lịch update: mỗi ngày đều có chap
Seo Soo Hyun không khỏi thất vọng.
"Hỏng rồi."
Do những trái dâu tây được trang trí xinh xắn trên lớp kem tươi đã bị hỏng. Dù đã lường trước được phần nào vì chỉ còn vài ngày nữa là tròn một tuần kể từ khi mua, nhưng khi đối mặt với những trái dâu tây nhũn nhão, sự thất vọng không hề nhỏ.
Nên ăn hay không nên ăn đây. Seo Soo Hyun nhìn chằm chằm chiếc bánh kem tự hào với hình dáng đẹp đẽ dù dâu tây đã hỏng. Kem tươi có nhiều đường, và bánh cũng là loại Castella nên không dễ bị hỏng, nên ăn cũng không sao. Dù có dán nhãn "ăn nhanh", nhưng bánh kem không phải là loại bánh chiên dầu, nên bảo quản khoảng một tuần cũng không có vấn đề gì lớn.
"Thôi cứ ăn vậy."
Soo Hyun không cắt bánh ra đĩa một cách xinh xắn mà cho lại vào hộp, rồi lấy hai chiếc thìa. Sau đó, cậu lững thững đi đến phòng khách thay vì bàn ăn.
"Giám đốc ơi, chúng ta ăn bánh kem nhé."
Người đàn ông có vẻ như đang gọi điện cho Seo Ji Hwan, vừa kết thúc cuộc gọi nên ném điện thoại lên bàn.
"Tôi không nghe nói ai gửi bánh kem đến cả."
Không ngờ rằng trong thời gian bị giam cầm, anh đã nhận được báo cáo về tất cả các loại đồ ăn trưa và món tráng miệng được giao cho cậu. Nhớ lại chuyện đó, Seo Soo Hyun hơi bĩu môi vì cảm thấy không vui.
"Không phải các chú mang đến mà là cái mà lần trước tôi đã mua đó. Tôi mua để ăn cùng Giám đốc, nhưng Giám đốc chỉ nổi giận thôi..."
"Biết rồi, ăn đi, ăn đi."
Cậu nghĩ rằng anh sẽ bảo vứt đi vì để lâu rồi, nhưng việc anh nói ăn đi khiến cậu vui hơn một chút.
Seo Soo Hyun không ngồi trên sofa mà ngồi xếp bằng trước bàn, mở hộp và lấy bánh kem ra. Dù tiếc vì dâu tây bị hỏng, nhưng ăn vẫn ngon thôi.
"Thìa là cái gì thế?"
"Tôi định dùng thìa xúc ăn. Ăn như này ngon hơn. Lần trước Giám đốc mua bánh kem cherry, tôi cắt ra là vì Giám đốc là khách nên hơi ngại cho chú bốc ăn thôi. Nhưng bây giờ chú đâu phải khách đâu."
"Và cái này để lâu rồi nên phải ăn nhanh. Hôm nay tôi sẽ ăn hết đó."
Ki Tae Yeon chen người ngồi xuống bên cạnh, Seo Soo Hyun đưa thìa cho anh.
"Lại muốn bị mắng nữa rồi à."
"Tôi sẽ đánh răng kỹ mà. Với cả dù ăn cái này tôi vẫn sẽ ăn nhiều vào bữa trưa..."
"Cái bụng này của cậu nhét hết nổi không đấy?"
Người đàn ông cười khúc khích vươn tay ôm eo cậu, rồi sờ soạng bụng cậu. Seo Soo Hyun mặc kệ Ki Tae Yeon luồn tay vào trong áo chạm vào da thịt cậu, xúc một muỗng bánh kem đầy đặn đưa đến trước miệng người đàn ông. Cậu muốn ăn nhanh nên rất sốt ruột.
"A, há miệng ra đi."
Sau khi đút cho Ki Tae Yeon một muỗng bánh kem, cậu liền xúc một muỗng cho mình. Dù đã làm được một thời gian khá lâu, bánh vẫn ngọt ngào và mềm mại, vô cùng ngon. Cậu vô thức lắc lư người, dường như người đàn ông đang sờ bụng cậu cũng cảm nhận được sự chuyển động đó, Ki Tae Yeon siết chặt tay hơn.
"Ngon không? Thích đến chết đi được."
"Thì bình thường ăn đồ ngon là sẽ hạnh phúc mà. Giám đốc cũng đừng sờ mó tôi nữa, ăn bánh kem đi."
Có lẽ vì là chiếc bánh cậu đã mua với ý định cùng ăn, nên cậu cảm thấy ngon hơn khi có thể ăn trước khi nó bị hỏng. Dù sao thì, việc cả hai ngồi cạnh nhau chia sẻ bánh kem có nghĩa là chuyện cãi nhau đã qua rồi.
Hơn nữa, khi đường vào cơ thể, cậu cảm thấy tràn đầy năng lượng. Hôm qua cậu đã dành phần lớn thời gian trên giường, nên cơ thể có cảm giác hơi uể oải, nhưng dường như mọi thứ đang dần ổn định trở lại.
----
Sau khi tỉnh dậy trên giường khách sạn, Soo Hyun mơ màng dựa vào Ki Tae Yeon rồi đi ăn cơm. Bụng cậu đói cồn cào sắp phát ra tiếng rồi.
'Oa, ngon quá. mời chú ăn ạ.'
'Ừ, ăn no vào nhé.'
Bước vào nhà hàng trông như một ngôi nhà ngói tráng lệ, có vẻ như anh đã đặt chỗ trước nên các món ăn kèm và cơm nhanh chóng được dọn ra. Đó là món canh sườn bò với rất nhiều bào ngư và sườn lớn.
Canh sườn bò đựng trong bát kim loại lớn có một lượng đáng kể, nhưng Seo Soo Hyun đã ăn hết sạch cả hai bát cơm và cả nước canh.
Nước dùng vừa miệng, hương vị thanh mát nên dễ nuốt trôi. Kim chi củ cải và kim chi cải thảo cũng không phải mua ở đâu mà là tự muối, vừa chín tới, không hề có vị mì chính nên rất hợp khẩu vị cậu. Seo Soo Hyun dùng đũa gắp những miếng sườn chỉ toàn thịt rồi cắt thành miếng vừa ăn, gắp một miếng đặt lên cơm trắng, rồi gắp thêm kim chi đặt lên trên và ăn một cách ngon lành.
'Muốn gọi thêm không?'
'Ưm, không ạ. Tôi không ăn hết được đâu.'
Nếu tình trạng cơ thể tốt thì hai bát canh sườn bò cũng không thành vấn đề, nhưng có lẽ do bụng đau âm ỉ suốt mấy tiếng nên cậu cảm thấy hơi no.
Ngay cả trong tình huống đó, cậu vẫn ăn hết sạch hai bát cơm và một bát canh sườn bò, rồi lên tiếng với Ki Tae Yeon khi anh định về nhà.
'Giám đốc. Trước khi về nhà có thể ghé qua nhà khác một lát được không ạ?'
'Ghé nhà khác làm gì?'
'Tôi phải tưới nước cho cây.'
Eo và toàn thân đau nhức, da thịt cũng ê ẩm, nhưng dù sao cậu cũng không thể không tưới nước cho cây được.
Seo Soo Hyun đến vườn và tưới nước cho những cây trồng mà cậu đã chăm chỉ trồng. Nói chính xác hơn, là cậu ra lệnh hết cái này đến cái kia cho người đàn ông cầm vòi nước. Tuy không vừa ý bằng việc tự cậu làm, nhưng có vẻ như anh là người có đầu óc làm việc nên anh tưới nước tốt hơn cậu nghĩ rất nhiều.
Những giọt nước đọng trên lá xanh mướt trông thật sảng khoái, khiến tâm trạng cậu cũng trở nên tươi tắn hơn.
Sau đó, cậu trở về nhà ăn tối, tắm rửa rồi lại ngủ thiếp đi như ngất xỉu. Khi tỉnh dậy thì đã là hôm nay rồi.
Vì ngủ ở phòng của Ki Tae Yeon chứ không phải phòng mình nên giữa chừng cậu đã thức giấc, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ trở lại, cậu không thấy người đàn ông bên cạnh, có vẻ như anh đã ra ngoài một lát vào sáng sớm. Sáng nay anh đã ở bên cạnh cậu nên chắc chắn anh đã rời khỏi giường.
Seo Soo Hyun đang định hỏi thì quyết định ăn hết phần bánh kem còn lại trước.
"Cục bông."
Cậu đang chăm chú ăn bánh kem thì khẽ quay đầu lại khi nghe thấy tiếng gọi mình.
"Hôm kia sao cậu lại ra ngoài?"
Đúng lúc đó, cậu vừa bỏ một trái dâu tây được cắm trên lớp kem tươi vào miệng, dâu tây giữa các lớp bánh thơm ngon và ngọt ngào.Ki Tae Yeon đột nhiên siết chặt tay, bế cậu đang ngồi ngoan ngoãn lên đùi mình. Dù đột ngột phải ngồi trên đùi người đàn ông thay vì trên sàn nhà, Seo Soo Hyun vẫn nuốt chửng miếng dâu tây.
"chú không xem ghi chú à?"
"Tôi xem rồi nhưng không hiểu nên mới hỏi cậu, bây giờ tôi muốn hỏi."
Anh đã viết hết mọi chuyện trước khi ra ngoài mà... Seo Soo Hyun cẩn thận nhìn mặt Ki Tae Yeon. Không giống như giọng nói trầm thấp và giọng điệu mỉa mai, anh không tỏ vẻ quá tức giận.
"Ban đầu tôi định ra ngoài một lát rồi về thôi. Vì chỉ là một lát nên tôi định không để lại ghi chú, nhưng tôi sợ có chuyện gì nên đã để lại... Dù sao thì, nếu tôi kể chi tiết thì là, sáng nay tôi khát nước nên dậy uống nước rồi đi tắm rồi lại về phòng ngủ, nhưng người Giám đốc nóng quá. Giám đốc nói đã uống nhiều thuốc ức chế nên tôi mới lo lỡ đâu là tác dụng phụ của thuốc ức chế thì sao."
Ki Tae Yeon nhướn mày như ra hiệu cho cậu tiếp tục.
"Nhưng tôi lại không rành về tác dụng phụ của thuốc ức chế các thứ, nên tôi đang suy nghĩ có nên nói với các chú không thì tôi thấy điện thoại rơi ở phòng khách. tôi nghĩ thà tìm kiếm trên điện thoại còn hơn nên đã tìm hết cái này đến cái kia... tôi thấy có vẻ không có vấn đề gì lớn nên định mình sẽ theo dõi thôi thì đột nhiên có tin nhắn đến."
"Thằng nhóc đó?"
"Vâng."
Seo Soo Hyun không đính chính lại việc gọi Lee Chan Seo là "thằng nhóc." Vì anh ta là người đã cố gắng làm hại cậu nên cậu không muốn gọi anh ta là hyung nữa.
"tôi bảo anh ta tìm tung tích cái người đó vào hôm nhổ răng khôn nên anh ta đã làm theo, và đây là tin nhắn bảo là đã tìm thấy. Nhưng anh ta bảo vì tình hình hơi phức tạp nên nói trực tiếp sẽ tốt hơn là nhắn tin? Giám đốc đang ngủ, nên tôi nghĩ nhận điện thoại ngay thì bất tiện, nên tôi chỉ ra ngoài một lát thôi mà."
"Hứa cho kẹo nên đi theo?"
Ki Tae Yeon tóm gọn những lời mà Seo Soo Hyun vừa nói thành một viên kẹo.
Kẹo á. Kẹo là một phương tiện ngọt ngào được sử dụng để dụ dỗ trẻ con, Seo Soo Hyun tôi đây không hề bị dụ dỗ gì cả. Cậu bỗng cảm thấy oan ức nên nói thêm liến thoắng.
"Không phải vậy, giữa tôi và cái người đó có những việc cần giải quyết nên tôi định gặp mặt để nói chuyện rõ ràng. Ban đầu tôi còn không định đi gặp ngay... Tôi định gặp anh ta để nghe tình hình cụ thể rồi nói chuyện với Giám đốc xong mới đi gặp. Nhưng hôm đó có sòng bạc gì đó mở ra nên anh ta bảo không có thời gian, nên tôi đành phải đi theo thôi..."
"Giữa cậu và Seo Jung-gyun c ó gì mà có việc cần giải quyết?"
"Cái người đó đã trộm con dấu cá nhân của tôi rồi đem đất thế chấp cho Giám đốc để vay tiền mà. Dù tôi không thể xử lý vấn đề đó về mặt pháp lý, nhưng tôi phải tính sổ việc trộm cắp chứ. Dù không lấy lại được đất thì việc tính sổ và không tính sổ cũng khác nhau trong lòng tôi mà. Tính sổ thì trong lòng còn thấy dễ chịu."
"Seo Jung-gyun không chỉ dùng mảnh đất đó để thế chấp vay tiền đâu."
"Dạ? Vậy còn gì nữa ạ?"
Còn gì nữa à? Seo Soo Hyun tròn mắt.
"Ông ta còn bán cậu cho tôi nữa."
Ki Tae Yeon trả lời bằng giọng điệu nhừa nhựa và cười tủm tỉm.
"Với tư cách người bảo lãnh ."
Sau khi nghe từ "người bảo lãnh ", Soo Hyun mới hiểu ý nghĩa của câu "bán cậu", cau mày và trừng mắt nhìn Ki Tae Yeon.
"Vậy ý chú cũng là chú bảo ông ta làm vậy hả? Mấy bà bảo vay nặng lãi là việc chỉ có lũ sắp xuống địa ngục mới làm nên tôi biết đó là việc xấu, nhưng biết tình cảnh của tôi mà chú còn bảo ông ta làm vậy thì sao ạ? chú thấy vui khi biến cả người vô tội thành con nợ à?"
"Tôi thấy vui khi dùng tên của tôi để biến Seo Soo Hyun thành con nợ đó."
"Tôi không biết đâu. Tôi không có tiền. Với cả tôi cũng không biết gì về việc bảo lãnh hết, chú tự đi mà đòi tiền cái người đó đi. chú có rạch bụng tôi ra cũng không có tiền đâu."
"Uổng công quá, sao lại rạch cái này. Rõ ràng ngủ cùng cậu cũng ngon mà."
Seo Soo Hyun không hề nhận được lời xin lỗi nào mà chỉ toàn bị quấy rối tình dục một cách trơ trẽn, cậu nhăn mặt lại, nhưng vẫn với tay xúc bánh kem ăn. Ngồi ăn trên đùi người đàn ông thoải mái hơn nhiều so với ngồi trên sàn nhà, nhưng cậu vẫn thích được ôm hơn.
"À, Lee Chan Seo sao rồi ạ?"
"Sao cậu lại tò mò về thằng khác thế?"
Ki Tae Yeon nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nhưng cậu không thể không tò mò. Hơn hết, cậu rất lo lắng.
"chú có thể bị kiện đó. Với tội hành hung các thứ."
"Lo tôi đi bóc lịch à?"
"Lúc đó thì tôi lo lắm, nhưng giờ thì không đến mức đó. Nhưng tôi vẫn lo."
Dù chỉ mới hai ngày trôi qua, nhưng khi thấy anh đang thản nhiên ăn bánh kem với mình, cậu nghĩ mình không cần lo lắng đến chuyện anh phải vào tù nữa. Nhưng cậu vẫn lo lắng anh sẽ bị kiện. Dù không có tội đi chăng nữa thì việc bị kiện cũng bào mòn tinh thần người ta, các bà đã bảo vậy.
"Không có chuyện đó đâu, đừng lo."
Ki Tae Yeon nhếch mép như thể cậu vừa có một suy nghĩ ngớ ngẩn nào đó. Nhìn biểu cảm đó, Seo Soo Hyun nghĩ thầm chắc là anh đã đưa tiền hòa giải rồi.
"Nếu Giám đốc đã nói vậy thì tôi sẽ không lo nữa. Với cả như tôi đã nói, cái khoản nợ mà người bảo hộ hợp pháp của tôi đã vay, chú đòi cái người đó đi. Nghe nói lần này có sòng bạc lớn mở ra đó. Nếu ông ta thắng được tiền thì có lẽ chú sẽ đòi được tiền đó."
"Tôi lấy được rồi."
"Cái gì ạ? Nợ vay nặng lãi ạ?"
"Ừ."
Có thật là ông ta đã trúng lớn nhờ cờ bạc không? Soo Hyun lại xúc một muỗng bánh kem, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng trước tin tức bất ngờ. Dù không biết chính xác đã vay bao nhiêu, nhưng nếu là vay nặng lãi thì lãi suất sẽ rất cao, nếu trong thời gian ngắn mà đã trả được nợ thì chỉ có trúng số hoặc cờ bạc là có thể giải quyết được.
"Vậy giấy tờ đất đã về tay ông ta rồi ạ?"
"Không."
"Vậy thì sao ạ?"
"Là của cục bông thì cục bông phải giữ chứ."
Cậu phân vân không biết anh có đùa hay không nên nhìn Ki Tae Yeon, nhưng có vẻ như anh không chỉ đơn giản là đùa. Soo Hyun hơi bối rối muộn màng khi tình huống là cậu vô tình lấy lại được đất. Có lẽ là vì Ki Tae Yeon đã nói ra một cách thờ ơ như không có gì quan trọng trong lúc cả hai đang nói chuyện này nói chuyện kia nên cậu mới có cảm giác đó.
"Nhưng chuyện đó đâu có đơn giản như vậy đâu ạ? Tôi nghe nói không phải là mẹ ly hôn rồi mà về mặt pháp lý là đồng sở hữu. Dù coi như chuyện vay tiền Giám đốc lấy đất thế chấp là xong đi thì ông ta vẫn giữ con dấu cá nhân của tôi, và dù nó không có hiệu lực thì dù sao đó cũng đâu phải là đất của riêng tôi mà là đất tôi với cái người đó đồng sở hữu mà."
"Bên đó đã đồng ý chuyển quyền sở hữu cho cậu rồi nên đừng lo. Đằng nào bên đó cũng không có khả năng động vào tiền đâu."
"Sao chú biết? chú đã gặp trực tiếp cái người đó à?"
"Sao, cậu cũng muốn gặp à?"
Không hiểu sao cậu cảm thấy việc anh nói đã gặp Seo Jung-gyuncó gì đó đáng ngờ. Việc anh nói đã đạt được thỏa thuận cũng vậy, không giống như việc ông ta may mắn trúng số ở sòng bạc rồi trả nợ.
"chú đã làm gì ạ?"
Seo Soo Hyun không hỏi đã làm gì mà hỏi đã làm như thế nào.
"Ông ta định bán đồ của tôi cho thằng khác nên tôi làm y chang vậy thôi. Alpha tay chân lành lặn thì có nhiều người cần lắm."
Có ý là chú đã bán ông ta đi đâu đó à? Tự nhiên trong đầu cậu hiện ra những con tàu đánh cá ngoài khơi xa xôi các thứ nên đầu óc cậu trở nên rối bời.
"Sao, thương hại ông ta à? Muốn tôi cứu ông ta ra không?"
"Tôi chẳng thương hại gì hết. Sao phải cứu chứ?"
"Vậy à. Hay là giết ông ta luôn nhé?"
Seo Soo Hyun suy nghĩ kỹ rồi lắc đầu.
"Vì ban đầu ông ta đâu có liên quan gì đến tôi nên tôi không quan tâm đâu. Tôi chỉ muốn gặp ông ta để nói chuyện rõ ràng thôi, nhưng tìm lại được đất của bà thì thôi vậy."
Mọi chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa rồi nên tự dưng mà gặp mặt ông ta chỉ khiến tâm trạng cậu tệ đi thôi. Đất của bà cũng đã lấy lại an toàn, cậu không muốn vì giải tỏa cơn giận nhất thời mà dẫm phải cứt chó.
"Tiện thể cho tôi hỏi, sáng sớm chú đi đâu về vậy ạ?"
"Cậu biết tôi ra ngoài à?"
"Dạ."
"Sao cậu biết?"
"chú ôm tôi rồi ra ngoài mà. Lúc đó tôi hình như đã tỉnh giấc một lát."
Bình thường cậu ngủ một mình nên không có hơi ấm cơ thể nào bên cạnh, đáng lẽ phải quen với việc đó hơn nhiều, nhưng chỉ vì hơi ấm ôm lấy cậu biến mất một lát mà cậu đã tỉnh giấc, thật là một điều kỳ lạ.
Dù biết Ki Tae Yeon đã ra ngoài, cậu vẫn ngủ tiếp vì biết rằng nếu chờ thì anh sẽ quay lại. Hơn nữa, cậu quá mệt mỏi, không có sức để dậy.
"Tôi vừa đi gặp người giám hộ hợp pháp của cậu về."
Chú sẽ trả lời chứ? Cậu đang tò mò thì người đàn ông chỉ vào chiếc bánh kem và đáp. Seo Soo Hyun dùng thìa xúc bánh đưa vào miệng người đàn ông đang thản nhiên há miệng, rồi cậu cũng ăn một miếng. Chủ đề trò chuyện không hề nhẹ nhàng, nhưng có lẽ vì đang ăn bánh kem ngọt ngào nên lòng cậu chỉ thấy sảng khoái.
"chú vừa hỏi có nên giết ông ta không, nên có vẻ như ông ta vẫn còn sống, nhưng tôi vẫn tò mò nên tôi hỏi chú nhé. Người giám hộ hợp pháp của tôi vẫn còn sống ạ?"
"Vẫn còn."
"Ra vậy. Dù sao thì ông ta cũng là người không liên quan đến tôi, nên Giám đốc cứ làm theo ý chú đi."
Khi nghĩ đến công việc mà anh đang làm, tương lai của Seo Jung-gyunkhông được vẽ ra một cách tươi sáng cho lắm. Tuy nhiên, Seo Soo Hyun không quan tâm lắm đến việc tương lai của cha cậu có tươi sáng hay không. Cậu nghĩ rằng chỉ cần lấy lại được mảnh đất đã bị trộm là được rồi.
Về mặt pháp lý thì hai người có liên hệ, nhưng gần như cả đời sống như người xa lạ, chắc sẽ không ai lo lắng đến tương lai của một người hoàn toàn xa lạ như vậy.
"Cậu biết tôi sẽ làm gì sao?"
Ki Tae Yeon khẽ cười và hỏi. Khoảnh khắc đó, đủ loại cảnh phim mà cậu đã xem trên TV thoáng qua trong đầu cậu. Tuy nhiên, Seo Soo Hyun không kể ra những cảnh tượng vừa hiện lên trong đầu mà im lặng. Có lẽ nếu anh làm thì còn quá hơn thế, chứ không đời nào nhẹ hơn. Trên hết, nếu cậu nói rằng đã thấy trên TV thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
"Tôi không quan tâm. Tôi thích Giám đốc đâu phải vì tôi không biết chú là người xấu đâu."
Seo Soo Hyun cậu cũng chỉ là một người bình thường, nên việc cậu bênh vực người mình thích là điều không thể tránh khỏi. Nếu bà cậu biết chuyện này thì sẽ than vãn ỉ ôi, nhưng dù sao thì cuối cùng họ cũng sẽ đứng về phía cậu thôi.Mẹ và bà ngoại cũng vậy. Boksil thì khỏi phải nói, mỗi lần người đàn ông đến đều lộ vẻ vui mừng ra mặt.
"A, đúng rồi! Không phải lúc nói chuyện này đâu."
Seo Soo Hyun đặt thìa xuống và xoay người lại đối diện Ki Tae Yeon. Sau đó, cậu bày ra vẻ mặt trang trọng và thúc giục.
"Nhanh trả lời đi ạ."
"Cái gì?"
"Tôi đã tỏ tình rồi mà."
Dù không nói là thích hay hẹn hò, nhưng dù sao cậu cũng đã nói thích và cũng nói muốn hẹn hò, coi như là tỏ tình rồi.
"À, đó là tỏ tình à?"
Ki Tae Yeon nhướng mày như thể không hiểu cậu đang nói gì, rồi cười tủm tỉm trêu chọc. Bàn tay anh vẫn đang sờ soạng làn da trần dưới lớp quần áo.
"Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đó ạ."
Seo Soo Hyun nắm lấy cổ tay Ki Tae Yeon kéo xuống để ra hiệu đừng đùa nữa.
"Thực ra Giám đốc cũng thích tôi mà."
Cậu nói bằng giọng chắc nịch như khẳng định, Ki Tae Yeon bày ra vẻ mặt ngờ vực như muốn cậu nói thêm. Chẳng hiểu sao cậu lại có thêm can đảm, Soo Hyun lấy ra từng hành động của người đàn ông mà cậu đã ghi nhớ trong đầu.
"Thì ra là mỗi khi tôi gặp Lee Chan Seo chú đều ghen tị. Lần này chú đến đón tôi cũng vậy. tôi đã nghĩ là nếu tôi đi gặp Seo Jung-gyunmà có chuyện gì không hay thì Giám đốc sẽ đến, nhưng khi chú thực sự đến thì tôi đã chắc chắn. Là chú thích tôi."
Tất nhiên, ngay cả khi không phải vậy, cậu cũng nghĩ rằng mình đã gần như chiếm được trái tim anh rồi.
"Chú biết Lee Chan Seo là Alpha mà. Nên sau khi nhìn thấy ghi chú của tôi, chú đã nghĩ là sẽ có chuyện xảy ra nên chú đến ngay."
Nếu anh không thích cậu, thì anh đã để lại ghi chú rồi, và nghĩ rằng cậu sẽ nhanh chóng về nên anh sẽ không cố gắng hành động. Hơn nữa, để bắt đầu tìm vị trí của cậu sau khi nghe thấy tiếng cãi vã qua điện thoại thì thời gian người đàn ông bước vào phòng quá nhanh. Điều đó có nghĩa là anh đã tìm cậu ngay khi vừa mở mắt.
Seo Soo Hyun biết Lee Chan Seo là Alpha, không giống như cậu, nên không loại trừ khả năng anh ta đã đứng ra vì lý do đó. Dù Lee Chan Seo có biết cậu sẽ làm như vậy hay không, thì rõ ràng anh ta đã hành động vì ghen tuông.
"Hôm đó chú phạt tôi khi quan hệ tình dục cũng vậy. Đúng là tôi đã không nghe lời chú, suy nghĩ nông cạn mà đi theo nên mới xảy ra tình huống đó, nhưng dù sao thì tôi cũng là nạn nhân mà. Chú phạt tôi như vậy cũng là vì chú thích tôi nên mới thế."
Càng nhìn biểu cảm thay đổi tinh tế của người đàn ông, cậu càng thêm chắc chắn rằng mình đang nói đúng.
"Vì chú thích tôi, nên chú lo lắng tôi sẽ gặp chuyện không hay. Nên khi thấy tôi vẫn ổn, chú cảm thấy an tâm, nhưng mặt khác chú lại tức giận vì tôi không nghe lời chú nên suýt nữa đã gặp chuyện xấu. Tất cả đều là vì chú thích tôi nên mới thế. Nếu là người không có tình cảm thì chỉ cảm thấy đáng thương chứ không tức giận đâu."
Việc anh trừng phạt cậu theo cách đó có lẽ là vì anh thích cậu nên không nỡ đánh, mà trút giận bằng tình dục.
"Vậy nên chú cũng thôi phủ nhận đi. Việc chú thích tôi ấy."