túy thì cậu không thể duy trì tỉnh táo như thế này được.

Nhưng việc không cảm thấy có triệu chứng gì khác thường cũng chỉ là trong chốc lát.

Vừa tính toán thời gian và ước chừng xem Giám đốc phải mất bao lâu nữa mới đến đây thì cơ thể cậu bắt đầu run rẩy.

Seo Soo Hyun biết rõ cảm giác này. Trước khi đợt động dục thực sự đầu tiên nổ ra thì cậu cũng đã có cảm giác tương tự như bị ốm.

Chất kích thích động dục, hay gì đó tương tự? Nhắc mới nhớ bọn chúng đã nói cái gì đó về việc cảm nhận cảm giác như thể mình đã trở thành trội.

Cậu hoàn toàn không hiểu tại sao bọn chúng lại làm như vậy với mình, nhưng Seo Soo Hyun vẫn cố gắng duy trì lý trí. Để làm được như vậy thì cách tốt nhất là tiếp tục suy nghĩ về hết chuyện này đến chuyện khác để đánh thức bộ não.

Mà Chan Seo hyung thì sao rồi?
Cậu không thể hiểu được lý
do cậu ở đây, nhưng cậu cũng không thể biết chuyện gì đã xảy ra với anh.

Hay là trên đường đến chỗ cái gã Seo Jung-gyun đó thì đã xảy ra tai nạn giao thông? Một giả thuyết như vậy chợt lóe lên, nhưng Seo Soo Hyun ngay lập tức kết luận rằng không thể có chuyện đó.

Nếu xảy ra tai nạn giao thông thì cậu đã ở bệnh viện chứ không phải ở một nơi kỳ lạ như thế này. Nếu ai đó cố tình gây ra tai nạn để đưa cậu đến đây thì có lẽ đúng, nhưng dù nghĩ thế nào thì cũng không có ai muốn gây tai nạn chỉ để làm như thế này với cậu cả. Cậu là ai chứ.
'Hoặc là...'

Cậu lặp đi lặp lại suy nghĩ để tỉnh táo lại, rồi đột nhiên Seo Jung-gyun hiện lên trong đầu cậu. Đồng thời, câu chuyện mà mấy ông bà trong xóm xì xào bàn tán thoáng qua trong tâm trí cậu.

Câu chuyện về việc có những kẻ mua bán Alpha hoặc Omega khi đến thành phố. Họ nói rằng đó là câu chuyện thời xưa, rất lâu trước khi có luật nào đó được ban hành, nhưng có lẽ vẫn còn những vụ mua bán người tương tự như vậy.

Nhưng mình là Omega lặn nên vô dụng mà.

Trong lúc các mạch suy nghĩ bị vỡ vụn như một chiếc tivi cũ kỹ bị rè thì những câu hỏi cứ trào lên.

"Có vẻ như thuốc bắt đầu có tác dụng rồi đấy. Giờ đi thôi."

Cậu đang lặp đi lặp lại việc rũ đầu xuống rồi ngẩng đầu lên như một con vật nhỏ đang buồn ngủ thì người đàn ông bước đến với dáng đi lờ đờ. Sau đó, hắn nắm lấy cánh tay cậu một cách thản nhiên. Cậu cố gắng dồn lực vào ngón chân để chống lại, nhưng cái cơ thể ướt sũng và rã rời không nghe theo ý cậu.

Dù vậy, Seo Soo Hyun vẫn cố gắng hết sức để vung vẩy cánh tay. Tốc độ của cậu chậm như rùa bò, không đủ để ngăn cản bàn tay của đối phương.

"Ư."

Cậu thậm chí còn không thể điều khiển cơ thể mình một cách đàng hoàng mà vẫn cố gắng vùng vẫy, người đàn ông thở dài một hơi rồi ôm lấy eo cậu và vác cả người cậu lên vai.
"B, ra!"
Seo Soo Hyun vung nắm đấm siết chặt đấm và
o lưng người đàn ông. Tuy nhiên, những cử động chậm chạp như rùa bò của cậu lần này cũng không gây ra bất kỳ tác động nào.

Bọn chúng định đi đâu?

Cơ thể cậu lắc lư theo bước chân của người đàn ông khi hắn rời khỏi phòng, khiến tầm nhìn của cậu rung lắc dữ dội. Hành lang lờ mờ nhấp nhô như mực hòa tan trong nước, mang đến cho cậu cảm giác như sắp nôn mửa đến nơi.
"Hc."
Seo Soo Hyun tỉnh tá
o lại khi người đàn ông đang vác cậu bước vào một căn phòng khác. Cậu không có sức để phản kháng nên chỉ biết ngơ ngác chớp mắt, người đàn ông đã đưa cậu đến đây nắm lấy má cậu, ép cậu há miệng ra rồi cho cậu uống nước.

"Khụ, khụ!"

Tốc độ nước đổ vào miệng nhanh hơn tốc độ cậu nuốt nên cậu không kìm được mà ho sặc sụa. Người đàn ông mặc kệ điều đó và bắt Seo Soo Hyun uống hết một chai nước suối lạnh.
"Khụ
! Hc..."

Không phải cậu tự nguyện uống, nhưng dù sao thì sau khi uống nước lạnh, tinh thần cậu đã tỉnh táo hơn một chút. Cảm giác như thể bộ não đã bị bóp méo và teo tóp đang phình to ra một cách nhanh chóng.

Seo Soo Hyun giật mình tỉnh táo lại sau khi nghe thấy tiếng người đàn ông đóng cửa bước ra ngoài, như thể đã xong việc. Cậu nhận ra còn có người khác trong phòng sau khi nhìn xung quanh để nắm bắt tình hình.

Soo Hyun chớp mắt trước một nhân vật bất ngờ.

"Hyung. Anh, hức, sao lại ở đây? Anh cũng bị bắt đến đây à? Hay là anh cũng bị tiêm thuốc giống em?"

Lee Chan Seo đang ngồi ở vị trí thượng khách, chống cằm và quan sát cậu. Sao anh lại ở đây mà không ngăn cản cái người kia ép cậu uống nước?

Seo Soo Hyun không thể hiểu được thực tại mà cậu đang đối mặt. Đó là vì đầu óc cậu đang say thuốc và cậu đang vô cùng hoang mang trước tình huống mà cậu không hề lường trước được.

"Soo Hyun à."

Lúc đó, Lee Chan Seo từ từ đứng dậy và tiến về phía chiếc ghế sofa mà Soo Hyun đang ngồi. Seo Soo Hyun vô thức đưa tay ra phía sau sờ soạng xung quanh. Đó là hành động để lùi lại, nhưng cái cơ thể rã rời như bông thấm nước không nghe lời cậu.

"Sao em lại làm trò lăng loàn như thế hả."
Soo Hyun không hiểu ý của từ
"lăng loàn" là gì nên lần này cậu chỉ chớp mắt.

"Anh đã phải chờ đến khi em trưởng thành biết bao nhiêu lâu. Anh còn bao nhiêu tháng nữa là vào trường luật rồi, em không thể nhịn nổi mấy tháng đó mà lại tùy tiện lăn lộn như thế. Em là trai bao à?"
Những từ ngữ sỉ nhục mà ngay cả Ki Tae Yeon có thó
i quen ăn nói thô lỗ cũng chưa từng dùng đến, và nó thốt ra từ đôi môi đoan chính.

"A!"

Cậu bàng hoàng ngồi ngốc ở đó và chỉ biết thở dốc, Lee Chan Seo đột nhiên túm lấy cổ áo cậu rồi ném cả người cậu xuống ghế sofa.

"Vậy nên em mới khiến anh phải làm những chuyện phiền phức đến như vậy..."

Soo Hyun đang thở dốc chỉ biết ngơ ngác nhìn Lee Chan Seo đang trèo lên người cậu như thể muốn nhốt cơ thể cậu giữa hai bắp đùi của anh. Đó đúng là khuôn mặt mà cậu biết. Giọng nói cũng rõ ràng là của Lee Chan Seo. Có vẻ như không phải cậu đang nhìn thấy ảo giác do thuốc, nhưng cậu hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại làm như vậy với cậu.

"Haa, giờ anh mới ngửi thấy mùi pheromone này."

Lee Chan Seo vùi mặt vào gáy cậu như đang ngửi mùi, Seo Soo Hyun phản xạ rụt vai lại. Cảm giác hơi thở của anh phả vào mỗi khi anh hít lấy hít để mùi pheromone của cậu khiến cậu cảm thấy khó chịu như thể có côn trùng đang bò trên người. Cậu không nghĩ đến những con sâu bướm dễ thương thường thấy ở ngoài đồng mà cậu lại nghĩ đến những con rết nhiều chân thỉnh thoảng xuất hiện trong phòng tắm, cậu nổi hết cả da gà.

"K...hông, đừng..."
"Anh cứ thắc mắc m
ãi sao pheromone của em không thấy đâu, cứ tưởng Omega lặn đều như thế, ai ngờ. Đáng lẽ anh phải làm thế này sớm hơn, ai ngờ anh lại cố gắng chiều em, còn đi bệnh viện để được điều trị để em dễ cảm nhận pheromone hơn chứ. Trong khi anh vất vả thì ai đó lại không biết trời đất lăn lộn với người khác."

"Hức, hức, anh, không phải anh không phải Alpha mà..."
"Ai? Anh á
?"
Người mà cậu nghĩ là mình hiểu rõ bỗng thay đổi khiến cậu sợ h
ãi đến mức run rẩy. Seo Soo Hyun chỉ biết thở dốc khó nhọc với đôi mắt đẫm lệ.
"Em lại tin cái đó à? Em ngây thơ thật đấy."

"K...hám, xét nghiệm, hức, hình thái cũng, cũng bảo là Beta mà... còn, còn cho em xem nữa mà."
"Trên đời này có chuyện gì mà không làm được bằng tiền chứ."

Cậu sốc đến mức giờ còn bị nấc cụt.
"Nếu anh mà cho em hay bà em biết anh là Alpha thì chắc chắn hai người sẽ cảnh giác anh, nên anh phải giấu kín thôi. Vốn dĩ anh cũng không định tiết lộ theo kiểu này đâu. Anh sợ em sẽ sốc như bây giờ ấy. Vậy nên, haa, mẹ kiếp, đáng lẽ em nên đồng ý sống với anh khi anh tìm đến em lần đó. Hả?"

Cậu muốn phản kháng nhưng cơ thể lại không có sức, đúng là khốn khổ. Đầu óc cậu cứ thế bị tan nát, sức lực cũng tuột hết khỏi tay. Cậu hận cái dương vật đang muốn cương cứng vì cái loại thuốc kỳ lạ đó chết đi được, nhưng cơ thể cậu thì lại cứ nóng lên như thể đang khao khát Alpha.

"Nếu thế thì giờ anh đã tiết lộ với em rằng anh là Alpha rồi yêu đương được ch. Em sẽ sống sung sướng tiêu tiền của anh. Sao em lại làm mọi chuyện trở nên phức tạp thế này."
"Hức, hức..."
"Rồi khi anh vào trường luật thì chúng ta sẽ kết hôn. Gì chứ, dù em là Omega lặn nên việc mang thai sẽ khó khăn đấy, nhưng chúng ta vẫn còn trẻ nên việc có con chắc cũng không phải là hoàn toàn bất khả thi đâu."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo