Web có chế độ chỉnh size chữ và dãn cách dòng. mọi người tự chỉnh
Đó là một câu nói có phần đột ngột, nhưng Ki Taeyeon vùi trán vào vai Soo-hyun và bật cười thành tiếng. Vừa nãy còn đột nhiên khóc òa lên khiến người ta giật mình, giờ lại đòi ăn, có lẽ là sắp hạ sốt rồi.
Hỏi cách nấu cháo trắng TÌM KIẾM
Ki Taeyeon nhập vài chữ vào ô tìm kiếm. Đây là lần đầu tiên trong đời anh sử dụng tổ hợp từ "cháo" và cụm từ "cách nấu". Những thắc mắc nhỏ nhặt và không quan trọng thường được giải quyết bằng cách hỏi những đứa đàn em bên dưới, nên thực tế đây cũng là lần đầu tiên anh truy cập vào cổng thông tin điện tử để tìm kiếm những thông tin vô bổ.
"Cái gì mà nhiều thế này."
Anh nhíu mày nhưng vẫn nhấp vào bài đăng hiển thị ở trên cùng. Đó là một bài đăng gọn gàng không có những lời lẽ vô nghĩa. Nghe người yêu nói muốn ăn cháo trắng, điều đầu tiên anh nghĩ đến đương nhiên là thuê người. Anh không muốn cho người bệnh ăn đồ ăn giao tận nhà nên định sử dụng nguồn nhân lực chuyên nghiệp, nhưng vấn đề là bây giờ đã hơn 5 giờ sáng.
Thực ra thời gian không quan trọng. Việc nấu cháo cũng không phải là một việc gì đó quá khó khăn, và chỉ cần anh vung tiền thì ngay lập tức sẽ có cả một xe tải người đến nấu cháo cho anh. Vấn đề là Seo Soo-hyun.
'Hay là em cứ đợi đến sáng thôi ạ.'
'Em bảo em muốn ăn mà?'
'Nhưng giờ đâu phải là giờ mở cửa đâu.'
Trước mắt cứ nhận đã rồi nói dối rằng có một quán cháo mở cửa vào lúc rạng sáng, nhưng Soo-hyun có lẽ sẽ nhận ra việc mình thuê người vào giờ này mất. Dù sao thì cháo trắng cũng đâu phải là một món ăn phổ biến, và những quán cháo mở cửa 24 giờ thì lại càng hiếm. Ki Taeyeon từ tốn mở miệng, vẫn giữ Soo-hyun ngồi trên đùi mình.
'Anh nấu cho em nhé?'
'Giám đốc á? Thì đúng là đơn giản thật, nhưng anh đâu có làm bao giờ đâu. Anh làm được ạ?'
'Sao, em nghĩ anh không làm được à?'
'Em không phải là không tin anh mà là em không tin tay nghề nấu ăn của anh á……. Nhưng mà nếu Giám đốc nấu cho em thì dù không ngon em vẫn ăn ngon cho xem. Hồi bị cảm bà em hay nấu cháo trắng cho em lắm, tự nhiên em nhớ lại nên muốn ăn đó mà.'
Ki Taeyeon vuốt ngược mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau và quan sát khuôn mặt đỏ bừng của cậu. Đúng là lúc khóc cậu trông cũng quyến rũ, nhưng anh vẫn thích cái vẻ mắt long lanh như bây giờ hơn.
'Anh sẽ làm cho em, em cứ nằm xuống mà ngủ đi.'
Nói rồi anh đặt Soo-hyun nằm xuống và đi ra bếp.
"Đúng là đơn giản thật……."
Người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào điện thoại nhăn mặt và lấy một cái nồi ra. Soo-hyun cứ tíu ta tíu tít chạy quanh nên việc ngắm nhìn cái vẻ đó đã trở thành sở thích của anh, nhờ vậy mà anh biết rõ những dụng cụ nấu ăn trong bếp được cất giữ ở đâu như thế nào.
'Không có cơm trắng.'
Thói quen ăn cơm trộn ngũ cốc của Soo-hyun hiện lên trong đầu khiến anh nhăn mặt, nhưng rồi anh nghĩ đến cơm ăn liền và đi về phía phòng đựng thức ăn thông với bếp. May mắn thay có vài hộp cơm ăn liền. Đó là những hộp cơm ăn liền mà Soo-hyun đã mua và nói rằng tốt hơn hết là nên chuẩn bị trước để phòng trường hợp đôi khi quên nấu cơm.
Quay trở lại bếp, Ki Taeyeon lần này mở tủ đựng chén bát và lấy dầu mè ra. Dầu mè đựng trong chai soju chứ không phải sản phẩm sản xuất hàng loạt, Soo-hyun còn dán nhãn "dầu mè" lên đó nên anh có thể dễ dàng tìm thấy.
"Đến cả chuyện nấu ăn mà mình chưa bao giờ nghĩ đến trong đời cũng phải làm."
Ki Taeyeon thở dài nhưng vẫn làm theo những gì bài đăng hướng dẫn, bật bếp và cho dầu mè vào nồi, sau đó đổ cơm ăn liền đã hâm nóng vào. Anh dùng tay còn lại gọi điện cho bác sĩ riêng.
-Vâng, Giám đốc.
"Cho thằng bé ăn cháo được chứ?" Dù anh có thói quen đi thẳng vào vấn đề mà không cần chào hỏi, bác sĩ riêng vẫn phản ứng như thể đã quen.
-Vì bị cảm nên ăn gì cũng được ạ. Trừ đồ lạnh ra. ……Có lẽ là tôi hỏi thừa, Soo-hyun tìm anh ạ?
"Muốn ăn nên tôi nấu cho."
-Nhanh vậy ạ? Hồi phục nhanh ghê. Có lẽ là cậu ấy đã hạ sốt rồi, anh thử kiểm tra lại xem sao ạ.
"Thế cho người bị cảm ăn gì thì tốt?"
Ki Taeyeon vừa trộn cơm ăn liền và dầu mè bằng muỗng gỗ vừa hỏi.
-Như tôi đã nói lúc nãy, ăn gì cũng được trừ đồ lạnh. Bản thân việc ăn đã giúp ích cho việc phục hồi rồi ạ. Hoặc là có thể bổ sung vitamin cũng được.
Người đàn ông cúp máy một cách vô tâm và đọc lại bài đăng, anh cau mày trước việc đong đo lượng nước chính xác. Trong bếp có hầu hết các dụng cụ nấu nướng, nhưng Soo-hyun chắc chắn sẽ không sử dụng những thứ như cốc đong. Sau khi chửi thề một tiếng, Ki Taeyeon đổ nước một cách áng chừng. Anh chưa từng nấu ăn bao giờ, nhưng anh có con mắt tinh tường nên có lẽ cũng không đến nỗi tệ đâu.
Nhìn nước và cơm trộn lẫn vào nhau và dần chuyển sang màu đục, anh bỗng nhớ lại chuyện ngày xưa. Nếu trí nhớ của anh không sai thì đó là ngày cuối cùng anh ăn cháo.
'Đã hơn 15 năm rồi.'
Có lẽ đó là ngày anh gặp Yeon Woobeom lần đầu tiên và đã có một trận ẩu đả. Ki Taeyeon không phải là loại người lăn lộn từ dưới đáy xã hội rồi bắt đầu làm xã hội đen. Anh cũng không phải là loại người chỉ vì mang trong mình dòng máu alpha mà bị nuôi dưỡng như một con chó chiến rồi bị bán cho những tên xã hội đen. Anh là một người đã từng bước đi trên con đường đúng đắn một cách đáng ngạc nhiên. Gia đình anh vốn dĩ đã làm công việc đó rồi, nên anh không hề cảm thấy tội lỗi hay do dự gì.
Thế nhưng thay vì thừa kế sự nghiệp gia đình, anh lại gia nhập một tổ chức đã thống trị khu vực Seoul vào thời điểm đó chỉ vì anh nghĩ rằng nó có vẻ thú vị. Anh cũng muốn trải nghiệm cái thú lăn lộn từ dưới đáy xã hội khi còn nhỏ hơn là bắt đầu cuộc sống tổ chức với tư cách là người quản lý ngay từ đầu. Vì vậy, tất cả những việc mà anh đã chọn và thực hiện đều chỉ là những thú vui đơn thuần đối với Ki Taeyeon.
Không biết là do sinh ra đã như vậy hay là do ảnh hưởng của gia đình mà anh lớn lên, công việc của một tên côn đồ rất hợp với anh và anh vô cùng thích nó. Cái thú bắt đầu với tư cách là một tên xã hội đen nhóc con rồi bị những kẻ vào trước chèn ép, sau đó từng bước loại bỏ chúng và leo lên trên cũng khá thú vị. Quá trình lên kế hoạch giết ông trùm cùng với Yeon Woobeom và thực hiện kế hoạch đó cũng có phần kích thích.
Ki Taeyeon chưa từng hối hận về công việc của mình. Nếu anh hối hận, anh đã rũ bỏ tất cả và rời đi ngay khi Yeon Woobeom và anh phá tan tổ chức. Thay vì tạo ra một công ty trông khá bảnh bao như bây giờ rồi thuê một giám đốc bù nhìn ngồi đó điều hành và ngấm ngầm thực hiện những hành vi bất hợp pháp với lý do nâng cao hiệu quả kinh doanh.
Tất cả những hành động mà anh đã thực hiện chỉ đơn giản là vì chúng thú vị. Anh đã sống một cuộc đời mà anh chỉ làm những gì mình thấy thú vị, vì vậy đó là một cuộc đời đơn giản. Và Ki Taeyeon hài lòng với cuộc sống mà anh có thể tùy ý lựa chọn như vậy. Để sống một cuộc đời theo ý mình, tiền bạc và các mối quan hệ là điều kiện tiên quyết, nhưng những thứ đó cũng đã tích lũy quá nhiều trong quá trình anh làm những việc mình thích. Vẻ ngoài của anh có vẻ hời hợt trong từng lời nói và hành động cũng chỉ là vì anh luôn làm những việc mình thích, nếu kế hoạch của anh bị cản trở, anh sẽ ngay lập tức thay đổi và vươn tay ra.
"Chết tiệt."
Cháo bắt đầu sôi sùng sục và bắn lên mu bàn tay anh. Ki Taeyeon giảm lửa và kiểm tra điện thoại. Có một mẹo viết rằng phải liên tục khuấy để cháo không bị dính vào đáy nồi.
"Phiền phức vãi."
Người đàn ông tặc lưỡi nhưng không tắt bếp mà vẫn thành thật khuấy đều nồi cháo đang sôi. Nhìn chằm chằm vào thứ bên trong nồi, anh bỗng cảm thấy nực cười khi thấy mình đang nấu cháo.
"Mình đang làm đủ thứ chuyện chỉ để cho thằng bé ăn."
Điều nực cười hơn nữa là dù vậy anh vẫn không có ý định bỏ cuộc. Đã lâu rồi Seo Soo-hyun không còn nằm trong phạm trù "thú vui" của anh nữa, nên chuyện này cũng không có gì lạ. Nếu omega như nhung đó chỉ là một thú vui đơn thuần, Ki Taeyeon đã tắt ngúm sự quan tâm đến cậu từ lâu rồi, giống như một đứa trẻ đột nhiên chán ngán một món đồ chơi mà nó đã chơi rất vui cho đến tận hôm qua vậy. Chán có nghĩa là sự hứng thú đã hoàn toàn biến mất.
Tuy nhiên, Seo Soo-hyun không phải là một yếu tố giải trí đơn thuần đối với Ki Taeyeon. Ki Taeyeon vẫn chưa biết thời điểm chính xác của sự thay đổi đó. Anh chỉ lờ mờ đoán được rằng nó xảy ra trước khi Seo Soo-hyun bập bẹ nói thích anh.
Cháo có thể được làm đặc hoặc loãng tùy theo thời gian nấu. Điều quan trọng nhất là phải khuấy đều liên tục ở lửa nhỏ để nó không bị dính! Hãy kiên nhẫn khuấy đều cho đến khi hoàn thành nhé.
Những dòng chữ in đậm về sự kiên nhẫn mờ dần theo màn hình điện thoại đang dần tối lại. Cùng với đó, đôi mắt tam bạch được tạo hình rợn người rơi xuống nồi cháo đang sôi sùng sục. Nhờ có Seo Soo-hyun mà tính kiên nhẫn của anh đã tăng lên. Giống như bây giờ, đây là lần đầu tiên trong đời anh nấu cháo. Ki Taeyeon bỗng nhiên cảm nhận được những điều đã thay đổi do Seo Soo-hyun.
Ngay cả ngôi nhà này thôi cũng đã có rất nhiều thay đổi. Ngôi nhà riêng có sân vườn rộng lớn là một tòa nhà mà Ki Taeyeon thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó. Nếu không có những chiếc chum tương của Seo Soo-hyun thì anh đã không nghĩ đến chuyện tìm nó. Anh cũng sẽ không cố tình đào bới bãi cỏ để tạo ra một khu vườn nhỏ. Không chỉ không gian sinh hoạt chính của anh thay đổi. Ngay cả bên trong không gian đó cũng có rất nhiều thay đổi. Nhà bếp, tủ lạnh và phòng đựng thức ăn vốn trống rỗng từ lâu đã chật kín theo sở thích của Seo Soo-hyun. Đồ nội thất trong bếp đã được Seo Jihwan chỉ thị làm theo yêu cầu với chất lượng cao nhất, nên nói một cách nghiêm túc thì chúng không phải là theo sở thích của Soo-hyun, nhưng Soo-hyun đã reo lên thích thú và nói rằng "Giám đốc ạ. Đúng là đồ đắt tiền có khác ha. Cái chảo này xịn quá trời luôn.", nên giờ chúng có lẽ đã trở thành sở thích của cậu rồi. Hơn nữa, bên trong nhà cũng được giữ ở nhiệt độ cao hơn một chút vì có người bệnh đang ở đó. Không chỉ những vật thể hữu hình mà ngay cả những lĩnh vực vô hình cũng đang được điều chỉnh cho phù hợp với Seo Soo-hyun.
Và sự thay đổi không chỉ bao gồm những thứ hữu hình và vô hình. Ngay cả lối sống của Ki Taeyeon cũng đã thay đổi rất nhiều. Anh không phải là người nghiện rượu và thuốc lá, nhưng sau khi xong việc, anh thường đi nhậu vì không có gì thú vị để làm cả. Nhưng bây giờ những chuyện đó đã là chuyện của quá khứ rồi. Anh phải tan làm đúng giờ vì có em bé ở nhà nên những buổi nhậu đều đã biến mất. Tất nhiên, anh cũng đã phải dẹp bỏ cái thói trăng hoa của mình nữa.
"Ở chung với trẻ con thì trẻ ra à." Ki Taeyeon lẩm bẩm một mình và bật cười khúc khích dù anh không đến nỗi già đến mức phải dùng đến từ "trẻ ra". Đó là câu mà Seo Soo-hyun đã từng nói. Anh nhớ rằng mình đã đáp lại rằng, "Ừm, xét một vài khía cạnh thì cũng không sai nhỉ." Ki Taeyeon xác nhận cháo đã chín tới rồi tắt bếp. Sau đó anh tìm bát và đổ hết số cháo trong nồi vào.
"Sao mà thấy thiếu thiếu cái gì đó."
Chỉ cho ăn cái này thôi có được không nhỉ? Nhìn cái cách cậu đòi ăn cháo trắng thì có lẽ cậu không thèm ăn những món ăn kèm khác, anh định bưng khay đi thì một hình ảnh chợt hiện lên trong đầu. Muốn cho đứa nhỏ ăn thì phải nhanh tay lẹ chân mới được. Ki Taeyeon mở ngăn kéo lấy ra một chiếc bát nhỏ và nông. Tiếp đó, anh cho nước tương và mè vào bên trong. Đó là nước tương tự làm lấy từ chum tương và mè do Soo-hyun mang từ quê lên.
"Ưm……."
Soo-hyun tròn xoe mắt. Cậu vừa thức giấc, Ki Taeyeon đã kéo chăn mỏng lên tận cổ cho cậu rồi, nhưng cậu vẫn chưa hết ngái ngủ và chỉ ngơ ngác chớp mắt. Cậu rên rỉ và ngồi dậy khi nghe thấy tiếng người quen bước vào phòng ngủ, người đàn ông tiến đến gần và đặt khay xuống. Cậu liền mở to mắt khi thấy bát cháo và bát nước tương trong đó.
"Anh thật sự tự làm đó hả?"
"Em nghĩ là anh sai thằng nhãi nào khác làm à?"
"Em cũng nghĩ là anh có thể làm thế."
"Láo toét."
Dù không biết chính xác là bao nhiêu phút đã trôi qua, nhưng chắc chắn là cháo không phải mua ở bên ngoài về. Người ta nói người mà thay đổi đột ngột thì sắp chết đó……. Soo-hyun vừa nghĩ đến câu tục ngữ cũ rích vừa liếc nhìn Ki Taeyeon.
'Không phải, nghĩ kỹ thì anh ấy đã giúp đỡ mình từ đầu rồi.'
Ngay cả trước khi chuyển đến Seoul, anh cũng đã từng giúp cậu nấu ăn, nên việc bây giờ anh tự tay làm cũng không có gì lạ. Dù không phải là những món ăn phức tạp, nhưng anh cũng thường xuyên làm những món đơn giản như bánh mì nướng cho cậu. Nhận ra rằng Ki Taeyeon không hề thay đổi đột ngột, Soo-hyun thở phào nhẹ nhõm và nói lời cảm ơn.
"Em ăn đây ạ."
Vốn dĩ cháo trắng là món ăn khó có thể không ngon vì chẳng có gì đặc biệt, nhưng vì người làm cho cậu là Ki Taeyeon nên cậu cảm thấy mình có thể ăn ngon hơn. Cậu đang định chậm rãi cầm thìa lên thì người đàn ông kia đã nhanh tay lấy thìa và khều bát nước tương đặt cạnh bát cháo.
"Có ăn nước tương không?"
"Có ạ."
Thế là Ki Taeyeon gắp nước tương rưới lên cháo trắng rồi khuấy nhẹ phần trên và đưa đến trước miệng cậu. Seo Soo-hyun chỉ biết chớp mắt.
"Làm gì thế. Há miệng ra."
A, Soo-hyun khẽ há miệng và Ki Taeyeon đút cháo vào miệng cậu. Có lẽ vì chỉ lấy phần trên nên cháo không hề nóng. Ngon quá. Xét cho cùng thì đây cũng chỉ là món ăn làm từ gạo trắng và thêm chút nước tương, nhưng cậu chỉ cảm thấy ngon miệng.
"Em tự ăn được mà."
"Không phải là 'em tự ăn được' gì hết. Em sốt vẫn còn cao kìa."
Trong lúc cậu mải nhìn cháo, anh ấy đã đo nhiệt độ cho cậu rồi. Cậu không hề biết rằng anh đã chạm nhiệt kế lên người cậu, xem ra đầu óc cậu vẫn còn mơ màng lắm. 'Mình vẫn còn sốt cao hả?', Soo-hyun vô cớ sờ trán mình. Đầu không hề đau mà cổ họng cũng không hề rát, cậu cứ tưởng là mình đã khỏi rồi, nhưng ngay cả cậu cũng cảm thấy người mình vẫn còn nóng. 'Thôi thì mình cứ ngoan ngoãn ăn những gì Giám đốc đưa cho vậy.' Cậu không hề ốm đến mức không có sức cầm thìa, nhưng cậu đã rất lâu rồi không bị sốt nên cậu trở nên nũng nịu hơn. Seo Soo-hyun không hề đòi tự mình làm mà ngoan ngoãn há miệng.
Cháo ấm vừa phải. Cháo không giống với món cháo mà bà cậu hay nấu cho, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy cay cay nơi sống mũi và như muốn khóc.
"Sau này nếu Giám đốc bị ốm em cũng sẽ nấu cháo cho anh ạ."
Việc đó đâu có gì khó khăn. Cậu không chỉ nấu cháo cho anh mà còn có thể nấu trà gừng bỏ đầy mật ong nữa.
"Anh không phải là trẻ con nên không bị cảm cúm đâu."
"Đâu phải em chỉ nói đến cảm cúm đâu, lỡ anh bị thương hay bị làm sao rồi bị ốm thì sao. May mà lần này anh không bị thương nặng, chứ nếu anh bị đâm vào bụng như lần trước thì có lẽ anh còn không có sức mà cầm thìa ấy chứ."
Cậu đã dặn dò anh kỹ lưỡng là đừng để bị thương rồi, nên có lẽ từ nay về sau anh sẽ không bị thương nặng nữa đâu, nhưng cứ dặn dò trước vẫn hơn. Soo-hyun vừa ăn từng thìa cháo có vị mặn vừa phải của nước tương vừa líu ríu nói.
"Dù sao thì bị cảm cúm vẫn còn hơn là bị thương, nên anh đừng có để bị thương ạ. À, không. Anh quên những gì em vừa nói đi. Người ta nói 'vận rủi từ miệng mà ra' đó. Cho dù Giám đốc không bị thương nhưng nếu anh bị ốm thì em sẽ đút cháo cho anh ạ."
"Dù anh vẫn còn sức cầm thìa hả?"
Ki Taeyeon vừa múc cháo cho cậu vừa hờn dỗi. Vẻ mặt anh có chút lả lơi, nhưng Soo-hyun đã nhận định kém đi vì sốt nên cậu không nhận ra ý nghĩa của vẻ mặt đó và chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
"Dạ. Em cũng có sức cầm thìa mà Giám đốc vẫn đút cho em đó thôi."
"Anh biết rồi. Cơm thì được cục bông đút cho ăn, còn sức lực còn lại thì để địt Seo Soo-hyun chứ gì."
"Hả?"
"Đàn ông chỉ cần có sức cầm thìa là địt được rồi, em không biết à?"
Đến lúc này Soo-hyun mới hiểu ý của anh và liếc nhìn Ki Taeyeon. Nhờ đó mà cảm giác cay cay nơi sống mũi của cậu biến mất không dấu vết. Gương mặt ửng hồng nhăn nhó hết cả lại, Ki Taeyeon cười như thể đang nhìn một thứ tầm thường rồi lại tiếp tục múc cháo cho cậu. Món cháo trắng nhầy nhụa trôi qua đôi môi đang hé mở và đặt lên chiếc lưỡi đỏ rực vì sốt. Anh không hề có ý định địt người yêu đang bị ốm, nhưng ngay cả trong tình huống này việc Soo-hyun khiến anh thèm thuồng là điều bất khả kháng.
"Người ta bảo làm nhiều quá cũng không tốt cho sức khỏe đâu ạ."
Seo Soo-hyun đáp lại với giọng rất nghiêm túc, hoàn toàn không hề tưởng tượng được rằng Ki Taeyeon đang nghĩ gì.
"Câu đó chỉ đúng với beta thôi."
Vậy hả? Soo-hyun vừa nuốt từng thìa cháo đã nguội bớt vừa suy nghĩ. Chắc chắn là câu đó chỉ có hiệu lực với beta thôi. Người có gen trội khác với họ ở chỗ có kỳ phát tình, nên có lẽ việc kìm nén sẽ gây hại cho cơ thể. Điều đó cũng giống như việc alpha trội hay omega trội không thể dùng thuốc ức chế để bỏ qua kỳ phát tình mỗi lần như người có gen lặn.
'May quá.' Nếu tình dục không tốt cho sức khỏe thì không chỉ cậu mà sức khỏe của Ki Taeyeon cũng sẽ gặp nguy hiểm, may mà không phải vậy. Soo-hyun lại há miệng nhìn lên người đàn ông cứ hở ra là lại muốn làm tình với cậu. Ngay cả việc không bị cảm cúm, hay là việc có thể thản nhiên đi lại với một cơ thể bị đâm thủng, chắc chắn người yêu cậu có một cơ thể khỏe mạnh.
"Em nghĩ Giám đốc sẽ sống lâu và khỏe mạnh đó ạ."
Trước câu nói đột ngột đó, Ki Taeyeon nhướn mày như thể không hiểu cậu đang nói gì.
"Vậy thì tốt quá."
Thật sự là tốt quá. Soo-hyun nhớ lại giấc mơ mà cậu đã mơ rất lâu. Đó không phải là một giấc mơ khó chịu như cái lúc Boksil kéo ống quần của Ki Taeyeon. Mà là một giấc mơ hạnh phúc. Cậu đã mơ thấy mình ngồi quây quần bên mẹ, bà ngoại và Boksil, trò chuyện rôm rả và cùng nhau ăn dưa hấu. Có vẻ như ký ức trước khi vào tiểu học đã xuất hiện trong giấc mơ. Đó là một giấc mơ vừa hạnh phúc vừa buồn bã. Ngay khi nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ chứ không phải hiện thực, cậu đã bật khóc. Cũng vào khoảng thời gian đó, cậu đã bị kéo ra khỏi giấc ngủ nông. Cậu ngước đôi hàng mi ướt đẫm lên và thấy người đàn ông đang nhìn xuống mình.
"Anh có thể ở bên em lâu mà đúng không."
Ngay khi nhìn thấy người đàn ông kia cậu đã cảm thấy an tâm. Những giọt nước mắt tuôn rơi như trút nước cũng phần lớn là do cậu cảm thấy nhẹ nhõm chứ không phải là do buồn bã. Cậu đã từng cầu xin anh đừng chết trước cậu, đừng bỏ rơi cậu mà đi, nhưng không hiểu sao cậu lại có linh cảm rằng anh sẽ ở bên cậu cả đời.
"Anh sẽ không chết cho đến khi Seo Soo-hyun chết đâu nên đừng lo lắng."
"Nhưng mà không chết thôi thì chưa đủ, quan trọng nhất vẫn là phải khỏe mạnh nên anh lúc nào cũng phải cẩn thận ạ."
Soo-hyun nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại. Ngay cả khi nhìn thấy Ki Taeyeon bị đâm thủng bụng cậu cũng không lo lắng đến thế này, chắc chắn đã có sự khác biệt về độ sâu sắc trong trái tim cậu so với lúc đó nên bây giờ cậu cứ lo lắng mãi về những vết thương nhỏ nhặt.
"Anh biết rồi. Sắp 40 rồi nên anh sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt, được chưa?"
Đáng lẽ mình không nên nói câu đó ra. Cậu biết rằng người đàn ông kia không hề bận tâm về khoảng cách tuổi tác và chỉ nói vậy để trêu chọc cậu thôi, nhưng cậu vẫn hơi hối hận vì đã lỡ mồm nói ra cái câu '40 tuổi' kia. Seo Soo-hyun đánh trống lảng.
"Em cũng sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt ạ. Người ta bảo phải chăm sóc sức khỏe từ khi còn bé cơ ạ. Với lại sau này để chịu nổi kỳ phát tình của Giám đốc chắc em cũng phải tập thể dục nhiều hơn nữa."
Không chỉ là do cậu bị cảm cúm mà thật ra cậu còn phải chăm sóc bản thân nhiều hơn cả Giám đốc nữa.
'Chắc là tại mình chơi ở biển lâu quá rồi.'
Lẽ ra cậu nên đi ra khi anh bảo chơi vừa thôi, nhưng vì sóng biển thú vị quá nên cậu đã ở lại lâu hơn và bị cảm cúm dù bình thường cậu rất ít khi bị bệnh. Suy nghĩ kỹ thì đây là lần đầu tiên cậu bị cảm vào mùa hè. Bình thường cậu ít khi ốm đau, nhưng cứ vài năm cậu lại ốm một lần, và nếu nhớ lại thì toàn là vào mùa đông cả. Có lẽ vì cậu rất sợ lạnh nên cậu rất dễ bị cảm vào mùa đông.
"Thể lực thì cứ tập là lên thôi."
Chắc chắn là sau khi được ăn no thì đầu óc cậu đã tỉnh táo hơn hẳn. Hít thở cũng dễ dàng hơn. Nhờ vậy mà Soo-hyun đã hiểu ý của Ki Taeyeon ngay lập tức và nhăn mặt. Cậu lại liếc xéo anh, anh bèn bất ngờ vươn tay lên trán cậu. Nhờ vậy mà mặt cậu hơi bị đẩy ra, nhưng Soo-hyun vẫn ngồi im và chỉ chớp mắt.
"Hình như hạ sốt rồi đó."
Người đàn ông kia thu tay về và lần này lấy nhiệt kế ra đo cho cậu. Đợi vài giây thì tiếng bíp vang lên.
"Hạ rồi này."
"Chắc tại em ăn cháo nên có sức lại đó ạ."
Có lẽ là do tác dụng của việc truyền dịch, nhưng dù sao thì điều quan trọng nhất vẫn là ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi thật tốt.
"Muốn anh nấu thêm cho không?"
Vừa hay cậu cũng đã ăn hết một bát cháo. Soo-hyun lắc đầu nguầy nguậy. Dù cháo có nhanh tiêu đến đâu thì cậu cũng nên dừng lại ở đây vì đang là sáng sớm.
"Nếu ăn nữa chắc em sẽ bị đầy bụng mất."
"Thế nước ép thì sao?"
"Nước ép ạ?"
"Anh gọi điện hỏi thì họ bảo phải cho uống vitamin đó."
……Nước ép chắc là được chứ nhỉ? Thường thì khi bị ốm người ta sẽ chán ăn, nhưng có lẽ là do Ki Taeyeon cứ cố gắng chăm sóc cho cậu nên không hiểu sao cậu lại không hề muốn từ chối.
"Vậy em uống ạ."
"Lợi dụng người yêu lớn tuổi giỏi nhỉ?"
"Tại Giám đốc chủ động đề nghị trước mà. Thế nên không phải là lợi dụng đâu ạ."
Người đàn ông kia vừa nói người yêu lớn tuổi vừa khúc khích cười và đứng dậy thu dọn khay.
"Chờ một chút. Anh sẽ dâng lên cho em ngay."
Seo Soo-hyun nhìn theo bóng lưng đang khuất dần. Cậu biết đây là một ý nghĩ tồi tệ, nhưng đôi khi cậu lại có những ý nghĩ vu vơ rằng ốm một chút cũng không sao.
Con dao làm bếp đâm vào lớp vỏ dày. Động tác đó uyển chuyển đến mức dù thực tế không hề có âm thanh nào phát ra nhưng cậu vẫn có cảm giác như thể có tiếng loảng xoảng, soạt soạt của kim loại cắt vào nhau. Người đàn ông dùng con dao làm bếp bình thường như một con dao thái sashimi, tự tay bóc vỏ cam theo bốn đường kẻ mà anh đã vạch sẵn trên quả cam. Chẳng mấy chốc, hai quả cam tròn trịa đã được cho vào máy ép. Ki Taeyeon nheo mắt nhìn phần thịt quả đang bị nghiền nát.
"Quả thật là……."
Có lẽ là do không còn giọng nói líu lo bên cạnh nên anh chợt nhớ đến Seo Soo-hyun đang khóc rấm rứt sau khi vừa thức giấc. Dù gương mặt khóc lóc của cậu cũng rất quyến rũ, nhưng anh vẫn thích việc cậu luyên thuyên bên cạnh hơn. À mà, ngay cả gương mặt líu lo của cậu cũng quyến rũ nữa.
Máy ép nhanh chóng hoàn thành công việc.Ki Taeyeon rót nước ép có màu sắc tươi đẹp vào chiếc cốc thủy tinh cao. Anh nhớ lời khuyên của bác sĩ rằng không nên cho cậu uống đồ lạnh nên anh đã uống phần nước ép còn lại để kiểm tra nhiệt độ. Nhờ đã lấy cam ra trước nên nước ép không bị lạnh.
"Mình gần như là đang chăm sóc trẻ con rồi." Ki Taeyeon bật cười thành tiếng vì chợt nhận ra điều đó. Anh cảm thấy thật nực cười về hành động của mình, nhưng anh đã sớm cảm nhận được rằng mình sẽ trở nên như thế này nên anh không hề ngạc nhiên. Đó là linh cảm ập đến ngay khoảnh khắc Seo Soo-hyun khóc rấm rứt và ôm chặt lấy eo anh. Ki Taeyeon đã nghĩ rằng lý do Soo-hyun ngăn cản anh xử lý Lee Chanseo là vì cậu sợ anh.
'Đột nhiên cảm thấy ghê tởm à?'
Anh cố tình cho cậu thấy cảnh anh trừng trị cái tên công tử bột kia, anh đã rất tức giận vì sợ rằng Seo Soo-hyun sẽ sợ hãi và bỏ chạy.
'tôi không hề sợ Giám đốc mà……. Giám đốc, hức, nếu chú vào tù thì sao.'
Tuy nhiên, Seo Soo-hyun đã nói rằng cậu không hề sợ mà ngăn cản anh.
'Nhà tù ạ. Hức, lỡ vào đó thì không biết sẽ sống được bao lâu nữa.’
Ki Taeyeon bế bổng omega đang kéo áo sơ mi của anh để đòi ôm lên. Seo Soo-hyun vừa khóc vừa luyên thuyên như thể có rất nhiều điều muốn nói.
‘Tại, hức, tôi thích Giám đốc mà……. tôi muốn hẹn hò với Giám đốc, muốn đi ngắm hoa nữa, hức, lỡ cảnh sát ập vào thì, làm sao, ạ.’
Lúc đó mình đã nghĩ gì nhỉ.
‘tôi vẫn còn trẻ nên, hức……, tôi có thể đợi Giám đốc, nhưng mà hẹn hò với Giám đốc 30 tuổi với, hức, hẹn hò với Giám đốc 40 tuổi thì hơi khác một chút mà.’
Hình như điều đầu tiên anh nghĩ đến là những lời cậu nói thật buồn cười.
‘tôi muốn hẹn hò với Giám đốc từ mùa xuân này cơ, hức…….’
Sau đó anh đã linh cảm được rằng mình đã bị một omega tầm thường xỏ mũi. Anh không hề nghĩ ra điều gì to tát cả. Anh chỉ bị ám ảnh bởi một linh cảm gần như chắc chắn. Và người đàn ông chưa bao giờ sai lầm với linh cảm của mình đã nghĩ rằng cuộc sống hiện tại của anh không hề tệ. Mặc dù chỉ vì một omega mà những điều từng chiếm trọn cuộc sống của anh đã hoàn toàn thay đổi.