Cherry Cake - Chương 122

lịch update: mỗi ngày đều có chap

Soo-hyun giơ ngón tay cái lên và đặt thịt heo chiên giòn lên trên mì tương đen rồi ăn một miếng. Cách cậu dùng đũa và cách cậu ăn trông rất đoan trang. Miệng cậu cũng đâu có to, sao cậu có thể ăn một cách gọn gàng như vậy nhỉ? Hơn nữa cậu còn ăn rất giỏi, đến mức người ta phải thắc mắc là cậu đã nhét hết ngần ấy đồ ăn vào bụng mình ở đâu. Tất nhiên, xét theo góc độ của Kim Jipil, một người làm những công việc đòi hỏi thể chất thì cậu cũng không phải là người ăn quá nhiều. Nhưng chắc chắn là cậu ăn ngon miệng hơn so với những omega hay beta có vóc dáng tương tự. Ki Taeyeon đã cảm nhận được điều đó từ khi anh đưa cậu đến buổi liên hoan của công ty, Seo Soo-hyun là một sự tồn tại kỳ diệu, càng nhìn càng thấy lạ.

"Giám đốc thì lại đối xử với cậu ấy như một đứa trẻ."

Trong mắt Kim Jipil, Soo-hyun đúng là một đứa trẻ. Trên má cậu vẫn còn phúng phính thịt nên không thể nào không phải là trẻ con được. Tuy nhiên, không bàn đến chuyện Seo Soo-hyun là trẻ con, anh không ngờ Ki Taeyeon lại có thể hành xử như vậy. Lẽ ra anh nên biết từ khi Seo Jihwan thở dài thường xuyên.

Nếu ai đó quen biết Ki Taeyeon mà nhìn thấy cảnh tượng này từ gần, chắc chắn họ sẽ có phản ứng tương tự.

"Không đời nào Giám đốc lại còn chăm sóc tận răng đến thế……."

anh ta chưa từng nghĩ mình là một người không biết điều, nhưng có vẻ như anh ta thực sự không có khiếu trong lĩnh vực này. Nếu anh ta đoán được rằng anh sẽ ngay lập tức bóc chai nước suối ra đưa cho cậu khi cậu lẩm bẩm là nóng, thì anh ta đã không ngạc nhiên đến vậy

"Không đúng. Chắc là ngoài Trưởng phòng ra thì ai cũng không thể đoán được là đúng thôi."

Nếu là Ki Taeyeon mà anh ta biết, thì anh sẽ chỉ cười và xem người khác ăn đồ ăn nóng một cách vội vàng, không, ngay cả khi họ vùng vẫy trong đau đớn giữa ngọn lửa đang bùng cháy. Sống trên đời rồi chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ngay cả chỉ riêng cái văn phòng này thôi cũng đã như vậy rồi. Cho vay nặng lãi thì chưa nói, chỉ cần anh kéo những nhân viên văn phòng đang làm việc ở Seowoo - thậm chí tất cả họ đều là cấp trưởng phòng - đến lấp đầy chỗ trống thôi thì người ta đã thấy anh làm đủ thứ chuyện rồi, vậy mà bây giờ đến anh ta cũng đang ăn mì tương đen để hòa mình vào bầu không khí này. Cách anh yêu đương thật đáng ngạc nhiên, nhưng nếu đối phương là Seo Soo-hyun thì bên này nên cảm ơn mới phải.

Kim Jipil tự nhủ rằng mình sẽ phải cư xử thật tự nhiên từ nay về sau và gắp một miếng thịt chua ngọt lên ăn. Anh cảm thấy xứng đáng khi đã đạp ga điên cuồng để mang đến món ăn nóng hổi, chỉ để không làm người yêu của cấp trên thất vọng.

"Nhắc mới nhớ, anh đã nghe chuyện đó chưa ạ?"

Dù sao thì cũng phải hùa theo thôi, tốt nhất là nên gợi ra một chủ đề trò chuyện mà Seo Soo-hyun có thể hứng thú. Nếu anh không muốn bị nghẹn vì những hành động xa lạ của Ki Taeyeon thì anh phải nói gì đó.

"Chuyện gì?"

"Chuyện liên quan đến việc thi công ở làng mà cậu Soo-hyun sống ấy ạ."

"Tôi nghe rồi. Bảo là bị hoãn lại khoảng một năm."

Seo Soo-hyun chỉ trả lời sau khi đã nuốt hết mì tương đen. Thực ra tin tức đó hơi mơ hồ để có thể coi là bị hoãn lại. Dù muộn màng nhưng cậu cũng đã biết rằng việc tái phát triển thường được tiến hành trong vài năm.

"Nhưng theo như kế hoạch ban đầu thì đáng lẽ giờ này đã phải bắt đầu rồi chứ……."

Theo như lời của bà ở Seoul và những gì cậu biết thì đáng lẽ công trình phải được khởi công vào khoảng mùa hè, nhưng vì lý do nào đó mà nó đã bị trì hoãn một chút. Ki Taeyeon bảo rằng anh không cố tình trì hoãn, nhưng Soo-hyun không thể xác minh được sự thật.

"Dù sao thì cũng đúng là công trình sẽ được thi công."

Dù sao thì việc thời điểm đó hơi bị đẩy lùi lại cũng tốt thôi. Vì cậu sẽ có thể ghé thăm thêm vài lần trước khi công trình bắt đầu.

"Em nhớ lại chuyện mang chum tương ở đó đi rồi đó. Lâu lắm rồi mới gặp lại mọi người nên em vui lắm."

"Là nhờ có anh và mấy chú đã quan tâm giúp đỡ đó ạ. Sau khi mang đến Seoul, anh cũng dọn dẹp lại cho em nữa."

"Hừm, nghĩ lại thì có lẽ là từ lúc đó……."

"Dạ?"

"Không, không có gì. Ăn mì đi. Không cẩn thận là phì ra đấy."

Kim Jipil cười hì hì và cúi đầu xuống. Soo-hyun nhìn Kim Jipil đang cúi người ăn mì tương đen và vô cớ nở một nụ cười mãn nguyện.

"Sao em cứ nhìn chằm chằm thế hả?"

Có lẽ khó chịu vì cậu cứ nhìn anh ta nên Ki Taeyeon nhúc nhích đầu ngón chân và khẽ huých vào giày thể thao của cậu.

Nói thật trước mặt chú thì hơi kỳ cục nhỉ? Việc kể lể chi tiết trong khi có người liên quan ở đó cũng không lịch sự nên Soo-hyun lộ liễu đánh trống lảng.

"Em nhìn thịt chua ngọt đó ạ. Em định nhớ kỹ để làm thử một lần. Anh cũng ăn nhanh đi trước khi nó nguội ạ."

Cậu chọn miếng thịt chua ngọt to nhất và gắp lên đĩa của Ki Taeyeon, anh liền cau mày. Seo Soo-hyun giả vờ không biết gì và thản nhiên quay đi.

"Đến bao giờ thì em mới khai thật đây?"

"Khai gì ạ?"

Soo-hyun đặt chiếc hộp giấy đang cầm trên tay xuống và quay về phía Ki Taeyeon. Người đàn ông kia nghiêng đầu một cách lệch lạc và nhăn mặt. Đôi môi sắc sảo của anh vừa mới méo mó một cách kỳ dị.

"Nếu không được gặp Kim Jipil nữa thì chắc cục bông của anh sẽ buồn lắm đây."

Đến lúc này Seo Soo-hyun mới nhận ra lý do Ki Taeyeon cau mày từ khi rời khỏi văn phòng đến giờ. Vì cậu đã quá vui khi nghĩ đến việc đến thăm một nơi khác sau khi đến Seonje Capital nên cậu đã không để ý, có vẻ như việc cậu cứ nhìn chằm chằm vào chú ở văn phòng đã khiến anh không hài lòng.

"À, cái đó...."

Nghĩ đến đó, một lời không phải câu trả lời bất ngờ bật ra.

"À, cái đó?"

Ki Taeyeon nhắc lại câu lẩm bẩm đó của cậu. Giọng điệu của anh mang đầy vẻ không hài lòng, nhưng Soo-hyun lại vô cớ cảm thấy vui hơn và kéo lấy người đàn ông đang cau có. Như mọi khi, cậu kéo anh về phía tấm thảm trải dưới ghế sofa chứ không phải ghế sofa.

"Tại có chú Jipil ở đó nên em không nói được, em chỉ là thấy lạ thôi ạ. Với lại em chỉ nhìn có một chút xíu à."

"Có gì lạ mà em lại cứ nhìn chằm chằm vào cái thằng alpha khác như thế hả?"

"Lúc chỉ có hai chúng ta thì em cứ tưởng là mình đang ở trong phòng làm việc của anh ở Seowoo, nhưng mà có chú ở đó ăn mì tương đen thì nó lại ra cái bầu không khí văn phòng cho vay nặng lãi. Nên em mới thấy lạ và nhìn một chút thôi ạ. Sao nhỉ, trong phim người ta hay thấy mấy tên cho vay nặng lãi gọi mì tương đen ra ăn ở mấy cái văn phòng tồi tàn mà. Chắc tại chú Jipil cúi gập người ăn nên em cứ thấy như đang xem phim ấy ạ. Bối cảnh thì khác xa so với những gì em tưởng tượng, nhưng mà……."

Giọng điệu của Ki Taeyeon là một giọng điệu mỉa mai không hề che giấu sự khó chịu, nhưng Soo-hyun vẫn ra sức luyên thuyên với một khuôn mặt rạng rỡ. Cậu biết anh đang ghen nên trái tim cậu càng lâng lâng hơn.

"Có lẽ tại bình thường em ăn với anh trong phòng làm việc của anh ở Seowoo chứ em chưa từng ăn cùng với mấy chú khác nên em mới cảm thấy vậy? Dù sao thì em nhìn là vì em thấy lạ thôi ạ. Nhưng mà nói là nhờ có chú mà có bầu không khí văn phòng giống cho vay nặng lãi trước mặt chú thì thất lễ quá mà."

Nhìn Kim Jipil ở văn phòng Seonje thì có vẻ như anh ta cũng kiêm luôn công việc xã hội đen và cho vay nặng lãi, nhưng dù sao thì đó cũng không phải là một lời hay để nói.

"Nên em mới không khai thật mà nói là em nhìn thịt chua ngọt đó ạ. Với lại chuyện em nhìn thịt chua ngọt cũng không hẳn là nói dối. Em đang lo là phải cho cái gì vào thì mới có vị giống vậy đó ạ."

Cậu đã không để ý đến tâm trạng của Ki Taeyeon một cách tinh tế vì cậu còn đang mải mê suy nghĩ về tỷ lệ pha chế nước sốt.

"Đến giờ em vẫn còn lo lắng về chuyện đó hả? Em biết mà, em đâu có hứng thú với alpha nào khác ngoài anh đâu. Vốn dĩ em đã không hứng thú rồi thì làm sao mà đột nhiên lại có được chứ."

"Không quan tâm đến thằng khác là đương nhiên rồi."

"Anh cũng tuyệt đối không được quan tâm đến omega khác đó ."

Nghe cậu trắng trợn nhắc nhở và kiểm soát anh một cách đường đột, Ki Taeyeon thở dài như thể vừa nghe được một điều kỳ lạ. Khuôn mặt anh đang cười vì cảm thấy cạn lời.

"anh có quan tâm đến omega nào ngoài Seo Soo-hyun đâu."

"Cũng đúng là vậy, nhưng mà tại anh nói vậy nên em cũng dặn dò anh luôn thôi. Em không đùa đâu, nếu anh mà gặp omega khác là em không để yên đâu."

"Vâng, đừng để yên cho anh."

Lúc này Soo-hyun mới kéo chiếc hộp vừa đặt xuống bàn lại gần. Đó là món tráng miệng cậu đã mua ở một quán cà phê cậu ghé qua trước khi về nhà. Khi mở phần tay cầm ra, một quả đào căng mọng và hai chiếc bánh kem xuất hiện. Quả thật là mùa hè nên gần đây đi đâu cậu cũng dễ dàng tìm thấy những món tráng miệng có đào.

"Cái này mình chia nhau ăn nha."

"Em tự cắt à?"

"Hay là anh cắt cho em nhé?"

"Chắc là anh làm tốt hơn em đấy."

Người đàn ông kia khẽ cười, lấy con dao nhựa mini trong hộp ra và cắt quả đào thành bốn phần bằng nhau một cách chính xác. Trong lúc đó, Soo-hyun lon ton chạy vào bếp lấy dĩa và đĩa.

"Oa, đẹp quá."

Cậu định gắp nửa quả đào vào đĩa của Ki Taeyeon thì anh ra hiệu là không cần và chỉ lấy một trong bốn miếng. Nhờ vậy mà Soo-hyun chiếm được ba miếng. Những miếng đào được cắt gọn gàng trông thật ngon mắt vì phần thịt quả đã chín kỹ và có màu hồng đẹp mắt, bên trong chứa đầy sữa chua thay cho hạt.

"Em hỏi người ta thì người ta bảo cái màu trắng là sữa chua. Hy Lạp? Sữa chua Hy Lạp? Dù sao thì họ bảo nó là loại sữa chua gì đó, họ bảo vì đây là món tráng miệng được làm lạnh để ăn nên ban đầu có thể cảm thấy hơi lạnh."

Dù cùng nhau ghé vào quán cà phê nhưng Soo-hyun vẫn thao thao bất tuyệt kể lại lời giải thích mà cậu đã nghe được từ nhân viên. Ki Taeyeon không hề từ chối và luôn đi cùng Soo-hyun đến những nơi cậu muốn đến. Cho dù đó là khu ẩm thực của trung tâm thương mại, chợ, khu bán hoa hay quán cà phê có nội thất xinh xắn. Nhờ đó mà Soo-hyun có thể thoải mái đi lại khắp nơi cùng với Ki Taeyeon bất cứ khi nào có thời gian, và cứ mỗi lần đến quán cà phê thì cậu lại mua đồ mang về nhà khoảng chín trên mười lần. Phần lớn các quán cà phê đều có quy mô nhỏ, ngoài ra ghế ngồi cũng quá bất tiện nên ăn ở nhà vẫn thoải mái hơn. Tuy nhiên, gần đây có rất nhiều quán cà phê lớn xinh xắn mới mở nên lần sau cậu định đến những nơi như vậy.

"Tên là gì ấy nhỉ……. Momo gì đó, toàn tiếng Nhật không à. Em không hiểu sao người ta cứ thích đặt tên bằng tiếng nước ngoài làm gì không biết. Đào rành rành ra mà."

Nếu tên món ăn được viết bằng tiếng Hàn thì còn đỡ. Có những chỗ tên và nguyên liệu đều được viết bằng tiếng Anh nên rất khó đọc. Soo-hyun không hề ngại hỏi lại người ta, nhưng cậu nghĩ rằng những người lớn tuổi đến thì chắc là bất tiện lắm.

"Thôi, em cứ ăn đi kìa."

Soo-hyun đang líu lo thì ngoan ngoãn há miệng. Ki Taeyeon dùng dĩa xiên một miếng đào có sữa chua và đút vào miệng cậu. Có lẽ trên đường về hơi lạnh đã bay đi bớt nên nó không lạnh như cậu nghĩ. Và nó ngon hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.

"Ngon quá. Anh cũng ăn thử đi."

"Hình như họ cho cái này để rưới lên thì phải. Rưới cho em nhé?"

Ki Taeyeon khẽ chạm vào một que mật ong dạng que và hỏi. Seo Soo-hyun lắc đầu nguầy nguậy.

"Dạ không, thôi ạ. Em không thích rưới mật ong hay đường gì đó lên trái cây đâu ạ. Thà em ăn không còn hơn, chứ em không thích có vị khác đâu ạ. Với lại chắc đào chín lắm rồi đó ạ. Không cần rưới mật ong cũng ngọt và ngon rồi."

Hơn nữa, dưới đáy còn có granola nên chỉ cần ăn kèm với granola là đủ rồi. Soo-hyun nhìn những miếng đào trong đĩa. Hình như họ đã bỏ hạt rồi cho sữa chua vào và cấp đông thì phải. Cậu cứ tưởng món này đắt đến mười lăm nghìn won thì chắc phải có gì đặc biệt lắm, chắc chắn là họ lời to rồi. Nếu làm ở nhà thì sẽ rẻ hơn nhiều.

"Có đào rồi nên em phải làm thử mới được. Ngon thì có ngon mà đắt quá. Chắc là hơi khó lấy hạt, hay là anh lấy hạt giúp em đi."

"Em sai người yêu em như sai con vậy hả?"

"Em không sai anh lúc này thì sai lúc nào ạ. Với lại anh không ăn nữa ạ? Ngon lắm đó. Hay là em đi rửa đào trong tủ lạnh ra cho anh nhé?"

"Đào ở đây đầy ra mà còn ăn gì nữa."

Ki Taeyeon vươn tay ra rồi thản nhiên nắn mông cậu. Seo Soo-hyun nhăn tít mũi lại.

"Đừng có nói vậy mà."

Cậu không hiểu sao anh cứ thích ví cơ thể người với đồ ăn nữa.

Nhắc đến mới nhớ mình lâu rồi chưa làm nhỉ?

Cậu định bảo rằng nếu anh cứ nói vậy thì một mình cậu ăn hết đào đấy, nhưng bỗng nhận ra rằng mình đã lâu rồi chưa ân ái với Ki Taeyeon. Ngẫm kỹ lại thì đã hơn một tuần rồi. Sao anh lại không làm nhỉ? ……Hay là từ bây giờ mình phải bồi bổ cho anh? Soo-hyun liếc nhìn xuống, mặc kệ bàn tay vô lễ kia đang nắn mông mình. Bên dưới chiếc quần âu đen tuyền, một đường nét rõ ràng hiện ra. Không có gì bất thường cả……. Rõ ràng hôm nay khi cậu ôm anh ở văn phòng, cậu đã cảm nhận được sự cứng rắn.

"Soo-hyun cứ nhìn chằm chằm vào chim của anh thế."

Có lẽ vì cậu nhìn quá chăm chú nên Ki Taeyeon đã thẳng thừng chỉ ra.

Mặc dù là chỉ trích, nhưng giọng điệu của anh lại chứa đầy ý cười.

"Em nhìn chim của người yêu em thì sao ạ."

Tuy nhiên, Seo Soo-hyun không hề cảm thấy xấu hổ mà lại đáp lại một cách rành mạch. Việc nhìn vào bộ phận sinh dục của người khác là hành động chỉ có biến thái mới làm, nhưng Ki Taeyeon không phải là người khác. Anh là người yêu đường hoàng của cậu. Hơn nữa, theo lời người yêu của cậu thì vốn dĩ người yêu nhau thì có thể nhìn chim của nhau một chút cũng được.

"Sao, có muốn chào hỏi sau một thời gian dài không?"

Ki Taeyeon bỏ tay đang xoa nắn mông cậu ra rồi đưa xuống quần và hỏi. Seo Soo-hyun do dự một chút rồi lắc đầu nguầy nguậy.

"Để sau đi ạ."

"Sao lại để sau?"

"Cái này phải ăn nhanh ạ."

Chiếc bánh kem có đào được cắt tỉa thưa thớt đặt trên lớp kem tươi trắng tinh thì chỉ cần cho vào tủ lạnh là xong, nhưng quả đào chứa sữa chua thì phải ăn ngay bây giờ. Nếu cho lại vào tủ lạnh thì nó sẽ bị nhũn ra mất.

"Em không định ăn bằng miệng khác à?"

Ki Taeyeon hỏi với một khuôn mặt lả lơi. Miệng khác? Cậu không hiểu chính xác ý nghĩa của câu nói đó, nhưng chắc chắn đó là một kiểu quấy rối tình dục.

"Giỡn với đồ ăn là xuống địa ngục đấy anh."

"Không giỡn với đồ ăn thì anh cũng xuống địa ngục thôi."

"Đừng có nói vậy mà. Nghe buồn lắm đó. Dù sao thì bây giờ em muốn ăn cái này trước."

"Chim của người yêu thua quả đào à?"

Trước đôi mắt híp lại của anh, Soo-hyun lại nhăn tít mũi.

"Em không có ý đó đâu ạ, tại không được bỏ đồ ăn thôi. Đâu phải chim của anh thua quả đào đâu."

Cậu không hay mua trái cây vì phải lái xe đến siêu thị để mua, nhưng Soo-hyun thích trái cây. Đặc biệt là trong số các loại trái cây mùa hè thì cậu thích đào hơn nho, nhưng vì đào khó bảo quản lâu nên lâu lâu cậu mới mua một lần. Nhưng ở Seoul thì cậu có thể lái xe đi lại được và có thể dễ dàng mua trái cây ở bất cứ đâu. Mấy hôm trước khi đi chợ cùng Ki Taeyeon, cậu còn mua được một loại đào gọi là đào bí ẩn nữa. Nhưng dù cậu có thích trái cây đến đâu thì nó cũng không thể so sánh với người yêu được. So sánh bộ phận sinh dục của người với trái cây thì nghĩ thế nào cũng thấy kỳ cục.

"Coi như em để dành cái ngon ăn sau nhé?"

Không đời nào cậu lại để dành đồ ngon ăn sau cả……. Soo-hyun nghĩ vậy nhưng vẫn dùng dĩa xiên một miếng đào rồi cho vào miệng. Nó mát lạnh và ngọt ngào nên rất hợp để tráng miệng.

"Khi nào em định gặp Kang yiseon?"

Có lẽ anh đã quyết định ngừng quấy rối tình dục nên Ki Taeyeon đã hỏi một câu hỏi bình thường.

"Anh ấy bảo đã đặt chỗ uống trà gì đó nên em định gặp anh ấy vào lúc ba giờ ."

"Em ăn tối rồi về à?"

"Em vẫn chưa nói chuyện kỹ ạ. Tại em bất ngờ quá khi anh ấy bảo sẽ đến Seoul nên em cứ thao thao bất tuyệt rồi chỉ kịp hẹn giờ gặp thôi."

Ngày mai cậu có hẹn với Kang Yiseon. Cậu đã từng nghĩ rằng anh ấy không thích Seoul vì anh ấy luôn ở nhà một mình mỗi khi bà cậu ở Seoul đi có việc, nhưng có vẻ như việc anh ấy đến đây lại chứng minh điều ngược lại. Vì đã lâu rồi chưa gặp nhau nên cậu thấy vui lắm rồi.

"Chắc là em không về sớm được đâu ạ……."

Sau khi ăn hết quả đào cuối cùng, Soo-hyun cắt một miếng bánh kem rồi liếc nhìn thái độ của Ki Taeyeon. Đó là vì cậu nhớ đến thái độ của người đàn ông kia, mỗi khi cậu gọi điện cho mấy bà thì anh đều để yên cho cậu, nhưng mỗi khi cậu gọi điện cho Kang Yiseon thì anh lại cứ quấy rầy cậu.

"Anh Yiseon không phải là alpha, sao anh lại ghét anh ấy nhỉ?"

Tất nhiên, nếu anh ấy thích Kang Yiseon chỉ vì anh ấy không phải là alpha thì còn tệ hơn, nhưng cậu không thể hiểu được tại sao anh lại cảnh giác với anh ấy đến vậy, dù anh ấy không phải là alpha. Dù vậy thì Soo-hyun vẫn luôn kiên trì gọi điện xong. Nếu cậu có tính cách để ý đến sắc mặt của Ki Taeyeon thì ngay từ đầu cậu đã không gọi điện rồi.

"Em cứ chơi cho đã đi, đừng về sớm."

Cậu đang định khéo léo ám chỉ rằng mình có thể sẽ ăn tối rồi về, nhưng Ki Taeyeon lại đưa ra một câu trả lời bất ngờ. Soo-hyun tròn xoe mắt trước sự quan tâm mà cậu không hề ngờ tới.

"Em chơi lâu cũng được ạ?"

"Cứ chơi cho đã đi. Đằng nào thì chắc ngày mai anh cũng không về nhà được đâu."

Trước câu nói tiếp theo, đôi mắt vốn đã to tròn của cậu càng trở nên to hơn.

"Sao vậy ạ?"

"Tại anh bận thôi, sao lại hỏi thế."

"Có phải anh định đi đánh nhau hay gì không đó?"

"Đánh nhau á."

Ki Taeyeon khẽ cười như thể vừa nghe được một trò đùa nhạt nhẽo.

"Em đừng có lo lắng vô ích mà cứ ngủ ngon giấc đi. Anh không dám hứa, nhưng anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể."

Có lẽ anh đặc biệt bận vào mùa hè? Mùa đông năm ngoái anh đã nhàn nhã như vậy, nên có lẽ thời điểm này anh bận rộn cũng không có gì lạ. Soo-hyun gật đầu thay vì tò mò thêm. Lớp kem tươi tan chảy trên đầu lưỡi hòa quyện với đào tạo nên một vị ngọt ngào.


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo