"Sao anh ấy có thể thản nhiên nói ra chuyện đã đánh dấu mình như vậy được nhỉ?"
Soo-hyun lẩm bẩm một mình. Không phải là cậu đang bực bội phàn nàn, mà là thật lòng cảm thấy kỳ lạ. Đang ngồi xổm ngắm nghía những bông hoa cát cánh đang nở rộ, cậu chợt hiểu ra những thắc mắc của mình. Nếu là Giám đốc thì chuyện gì anh cũng làm được hết. Nếu anh ấy cố tình tạo không khí và thú nhận chuyện đã đánh dấu mình, có lẽ cậu đã nghĩ đó là lời nói dối để trêu chọc cậu. Hoặc là cậu sẽ nghĩ anh ấy bị ốm ở đâu đó. 'Anh bị ốm ở đâu hả?', Soo-hyun tưởng tượng ra vẻ mặt của Ki Taeyeon khi cậu hỏi như vậy mà bật cười khúc khích một mình. Vừa hay cát cánh cũng đang nở rộ, khiến cậu cảm thấy vui sướng tột cùng. Thật hiếm khi hoa lại có mùi giống như trái cây, nhưng có lẽ vì nó giống với cát cánh mà cậu lại càng cảm thấy như vậy khi ngửi thấy mùi thơm ngát của hoa.
"Nghĩ kỹ thì mình nghe nói chuyện đánh dấu cũng rất hiếm khi xảy ra mà……."
Những bông hoa cát cánh trông như hoa lan chuông có phần cuối cánh hoa cuộn tròn ra bên ngoài. Soo-hyun nhẹ nhàng vuốt ve như thể muốn mở những cánh hoa màu đỏ đậu đó ra, rồi vô thức nghịch nghịch ngón tay. Cũng đã gần mười ngày kể từ khi cậu nghe Ki Taeyeon nói rằng anh đã đánh dấu cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Không có gì đặc biệt thay đổi cả. Omega bị alpha đánh dấu sẽ không thể cảm nhận được pheromone của những alpha khác, nhưng Seo Soo-hyun chưa từng nhớ là đã ngửi thấy pheromone của alpha nào khác trước đây. Hay là có nhỉ? Mình có từng ngửi pheromone của Lee Chanseo chưa? Nhìn cái cách mà không có khoảnh khắc nào hiện lên rõ ràng trong đầu, có lẽ là do cậu chưa từng ngửi thấy hoặc là do mùi hương đó không đủ mạnh để cậu nhớ. Pheromone của Ki Taeyeon vốn đã quá ấn tượng rồi, có lẽ cậu không thể nhớ những pheromone khác cũng là điều dễ hiểu.
"À. Còn Seo Jeonggyun nữa chứ."
Dù sao thì đó cũng là người cha về mặt sinh học của cậu, chắc chắn cậu đã từng tiếp xúc với pheromone của ông ta. Chỉ là cậu đã chia XA ông ta trước khi biến đổi và chưa từng cảm nhận nó một cách trực tiếp thôi.
"Khi còn bé thì mình là beta mà……. Nếu tính như vậy thì có nghĩa là mình chưa từng ngửi thấy thật."
Ngay cả khi nghĩ đến những người đã gây hại cho cậu vài tháng trước, Soo-hyun vẫn giữ vẻ mặt bình thản như thường lệ. Dù Seo Jeonggyun hay Lee Chanseo đã cố gắng làm gì trong quá khứ, đối với Soo-hyun thì đó cũng chỉ là những chuyện đã qua. Hơn nữa, cậu biết rằng họ sẽ không bao giờ có thể chạm vào cậu nữa, nên cậu không cần phải nhạy cảm làm gì.
Thực ra Soo-hyun không biết Seo Jeonggyun và Lee Chanseo đang làm gì. Đơn giản là vì cậu không hề quan tâm. Đến nỗi sau khi trải qua chuyện đó, đây là lần đầu tiên cậu nghĩ đến họ. Nhưng cậu vẫn tin chắc rằng Seo Jeonggyun và Lee Chanseo sẽ không bao giờ có thể tiếp cận cậu nữa là vì cậu tin rằng Ki Taeyeon đã xử lý mọi chuyện một cách gọn gàng. Dù không biết rõ, có lẽ anh ấy là một chuyên gia trong lĩnh vực đó, nên lo lắng cũng chỉ là vô ích.
"Mình cũng chưa từng ngửi thấy pheromone của các chú khác nữa."
Như thể chưa từng nghĩ đến Seo Jeonggyun và Lee Chanseo, Soo-hyun dễ dàng xóa bỏ sự tồn tại của họ khỏi đầu và chợt phát hiện ra một điều kỳ lạ. Alpha trội cực kỳ hiếm, nhưng alpha thường và alpha lặn thì không phải là hiếm gặp. Tất nhiên, so với beta thì số lượng alpha vẫn ít hơn, nhưng nếu nghĩ đến công việc mà Ki Taeyeon đang làm thì việc ở Seo-woo hay Seonje có đầy rẫy alpha cũng không phải là điều kỳ lạ. Thế nhưng từ trước đến nay Seo Soo-hyun chưa từng cảm nhận được pheromone của những người chú khác. Việc cậu không nhận ra sự khác biệt lớn trước và sau khi đánh dấu có lẽ là do ảnh hưởng từ điều đó.
Tuy nhiên, Soo-hyun không giữ thắc mắc của mình quá lâu. Cậu nghĩ rằng mọi người chắc hẳn đều cẩn thận vì việc phát tán pheromone trước mặt người khác là một hành vi thiếu lịch sự.
"Mình chỉ cần cảm nhận tốt pheromone của Giám đốc là được rồi."
Seo Soo-hyun không phải là không biết về hai mặt của việc đánh dấu. Việc không cảm nhận được pheromone của alpha khác đúng là con dao hai lưỡi. Việc không bị ép buộc phải bước vào kỳ phát tình do pheromone của một alpha xa lạ là một lợi thế rất lớn, nhưng ngược lại, việc không thể cảm nhận được pheromone của alpha khác có thể trở thành một nhược điểm chết người.
Điều này có nghĩa là cậu sẽ không thể gặp gỡ ai khác ngoại trừ người đã đánh dấu cậu. Nhưng Soo-hyun không cần cảm nhận pheromone của ai khác ngoài Ki Taeyeon. Vốn dĩ cậu không hề hứng thú với những alpha khác, và hơn hết cậu tin chắc rằng mình sẽ tiếp tục ở bên Ki Taeyeon, nên cậu không cần phải nghĩ đến tình huống chia tay anh. Thay vào đó, cậu chỉ cảm thấy hạnh phúc vì Ki Taeyeon đã đánh dấu mình.
"Đánh dấu……."
Seo Soo-hyun đưa tay đang vuốt ve cánh hoa lên xoa gáy mình. Vết cắn đã biến mất từ lâu, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi đau vì vết bầm tím. Cậu cảm thấy tâm trạng mình trở nên lâng lâng một cách kỳ lạ khi nghĩ rằng cơn đau này là dấu vết của việc đánh dấu. Cùng với đó, câu chuyện truyền miệng rằng alpha có ham muốn đánh dấu rất lớn cứ lơ lửng trong đầu cậu.
'Tuy nhiên, người ta nói rằng việc đánh dấu thực sự xảy ra là rất hiếm…….'
Ngay cả trong những bộ phim truyền hình mà bà cậu xem, hễ cứ alpha và omega xuất hiện là lại có chuyện đánh dấu xảy ra. Điều đó cũng có nghĩa là trong thực tế việc đánh dấu là rất hiếm. Giống như việc trong thực tế không có những tài phiệt kết hôn với người bình thường khác với trong phim truyền hình vậy. Hơn nữa, cậu đã từng học những nội dung tương tự khi còn đi học. Thầy giáo đã giảng giải với giọng điệu như thể đây là một hiện tượng tuy hiếm khi xảy ra nhưng vẫn tồn tại. Thầy nói thêm rằng tỷ lệ thành công của việc đánh dấu là cực kỳ thấp và nếu cố gắng đánh dấu một cách tùy tiện thì đối phương có thể bị thương, nên đừng xem nhẹ nó. 'mình không thấy đau gì hết, có lẽ là anh ấy đã thành công ngay từ lần đầu.'
"Chắc là mình không làm được đâu……."
Soo-hyun buông tay khỏi gáy, lẩm bẩm với giọng ủ rũ và từ từ đứng dậy. Những bông hoa cát cánh nở rộ yên ả trái ngược với những bông hoa chuông có màu trắng và tím lấp đầy tầm mắt cậu. Ngắm nhìn những bông hoa nhỏ nhắn xinh xắn, tâm trạng ủ rũ bỗng dịu đi phần nào.
"Mình không nên buồn bã mới phải."
Đánh dấu là hành vi quấn pheromone của mình vào pheromone của đối phương. Vì vậy, cần một lượng pheromone đủ lớn và hơn hết là phải có khả năng điều khiển pheromone của mình một cách tinh vi. Đó là những điều kiện tiên quyết khó đáp ứng đối với Seo Soo-hyun, người có khả năng phát pheromon yếu. Cậu buồn bã vì không thể đánh dấu Ki Taeyeon, nhưng Soo-hyun nhanh chóng lấy lại tinh thần. Dù có buồn bã đến đâu thì cậu cũng không có ý định buồn rầu vì cậu được phát hiện là người có pheromon yếu.
"Chắc mình phải vào tắm thôi."
Tắm nước nóng xong có lẽ tâm trạng cậu sẽ tốt hơn. Soo-hyun từ từ ngẩng đầu lên trời. Hôm nay cậu cũng đội chiếc mũ rộng vành nên phải ngửa cổ ra hết cỡ mới có thể nhìn thấy bầu trời xanh biếc và ánh mặt trời chói chang. Đôi mắt nheo lại nhìn ánh nắng trắng xóa in hằn vào võng mạc. Có lẽ vì đang là mùa hè nên dù chỉ ra ngoài một lúc thôi mà mồ hôi đã đọng lại nơi cằm cậu.
'Nếu có Giám đốc ở đây chắc chắn sẽ bị mắng cho xem.'
Soo-hyun ngắm nhìn khu vườn một lần nữa rồi bước vào nhà. Vì hôm qua và hôm kia cậu đã đi biển nên công việc bị dồn lại, Ki Taeyeon đã phải đi làm từ sáng sớm. Anh đã nói sẽ cố gắng về sớm nhất có thể nên chắc chắn sẽ về nhà trước giờ ăn tối. Soo-hyun áng chừng thời gian. Cậu ra vườn lúc 4 giờ chiều, nếu giờ vào tắm thì thời gian Giám đốc tan làm và thời gian cậu tắm xong có lẽ sẽ trùng nhau.
'Hôm qua và hôm kia vui quá trời luôn.'
Vừa bước vào nhà, cậu đã nhớ đến bãi biển mà mình đã đi cùng Ki Taeyeon. Cho đến tận bây giờ cậu vẫn cứ nghĩ rằng biển chỉ có mỗi biển thôi, thế mà trên đời này lại có cả những bãi biển thông với nước ngọt nữa. Soo-hyun đã chơi đùa ở đó với Ki Taeyeon. Đây là lần đầu tiên cậu chơi ở biển, cậu chỉ nổi lềnh bềnh trên phao thôi mà mọi thứ cũng đều rất thú vị. Sau khi chơi ở biển, họ đã ăn gà ta ở một con suối gần đó. Nhà hàng nằm trên con đường nối liền suối và biển được trang bị vô cùng tốt. Những tảng đá lớn chắn ngang dòng suối khiến nước chảy nhẹ nhàng ra biển, nơi đó được đặt những chiếc bàn ghế nhựa và lều bạt. Ngay cạnh cầu thang đá bắc qua suối là một cái sạp lớn dành cho trẻ em.
'Mà Giám đốc ơi. Việc kinh doanh nhà hàng ở suối có phải là bất hợp pháp không ạ?'
'Hình như là do làng điều hành đó.'
Ra là cũng có trường hợp đó nữa…… Cậu không biết rõ chi tiết, nhưng cậu đã từng nghe kể rằng đến suối thì phải ăn gà tần, nên cậu cảm thấy rất vui vì có thể trải nghiệm một điều mới lạ. Hơn nữa, bàn ghế lại ngâm dưới nước suối nên cậu càng cảm thấy kỳ lạ. Cũng may cậu mặc quần short chứ nếu không thì có lẽ quần áo đã ướt hết cả vì nước ngập đến đầu gối. Hơn nữa, mực nước khá cao, có lẽ là do hôm trước trời mưa. Mỗi khi có người đi qua đi lại, nước suối lại dâng lên và có vẻ như sắp làm ướt hết cả mông cậu đến nơi.
'Xem cái đùi trắng hếu kia kìa.'
Ki Taeyeon ngồi chéo đối diện chứ không phải đối diện cậu, nhếch mép nhìn xuống đùi cậu. Anh còn vươn tay nhét vào bên trong ống quần để lộ đùi cậu ra.
'Tại em bôi kem chống nắng nhiều quá sợ bị đen đó mà.'
Vốn dĩ cậu không phải là người dễ bị đen da, nhưng cậu đã mang theo rất nhiều kem chống nắng và bôi đầy mình vì nghe nói phải cẩn thận với ánh nắng khi chơi ở biển.
'Vậy mà không thấy dính dính gì hết nhỉ.'
'Chắc là tại em tắm hồi nãy đó ạ.'
Có lẽ là do vóc dáng to lớn của Ki Taeyeon hoặc là do trang phục của anh mà mọi người có vẻ cố tình không nhìn về phía này, nên Soo-hyun mặc kệ anh sờ đùi cậu và chỉ nói điều mình muốn nói. Vốn dĩ đây là một nơi đông đúc đến mức số thứ tự chờ đợi cứ liên tục tăng lên nên không có nhiều người quan tâm đến bàn bên cạnh.
'Mà hình như ở đây nước lạnh hơn ở biển thì phải.'
Soo-hyun ngoe nguẩy ngón chân đang đi dép dưới nước suối. Cậu thấy mọi người ngâm chai bia xuống suối nên đã tự hỏi sao họ lại để nó ở đó, hóa ra là nước lạnh đến mức có thể làm lạnh bia.
'Muốn ngồi lên đùi anh không?'
Ki Taeyeon vừa liếc mắt ra hiệu vừa nói với giọng nhừa nhựa. Cậu định trừng mắt nhìn anh thì nhân viên đặt bếp ga giữa bàn rồi mang đến một cái nồi lớn. Bên trong chiếc nồi tròn là một con gà ta khổng lồ cùng với hai cái đùi gà nhô ra và bắp cải chất cao như núi.
'Wow, to quá.'
Thịt gà được luộc chín nên trắng ngần. Soo-hyun đợi đến khi bắp cải chín nhừ trong nước dùng sôi sùng sục rồi mới xé một cái đùi gà đưa cho Ki Taeyeon và lấy cái còn lại cho mình. Thịt mềm ngon, nhưng nhờ vị ngọt của bắp cải mà nước dùng đặc biệt thanh mát và trở nên ngon hơn. Không chỉ món gà tần, tôm chiên và bạch tuộc luộc mà họ đã ăn ở đó mới ngon. Thời gian chơi đùa dưới nước kéo dài nên bữa tối cũng hơi muộn, nhờ đó mà họ có thể ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn ở đường chân trời. Đó là một cảnh tượng đẹp đến mức cậu quên mất rằng ngón chân mình đang bị tê cóng vì ngâm dưới nước suối lạnh lẽo.
'Lúc đó đẹp thật đó.'
Chỉ riêng việc được chơi ở biển thôi đã là một ngày hạnh phúc rồi, thế mà cậu còn được ăn ngon và ngắm nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp cùng Ki Taeyeon, thật là hoàn hảo. 'Tắm xong mình phải xem lại mấy tấm hình chụp lúc đó mới được.' Tâm trạng trở nên tốt hơn như thể chưa từng buồn bã, Soo-hyun ngân nga hát vu vơ và bước vào phòng tắm.
Nhận ra cơ thể có gì đó không ổn là khi Soo-hyun tắm xong và đang ăn kem cho bữa xế.
"Mình bị ốm ở đâu à?"
Soo-hyun áp lòng bàn tay lên trán như thể đang đo nhiệt độ. Cậu có cảm giác hình như hơi nóng nóng.
"Truyền dịch rồi mà sao nhiệt độ của em ấy vẫn không hạ."
Ki Taeyeon bực bội vuốt ngược tóc lên. Những mạch máu nổi rõ trên mu bàn tay anh bộc lộ rõ tâm trạng nhạy cảm của người đàn ông. Ki Taeyeon đang hoảng hốt đến lạ. Soo-hyun chỉ thể hiện những phản ứng mạnh mẽ dù bị chính cha ruột phản bội hay bị bắt cóc bởi tên alpha xảo quyệt mà cậu đã tin là anh trai, giờ lại đang rên rỉ vì ốm đau, sẽ kỳ lạ hơn nếu anh không hoảng hốt.
"Haa……."
Đã một tiếng kể từ khi anh xác nhận rằng dịch truyền đã vào hết và rút ống thông ra. Nhưng nhiệt độ vẫn không có dấu hiệu hạ xuống. Ki Taeyeon liên tục chửi rủa và cân nhắc xem có nên gọi cho bác sĩ riêng không, nhưng rồi anh lại đặt điện thoại xuống. Dù có gọi lại hay gọi bác sĩ đến nhà thì anh cũng chỉ nhận được những lời giống nhau thôi.
'Cảm cúm mùa hè vốn dĩ rất độc……. Tuy nhiên, sau khi truyền dịch xong thì cậu ấy sẽ thấy thoải mái hơn một chút đấy.'
Anh chỉ dùng từ "thoải mái hơn" khi đe dọa đối phương, nên cách lựa chọn từ ngữ này khiến anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng ngoài việc truyền dịch và cho uống thuốc ra thì anh không còn cách nào khác, nên giờ chỉ còn cách chờ đợi là tốt nhất.
Và Ki Taeyeon đã đợi tận một tiếng đồng hồ. Nếu tính cả thời gian dịch bắt đầu truyền thì anh đã phải chờ đợi hơn ba tiếng đồng hồ. Lần đầu tiên trong đời cầm nhiệt kế, người đàn ông kia đưa thiết bị đến tai Seo Soo-hyun.
Bíp.
38,6°C
Tốc độ hạ nhiệt rất chậm. Ngược lại, hơi thở phát ra yếu ớt giữa hai bờ môi hé mở lại dồn dập đến lạ. Anh đã nhận thấy sự bất thường của Seo Soo-hyun ngay sau khi tan làm. Đôi má ửng hồng trông rất đáng nghi. Trái ngược với Soo-hyun rất dễ bị lạnh, Ki Taeyeon có thân nhiệt cao nên thường chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngay cả trong mùa đông lạnh giá. Điều đó có nghĩa là vào mùa hè anh đương nhiên sẽ sử dụng điều hòa để duy trì nhiệt độ trong nhà mát mẻ. Và nhiệt độ mát mẻ bên trong sẽ không cho phép Soo-hyun có thời gian bị sốt.
'Nhưng sao má em ấy lại thế kia?'
Ki Taeyeon ngay lập tức áp tay lên đôi má ấm nóng.
'Em bị sốt à.'
Tuy chỉ là sốt nhẹ, nhưng nó nóng hơn bình thường một chút.
'Anh cũng nghĩ là em bị sốt hả? Lúc nãy em cũng hơi nghi ngờ là mình bị sốt……. Sao em lại đột nhiên bị sốt nhỉ? Có phải là do em ăn kem không?'
Anh khó có thể đưa ra quyết định xem có nên đưa cậu đến bệnh viện hay là chỉ cần như vậy thôi là đủ. Đối với Ki Taeyeon anh, không chỉ bệnh viện mà ngay cả việc uống thuốc cũng là điều không cần thiết, nhưng đối với Seo Soo-hyun thì nó có thể trở thành bệnh nặng.
'Đi bệnh viện đi.'
Dù Soo-hyun có nói rằng mình có thể lực tốt, cơ thể khỏe mạnh đến đâu thì anh vẫn thấy nên đi bệnh viện, và khi anh cầm chìa khóa xe lên thì Seo Soo-hyun khẽ nhíu mày như thể không hiểu anh đang nói gì.
'Đâu đến mức phải đi bệnh viện đâu ạ. Sốt nhẹ thì không sao mà. Lần trước em có mua sẵn thuốc rồi, uống cái đó là được.'
'Mấy người già không phải hay bảo là nên đi bệnh viện sao?'
Anh nhắc lại y nguyên những gì Seo Soo-hyun đã nói, nhưng cậu vẫn không chịu nhượng bộ. Ngược lại, cậu còn giải thích thêm như thể không phải ý cậu như vậy.
'Thì đúng là vậy, nhưng em không có ý bảo là hễ cứ có chút cảm cúm là phải đi bệnh viện đâu ạ. Em có ho, sổ mũi hay đau họng gì đâu mà……. Em chỉ hơi sốt thôi, đi bệnh viện cũng phiền phức lắm. Mấy cái này chỉ cần uống thuốc hạ sốt rồi đổ mồ hôi ra, ngủ một giấc là khỏi thôi mà.'
Ki Taeyeon lại áp lòng bàn tay lên trán Soo-hyun. Quả thật là chỉ gần như sốt nhẹ thôi.
'Có lẽ là tại hôm kia em chơi vui quá hay sao ấy? Chắc là tại em ở biển lâu quá đó. Lẽ ra em nên dừng lại khi anh bảo em đừng chơi nữa……. Nhưng ngoài việc hơi sốt ra thì em không có triệu chứng gì khác nên hôm nay em sẽ không đi bệnh viện mà chỉ uống thuốc thôi. Tối nay ăn gì đó ấm ấm rồi ngủ một giấc là khỏi à.'
'Anh không tin được.'
'Nếu ngày mai em vẫn còn sốt thì lúc đó em sẽ đi bệnh viện. Với lại giờ này bệnh viện đóng cửa hết rồi mà. Nếu vậy thì em phải đến phòng cấp cứu, nhưng phòng cấp cứu chỉ dành cho những người bị bệnh nặng thôi. Em đâu phải là trẻ con đâu.'
'Vừa chơi dưới nước đến môi tím tái mà không phải trẻ con á?'
Ki Taeyeon vừa nghe cậu cãi lại rằng ở biển cũng có nhiều người lớn vừa xem xét lại khuôn mặt ửng đỏ của cậu. Đúng như lời Seo Soo-hyun, có vẻ như cậu chỉ sốt nhẹ nên chưa cần phải đến bệnh viện ngay. Nếu có gì thì anh có thể gọi bác sĩ riêng đến. Nhưng ai mà ngờ được nhiệt độ lại tăng cao đến mức này chỉ trong vài tiếng đồng hồ chứ.
'cục bông à.'
Ki Taeyeon gọi Seo Soo-hyun, cậu vừa tắm xong. Có lẽ dư âm của buổi đi chơi vẫn còn đọng lại nên Soo-hyun đang ngủ say sưa, từ từ mở mắt ra khi nghe thấy anh gọi. Đồng thời, Ki Taeyeon cũng nhận ra tình trạng của omega nhà mình. Anh không còn thời gian để suy nghĩ gì nữa, vừa áp tay lên trán cậu thì cảm nhận được nhiệt độ nóng hầm hập truyền đến. Thay vì bế xốc Seo Soo-hyun đến phòng cấp cứu, Ki Taeyeon đã gọi bác sĩ riêng đến. Gọi người đến còn nhanh hơn đến phòng cấp cứu.
'Có vẻ như cậu ấy bị cảm rồi.'
Nghe sơ qua về tình hình và chạy đến, bác sĩ riêng chuẩn bị dịch truyền và đưa ra chẩn đoán. Khoanh tay đứng nhìn cảnh đó, Ki Taeyeon cau mày một cách cáu kỉnh.
'Giữa mùa hè á?'
'Giám đốc vốn dĩ có thể chất khỏe mạnh nên có lẽ không biết, nhưng vào mùa hè cũng có khá nhiều người bị cảm đấy ạ. Tất nhiên, hầu hết là trẻ em…….'
'Nguyên nhân là gì?'
'Có thể là do chơi dưới nước hoặc là do thời tiết nóng nực nên sức đề kháng của cậu ấy bị suy giảm……. À, còn có cả bệnh điều hòa nữa.'
'Bệnh điều hòa á?'
'Hầu hết những bệnh nhân trưởng thành đến bệnh viện khám vì cảm cúm trong mùa này đều là do bệnh điều hòa gây ra.'
Anh cảm thấy thật vô lý, nhưng dù nguyên nhân gây bệnh là gì đi chăng nữa thì việc hạ sốt cao trước mắt vẫn là quan trọng nhất.
"Đúng là không khác gì trẻ con mà."
Anh đã cho cậu đi chơi thỏa thích và đưa đến biển, ai mà ngờ được cậu lại bị cảm cúm nặng chứ. Lẽ ra anh nên cho cậu ngồi lên đùi mình khi cho cậu ăn mới phải. Ki Taeyeon hối hận đến lạ và ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say sưa của cậu. Một nỗi bất an không quen thuộc cứ liên tục ập đến.
"Đây không phải là đang trả thù mình đó chứ."
Có vẻ như anh đang phải trả giá cho tội đã làm cho người yêu bé nhỏ của mình phải hoảng sợ. Ki Taeyeon nhớ lại vết thương ở vai mình, nó thậm chí còn không được coi là một vết sẹo. Không phải là anh khó đối phó với một hai tên đột nhiên xông vào, nhưng anh đã cố tình để mặc cho nó bị trầy xước vì anh muốn làm nũng với Seo Soo-hyun.
'Đừng bị thương nhé anh.'
Anh không thể làm gì được với cái tính hễ Soo-hyun càng bảo đừng làm thì anh càng muốn làm, khoảnh khắc đôi môi líu lo thốt ra câu "Đừng bị thương nhé anh.", anh chợt tò mò muốn biết Soo-hyun sẽ phản ứng như thế nào nếu anh bị thương. Nó cũng tương tự như việc anh không nói ngay chuyện đã đánh dấu cậu. Chỉ cần tưởng tượng ra vẻ mặt của Seo Soo-hyun nếu anh thú nhận chuyện đánh dấu vào một thời điểm bất ngờ thôi cũng đủ khiến anh thấy vui rồi. Và rồi một cơ hội thích hợp đã đến.
'Thư ký Seo à.'
'Dạ?'
Ki Taeyeon ném điện thoại cho Seo Jihwan và khẽ hất cằm.
'Phải báo cáo trước cho em ấy biết là tôi bị thương chứ. Không thì lát nữa lại bị mắng cho xem.'
'Ý anh là tôi ạ?'
Seo Jihwan hỏi lại một cách khó hiểu. Mọi việc liên quan đến Seo Soo-hyun đều được xử lý qua tay Ki Taeyeon nên lý do anh ta nghi ngờ cũng quá rõ ràng rồi.
'tôi tò mò muốn biết nếu người khác liên lạc thay tôi thì em ấy sẽ phản ứng như thế nào?'
Dù Thư ký Seo đang tỏ vẻ ghê tởm, Ki Taeyeon vẫn lặng lẽ nhếch mép cười. Giọng của Seo Soo-hyun vô cùng bình tĩnh, nhưng đó lại là một phản ứng khiến Ki Taeyeon vô cùng hài lòng. Thói quen dồn hết sự chú ý vào omega của mình ngày càng trở nên trầm trọng hơn kể từ sau khi đánh dấu. Dù biết rằng Seo Soo-hyun biết rõ bản chất thật của anh, nhưng bản năng vẫn thỉnh thoảng dựng đứng cảnh giác. Đó là sự cảnh giác bắt nguồn từ nỗi bất an rằng cậu có thể sợ hãi anh và muốn rời xa anh. Đó cũng là lý do vì sao anh cố tình để lộ ra vết tích mà bình thường anh sẽ không coi là vết thương. Anh cần phải xác nhận rằng cậu không hề tỏ ra kinh tởm.
'Nếu anh còn bị thương như thế này thêm một lần nào nữa thì lúc đó anh thật sự sẽ phải giải nghệ đấy.'
Soo-hyun không hề tỏ vẻ kinh tởm mà chỉ giận dữ lườm anh. Đúng, phải thế chứ. Bản chất thấp hèn của anh lộ rõ khi anh cười.
'Đã đánh dấu em rồi thì làm sao anh có thể chết được chứ.'
Việc anh thú nhận chuyện đánh dấu là do sự thỏa mãn tràn trề. Ki Taeyeon không cảm thấy tội lỗi vì quyết định đã khiến Seo Soo-hyun phải ngạc nhiên. Nếu anh là một con người có thể cảm thấy tội lỗi thì anh đã không khiến omega của mình phải lo lắng rồi. Anh cũng đã không đánh dấu một đứa nhóc bông gòn non nớt như vậy. Anh đã nghĩ rằng nên dừng lại khi thấy phản ứng của Seo Soo-hyun. Đó là một suy nghĩ vô cùng hời hợt.
"……."
Nhưng giờ đây, nỗi tuyệt vọng rằng anh đã đưa ra một lựa chọn sai lầm lại ập đến. Lắng nghe tiếng thở khe khẽ, Ki Taeyeon nghiến chặt quai hàm. Chiếc răng sắc nhọn cắn chặt lấy đầu lưỡi. Chỉ với một cơn cảm cúm thôi mà anh đã cảm thấy bất an đến mức này, chắc chắn là nếu anh nghe thấy từ người khác rằng Seo Soo-hyun bị thương thì máu trong người anh sẽ đông cứng lại cho xem. Anh đã làm một việc vô ích rồi.
Lúc đó, tiếng thở dồn dập có vẻ đã dịu đi, hàng mi run rẩy từ từ nhấc lên.
"Giám, đốc……."
Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Soo-hyun, Ki Taeyeon vô thức cứng đờ.
"Hức, Giám đốc, đừng……."
Chính vì những giọt nước mắt cứ tuôn rơi từ đôi mắt hiền lành kia.
"Đừng chết, ức, sớm hơn em."
Chết tiệt. Anh linh cảm rằng Seo Soo-hyun đang gặp ác mộng nên lập tức ngồi xuống giường.
"Anh mà chết ở đâu đó bỏ em lại thì ai được lợi chứ."
"Mẹ, cũng……. Bà với, hức, Boksili cũng, ư……, bỏ em lại hết rồi."
Chắc chắn là cậu đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ vì thuốc. Ki Taeyeon vươn tay lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi. Anh chưa từng an ủi ai trong đời nên động tác của anh rất vụng về, nhưng đầu ngón tay anh lại thận trọng hơn bao giờ hết. Anh nhớ rõ ngày con chó của cục bông qua đời. Anh cũng nhớ cả việc anh đã cảm thấy hưng phấn khi nhìn Seo Soo-hyun ôm anh khóc nức nở.
"Vậy nên Giám đốc, hức, đừng bỏ em lại, không, được đâu."
Anh bỗng nhận ra mình đã có những suy nghĩ tồi tệ đến mức nào. Dù bây giờ anh vẫn là một kẻ tồi tệ thì sự thật đó cũng không hề thay đổi.
"Đừng chết sớm hơn em."
"Đừng lo, số anh không dễ gì chết được đâu, dù có ai nguyền rủa anh chết đi chăng nữa."
Những giọt nước mắt làm ướt đôi má nóng hổi lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Cũng đừng bị thương, ư……, đừng ốm đau gì hết……."
Mỗi khi Seo Soo-hyun chớp mắt, những giọt nước mắt vỡ òa mang đến cho anh một cảm giác xa lạ. Đó là, một loại cảm giác kinh hoàng. Một cảm xúc mà Ki Taeyeon chưa từng cảm nhận được trước đây.
"Vài năm nữa là anh bốn mươi rồi đó, hức, nhớ giữ gìn sức khỏe ạ."
"Cứng đầu nhỉ."
Ki Taeyeon luồn tay vào nách và nhấc bổng Seo Soo-hyun lên. Sau đó, anh đặt cơ thể nhỏ bé của cậu ngồi lên đùi mình và vỗ nhẹ vào lưng cậu như để dỗ dành. Anh nhớ lại việc mình đã ôm và dỗ dành Seo Soo-hyun đang khóc trong vòng tay vào mùa đông năm ngoái.
"Đã mơ thấy giấc mơ tồi tệ gì mà em bé khóc thút thít thế hả?"
"Hức, không phải giấc mơ tồi, tệ đâu……."
Soo-hyun mấp máy môi trong vòng tay anh.
"Là một giấc mơ đẹp, hức, chỉ là hơi buồn một chút thôi……."
Anh khó chịu vì thân nhiệt của cậu cao hơn bình thường, nhưng Seo Soo-hyun đang nép mình trong vòng tay anh sẽ không nhận ra vẻ mặt cau có của anh đâu.
"Có mẹ và bà với cả Boksili ở đó, hức, chỉ có mình em ở đây nên……." Ki Taeyeon siết chặt vòng tay đang ôm lấy cơ thể ấm áp của cậu, nghiền ngẫm sự bồn chồn và sợ hãi của mình. Đó là một cảm xúc vô cùng xa lạ, nhưng nguồn gốc của cảm xúc đó thì lại vô cùng rõ ràng.
"Vậy nên Giám đốc đừng bỏ em mà đi trước đó nha."
"Dù Seo Soo-hyun bảo anh bỏ em mà đi thì anh cũng không có ý định đi đâu."
Tiếng khóc thút thít yếu ớt dần nhỏ lại. Cơ thể sốt cao còn khóc lóc nữa nên có vẻ mệt mỏi, Soo-hyun đang áp má lên vai anh từ từ quay đầu lại. Ki Taeyeon nhướn mày nhìn đôi mắt ướt đẫm của cậu.
"Sao thế. Khó chịu à?"
Soo-hyun lắc đầu.
"Không phải vậy……."
"Vậy thì sao?"
"Em muốn ăn cháo trắng."