Cậu đã nghĩ rằng có lẽ nó sẽ hơi ngắn so với thân hình to lớn của chú ấy, nhưng cậu giật mình không phải vì bộ đồ thể thao ngắn hơn dự kiến.
Cái đó có phải là cái mà mình đang đoán không nhỉ? Seo Soo Hyun cẩn thận hỏi.
“Tôi đưa đồ lót cho chú rồi mà sao chú không mặc ạ?”
“Nó bé quá chim tôi bị chèn ép. Mà sao cậu vẫn còn đứng đấy thế? Tôi cởi hết đồ ra ngủ đấy. Muốn ngắm chim của người lớn à?”
“A, không ạ! Chú cứ ngủ ở đây đi ạ. Chú tắt đèn ở kia ạ. Chúc chú ngủ ngon.”
Seo Soo Hyun trả lời như súng liên thanh rồi nhanh chóng đi vào phòng trong đóng cửa lại. Cậu đã nhìn thấy một thứ quá mức kinh ngạc nên tim đập nhanh hơn, chỉ khi ôm Boksil cậu mới có thể bình tĩnh lại.
“Hù.”
Cậu vừa trấn an được trái tim đang hoảng loạn thì cánh cửa đã mở ra mà không một tiếng động.
“Mấy cái kia là cái gì vậy.”
Ánh mắt của người đàn ông hướng về chiếc chăn lông màu đỏ quê mùa.
“Đối đãi với khách hết sẩy ha?”
“Tôi ổn mà ạ. Chăn này cũng ấm.”
“Tôi không có sở thích cướp đồ của trẻ con.”
Ki Tae Yeon vừa quay lưng đi vừa dùng một tay nhấc đệm và chăn lên rồi ném vào trong phòng trong.
“Ngủ đi.”
Cậu còn chưa kịp nói gì thì cửa đã đóng sầm lại.
Seo Soo Hyun hết nhìn cánh cửa đóng kín lại nhìn đến chăn rồi ngọ nguậy đứng dậy. Cậu hé cửa ra rồi lén đưa mắt nhìn thì thấy người đàn ông đang định cởi áo phông, có lẽ anh ta định cởi hết đồ ra ngủ thật. Cậu đã cố gắng mở cửa thật khẽ rồi, nhưng dường như cảm nhận được động tĩnh nên anh ta đã quay đầu lại.
“Sao?”
Seo Soo Hyun cố gắng không nhìn những cơ bắp đang chuyển động kỳ dị rồi mở miệng.
“Chú ngủ cùng tôi nhé?”
Ki Tae Yeon nhướn mày.
“Chúc cậu ngủ ngon.”
“Vâng ạ, chúc chú ngủ ngon.”
Seo Soo Hyun từ từ nhắm mắt lại. Đã lâu lắm rồi cậu mới ngủ cùng ai đó nên cứ tưởng sẽ gượng gạo lắm, ai ngờ lại ổn hơn cậu nghĩ. Có lẽ vì đệm và chăn rộng rãi nên thế. Đệm và chăn mà bà đã may cho cậu thật to, dù có nằm dạng chân tay thì vẫn còn thừa chỗ.
‘Sao mà vui thế này.’
Ở đầu giường cậu có thể nghe thấy tiếng Boksil thở khò khè, bên ngoài cửa sổ là tiếng tuyết rơi chồng chất trong đêm khuya.
‘Chắc tại trong nhà có người nên thế.’
Ngày mai cậu sẽ lại cô đơn thôi, nhưng đây là một khoảng thời gian bình yên hiếm có.
Cơ thể cậu nặng trĩu một cách kỳ lạ. Cậu cũng cảm thấy nóng hơn bình thường. Seo Soo Hyun khẽ rên rỉ rồi cố gắng nhấc mí mắt lên. Cơ thể vừa mới tỉnh giấc không thể phản ứng nhanh chóng với cái bóng đen đang đè lên mình.
Ngược lại, có lẽ đã nhận ra cậu đã tỉnh, người đàn ông đang vùi mũi vào gáy cậu từ từ ngẩng đầu lên.
“Sợi Bông Nhỏ.”
Sự căng thẳng bao trùm toàn thân trong tích tắc khiến Seo Soo Hyun nghẹn thở và chỉ nuốt nước bọt. Giọng nói hờ hững rơi xuống một cách lạnh lẽo.
“Cậu là Omega à?”
Ngay cả trong bóng tối không một ánh đèn, đôi mắt đen láy vẫn có cảm giác như đang lấp lánh ánh sáng.
Ừ……. Cậu không hề có ý định phủ nhận mà chỉ chớp mắt, Ki Tae Yeon cúi đầu xuống và lại vùi mũi vào gáy cậu. Tiếng anh hít một hơi sâu một cách công khai khiến da cậu nổi da gà.
“Đúng là Omega rồi.”
Sau đó là một giọng nói pha lẫn tiếng cười khẽ làm ngứa tai cậu.
“Không, không phải đâu ạ.”
Seo Soo Hyun vội vàng phủ nhận.
Dù không có lý do gì để giấu người đàn ông này về việc mình là Omega, nhưng chỉ vài tiếng trước thôi cậu đã nói dối là Beta nên khó mà thừa nhận được. Dù có nhỏ nhặt đến đâu thì chắc hẳn cũng chẳng ai muốn bị phát hiện mình nói dối cả.
‘Với cả bà bảo phải cẩn thận với Alpha mà…….’
Nếu không có lời dặn dò của bà hay sự lo lắng của Kang Yi Seon thì có lẽ cậu đã không nói dối là Beta. Bởi vì vốn dĩ cậu không hề có sự cảnh giác nào với Alpha cả.
Không phải là trong làng không có Alpha hay Omega. Ngay cả trong số bạn bè cấp hai của cậu cũng có, dù chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, người có hình thái. Nhưng việc Seo Soo Hyun không cảnh giác là vì không có bất kỳ sự cố đáng tiếc nào xảy ra hoặc dính líu đến những sự cố chỉ vì ai đó là Alpha hay Omega cả.
Dạo gần đây cũng có tác dụng của thuốc ức chế rất tốt, nhưng quan trọng hơn là vì đây là một ngôi làng nhỏ, mọi người không chỉ biết mặt nhau mà còn biết rõ cả hoàn cảnh gia đình, nên ai cũng cẩn thận. Đặc tính không có bí mật của vùng nông thôn đôi khi lại tỏa sáng ở những điểm đó.
Vì vậy, Seo Soo Hyun chưa từng cảm thấy tự ti, nhụt chí hay lo lắng về tương lai vì việc cậu là một người đàn ông Omega. Cậu thậm chí còn chưa từng tưởng tượng đến một ngày nào đó sẽ hẹn hò với một Alpha. Bình thường hiếm khi có chuyện gì khiến cậu nhận ra mình là Omega, nên cậu cũng không có trí tưởng tượng phong phú đến mức vẽ ra một tương lai như vậy.
‘Nói không phải thêm một lần nữa thì sao?’
Nhưng khi tình huống này thực sự xảy ra, trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác khó xử. Dù người đàn ông Alpha ưu tú này không đời nào quan tâm đến cậu, một người thậm chí còn không có pheromone, nhưng lương tâm cậu cắn rứt vì đã nói dối.
Nhưng mà sao chú ấy biết nhỉ?
“Ưm, không phải ạ?”
Trước giọng nói từ trên đầu vang xuống, Seo Soo Hyun lại lần nữa nhìn kỹ Ki Tae Yeon. Có lẽ vì đêm tuyết rơi dày nên bên ngoài cửa sổ sáng trắng, khuôn mặt của người đàn ông hiện lên rõ mồn một. Cậu còn chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt đó thì vai đã theo phản xạ rụt lại trước hơi lạnh đang phả vào gáy.
Liếc mắt sang bên cạnh, cậu thấy cánh cửa trượt đang hé ra một chút. Đó là dấu vết Boksil dùng mõm đẩy cửa ra ngoài phòng khách. Có lẽ chiếc lò sưởi đang chạy hết công suất làm nó thấy nóng. Giờ này chắc nó đã tìm được một chỗ mát mẻ vừa phải và ngủ ở đó rồi.
“Đến thế này mà còn bảo không phải.”
Như muốn cảnh cáo cậu vì đã lơ đãng, bàn tay đang nắm lấy vai cậu chậm rãi di chuyển rồi túm lấy gáy cậu. Đến lúc này Seo Soo Hyun mới ngẩng đầu nhìn Ki Tae Yeon. Không chỉ có những ngón tay đang xoa bóp gáy cậu một cách trắng trợn, mà khuôn mặt được thắp sáng bởi một chút ánh sáng xanh phản chiếu trong căn phòng tối tăm còn mang đến một cảm giác rùng rợn. Một sự rùng rợn gần với sự căng thẳng hơn là sự sợ hãi.
Cậu còn chưa hết bàng hoàng khi nhận ra điều đó thì một mùi hương xa lạ đã kích thích năm giác quan của cậu.
Khi cậu lên tiếng, những ngón tay đang ôm lấy gáy cậu lại càng siết chặt hơn.
Tự nhiên có mùi gì thế này……. Đầu óc cậu quay cuồng như một kẻ say rượu.
“Mùi rượu…….”
“Mùi rượu?”
Cậu vừa buột miệng nói thì một tiếng cười khúc khích vang lên theo sau.
Không phải mùi rượu à? Seo Soo Hyun vừa mò mẫm vừa cố gắng xác định danh tính của mùi hương xa lạ.
Đó là một mùi mà cậu chưa từng ngửi thấy trước đây. Hương thơm thoang thoảng có một mùi ngọt nặng nề gần giống như sô cô la đắng. Nhưng thật khó để nói rằng đó là một mùi hương chỉ ngọt ngào. Nó quá nặng nề để gọi là ngọt ngào, và trên hết là nó có một cảm giác cay xộc lên.
Bỗng dưng cậu nhớ đến ly rượu màu vàng sẫm mà cậu đã uống đúng một lần ở nhà bà Seoul. Nó đắng đến nỗi cậu không thể uống dù chỉ một ngụm mà chỉ dám liếm nhẹ đầu lưỡi, đó là một mùi hương gần giống như vậy. Dù không thể nói là giống hệt, nhưng nếu không kể đến ly rượu đó thì cậu không thể nhớ ra bất cứ thứ gì có cảm giác tương tự.
Đây là pheromone. Đến lúc này Seo Soo Hyun mới nhận ra rằng Ki Tae Yeon đang phát ra pheromone.
Đây là lần đầu tiên cậu ngửi trực tiếp pheromone của Alpha. Chẳng lẽ là vì thế mà đầu cậu choáng váng như bị trúng độc rượu và cơ thể nóng ran lên?
“Hả…..”
Seo Soo Hyun thở dốc nhìn Ki Tae Yeon một cách ngơ ngác. Cậu không hề hay biết, câu hỏi trong đầu cậu đã bật ra.
“Sao, hức, chú biết ạ? Tôi có pheromone đâu.”
Nhìn xuống Omega đang cố gắng phun ra từng giọt pheromone bé như mắt muỗi và lưỡi sắp sửa mềm nhũn ra, Ki Tae Yeon từ từ cúi xuống. Vùi mũi vào gáy thẳng tắp của cậu và hít một hơi thật sâu, pheromone mờ nhạt thấm vào chóp mũi anh. Có lẽ do ảnh hưởng từ pheromone của anh nên nó đã rõ ràng hơn một chút so với lúc nãy, nhưng dù vậy nó vẫn là một mùi hương cực kỳ mờ nhạt.
“Bản thân mình phát ra pheromone mà cũng không biết nữa, chắc là do còn nhỏ quá.”
Thay vì đứng thẳng người lên, anh chỉ khẽ xoay đầu và ghé sát môi vào gáy cậu thì cơ thể đang bị đè xuống khẽ run lên. Đúng là nhạy cảm đến chết đi được.
Có cái thân thể thế này thì làm sao có thể là Beta được chứ.
Anh đã hỏi cậu có phải là Beta không, nhưng không phải vì anh thực sự nghĩ rằng Seo Soo Hyun là Beta.
Nếu có khuôn mặt thế này mà là Beta thì việc sống cuộc đời này sẽ rất khó khăn đấy.
Không, là Omega thì càng khốn khổ hơn à.
“Hức tôi, ạ?”
Giọng nói run rẩy vì bị pheromone đè nén nghe vừa đáng thương vừa tội nghiệp, nhưng không may thay Ki Tae Yeon lại là một người không giỏi cảm nhận sự thương xót.
“Việc cậu bị chôn vùi ở cái vùng quê này là may mắn rồi.”
“Á, không có mà.”
“Bây giờ cậu vẫn đang chảy ra tùm lum mà không biết à.”
Seo Soo Hyun thở hổn hển chớp mắt. Khuôn mặt cậu ấy trông thực sự không biết gì, Ki Tae Yeon nhếch mép. Ờ thì, không biết cũng phải thôi.
“Soo Hyun à. Cherry ngon không?”
“Cherry ạ? Vâng. Nhưng, hức, sao tự nhiên chú lại hỏi thế ạ?”
“Vì người cậu nồng nặc mùi cherry mà.”
Seo Soo Hyun tỏa ra mùi cherry. Không giống như những loại trái cây khác có mùi hương rõ rệt, có lẽ bản thân cậu cũng không nhận ra. Ki Tae Yeon cũng vậy. Nếu không vì bị Seo Soo Hyun ép ăn cái bánh mà dù có cho cậu cũng không thèm ăn thì có lẽ cậu đã không nhận ra cái mùi hương kỳ lạ gây khó chịu cho mình kia là mùi cherry.