Cherry Cake - Chương 12

Dù sao thì chú ấy cũng to con hơn cậu nhiều, bụng dạ chắc cũng lớn nên ăn nhiều hơn, cậu tự trách mình đã hơi bất cẩn. Có lẽ lo lắng rằng chú ấy không thích những món này nên cậu đã không ăn nhiều, nếu chú ấy bảo không ngon thì cậu nên gắp bớt cho chú ấy. Cậu thấy áy náy vì đã quá keo kiệt.

“Soo Hyun à.”

“Dạ?”

Seo Soo Hyun chỉ buông tay ra khi ánh mắt của người đàn ông rơi xuống cổ tay cậu. Đến tận lúc đó, cậu mới nhận ra nhiệt độ truyền đến từ tay chú ấy ấm nóng. Đó là một nhiệt độ trái ngược hoàn toàn với cậu, người dễ bị lạnh và cơ thể hay bị lạnh. Vì vậy mà lúc đó chú ấy chỉ mặc mỗi áo sơ mi.

“Beta?”

Cậu cứ tưởng chú ấy gọi mình để bảo cậu bỏ tay ra, hóa ra chú ấy gọi để hỏi. Trước câu hỏi có phải là Beta không, Soo Hyun vừa gắp tương đậu vào bát bibimbap với đủ loại rau củ màu sắc đẹp mắt vừa gật đầu.

Không cần thiết phải nói ra sự thật là Omega trước mặt một Alpha ưu tú. Hơn nữa, lời dặn dò phải cẩn thận với Alpha của bà thoáng qua đầu cậu, nên không kịp suy nghĩ gì cậu đã lừa chú ấy. Cậu có chút tội lỗi vì đã lừa người khác, nhưng đằng nào cậu cũng không có mùi pheromone nên dù có nói dối thì cũng không ai nhận ra đâu.

“Nhưng sao tự nhiên chú lại hỏi thế ạ?”

“Nhìn kiểu gì cậu cũng giống Omega mà ăn nhiều nên tôi thấy lạ.”

“Omega chỉ ăn ít thôi ạ?”

Seo Soo Hyun vừa trộn bibimbap vừa hỏi. Tương đậu với bí ngòi, nấm hương, đậu phụ rất ngon dù ăn riêng, nhưng trộn với cơm và rau thì lại càng tuyệt hơn.

“Những Omega tôi gặp chỉ ăn bằng mỏ chim thôi.”

Ra vậy. Seo Soo Hyun vừa gật đầu vừa gắp một miếng bibimbap đã trộn đều với tương đậu cho vào miệng.

Cậu hiếm khi gặp những Omega khác nên không biết rõ lắm, nhưng theo lời người đàn ông này nói thì những Omega khác ăn ít. Đó là câu chuyện không liên quan gì đến cậu, một người lặn.

“Tôi vốn dĩ đã ăn nhiều rồi. Mà muốn làm việc ở ngoài đồng thì phải ăn nhiều cơm mới được.”

“Cậu còn làm việc ngoài đồng nữa?”

Ki Tae Yeon vừa cười khẩy như thể cậu giỏi lắm vừa gắp tương vào bibimbap theo Seo Soo Hyun.

“Lúc nãy chú ngắm tôi không thấy đồng à? Chắc do tuyết rơi nên chú không thấy rõ……. Dù sao thì tất cả ở đó đều do tôi quản lý.”

“Cũng rộng đấy chứ, so với một khu vườn nhỏ.”

Chỉ mải ngắm nhìn bóng lưng đang thoăn thoắt di chuyển nên anh không hề để ý đến đồng ruộng, Ki Tae Yeon hồi tưởng lại mảnh đất liền kề với siêu thị trong đầu. Diện tích gần 300평 (pyeong), trừ siêu thị và nhà ở thì có lẽ khoảng 260평. Không phải là một diện tích dễ quản lý đối với một đứa trẻ.

“Có lẽ do tôi làm từ nhỏ quen rồi hay sao á, cũng không sao. Ngược lại còn thấy vui nữa.”

Seo Soo Hyun vừa nhai cơm vừa nuốt xuống rồi trả lời.

Trước vẻ ngoài hoàn toàn không phòng bị đó, Ki Tae Yeon bỗng tò mò muốn biết lý do vì sao đứa trẻ này lại thả lỏng cảnh giác trước mặt anh đến vậy. Dù anh có trả giá cao đi nữa, nhưng anh cũng là một kẻ không mời mà đến để cướp đi cái tổ ấm mà cậu đã sống bao lâu nay, chắc chắn là cậu không hề chào đón anh.

“Cảnh giác như cái lông chân con bọ chét…….”

Chỉ cần nhìn việc cậu cho anh vào nhà thôi là đã thấy rồi.

“Sao ạ?”

“Mấy người già không bảo cậu phải cẩn thận với tôi à?”

“Tôi nghe nói chú là người đáng sợ, nhưng tôi không nghĩ gì cả.”

Nhìn cái vẻ cậu đang ăn ngấu nghiến, đúng là có vẻ như cậu không nghĩ gì thật.

Cùng với việc nhận ra mình đang tò mò những điều vô nghĩa về một đứa trẻ, Ki Tae Yeon bắt đầu ăn cơm. Ngay lập tức, lông mày anh nhíu lại.

“Không hợp khẩu vị ạ?”

“nấu ăn ngon đấy chứ?”

Ki Tae Yeon không kén chọn đồ ăn. Anh đã lăn lộn từ dưới đáy xã hội và bắt đầu từ một tên côn đồ quèn, nên việc kén chọn đồ ăn là điều không thể. Sau khi có tiền và địa vị, có nhiều thằng đã thay đổi khẩu vị sang đồ cao cấp, nhưng chuyện đó không xảy ra với anh. Kén chọn đồ ăn chỉ cản trở công việc, nên nói theo một cách nào đó thì đó là một thói quen tốt.

Anh ăn ngon lành cả món 국밥 (cơm chan canh) có mùi thịt và cơm hộp mua ở cửa hàng tiện lợi nghèo nàn. Bây giờ khi đã có quá nhiều tiền, anh không cố tình tìm ăn những món đó, nhưng khi đang làm việc mà đói bụng thì anh sẽ vào đại một quán nào đó và gọi đại một món nào đó rồi ăn. Đôi khi anh cảm thấy những món ăn đắt tiền đáng giá, nhưng chỉ có vậy thôi. Đồ ăn chỉ đơn giản là để lấp đầy cái bụng.

Anh chưa từng cảm thấy thích hay không thích món ăn nào đến vậy, nhưng bữa cơm mà Seo Soo Hyun chuẩn bị lại ngon một cách rõ ràng. Đúng như cậu nói là có nhiều rau nên không bị mặn. Có lẽ vì là cơm nhà nên nó có một vị thanh đạm khác với đồ ăn mua ngoài.

“Hợp khẩu vị với chú ạ? Vậy thì may quá. Lúc làm xong tôi cứ nghĩ là chú sẽ không thích những món này ấy. Nhiều người ghét tương đậu mà.”

Có lẽ vì đã yên tâm khi nghe anh bảo ngon nên Seo Soo Hyun lại cúi đầu xuống ăn cơm. Vẫn không ăn ngay nồi canh đang sôi ùng ục trên bếp mà thổi phù phù.

“Canh cũng ngon ạ. Chú ăn thử đi.”

Ki Tae Yeon nhìn Seo Soo Hyun như thể đang quan sát một sinh vật kỳ lạ. Từ khi cậu bé chỉ bé bằng nắm tay gọi anh là “chú”, anh đã thấy buồn cười rồi, nhưng càng nhìn anh càng có cảm giác như đang đối mặt với một sinh vật kỳ lạ. Vốn dĩ việc có một đứa trẻ ở một vùng quê hẻo lánh như thế này đã là một chuyện kỳ lạ rồi.

“Để tôi gắp cho chú nha? Tôi lỡ ăn một thìa rồi…….”

Thấy anh chỉ im lặng nhìn mình mà không trả lời, Seo Soo Hyun nghĩ là do cậu đã ăn rồi nên định đứng dậy. Ki Tae Yeon xua tay.

“Không cần đâu.”

Một kẻ có sở thích đánh người trong những chiếc container bẩn thỉu đầy bụi thì làm gì có chuyện đặc biệt chú trọng đến vệ sinh. Ki Tae Yeon ăn một thìa canh kim chi theo Seo Soo Hyun. Giống như bibimbap, nó có một hương vị sạch sẽ.

“Canh cũng ngon nữa.”

“Kim chi ngon nên thế đấy ạ. Vốn dĩ canh với súp đều nhờ kim chi hoặc tương mà ngon thôi.”

Sau khi bắt đầu ăn cơm một cách chậm rãi, Seo Soo Hyun cũng bắt đầu tập trung vào bữa ăn. Cậu gắp một miếng cơm to đến nỗi có vẻ như quá khổ so với cái miệng đó, rồi chăm chỉ nhai.

“Năm nay tôi định muối kim chi rồi thôi ạ. Kim chi tôi toàn muối với bà nên chưa muối một mình bao giờ, nhưng tôi nghĩ nếu luôn làm cùng nhau thì có lẽ muối một mình tôi cũng làm được ấy ạ. Nhưng mà có lẽ sẽ chuyển nhà nên lo không biết chừng, tôi quyết định không muối nữa ạ. Cái đó cũng toàn là đồ đạc mà.”

Có vẻ như “nhiều chuyện” không chỉ là một lời nói suông, Seo Soo Hyun ríu ra ríu rít kể chuyện. Miệng nhỏ nhắn vừa nhai cơm chăm chỉ vừa nuốt xuống rồi hé ra nói chuyện trông cũng khá đáng yêu.

“Vốn dĩ mùa đông là phải muối kim chi rồi ăn thịt luộc mà. Chú thích thịt luộc không ạ?”

Đối với Ki Tae Yeon, Seo Soo Hyun là người đầu tiên vừa nói nhiều vừa hỏi những câu hỏi vô nghĩa trước mặt anh như vậy. Anh chưa từng dọa nạt ai, nhưng đối với người bình thường, anh là người mà họ phải đối mặt vì những chuyện không hay, nên hầu hết mọi người đều cảm thấy khó chịu hoặc tỏ vẻ sợ hãi.

“Tôi thích thịt luộc ạ. Mềm mềm lại còn dai dai nữa chứ. Ăn kèm với kim chi mới muối cũng ngon mà ăn bắp cải cuốn với nhân kim chi cũng ngon ạ.”

Seo Soo Hyun cứ thao thao bất tuyệt nói một mình mặc kệ thái độ không có phản ứng gì của Ki Tae Yeon.

“À. Với cả chú có thích kim chi muối có con sò không ạ? Tôi không thích lắm ạ. Tôi không ghét con sò, nhưng mà vẫn là không có thì ngon hơn ạ. Nhưng mà lúc ăn thịt luộc tôi lại thích ăn bắp cải cuốn nhân kim chi rồi thêm cả con sò vào ạ. Ngon vì có mùi biển.”

Ki Tae Yeon lần đầu tiên biết rằng chỉ với mỗi món kim chi mà người ta có thể nói dài như vậy.

“Nhắc đến mùi biển tôi mới nhớ đến món cơm trộn sò cũng ngon lắm ạ. Lần sau ra ngoài tôi phải mua sò về mới được. Luộc lên rồi bóc vỏ hơi lười, nhưng mà đã làm một lần thì cũng ăn được kha khá đấy ạ.”

Seo Soo Hyun vừa nhìn vào mắt anh vừa nói tiếp.

“Lần sau chú đến tôi sẽ làm cơm trộn sò cho chú ạ.”

“Lần sau?”

“Dạ.”

Lại bảo sẽ nấu cơm cho anh nữa à.

“Có vẻ như cậu không thấy khó chịu nhỉ.”

Chỉ vì thấy lạ nên anh mới hỏi thế.

“Sao tôi phải khó chịu ạ?”

Nhưng Seo Soo Hyun tròn mắt như thể thực sự không hiểu vì sao anh lại nói như vậy, rồi mỉm cười tươi rói.

“Bây giờ tôi rất thích ăn cơm với chú ạ. Nên tôi nghĩ lần sau cũng sẽ thích ạ.”

Boksil vểnh tai lên như hiểu ý cậu rồi đi đến nằm cạnh gối, cuộn tròn người lại.

Không biết có còn thứ gì cần chuẩn bị nữa không nhỉ. Cậu đang lo lắng vừa nhìn quanh phòng khách chất đầy chăn thì Ki Tae Yeon mở cửa phòng tắm bước ra. Tóc còn chưa sấy khô.

“Quần áo có ổn không ạ?”

“Trông tôi đẹp trai lắm à?”

Seo Soo Hyun nhìn chiếc áo phông dính chặt vào lồng ngực của người đàn ông rồi ngọ nguậy các ngón tay. Trong nhà này làm gì có quần áo đàn ông nào to lớn chứ. May mà vẫn còn chiếc áo phông được tặng cách đây hai năm, cậu đã đưa nó cho chú ấy, nhưng cậu không ngờ nó lại bó sát đến vậy.

‘Lúc đó nó to ơi là to so với mình, tưởng là mặc vừa chứ…….’

Món quà sinh nhật mà cậu nhận được từ một người anh sống cùng khu phố đã lên Seoul thì quá rộng so với cậu. Người anh đó đã bảo khi nhìn cậu mặc thì anh mới biết nó to đến thế và bảo sẽ đổi cho cậu, nhưng cậu thấy phiền nên đã từ chối và giữ lại chiếc áo phông đó.

Cậu nhớ rằng chiếc áo phông đơn giản đó rộng đến mức lộ cả xương quai xanh, nên cậu tưởng rằng nó sẽ vừa với người đàn ông này, ai ngờ nó lại bó sát như áo bó vậy chứ không phải đẹp trai gì.

“Đẹp mà ạ?”

Nhưng Seo Soo Hyun vẫn trơ trẽn trả lời. Có lẽ vì chú ấy có thân hình đẹp nên cậu không thấy gớm ghiếc.

Quần áo không bó thì với chừng đó cũng không tệ nhỉ? Cậu vừa từ từ hạ thấp đầu xuống thì giật mình.

Bộ đồ thể thao cậu đưa cùng với chiếc áo phông cho người đàn ông cũng là đồ cậu nhận được từ người anh cùng khu phố. Anh ta nhầm size nên mua nhầm, định vứt đi vì lười đổi trả, cậu thấy có vẻ mặc làm đồ lao động được nên đã xin. Anh ta bảo nó to quá cậu không mặc được đâu, nhưng cậu vẫn xin về, nhưng dù có thắt chặt eo đến đâu thì nó vẫn tuột xuống nên cuối cùng cậu đã vứt nó vào một góc tủ quần áo. Tình cờ nhớ lại chuyện đó nên cậu đã lấy nó ra đưa cho chú ấy vài phút trước.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo