lịch update: 2 tuần 1 lần vào thứ 6
BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.
--------------
"A ha! Ư! Hức......."
Theo từng bước chân, gốc dương vật hết trượt ra khỏi cái lỗ đang mút chặt kia rồi lại cắm sâu vào trong. Ki Tae Yeon tha hồ tận hưởng tiếng rên rỉ mê ly của Seo Soo Hyun, tùy ý xoa nắn cặp mông ửng đỏ vì cuộc hoan ái hôm qua. Thật khó tin là bàn tay kia lại trơ trẽn đến mức có thể ôm trọn một người, hơn nữa còn cắm dương vật vào lỗ của người ta mà vẫn thản nhiên bước đi.
"Hụt!"
Anh đặt Seo Soo Hyun xuống sofa, dương vật từ từ tuột ra, cào xé vách trong đang căng phồng đầy nhạy cảm.
"A ha ư ư......."
"Lại bắn rồi à?"
Ki Tae Yeon gần như đè lên người Seo Soo Hyun, quỳ gối trên sofa, vuốt ngược những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào chiếc quần lót trắng hạ thấp ở phần mông.
"Tưởng là tơ non, hóa ra là kẻ đái dầm."
Anh dùng đốt giữa ngón tay khẽ chạm vào chiếc quần lót ướt sũng. Không biết cậu đã bắn bao nhiêu lần mà tinh dịch dính nhớp nháp thấm ra ngoài, bết dính trên da. Chắc cũng vì thứ tinh dịch này mà dù bị đâm mạnh đến vậy, chiếc quần lót vẫn chưa bị tuột hoàn toàn.
"Ha ư, hức, không, không phải mà.......”
"Không phải gì chứ không phải? Phải bắn bao nhiêu lần mới ướt như thế này hả?"
Ki Tae Yeon không cởi quần lót mà nắm lấy vật nhỏ mềm mại bên trong. Vì ướt sũng nên qua lớp vải cotton trắng, quy đầu màu hồng nhạt vẫn lờ mờ hiện ra.
"Ối, ức, không phải mà....... Cởi, cởi ra."
Có lẽ vì xấu hổ, Seo Soo Hyun run rẩy giơ tay lên định cởi quần lót. Ki Tae Yeon, trước khi tay Seo Soo Hyun kịp chạm vào quần lót, đã vắt hai chân đang buông thõng của cậu lên một bên cánh tay rồi tự mình kéo quần xuống. Khi chiếc quần lót trắng bao bọc lấy dương vật rơi xuống, chất lỏng dính nhớp kéo thành một sợi dài.
Ngay cả điều đó cũng bị cậu coi là kích thích, cái rốn hơi lộ ra khi cậu nằm xuống sofa khẽ giật mình.
"Chắc phải đi xin muối mấy ông bà già thôi."
"Hức, đừng, trêu tôi nữa......."
"Đừng trêu nữa à?"
Ki Tae Yeon bật cười, nhẹ nhàng đặt chân Seo Soo Hyun xuống, rồi, như thể chưa từng dịu dàng, anh nắm lấy một bên đầu gối và banh rộng đùi cậu. Sau đó, không báo trước, anh đâm mạnh dương vật vào.
"A a! A!"
Chỉ cần chậm một chút thôi, có lẽ cái bộ dạng này đã bị thằng nhãi ranh kia nhìn thấy, nghĩ đến đó đầu anh nóng bừng lên. Anh đã nắm bắt vị trí và di chuyển từ rất lâu trước khi Seo Soo Hyun nhận điện thoại, nhưng nếu không may mắn, có lẽ anh đã đến muộn. Nếu vậy thì không phải anh mà là thằng chó khác đã nhìn thấy khuôn mặt này.
"Hà a, cưng à."
"A ha, ư, ư ư!"
Ki Tae Yeon biết rõ cơ thể Seo Soo Hyun nhạy cảm đến mức nào nhưng vẫn không nương tay. Anh biết rằng do liên tục quan hệ, cái lỗ, thậm chí cả thành trong, đều đang trong tình trạng yếu ớt vì bị kích thích quá mức. Seo Soo Hyun say thuốc có thể coi cuộc hoan ái này là khoái lạc, nhưng đối với Ki Tae Yeon, nó gần như là một hành động trừng phạt.
"Lần sau mà còn không nói tiếng nào rồi bỏ nhà đi thì......."
"A a! A hức!"
"Thì liệu hồn đấy. Hà a, biết chưa?"
Ki Tae Yeon cúi xuống, nắm lấy má Seo Soo Hyun. Đôi mắt gần như mất hồn ngước nhìn anh. Cậu cố gắng lấy lại tiêu cự, trông thật đáng thương.
"Ư ư, vâng, vâng. A, không đi nữa....... Hức."
Anh biết rằng Seo Soo Hyun không có ý định trốn khỏi anh mà bỏ nhà đi.
Nhưng mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc đó, anh vẫn cảm thấy bực mình.
Cảm giác đầu tiên mà Ki Tae Yeon cảm nhận được khi tỉnh táo lại là sự tĩnh mịch đến mức quá mức.
Anh hiểu rõ sự tĩnh mịch. Nó quá quen thuộc, đến mức việc nhận thức ra nó một cách mới mẻ trở nên kỳ lạ. Tuy nhiên, kể từ khi đưa Seo Soo Hyun về nhà, chuyện này chưa từng xảy ra một lần nào, nên bản năng đã nhanh chóng cảm nhận được sự bất thường.
Ki Tae Yeon lập tức hành động. Vì anh mặc quần áo rồi đi thẳng ra cửa nên thời gian anh phát hiện ra tờ giấy ghi chú được dán cẩn thận cũng rất nhanh.
Giám đốc. Tôi là Soo Hyun đây. Tôi sẽ về ngay thôi, nhưng tôi sợ nếu anh tỉnh dậy giữa lúc đó rồi hiểu lầm, nên tôi muốn để lại lời nhắn. Tôi không hề trốn đi đâu cả, nên đừng giận tôi nhé.
Sáng nay anh Chan Seo gọi điện bảo là biết cái gã kia ở đâu rồi. Anh ấy bảo là tốt hơn hết là gặp mặt rồi nói chuyện chi tiết, nên tôi ra gặp anh ấy một lát rồi về nhé. Nếu anh lo lắng thì cứ định vị điện thoại tôi đi ạ. Tôi mang theo điện thoại mà.
Chữ viết tròn trịa mà ngay ngắn kia đích thị là nét chữ của Seo Soo Hyun.
"Hà a, mẹ kiếp."
Anh nghiến răng chửi thề, vốn định gọi ngay cho Seo Ji Hwan. Anh chợt nhớ ra mình không có điện thoại.
Suốt kỳ phát tình, anh chỉ xem điện thoại của Seo Soo Hyun chứ không phải của mình, vừa về đến nhà đã vứt nó sang một bên, nên chắc chắn anh không có điện thoại bên người.
Ki Tae Yeon không do dự bước ra khỏi cửa và đi vào thang máy. Sau đó, anh lập tức đi bộ đến bãi đậu xe. Dù đã uống thuốc ức chế, nhưng vì vẫn đang trong kỳ phát tình, anh đã cho đàn áp những Alpha ở gần. Tuy nhiên, Seo Ji Hwan chắc chắn sẽ ở gần tòa nhà để đề phòng mọi tình huống.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, Seo Ji Hwan và một vài người đang đợi ở bãi đậu xe. Việc họ không giữ Seo Soo Hyun lại cho thấy cậu đã may mắn không bị phát hiện và trốn thoát. Hoặc cũng có thể vì anh ta chưa nghĩ đến việc mình sẽ để Seo Soo Hyun tuột mất nên đã không cảnh giác xung quanh.
"Điện thoại."
Ki Tae Yeon lướt qua những Alpha đang cúi chào rồi lên xe. Seo Ji Hwan ngồi ở ghế phụ ngay lập tức đưa điện thoại cho anh.
"Cậu Soo Hyun đi rồi ạ?"
Ki Tae Yeon không trả lời mà khởi động ứng dụng chống thất lạc và bắt đầu xem vị trí của Seo Soo Hyun.
Tốc độ di chuyển nhanh, chắc là đã lên xe.
"Đi theo đường này."
Anh dự định sẽ gọi điện thoại khi không có sự di chuyển trong một thời gian dài.
Sau khi xác nhận vị trí, Seo Ji Hwan nhíu mày, có vẻ như đã đoán được đích đến. Kim Ji Pil đang khởi động xe ở ghế lái, lập tức cho xe lăn bánh.
"Tôi biết có người của chúng ta ở gần đó. Có cần chuẩn bị trước không ạ?"
"Đã bắt cóc người ta đến tận đây rồi mà còn để tuột mất như chuột thì khó ăn nói lắm, còn đuổi bắt gây tai nạn làm người ta bị thương thì còn khó xử hơn, đừng tấn công vội, bảo họ cứ chờ ở gần đó."
"Vâng."
"Thằng Seo Jung-gyun kia đang làm gì?"
"Đang ở xưởng ạ."
"Đưa nó ra sân vận động."
"Tôi hiểu rồi."
Ki Tae Yeon đưa ra những mệnh lệnh lý trí nhưng vẫn không giấu được sự sốt ruột. Anh hoàn toàn không ngờ rằng Seo Soo Hyun sẽ lợi dụng lúc anh ngủ say để trốn khỏi nhà, nên anh vừa bàng hoàng vừa lo lắng.
"Chắc đến số rồi....... Tự nhiên làm những chuyện không nên làm."
Cái thứ thuốc ức chế chết tiệt.
Bình thường anh không bao giờ uống thuốc ức chế, đây lại còn là mấy viên liền, hơn nữa còn là những sản phẩm do các công ty khác nhau sản xuất chứ không phải cùng một dòng, vậy thì làm sao tránh được tác dụng phụ? Việc anh chỉ ngủ mà không biết gì về việc cậu rời đi cũng là một trong những tác dụng phụ đó.
Chắc cũng có ảnh hưởng từ việc Seo Soo Hyun đáng yêu đã ôm chiếc gối đầy pheromone của anh thay thế.
"Dạ?"
"Không có gì. Còn bao lâu nữa?"
"Khoảng 20 phút nữa sẽ đến ạ."
"Lái nhanh hơn nữa."
Ki Tae Yeon vừa xuống xe đã bước ngay vào tòa nhà. Không hề uổng công. Nhờ hương anh đào nồng nặc lan tỏa khắp nơi, anh có thể tìm ra nơi Seo Soo Hyun ở chỉ trong một lần.
Trong khoảnh khắc anh mở cửa với cái đầu lạnh tanh, thứ chào đón anh là Seo Soo Hyun đang ngã trên sàn và một con chó chết tiệt nào đó đang đè lên người cậu thở hổn hển.
---
"Tôi, a ha, a....... Tôi muốn, sống cùng, với Giám đốc, hức........"
Ki Tae Yeon trượt ngón tay đang nắm lấy má cậu. Khi Seo Soo Hyun há miệng vì rên rỉ, anh nhét ngón tay vào, khiến cậu mở miệng rộng hơn. Ham muốn bị kìm nén bấy lâu nay như được giải phóng bởi thái độ ngoan ngoãn này.
"Hà a, thè lưỡi ra."
Anh ra lệnh bằng giọng trầm thấp, Seo Soo Hyun liền thè lưỡi ra. Ki Tae Yeon không áp môi mình mà chỉ thu thập nước bọt rồi nhỏ từ từ lên chiếc lưỡi đang đỏ rực vì nhiệt.
"Ngoan lắm."
Sau đó, anh vỗ nhẹ má Seo Soo Hyun như dỗ dành. Anh đã nghĩ sẽ bóp cổ cậu nếu cậu từ chối, buộc cậu phải nuốt.
Seo Soo Hyun chớp đôi mắt ngơ ngác rồi không chút do dự nuốt nước bọt mà anh đã nhổ lên lưỡi cậu. Yết hầu trắng nõn khẽ di chuyển lên xuống.
"Ha ư, ha, cho tôi nữa.......”
"Nữa?"
Anh siết chặt hàm cứng rắn.
"Vâng, vâng ạ....... tôi muốn nuốt, nước bọt của Giám đốc......, hức, nhưng mà, ư, hôn thì thích hơn....... Giám đốc dùng lưỡi đưa cho tôi thì, a ha, thích hơn.......”
"Ha ha, mẹ kiếp, xem cái điệu bộ kìa."
"A! A ha! A át!"
Anh cúi người xuống và thúc mạnh hông lên thay cho nụ hôn. Thành trong đã mềm nhũn bao bọc chặt lấy những mạch máu nổi lên trên trụ dương vật, tạo ra âm thanh "chụt, chụt, chụt" như mút chặt.
"Cậu không sợ tôi nhỉ, giỏi lắm."
"Ha ư, ha, a, không, sợ........"
Việc anh không đuổi Seo Soo Hyun ra khỏi cửa mà đặt cậu ngồi lên sofa có một mục đích rõ ràng.
Anh tò mò muốn biết liệu Seo Soo Hyun có còn nói thích anh không sau khi đã nhìn thấy đáy lòng anh.
Việc biết một cách mơ hồ về bản chất thật sự của đối phương và việc cảm nhận nó bằng giác quan là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ki Tae Yeon sử dụng kính ngữ với khách hàng hoặc đối tác và tạo ấn tượng nhẹ nhàng, khéo léo cũng là vì anh hiểu rõ khoảng cách đó. Khi mối quan hệ đổ vỡ, đối phương càng thêm sợ hãi vì những người từng trải qua bạo lực sẽ cảm nhận rõ khoảng cách đó.
Seo Soo Hyun liệu có khác biệt?
Việc anh tỉ mỉ để cậu không biết về những chuyện thường xuyên xảy ra ở văn phòng Seo Woo, chứ không chỉ ở Sunje Financial, cũng không thể kéo dài mãi, sẽ có lúc cậu phải chứng kiến những chuyện đó. Ki Tae Yeon vô cùng tò mò, liệu Seo Soo Hyun có bỏ chạy khi khoảnh khắc đó ập đến hay không.
Dù cậu có bỏ chạy thì anh cũng không có ý định buông tha dù chỉ một chút, nhưng việc xác nhận phản ứng của Seo Soo Hyun sẽ giúp anh dễ dàng đưa ra quyết định về việc sẽ kiểm soát Omega của mình đến mức nào trong tương lai. Giống như việc vừa rồi anh đã nghĩ rằng nếu cậu không nghe theo ý mình thì anh sẽ bóp cổ cậu.
"Biết chú, hức, là người đáng, sợ mà.. hức! Tôi, vẫn thích, Giám đốc, ạ."
Đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua. Vì Seo Soo Hyun đã nuốt thẳng ngụm nước bọt anh nhổ ra lưỡi cậu.
"Với tôi, hức, chú dịu dàng, mà....... A hức!"
Mẹ kiếp. Ki Tae Yeon hung hăng đâm sâu dương vật như thể muốn nhét tận lên đến tinh hoàn.
Không biết là bất hạnh hay may mắn, lần này anh không cần phải lo lắng về việc có nên bóp cái cổ nhỏ nhắn kia không.
"Hà a, Soo Hyun à. Bây giờ tôi đang đâm nát cái lỗ của cậu, hừ, mà cậu vẫn nói là dịu dàng à?"
"A ha, ư, thích mà....... Hức, ư ứt!"
Bụng lõm sâu run rẩy bần bật như thể nội tạng đang co giật. Trên đó, tinh dịch trắng đục nhỏ giọt xuống.
Ki Tae Yeon rút eo lại để lấy dương vật đã nhét sâu đến tận cùng ra. Anh vùi sâu vào đôi môi sưng mọng, nghiền nát cái lưỡi đang nóng ran, khiến dương vật đã chạm đến giới hạn ộc ộc phun trào tinh dịch.
"Ha ha."
Ki Tae Yeon hoàn toàn rút eo ra, khẽ rung cổ và nhìn xuống Seo Soo Hyun. Vì anh cố tình bắn ở nơi nông nên dù chỉ mới bắn một lần, những cục trắng đục vẫn rỉ rả rơi ra từ cái lỗ đang há hốc.
"Xem cái bộ dạng kìa.......”
"Ha ư, hức, hức....."
Đôi đùi trắng nõn bất lực mở rộng, khiến anh có thể quan sát cảnh tượng đó một cách rõ ràng hơn. So với cặp mông bị đè nén trên chiếc sofa da, cái lỗ đỏ ửng kia trông càng đáng thương hơn.
Soo Hyun, không biết mình đang ở trong bộ dạng thế nào, thở dốc một hồi rồi bỗng nhiên vùng vẫy.
"Đi đâu đấy?"
Mặc kệ cậu, Ki Tae Yeon nắm lấy dương vật đang cương cứng và chà quy đầu vào cái lỗ đang mấp máy. Tinh dịch chảy ra giữa khe hở cọ xát vào quy đầu đỏ sẫm, khiến chất lỏng trắng đục tự nhiên dính bết lên cả tầng sinh môn nơi quy đầu chạm vào. Ki Tae Yeon chăm chú nhìn vào tầng sinh môn căng tròn dính đầy tinh dịch và tặc lưỡi.
"Đi, vệ, sinh, đi......"
"Đi vệ sinh?"
"Mắc, tiểu, ưt, rồi......"
Seo Soo Hyun ngọ nguậy những ngón chân vẫn còn đi đôi tất trắng. Vì được Ki Tae Yeon ôm nên cậu không để ý, có vẻ như cậu đã đánh mất đôi giày thể thao ở đâu đó. Nhưng thứ quan trọng trước mắt không phải là tung tích của đôi giày.
Sau khi uống nước ép trên xe của Lee Chan Seo, cậu không nhớ mình đã đi vệ sinh lần nào. Vì bụng chứa đầy nước mà đau nhức, nên có lẽ những hiện tượng sinh lý đã tìm đến, khiến cậu muốn đi vệ sinh. Cơ thể đang say thuốc vẫn nóng ran, nhưng dù sao cậu cũng còn đủ tỉnh táo để phân biệt được cảm giác muốn bắn và cảm giác buồn tiểu.
Cậu khó khăn nhấc người lên, muốn đi nhanh chóng, nhưng người đàn ông đè lên người cậu đã đứng dậy nhanh hơn.
"A!"
Vì vẫn không có sức nên cậu ngồi lóng ngóng, một bàn tay luồn vào phía trong khuỷu tay cậu. Seo Soo Hyun vội vàng dùng chân chống xuống đất. Chân cậu run rẩy, nhưng nhờ cánh tay của Ki Tae Yeon ôm lấy bụng cậu nên cậu đã tránh được cái cảnh người ngợm đổ nhào một cách xấu xí.
Có phải anh đang giúp cậu vì cậu muốn đi vệ sinh không? Nhưng sao anh không ôm cậu mà lại làm như thế này....... Vì đã quen với việc được Ki Tae Yeon ôm nên cậu định xoay người lại đối diện với anh, thì một tiếng cười rơi xuống từ phía sau vai cậu.
"Soo Hyun à. Cậu làm gì thế?"
"Quay lại, hụt, thì Giám đốc ôm tôi, dễ hơn, ạ....... A ức!"
Chưa kịp nói hết câu, tiếng rên rỉ đã bật ra. Seo Soo Hyun giật mình, vô thức nắm chặt lấy cánh tay người đàn ông đang ôm lấy bụng cậu. Dương vật không báo trước đâm thẳng vào lỗ cậu.
"Ha ư, hức......."
Những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt rơi xuống, làm ướt mu bàn chân.
"A hức......."
Nhờ Ki Tae Yeon dồn lực vào cánh tay hơi nhấc người cậu lên, cậu đang đứng bằng đầu ngón chân. Dù có cánh tay đỡ lấy người cậu, cậu vẫn cảm thấy kinh hãi vì có cảm giác như thể thân trên sắp đổ ập về phía trước.
"Hức! A! Giám, đốc, cái này, hức, cái này không phải mà......."
Cậu định hạ bàn chân xuống, thì có vẻ như có bàn tay luồn xuống phía dưới đùi cậu, rồi người cậu lơ lửng lên không trung, vẫn đang bị "xâu" bởi dương vật.
"A!"
Bản năng mách bảo, Seo Soo Hyun vươn tay ra phía sau ôm lấy cổ Ki Tae Yeon. Cánh tay đang ôm lấy bụng cậu cũng đã luồn xuống dưới đùi, và hai bên khoeo chân cậu đang gác lên khuỷu tay người đàn ông.
"A ha, hức......."
Trước khi nằm xuống sofa, cơ thể cậu cũng từng bị nhấc bổng lên khi đang bị đâm, nhưng lúc đó cả hai đối diện nhau nên cậu có thể dựa vào vai anh và không cảm thấy bất an.
Nhưng khi cơ thể bị nhấc lên trong tư thế đứng và cùng nhìn về một hướng như bây giờ, cậu rất khó để dựa vào thân trên. Cảm giác căng thẳng như thể chỉ cần sơ sẩy là có thể ngã nhào khiến toàn thân cậu gồng cứng. Tự nhiên, mông cậu thít chặt lại, khiến thành trong mút lấy dương vật của người đàn ông.
Vốn dĩ bên trong đã rất nhạy cảm, giờ lại bị cái dương vật to lớn kia nghiền nát, khoái cảm ngất ngây đánh thẳng vào lưng cậu. Vấn đề là cảm giác xuyên suốt toàn thân kia không chỉ đơn thuần là khoái cảm.
"Tại sao, hức, thả tôi, xuống, đi......"
Cậu sợ rằng cứ thế này thì sẽ thật sự lỡ dở mất. Sự sợ hãi ập đến khiến cậu van xin bằng giọng nói nghẹn ngào, nhưng Ki Tae Yeon có vẻ không định thả cậu xuống mà vẫn tiếp tục bước đi.
"A ha! Ư! Ưt!"
Mỗi khi người đàn ông bước đi, dương vật ướt đẫm ái dịch và tinh dịch lại phát ra âm thanh "phụt phụt", liên tục lộ diện giữa hai bờ mông trắng nõn rồi lại ẩn mình đi. Trong từng khoảnh khắc đó, Soo Hyun lại tuyệt vọng rên rỉ.
"Sao phải thả xuống. Hà a, chẳng phải cậu không muốn bị rơi sao?"
"Vậy, hức, đâm, vào, đằng, ư ứt, đằng, trước, đừng đâm, phía sau nữa. A a!"
Seo Soo Hyun dồn hết sức vào bụng, cố gắng van xin, sợ rằng sẽ lỡ dở mất. Thành trong cậu quằn quại, cắn chặt lấy khối thịt đang khuấy đảo bên trong, khiến cậu rất khó xử, nhưng cậu không thể tùy tiện thả lỏng.
"Cậu không muốn đi vệ sinh khi tôi bế à?"
"Ha ư, ư......?"
Vì đang tập trung vào việc nhịn tiểu nên cậu không thể hiểu được những gì Ki Tae Yeon đang nói.
Seo Soo Hyun chỉ hiểu được ý của người đàn ông sau khi bước vào nhà vệ sinh, chứ không phải là phòng ngủ.
"Đi tiểu đi."
Chính xác hơn thì là khi Ki Tae Yeon trượt cánh tay đang đỡ phía dưới khoeo chân xuống một chút nữa và dùng tay nắm lấy dương vật cậu. Dù đã hòa làm một với anh nhiều lần, cậu chưa từng tưởng tượng đến tình huống này, nên đầu óc cậu lập tức trắng bệch. Seo Soo Hyun nhận ra tình hình và vội vàng lắc đầu.
"Hức, không, thích....... Ưt, tôi xuống và tự đi tiểu......."
"Đến chân còn chẳng có sức mà đòi xuống."
Ki Tae Yeon chỉ cảm thấy thích thú với tình huống này, cười khúc khích và cắn vành tai cậu. Bàn tay anh đang từ từ lắc lư, như thể đang kích thích dương vật cậu. Với sự vuốt ve dịu dàng đó, cảm giác buồn tiểu lập tức trào dâng, nhưng Seo Soo Hyun vẫn cắn môi chịu đựng.
"Tôi, tự, làm, được....... A, ha, đừng, mà!"
Nhưng anh không phải là người sẽ ngoan ngoãn dừng lại chỉ vì cậu nói đừng. Khi Ki Tae Yeon khẽ thúc eo, dương vật lấp đầy cái lỗ cọ xát vào thành trong. Có lẽ vì tư thế mà hình dạng thành trong đã thay đổi, mỗi khi dương vật nghiền nát bên trong, một cảm giác tê dại dâng lên, và tiếng rên rỉ bật ra.
"A ha, hức, ư ư!"
Ngay cả các ngón chân cũng gồng lên. Những ngón chân nhỏ bé co quắp lại, và đôi tất bọc bên ngoài chúng cũng giật mình theo.
"A, Giám đốc, thật, tôi, sắp, tè, ra, mất...... Hức!"
"Thì cứ tè đi."
Bàn tay đang xoa bóp thẳng vào niệu đạo, xoa nắn xung quanh quy đầu.
"Lần này, hừ, nếu lại tè ra quần, em bé của chúng ta sẽ xấu hổ đấy....... hử?"
"Cái, đó là nước tiểu, a, không....... Ư ứt!"
Cái bụng dưới nhói lên, có lẽ vì bị cái dương vật liên tục nghiền nát nội tạng kia kích thích.
Phải làm sao đây. Seo Soo Hyun thở dốc và chỉ biết trào nước mắt. Cậu chưa từng cảm thấy tình dục là đáng xấu hổ, nhưng nếu tè ra khi bên dưới đang bị địt thế này, cậu thực sự sẽ cảm thấy xấu hổ.
"Không phải nước tiểu à?"
Không biết là anh có hiểu lòng cậu hay không, trên đầu cậu chỉ có giọng điệu trêu chọc thong thả tiếp tục vang lên.
"Dù sao thì Soo Hyun của chúng ta, hà a, vẫn còn là em bé mà......."
"A hức, ư ứt!"
"Lúc đi tè cũng phải có người lớn giúp chứ. Hửm?"
"Hức, không thích......!"
"Suỵt."
Ngay khoảnh khắc cậu quyết tâm sẽ vùng vẫy để thoát ra, dù có ngã cũng được, Ki Tae Yeon đã phát ra âm thanh "suỵt" như dỗ dành một đứa trẻ.
"A a!"
Những ngón chân đang co quắp duỗi thẳng ra, và thân trên cậu ngửa ra phía sau như sắp ngã.
"Hức, ư......."
Vì đã nhịn quá lâu nên bụng cậu đau nhói. Seo Soo Hyun thở dốc và chớp mắt. Có lẽ vì gáy cậu chạm vào vai người đàn ông khi đầu ngửa ra phía sau, nên cậu không nhìn thấy anh đang nhìn cái gì.
Nhưng cậu có thể biết anh đang nhìn gì.
Trong khoảnh khắc, sự xấu hổ ập đến. Ngay cả khi không nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông đang quan sát mình đi tiểu, tiếng nước chảy róc rách cũng rõ ràng đến mức không ai có thể không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Hức, hức......."
Tiếng rên rỉ cuối cùng cũng biến thành tiếng khóc. Không phải là những giọt nước mắt tràn ra vì khoái lạc như mọi khi, mà là những giọt nước mắt vỡ òa vì tủi thân.
"Đi tiểu xong rồi à?"
"Đừng, trêu tôi, nữa.......”
"Ngoan lắm, Soo Hyun của chúng ta."
Ki Tae Yeon dỗ dành, thì thầm và đổi hướng vào bên trong phòng tắm. Khi nghe thấy tiếng bồn cầu tự động đóng lại và xả nước, sự xấu hổ càng thêm bành trướng.
Dương vật vẫn cắm sâu bên trong cậu cho đến tận khoảnh khắc cậu đi tiểu, và chỉ đến khi những đầu ngón chân đi tất của cậu chạm vào gạch, nó mới từ từ tuột ra. Không hiểu sao, có vẻ như lượng tinh dịch tràn ra còn nhiều hơn trên sofa.
Lúc đó, Seo Soo Hyun mới nhận ra rằng ngay khoảnh khắc cậu đi tiểu, người đàn ông cũng đã bắn. Anh đã trêu chọc cậu là biến thái, nhưng kẻ biến thái thực sự không phải là cậu mà là anh.
"Ha ư, hức, hụt."
Cậu muốn trừng mắt nhìn Ki Tae Yeon, nhưng cậu không thể dồn sức được, nên Soo Hyun chỉ biết vịn vào tường và thở dốc. Nếu người đàn ông đứng phía sau không nắm lấy dương vật cậu, có lẽ cậu đã phải thở dốc rất lâu mà không làm gì.
"Hức, tại sao....... tôi, đi, tiểu, mất rồi, vì Giám đốc....... Không, không ra nữa đâu."
Vì sự tủi thân trào dâng, Seo Soo Hyun cuối cùng cũng trừng mắt lên. Khi cậu quay lại, hai người tự nhiên chạm mắt nhau.
"Đi tiểu xong rồi thì giờ phải rửa chim chứ."
Ki Tae Yeon khẽ cong khóe mắt và nhếch môi.
Seo Soo Hyun chỉ nhận ra điều đó sau khi phát hiện ra đôi mắt đen láy ẩn sâu bên trong đôi mắt nheo lại lười biếng kia.
Vậy ra, cái này, giống như lần trước bị đánh vào mông, rõ ràng là cậu đang bị phạt.
-----------
Ki Tae Yeon nhíu mày và ném hộp thuốc lá lên bàn, định hút thuốc. Seo Ji Hwan mở miệng với vẻ nghi hoặc.
"Tôi đi mua loại khác về nhé?"
"Không cần."
Người đàn ông trả lời ngắn gọn, tặc lưỡi và ngồi xuống ghế. Cách đó chỉ vài mét, trên chiếc giường kia, Seo Soo Hyun đang ngủ và phát ra những tiếng thở đều đều. Nếu là bình thường, dù Seo Soo Hyun có ngủ hay không thì anh cũng đã châm thuốc hút rồi, nhưng bây giờ, anh thích cái mùi hương thoang thoảng lảng vảng trong không khí hơn là thuốc lá.
-------
hơn 33k chữ được update cho 2 tuần nhé. và team chia chương theo số lượng chữ. 1 chap có thể lên tới 5k chữ. trước đây quen up nhiều chương ở web cũ rồi, bây giờ giao diện mới team ko quen lắm nên mới phải gộp chương lại . thực tế là 20 chap 2 tuần 1,5-2k chữ, bây giờ đổi sang thành 3k-5k chữ 1 chương