Cherry Cake - Chương 123

lịch update: mỗi ngày đều có chap

"Oa, đẹp quá."

Soo-hyun tròn xoe mắt. Cậu vừa uống ly nước cam tươi mát vừa trò chuyện với Kang Yiseon. Một nhân viên với giọng nói dịu dàng tiến lại gần và đặt một cái khay lên bàn. Bản thân chiếc khay có hình dạng bậc thang tròn xếp tầng đã rất thu hút rồi, nhưng những món tráng miệng được bày biện trên đó còn thu hút ánh nhìn hơn nữa. Tất cả chúng đều có hình dáng dễ thương và xinh xắn.

"Xin hãy cẩn thận vì nó nóng ạ."

"Cảm ơn ạ."

Soo-hyun đang ngắm nghía những món tráng miệng với đôi mắt lấp lánh thì nhân viên rót trà cho cậu. Sau khi anh ta rời đi, Kang Yiseon mới lên tiếng, một nụ cười nhẹ nhàng treo trên khóe môi đang khẽ nhếch lên của anh.

"Em thích không? Anh thấy em có vẻ thích đồ ngọt nên đã cố tình bảo em đến đây."

"Dạ. Em chỉ mới nhìn thôi mà đã thấy tất cả chúng đều ngon rồi ạ. Nước cam cũng chua chua ngọt ngọt ngon lắm luôn đó. Với lại chúng đẹp quá trời."

Nhờ có Ki Taeyeon mà cậu đã quen với việc ăn ở khách sạn hay nhà hàng sang trọng - dù cậu vẫn thích cơm nhà tự nấu nhất - nhưng đây lại là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Kể từ khi đến Seoul, cậu đã bắt đầu thích tìm kiếm những món tráng miệng ngon để ăn, nhưng cậu không ngờ lại có cả những thứ như thế này nữa. Lần sau mình phải đến đây với anh mới được. Dù anh ấy không thích đồ ngọt như cậu, nhưng chỉ cần cậu nói một tiếng muốn đi thì anh ấy sẽ ngoan ngoãn đi theo thôi. Ngay cả anh ấy cũng chưa từng có trải nghiệm như thế này nên sẽ càng tuyệt vời hơn nếu cả hai cùng đến. Gần đây cậu đang dần hiểu được lời mẹ cậu nói rằng mỗi khi trải nghiệm một điều gì đó mới mẻ thì những người thân trong gia đình sẽ là những người đầu tiên hiện lên trong đầu. Người ta bảo rằng người ta muốn chia sẻ mọi thứ với những người mình yêu, và đó quả là một câu nói đúng đắn.

"May quá. không nhất thiết phải ăn theo thứ tự đâu, thích cái gì thì cứ ăn cái đó trước đi."

"Ưm, tại em mới đến đây lần đầu nên em sẽ ăn theo lời giới thiệu của bạn nhân viên hồi nãy ạ."

Kang Yiseon khẽ cười và đặt một chiếc bánh nướng xốp lên đĩa cho cậu. Trong một chiếc đĩa bạc nhỏ là mứt. Mình cũng phải nếm thử một chút tất cả các loại mứt mới được. Soo-hyun múc mứt dâu tây quen thuộc nhất lên bánh nướng xốp trước. Việc dùng dao cắt bánh mì để ăn vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy cậu sẽ quen, nhưng nó vẫn ngon đến mức cậu sẵn sàng chịu đựng sự bất tiện đó.

"Ngon quá. Anh cũng ăn thử đi ạ."

"Ừ."

Kang Yiseon trông rất quen thuộc với những nơi như thế này. Khác với Soo-hyun đã gọi nước cam, anh đang uống một loại rượu vang không cồn.

"Chắc là anh cũng là người Seoul đúng không ạ? Tại em thấy anh đến đây cùng với bà em ở Seoul ạ."

Dù vậy thì cậu vẫn chưa từng thấy anh đến Seoul bao giờ nên cậu không chắc chắn lắm.

"Em không ngờ là anh sẽ đến Seoul đó."

Kang Yiseon đang ăn bánh nướng xốp không mứt thì nhấp một ngụm rượu vang rồi rên lên một tiếng "ừm".

"Thỉnh thoảng thì cũng được."

Thỉnh thoảng thì cũng được à? Có những lúc không được nữa hả? Sự nghi ngờ dâng lên trước câu trả lời khó hiểu, nhưng Soo-hyun không đào sâu thêm. Cậu gần như không biết gì về những gì Kang Yiseon và bà cậu ở Seoul làm, và cậu cũng nghĩ rằng có lẽ đó là về vấn đề thần linh hay gì đó. Nếu có những chuyện như vậy thì việc hỏi han quá kỹ cũng là thất lễ.

"Ra vậy ạ. À mà bà Seoul vẫn khỏe chứ ạ? Khi nào bà dọn nhà ạ?"

"bà cũng khỏe. Nhà cũng chuẩn bị xong rồi. Nhưng mà có vẻ như công trình bị hoãn lại nên chắc đến mùa xuân năm sau bà mới chuyển chỗ ở. Chắc là bà quyến luyến mấy người lớn tuổi trong làng lắm. Anh cũng thấy thoải mái ở đó nữa."

"Mấy bà khác cũng có vẻ định ở lại thêm một thời gian nữa. Quê hương vẫn là nhất mà."

"Ừ. Vậy nên trước đó em hãy đến chơi đi."

Soo-hyun gật đầu. Dù sao thì cậu cũng định xuống đó ở lại vài ngày trước khi công trình bắt đầu. Bà út đang trông coi siêu thị nên cậu cũng phải đền đáp bà nữa. Lần trước cậu chỉ ghé qua làng một ngày rồi đặt mua những món đồ đang cạn dần trong siêu thị. Có khá nhiều người bảo rằng họ định từ từ chuyển đi nên cậu phải chú ý để hàng hóa không bị hết trước khi họ đi.

"Chắc là em không ở lâu được vì người yêu em."

Cậu vừa đưa miếng bánh nướng xốp cuối cùng vào miệng thì Yiseon lại nói một câu khiến Soo-hyun khó hiểu.

"Sao lại vì anh ấy ạ?"

"……Anh ta không thích em về quê à?"

"Em không thấy anh ấy có vẻ gì là không thích cả. Chắc là tại em không ở lại mà về luôn nên vậy hả?"

Những lần Soo-hyun về thăm mấy bà thì toàn là những lúc Ki Taeyeon bận công việc nên cũng chẳng có chuyện anh có thích hay không. Soo-hyun đang định chuyển chiếc bánh croissant đầy ắp nhân sang đĩa thì khựng lại. Đó là vì cậu bất ngờ nhớ ra những điều mà Ki Taeyeon không thích.

"Thật ra em cũng thấy hình như anh ấy hơi không thích em gọi điện cho anh thì phải. Em không hiểu sao anh ấy lại như vậy, dù anh có phải là alpha đâu."

"Không phải là do giới tính, mà có lẽ là do anh bằng tuổi em nên anh ta không thích thì phải……."

Yiseon lẩm bẩm một mình hay trả lời Soo-hyun thì không rõ, anh lặng lẽ dọn ly rượu vang đi rồi đưa cốc americano lên môi. Dù thời tiết khá nóng nhưng anh vẫn gọi cà phê nóng.

"Sao anh ấy lại ghét nếu anh bằng tuổi em ạ?"

"Không biết nữa……. Chắc là do tính chiếm hữu?"

Không phải là độc thoại, Yiseon đã trả lời ngay mà không hề ấp úng.

"Đã là alpha thì vốn dĩ tính chiếm hữu hay độc chiếm gì đó đều mạnh mà. Mấy người lớn tuổi thì dù sao cũng là người già nên không cần phải để ý, nhưng có lẽ anh ta để ý vì anh và Soo-hyun không chênh lệch tuổi tác nhiều."

"Dù anh không phải là alpha ạ?"

"Giới tính không quan trọng."

Yiseon thoáng nhăn mặt.

"Điều quan trọng là họ đã thích ai, đối với alpha thì thế. Cho dù đối phương là alpha, beta hay omega thì cũng không quan trọng."

Giới tính không quan trọng à? Từ trước đến giờ mình toàn bảo anh ấy đừng có gặp omega thôi mà……. Soo-hyun bỗng trở nên nghiêm trọng trong chốc lát. Từ lần sau cậu sẽ không chỉ giới hạn trong phạm vi omega mà phải mở rộng phạm vi đó ra bao gồm cả những giới tính khác nữa.

"Vậy nên lúc em bảo em đi gặp anh, anh đã nghĩ rằng người kia sẽ không thích rồi."

Đến lúc này Soo-hyun mới nhìn Kang Yiseon. Cậu ngẫm lại cái ngày mình báo cho Ki Taeyeon biết rằng cậu có hẹn với anh, nhưng cậu không hề cảm thấy anh có vẻ gì là không thích cả. Ngược lại, anh chỉ có vẻ đang cân nhắc điều gì đó thôi.

"Không phải đâu ạ. Hôm nay anh ấy còn bảo em cứ chơi lâu cũng được nữa mà."

"Người kia bảo vậy à?"

"Dạ."

"Lạ thật. Anh ta không có vẻ gì là như vậy cả……."

Soo-hyun biết rõ rằng Ki Taeyeon không có ấn tượng tốt, bất kể anh có đẹp trai hay không nên cậu chỉ cặm cụi nhai bánh croissant. Chiếc bánh croissant đầy ắp giăm bông, phô mai và rau arugula có vị vô cùng tươi mát nhờ có cà chua bi.

"Soo-hyun à, cái này anh nói phòng hờ thôi nhé."

Nghe thấy giọng điệu lo lắng, Soo-hyun ngước mắt lên nhìn Yiseon.

Kang Yiseon có vẻ rất đắn đo không biết có nên nói ra những lời này không, anh xoa má rồi từ từ mở miệng.

"Nếu lỡ như người kia có hành xử một cách ép buộc, không cho em đi đâu, hoặc là quá mức chiếm hữu thì hãy liên lạc với anh ngay nhé. em biết chưa?"

"Anh ấy đối xử với em rất tốt ."

Người kia đúng là một người làm chuyện xấu, nhưng anh ấy chưa từng đối xử tệ với cậu. Soo-hyun vội vàng đáp lại như thể đang biện hộ cho Ki Taeyeon.

"Anh biết hai đứa đang yêu nhau rất tốt, nhưng anh vẫn hơi lo lắng."

"Lo lắng ạ?"

Kang Yiseon im lặng. Anh cắn môi rồi hạ chiếc ly đang cầm trên tay xuống, như thể đã quyết tâm phải nói ra những gì mình cần nói.

"Có lẽ Soo-hyun đang hiểu lầm thì sao?"

Nghe vậy, Soo-hyun cũng đặt dĩa xuống và tập trung vào những lời của Kang Yiseon. Anh ấy không thể nào nói những lời gây hại cho cậu, nên trước hết cậu phải lắng nghe câu chuyện của anh ấy.

"Em vẫn còn trẻ mà. Người kia thì lớn tuổi. Tất nhiên là không phải em đang trong tình huống đó, nhưng vẫn có khá nhiều người còn trẻ bị những gã đàn ông lớn tuổi dụ dỗ rồi lụn bại……."

Kang Yiseon cẩn trọng chọn từng lời một.

"Trong bụng mấy gã đàn ông ba mươi thì có cả trăm con lươn rồi, mà người kia lại là alpha, thậm chí còn làm những công việc nguy hiểm nữa. Quyến rũ một đứa trẻ con thì có gì khó đâu. ……Với lại Soo-hyun là omega nên anh nghĩ em có thể bị chi phối bởi pheromone mà hiểu lầm cảm xúc của mình."

Cậu đã nghe những lời này từ mấy bà rồi. Seo Soo-hyun đã nghe nhiều đến mức chính cậu cũng đã từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

"hyung."

Soo-hyun gọi Kang Yiseon. Cậu không cảm thấy khó chịu trước những lời khuyên của Kang Yiseon. Anh ấy là người đã chứng kiến cậu lâu hơn cả Ki Taeyeon, và anh ấy là một người lớn tốt bụng. Cậu cũng biết rằng tất cả những lời anh ấy nói đều xuất phát từ sự lo lắng.

"Tình cảm của em dành cho anh ấy không phải là hiểu lầm đâu ạ."

Vậy nên cậu càng phải làm rõ cảm xúc của mình hơn nữa.

"Em chỉ học đến cấp hai rồi không học cấp ba nữa nên em hơi thiếu kỹ năng xã hội so với bạn bè cùng trang lứa, nhưng không đến mức em không chắc chắn hay không biết gì về cảm xúc của mình đâu ạ."

Kang Yiseon mấp máy môi rồi im bặt.

"Làm gì có ai mà không biết tình đầu của mình là gì chứ."

"……."

"Làm gì có ai không cảm nhận được rằng tình yêu là tình yêu chứ."

Tình yêu là một cảm xúc bình thường vốn không hề nổi bật. Vì nó không bộc lộ rõ ràng như những khoảnh khắc vui vẻ, buồn bã hay đau khổ nên người ta thường không ý thức được nó một cách rõ ràng, nhưng đó là một cảm xúc luôn lấp đầy trái tim một cách êm ái. Như thể một ngày nào đó người ta bỗng cảm thấy tình yêu dù không có một lý do đặc biệt nào cả. Đối với Soo-hyun, đó là vòng tay của bà cậu sau khi cậu bị mẹ mắng, đó là chiếc nhẫn hoa mà mẹ cậu đã làm cho cậu, và đó là hơi ấm của Boksili đang luồn vào tay cậu. Bình thường người ta không nhận thức rõ ràng về sự tồn tại của cảm xúc đó, nhưng việc người ta đột nhiên cảm thấy tình yêu từ những điều nhỏ nhặt có nghĩa là cảm xúc chiếm giữ trái tim người ta nhiều nhất chính là tình yêu. Nó không phải là một cảm xúc nhất thời mà chỉ là người ta không cảm nhận được nó một cách thiết tha trong cuộc sống hàng ngày. Cậu nhận ra tình cảm của mình dành cho Ki Taeyeon là vì cảm xúc gọi là tình yêu trong cậu mang ánh sáng như vậy. Cậu chưa từng trải nghiệm một dạng tình yêu khác ngoài tình cảm gia đình nên cậu đã không nhận ra sự khởi đầu của nó, nhưng cảm xúc mà Seo Soo-hyun cậu cảm nhận được đối với người đàn ông tên Ki Taeyeon là một tình yêu rõ ràng và minh bạch. Điểm khác biệt so với tình cảm mà cậu cảm nhận được từ bà, mẹ và Boksili là đôi khi có sự rung động xen vào.

"Không phải vì anh ấy là alpha đầu tiên mà em gặp, và không phải vì em bị pheromone của anh ấy làm cho mê hoặc nên em mới thích anh ấy đâu."

Soo-hyun chắc chắn điều đó.

"Cho dù anh ấy là alpha đầu tiên mà em gặp, và cho dù pheromone của anh ấy có mạnh đến đâu đi nữa thì anh ấy cũng là người đã sống một cuộc đời trái ngược hoàn toàn với cuộc đời mà em đã sống, nên em khó mà thích anh ấy một cách mù quáng được."

Nếu alpha mở cửa siêu thị bước vào vào một ngày đông tuyết rơi không phải là Ki Taeyeon thì đã không có chuyện cậu rơi vào lưới tình.

"Chỉ là anh ấy tốt đến mức em không quan tâm đến những điều đó thôi ạ."

Người đàn ông đi đôi giày lớn hơn cả Boksili là Ki Taeyeon nên cậu đã yêu anh.

"Nếu em không thích anh ấy thì em đã không sống ở đây rồi."

Đối với Seo Soo-hyun, tình yêu là một loài thực vật. Cho dù hình dáng của nó có thay đổi mỗi năm mỗi khoảnh khắc, cho dù có ngày nó trông tầm thường, và cho dù có ngày nó nở ra những bông hoa xinh đẹp thì nó vẫn mãi mãi giữ vững vị trí của mình. Và thực vật thì không bao giờ mất đi sức sống. Dù có vẻ như nó đã tàn úa và chết đi, nhưng nó vẫn gieo hạt để tiếp tục một sự vĩnh hằng khác, đó là một sinh vật gọi là thực vật, và đó cũng chính là trái tim của Seo Soo-hyun.

Kang Yiseon dường như đã đọc được sự chắc chắn đó từ đôi mắt nhìn thẳng vào anh, anh đặt ra một câu hỏi với một vẻ mặt kỳ lạ.

"Người đó có gì tốt đến vậy?"

Seo Soo-hyun không hề do dự.

"Em có thích đặc biệt chỗ nào đâu, chỉ là vì anh ấy là anh ấy nên em mới thích thôi ạ."

Việc cậu yêu Ki Taeyeon là thành quả của mọi khoảnh khắc cậu đã gặp và ở bên anh. Anh đã ăn cơm cậu nấu mà không phàn nàn một lời nào, anh đã sẵn lòng ngủ trong căn nhà cũ kỹ ở vùng quê, anh đã lái xe chở cậu đến chợ phiên, anh đã lo liệu cho tang lễ của Boksili, anh đã tạo ra một khu vườn nhỏ, và anh cũng đã cùng cậu trồng cây hoa. Tất cả đều là những việc mà Ki Taeyeon đã làm. Nếu người cậu gặp vào ngày hôm đó không phải là Ki Taeyeon thì cậu đã không trải qua những chuyện cậu đã trải qua với anh, và nếu vậy thì cậu cũng sẽ không kết thúc bằng việc yêu đối phương. Rốt cuộc thì tôi đã bị quyến rũ bởi tất cả những việc mà người đàn ông đã làm theo ý mình, những việc đã tạo nên một con người tên là Ki Taeyeon.

"……Ra vậy."

Kang Yiseon muộn màng gật đầu.

"Anh xin lỗi nếu những gì anh nói đã khiến em khó chịu. Anh cũng xin lỗi vì đã tự ý đánh giá cảm xúc của em."

Trước lời xin lỗi của anh, mắt Soo-hyun mở to.

"Không sao đâu ạ. Em biết anh nói vậy là vì anh lo cho em mà. Vậy nên anh đừng để bụng nhé."

Cậu biết rõ rằng mấy bà và Kang Yiseon yêu thương và lo lắng cho cậu đến mức nào nên cậu không có lý do gì để cảm thấy khó chịu cả.

"Ở một khía cạnh nào đó, Soo-hyun còn giống người lớn hơn cả anh nữa."

Kang Yiseon khẽ mỉm cười.

"Có lẽ anh đã nói toàn những chuyện nghiêm trọng trong lần gặp lại sau một thời gian dài."

"Không đâu ạ. Em thích nói những chuyện như thế này với anh lắm."

Soo-hyun đưa cho Kang Yiseon chiếc bánh kem có dâu tây xinh xắn và mỉm cười rạng rỡ. Kang Yiseon khẽ nhếch mép và đưa đĩa ra. Nhìn vẻ mặt của anh ấy đã thoải mái hơn hẳn nên Seo Soo-hyun lại cười hì hì.

"Anh đang ở gần đây. Nếu em không ngại thì chúng ta nói chuyện thêm rồi ngủ lại đây nhé?"

Soo-hyun đang ngước nhìn bầu trời đen kịt thì hạ tầm mắt xuống trước giọng nói vang lên bên cạnh. Thật tiếc vì ở Seoul không thể nhìn thấy các vì sao.

"Có phải vì người kia mà em thấy mệt mỏi không?"

Cậu chưa từng ngủ lại ở ngoài bao giờ, nhưng vì anh ấy đã bảo cậu cứ chơi cho đã đi nên nếu cậu hỏi anh ấy rằng ngày mai cậu về có được không thì có lẽ anh ấy sẽ bảo là được thôi. Anh ấy cũng đã nói rằng có lẽ anh ấy bận nên sẽ không về nhà được. Nhưng Soo-hyun không hề do dự lâu mà lắc đầu.

"Có lẽ hôm nay anh ấy không về nhà nên em nghĩ ngủ ở nhà vẫn tốt hơn."

"Em không thấy cô đơn khi ở một mình à? Với lại anh có cảm giác rằng ở cùng với anh sẽ tốt hơn……."

Cậu thấy tiếc vì phải chia tay Kang Yiseon như thế này, nhưng cậu không thể bỏ trống nhà được.

"Nếu em chơi với anh rồi về thì em sẽ thấy cô đơn khi ở nhà một mình, nhưng mà tại em hơi ngại khi bỏ trống nhà á."

Seo Soo-hyun nhìn Kang Yiseon và nói tiếp.

"Đó là căn nhà mà em đang sống cùng với anh ấy mà."

Vậy nên cậu phải trở về. Vì đó là không gian mà cậu đang chia sẻ với người mình yêu.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Soo-hyun quay xe. Đáng lẽ cậu phải lái xe về Hannam-dong, nhưng có lẽ vì cậu đã chia sẻ câu chuyện về Kang Yiseon và Ki Taeyeon nên kỳ lạ thay, một thôi thúc muốn đến ngôi nhà mà cậu đã ở lần đầu tiên dâng lên trong lòng cậu. Hơn nữa, ở đó vẫn còn chiếc giường mà trước đây cậu đã từng ngủ một mình, nên lâu lắm rồi cậu không ngủ trong căn phòng đó, có lẽ ngủ trong căn phòng đó cũng không tệ đâu.

"Anh ấy bảo anh ấy không về mà……. Lâu lắm rồi mình mới ngủ một mình, chắc là mình sẽ nhớ lại những ngày xưa và thấy vui lắm đây."

Cậu đã gọi điện để báo cáo về việc mình sẽ về nhà hơi muộn vì cậu thấy tiếc khi phải chia tay với Kang Yiseon như thế này, và chuyện đó đã xảy ra cách đây ba tiếng.

-Anh biết rồi, cứ chơi bao lâu em muốn thì chơi đi.

"Có phải anh định đi đánh nhau hay gì không đó?"

-Sao, em cũng muốn xem đánh nhau à?

Một câu hỏi lả lơi đáp lại cậu khi cậu vừa hỏi một cách thăm dò rằng có vẻ như giọng anh đã trộn lẫn với hơi thở thô ráp. Cậu có cảm giác rằng nếu cậu trả lời là muốn xem thì anh sẽ chuẩn bị đánh nhau ngay lập tức. Soo-hyun khẽ nhăn tít mũi.

"Em xem mấy cái đó làm gì chứ. Anh cũng đừng có dính líu đến mấy chuyện đó nhé."

-Vậy để mấy đứa đàn em đi có được không?

"Dạ."

Cậu đã do dự khi đáp lại vì đó là một việc chỉ khiến cho những người khác gặp nguy hiểm, nhưng vì cậu có cảm giác rằng anh chỉ nói đùa nên Soo-hyun đã thổ lộ nỗi lòng của mình. Dù anh ấy là một người chuyên làm chuyện xấu, nhưng vì anh ấy là người mà cậu yêu nên cậu không muốn anh ấy bị thương.

-Vậy thôi vậy.

"Ý em không phải là bảo anh làm vậy đâu ạ. Khi nào thì anh về ạ?"

-Chắc hôm nay anh không về được đâu. Không có người yêu ở nhà thì đừng có chạy lung tung khắp nơi mà cứ ngoan ngoãn ở yên đó đi.

"Em không có chạy lung tung đâu. Em định nói chuyện thêm một chút với anh Yiseon rồi về à. Dù anh có bận đến đâu thì anh cũng phải ngủ một giấc chợp mắt rồi ngày mai gặp lại em đấy."

-Cục bông.

"Dạ?"

Giọng nói bị ngắt quãng một lúc.

-Không có gì, ngày mai gặp lại em.

Có điều gì đó hơi kỳ lạ trong thái độ khác thường của anh, nhưng Soo-hyun không thể bỏ Kang Yiseon ở đó nên cậu đã kết thúc cuộc gọi theo lời Ki Taeyeon bảo. Sau đó, cậu đã chuyển chỗ và chơi với Kang Yiseon thêm vài tiếng nữa rồi trên đường trở về nhà.

Nhưng mà sao tự nhiên anh ấy lại gọi mình nhỉ? Có lẽ anh ấy không thích mình chơi lâu với anh Yiseon nên vậy hả?

Có lẽ sau khi gọi cậu lại, anh đã nghĩ rằng đàn ông đã nói ra thì không thể nuốt lời nên anh đã bảo là thôi kệ đi. Soo-hyun không xem đó là chuyện lớn và lái xe. Đây là lần đầu tiên cậu ở nhà một mình không có Ki Taeyeon kể từ sau vụ bị giam cầm, nhưng cậu không lo lắng rằng mình sẽ cảm thấy buồn hay cô đơn như hồi đó. Ngôi nhà mà cậu đang ở cùng với Ki Taeyeon là một không gian luôn mang đến cho Soo-hyun cảm giác thoải mái và dễ chịu.

"Ơ?"

Soo-hyun vừa mở cửa ra đã vô thức hít hít mũi. Không có gì lạ khi cậu cảm nhận được pheromone quen thuộc vì cậu đã về đến nhà. Nhưng việc mùi nồng nặc đó lại tràn ngập khắp nhà một cách rõ ràng khiến cậu có thể cảm nhận được thì lại hơi kỳ lạ.

Sao pheromone của anh ấy lại mạnh như vậy nhỉ? Cậu vừa thắc mắc vừa cởi giày thể thao thì một đôi giày da vứt bừa bãi đập vào mắt cậu. Đó là một đôi giày quen thuộc.

"Anh ấy bảo hôm nay anh ấy không về mà……. Hay là anh ấy nói dối để trêu mình?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo