Cherry Cake - Chương 11

“Có vẻ như em thích nghe gọi là ông chủ nhỉ?”

Có lẽ tôi đã lộ ra việc mình cố gắng kìm nén khóe môi đang muốn cong lên, Ki Tae Yeon lại cong mắt cười và nói lại từ “ông chủ” kèm theo kính ngữ.

Seo Soo Hyun không phủ nhận. Thành thật mà nói, tôi thấy từ “ông chủ” có gì đó rất tự hào.

“Tôi không có thịt, chú có ổn không?”

Soo Hyun vừa lục tủ lạnh vừa hỏi. Vì mới đi chợ mấy ngày trước nên không phải là không có thịt. Nhưng con gà mua lúc đó đã luộc nhừ rồi, chỉ còn lại phần thịt xé nhỏ. Vì luộc không nêm nếm gì để cho Boksil ăn nên không thích hợp để làm món ăn kèm.

‘Mấy người tập thể thao hay ăn ức gà không nêm gia vị mà.’

Bỗng dưng cậu tự hỏi liệu chú Giám đốc cũng tập thể thao không. Chắc chắn là do bẩm sinh là Alpha ưu tú nên mới vậy, nhưng vì nghe nói là xã hội đen, nên có lẽ chú ấy phải đặc biệt chăm sóc cơ thể hơn, những thắc mắc vớ vẩn cứ nối đuôi nhau hiện lên.

“Nếu không ổn thì sao?”

“Thì tôi đi xin ở nhà mấy bà khác.”

Dù tuyết rơi nhiều, nhưng việc đi bộ thì không có vấn đề gì.

Nếu ở một mình thì cậu sẽ không cân nhắc đến chuyện này. Nhưng nhớ đến lời dạy của bà là phải đối đãi với khách thật tốt, nên cậu không thể không suy nghĩ về việc chọn món.

“Mỏng manh như tơ mà muốn bị cảm đến phát điên à.”

Dù dễ bị lạnh, nhưng chỉ thế này thì cậu không bị cảm đâu……. Người đàn ông tiến đến gần, túm lấy cánh cửa tủ lạnh xem bên trong rồi thờ ơ nói tiếp.

“Nhiều thứ thế này mà. Ăn đại đi.”

“Vậy tôi làm nhanh thôi, chú ngồi kia ăn khoai lang đi.”

Nhìn chú ấy có vẻ không ăn cơm nếu không có thịt thì có ổn không nhỉ……. Vừa suy nghĩ nghiêm túc một lúc, Soo Hyun liền quyết định thực đơn bữa tối rồi bảo Ki Tae Yeon đến ngồi ở ghế gần lò sưởi. Có lẽ do trần nhà không cao lắm, nên chỉ cần có thêm một người thôi mà phòng khách đã có cảm giác chật chội rồi.

Seo Soo Hyun nhìn người đàn ông đang lấy chân khều khều Boksil đang nằm im rồi lấy nguyên liệu ra. Cậu định ăn những món có sẵn trong tủ lạnh, chỉ nấu cơm và canh mới thôi.

“A, không có kim chi.”

Nguyên liệu quan trọng nhất đã hết rồi. Ánh mắt tự nhiên liếc nhìn ra cửa sổ phía sau bếp. May mắn là tuyết đã ngừng rơi một lát. Không biết khi nào tuyết lại rơi xuống nên cậu phải di chuyển nhanh mới được.

“Tôi ra ngoài một lát rồi về, chú cứ ở đấy đi.”

Soo Hyun vừa mở cửa thông ra phía sau nhà vừa dặn. Đi giày thể thao thì chắc chắn sẽ bị ướt nên cậu đi ủng, vừa bước chân xuống đã nghe thấy tiếng tuyết kêu răng rắc, cậu bước về phía chỗ chum. Kim chi để trong tủ lạnh đã hết nên cậu phải ra lấy cái mới.

Đến trước chum kim chi chôn dưới đất chứ không phải chum đặt ngay ngắn, cậu quỳ xuống mở nắp rồi lấy một cây kim chi trong chum ra. Lúc ra khỏi bếp cậu đã lấy găng tay nilon nên không sợ bị dính gia vị vào tay.

Sau khi cho một cây kim chi vào hộp đựng kim chi chuyên dụng rồi buộc chặt nilon bọc bên trong chum, Seo Soo Hyun đậy nắp chum lại. Vừa quay người bước về nhà, cậu đã thấy người đàn ông đang đứng ở cửa nhìn mình.

“Trời lạnh mà sao chú lại đứng đấy?”

“Cho tôi ngắm cậu chạy lon ton một chút.”

Chắc là chú ấy buồn chán lắm đây.

Seo Soo Hyun cởi ủng ra mới phủi tuyết dính trên đầu gối. Chỉ thế này thôi thì sẽ nhanh khô nên không cần thiết phải thay.

“Cái gì đấy?”

“Kim chi ạ.”

Vừa bước lên nhà, ánh mắt của Ki Tae Yeon đã dán chặt vào hộp Lock&Lock. Vẻ mặt chú ấy như muốn hỏi cậu có cần thiết phải ra ngoài để lấy cái này không vậy.

“Đã ăn cơm thì ăn cái ngon cho thích chứ ạ. Tôi nấu ăn ngon lắm. Sẽ làm món ngon cho chú.”

Mặc kệ chú ấy nghĩ gì, Seo Soo Hyun ôm hộp kim chi vào bếp.

Lấy một cái nồi đất lớn, cậu bật bếp ga và bắt đầu thái kim chi. Bàn tay cậu thoăn thoắt, thái đều tăm tắp. Nhanh chóng thái đủ lượng kim chi cho vào canh, sau đó cậu mở hộp cá ngừ và đổ dầu trong hộp vào nồi. Nhờ mở tận hai hộp lớn nên lượng dầu khá nhiều.

Sau khi xác nhận lượng dầu vừa đủ, cậu cho kim chi vào xào rồi lấy đường từ trên chạn xuống. Trong lúc đó cũng không quên thái hành tây.

“Tay nhanh nhỉ.”

“Tôi làm bằng tay thì cái gì cũng làm tốt ạ.”

Seo Soo Hyun vừa giảm lửa vừa cho một lượng đường vừa phải vào kim chi xào, rồi đổ hành tây vào và đáp lời. Có lẽ do ảnh hưởng từ việc thường xuyên quây quần bên cạnh các bà đang làm việc lặt vặt, cậu làm gì bằng tay cũng đều rất giỏi. Việc cậu nấu ăn nhanh thoăn thoắt cũng là nhờ vậy.

Khi hành tây đã trong suốt hơn một chút, cậu đổ nước vào. Giờ thì chỉ cần đợi canh sôi rồi làm những việc khác thôi.

Sau khi rửa sạch nước kim chi dính trên thớt, Seo Soo Hyun rửa kỹ rau củ quả trên bồn rửa rồi bắt đầu thái. Bí ngòi, nấm hương, hành tây, hành lá, ớt xắt miếng to nhỏ không đều. Đặt một nồi đất khác bên cạnh nồi canh kim chi đang sôi ùng ục, cậu mở tủ và lấy chai soju ra.

Seo Soo Hyun đổ dầu vừng trong chai soju xanh vào nồi đất đang nóng, sau đó cho tỏi băm và hành tây vào xào. Tay phải cậu liên tục đảo hành tây, rồi nhanh chóng chạy đến tủ lạnh lấy bột ớt ra, sau đó cho một chút bột ớt vào nồi canh kim chi và trút toàn bộ cá ngừ trong hộp vào. Chỉ cần đun thêm một chút nữa là nồi canh kim chi đã hoàn thành.

“Cậu nấu ăn từ nhỏ à?”

“Vâng. Với cả những món tôi làm bây giờ đơn giản nên không có gì đặc biệt đâu ạ.”

Trước câu hỏi của Ki Tae Yeon với vẻ thích thú, Soo Hyun vừa cho bí ngòi vào nồi xào hành tây vừa trả lời. Dù là canh kim chi hay món cậu định làm bây giờ thì kim chi và nước tương ngon là đủ rồi, không có gì khó cả.

Nhìn vào bên trong nồi, Seo Soo Hyun cuối cùng cũng lấy ra tương ớt và tương đậu đã chuyển vào một cái hũ nhỏ. Tiếp theo, cậu múc tương ớt và tương đậu lên bí ngòi theo tỷ lệ 1:2 rồi trộn đều bằng thìa gỗ, sau đó đổ vừa đủ nước dùng luôn có sẵn trong tủ lạnh.

Khi nước sâm sấp, cậu lấy túi zip từ trong tủ lạnh ra. Đó là nấm hương và bột cá cơm đã phơi khô và xay vào năm nay.

Lần này cậu cũng cho bột vào theo cảm tính, sau khi rắc một chút đường như khi nấu canh kim chi, cậu đi về phía tủ lạnh. Chẳng mấy chốc trên tay đã có đậu phụ. Khi nghĩ về thực đơn, có lẽ cho đậu phụ vào là hơi quá, nhưng dù thế nào đi nữa thì 강된장 (tương đậu đặc) phải có đậu phụ mới ngon.

Bóc một chút nilon và đổ nước đi, Soo Hyun cầm dao thái đậu phụ ngay trong gói. Nửa miếng đậu phụ cho vào canh kim chi, nửa miếng còn lại cho vào món tương đậu gần như đã hoàn thành.

“Gần xong rồi ạ. Chú ngồi kia đi.”

Ki Tae Yeon vừa xem cậu nấu ăn thoăn thoắt vừa lững thững bước đến chỗ Seo Soo Hyun chỉ. Đó là cái bàn thấp không ra bàn mà cậu đã ăn bánh kem lần trước. Dù có ngồi thu lu thì đầu gối vẫn chạm vào mặt bàn.

‘Bé tí tẹo mà nhanh nhẹn ghê.’

Gương mặt cậu bé xòe bàn tay ra che cũng vừa hết, nên bảo bé tí tẹo cũng không sai.

Ki Tae Yeon chống cằm quan sát bóng lưng của Seo Soo Hyun như một người chẳng thiết tha gì với mọi việc. Thân hình nhỏ bé chạy lon ton khắp nơi chẳng khác gì một con chuột bạch.

‘Nghĩ kỹ thì…….’

Khi ăn bánh kem má cậu cũng phúng phính.

Chắc mồm cũng nhỏ nữa.

Khi suy nghĩ đến đó, trong lòng anh lại nảy sinh cảm giác muốn chà xát dương vật vào những chỗ khác chứ không phải má cậu.

‘Nếu động vào Omega không phải người của mình thì sẽ phiền phức đấy.’

Nhìn Seo Soo Hyun đang chiên trứng, người đàn ông lấy ngón tay gõ nhẹ vào má, khẽ nheo mắt lại. Chú ta đã đưa séc coi như tiền cơm rồi, không ăn một bữa cũng chẳng sao, không hiểu sao cậu lại làm nhiệt tình đến vậy.

“Đây ạ.”

Chẳng mấy chốc, Sợi Bông Nhỏ bưng hai bát mì to đến và đặt xuống. Ki Tae Yeon im lặng nhìn xuống cái bát được cho là bibimbap (cơm trộn) với rau bina, giá đỗ, củ cải muối, dương xỉ, củ cải non và trứng chiên. Hóa ra cậu đã lấy rất nhiều đồ từ trong tủ lạnh là để làm bibimbap.

“Chú để bát đấy cho tôi, tôi đi lấy canh ạ.”

Seo Soo Hyun đặt tấm lót nồi ở giữa bàn rồi thoăn thoắt đi đi lại lại.

“Cái này đúng là buồn cười thật.”

Ki Tae Yeon vừa cười vừa đặt bát xuống trước mặt anh và đối diện. Chẳng mấy chốc, Seo Soo Hyun đeo găng tay bưng nồi canh kim chi xuống đặt ở giữa bàn rồi ngồi xuống.

“Tôi nên nấu canh trứng hoặc canh giá đỗ thì hơn. Nhưng dù sao thì có nhiều rau rồi, chỉ cần cho một chút tương đậu là sẽ không bị mặn đâu ạ.”

Seo Soo Hyun cầm thìa lên và cúi đầu xuống rồi khựng lại như người có gì muốn nói.

“Gì?”

Hỏi như thể có vấn đề gì, Seo Soo Hyun ngập ngừng cầm thìa lên.

“Cái đó là của tôi…….”

Hai bát bibimbap đều đầy ắp, cậu nghĩ rằng bát nhiều hơn một chút đương nhiên là của mình nên đã kéo nó về phía trước.

“Cứ ăn thêm một bát nữa cũng được mà, chú cứ ăn bát đó đi ạ. Nếu không đủ thì chú cứ bảo tôi.”

“Khục.”

Ki Tae Yeon bật cười một cách tự nhiên. Seo Soo Hyun chớp mắt khó hiểu.

“Sao chú lại cười ạ?”

“Thấy con chuột bé tí như cậu mà ăn nhiều buồn cười quá.”

Trước câu trả lời hoàn toàn không ngờ tới, Seo Soo Hyun dồn lực vào má. Có lẽ bình thường người đàn ông này không có gì vui vẻ. Chỉ có một chút ăn nhiều hơn thôi mà chú ấy cũng bảo là buồn cười.

“Sao thế lại buồn cười ạ? Với cả tôi ăn chừng này là bình thường mà. Vốn dĩ bibimbap là có thể ăn nhiều hơn lượng bình thường ạ.”

“Vâng vâng, cứ ăn nhiều vào.”

Ki Tae Yeon vừa kéo dài giọng như khi gọi cậu là ông chủ vừa định đổi bát mì cho cậu. Seo Soo Hyun túm lấy cổ tay anh. Đó là một cổ tay dày đến mức một tay cậu không thể nắm hết, nhưng cậu vẫn cố gắng nắm chặt.

“Chú không cần đổi cho tôi đâu. Nghĩ kỹ thì có vẻ như chú ăn nhiều hơn tôi đấy ạ. Nên chú cứ ăn cái đó đi . Cơm cũng còn mà trong tủ lạnh còn nhiều rau nữa, không đủ thì chú cứ lấy thêm mà ăn .”

Nghĩ lại thì có vẻ như cậu đã phán đoán sai rồi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo