Cherry Cake - Chương 138

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Cherry cake (Ngoại truyện đặc biệt)

Ngoại truyện đặc biệt

Soo-hyun khịt khịt mũi ngay cả trong giấc ngủ. Cậu nhăn nhó đến nỗi những nếp nhăn li ti xuất hiện trên sống mũi mềm mại. Chuyện gì vậy? Vì đang là mùa hè nên Boksili có vẻ không ngon miệng, cậu đã làm cho nó món gì đó ngon, có phải mùi đó không nhỉ. Cậu có thể ngửi thấy mùi ngay cả trong giấc mơ ư. Cậu chợt nghĩ đến đó.

"Ưm……."

Cơn buồn ngủ tan biến trong chốc lát, đánh thức ý thức của cậu. Cùng với đó, một giọng nói ngái ngủ lọt ra từ đôi môi đang phát ra những tiếng thở đều đều. Soo-hyun chớp mắt sau khi nghe thấy giọng mình. Rõ ràng là cậu đã thức dậy muộn hơn mọi khi rất nhiều, nhưng có lẽ vì vẫn là mùa đông mà ánh sáng bên ngoài cửa sổ vẫn còn lờ mờ.

Ngủ thêm chút nữa thì sao, một sự cám dỗ mạnh mẽ trỗi dậy, nhưng Soo-hyun cảm thấy nếu ngủ thêm nữa thì cậu sẽ thức dậy trong trạng thái không được tỉnh táo cho lắm, nên cậu quyết định sờ soạng bên cạnh để đánh thức bản thân. Cậu thích thức dậy khi cơ thể đang uể oải hơn là chiều theo sự cám dỗ mà ngủ nướng. Như vậy mới có thể bắt đầu một ngày mới thật sảng khoái.

Tuy nhiên, đầu ngón tay cậu chỉ cảm nhận được sự mát lạnh của tấm ga trải giường đã nguội lạnh. Điều đó có nghĩa là người ngủ cùng cậu đã rời khỏi giường từ lâu rồi.

Anh ấy đi đâu rồi nhỉ? Soo-hyun ngáp dài một tiếng rồi lảo đảo ngồi dậy. Vì không có sức nên cậu chỉ có thể nắm chặt tay đấm nhẹ vào eo. Nếu bà ở bên cạnh, chắc chắn cậu đã bị mắng cho một trận vì cái tội còn trẻ mà đã xoa bóp lưng trước mặt người già rồi, nhưng hôm nay cậu thực sự cảm thấy đau mỏi nên không thể không xoa bóp được.

Lúc này mà đi đến phòng khám đông y thì tuyệt vời. Lần này về quê nhất định phải ghé qua phòng khám đông y với Giám đốc mới được.

Soo-hyun vu vơ nghĩ rồi đặt chân xuống giường. Dù cậu đã rất hạnh phúc khi gặp Boksili trong giấc mơ, nhưng việc giấc mơ vẫn còn sống động đến giờ chứng tỏ rằng cậu đã ngủ không sâu giấc.

Cậu ngáp lần nữa rồi bước ra khỏi phòng, mùi hương đã khiến cậu khịt khịt mũi lúc nãy lại một lần nữa kích thích khứu giác của cậu. Mùi gì thế này? Hình như Ki Taeyeon đang làm gì đó, nhưng cậu hoàn toàn không đoán ra được. Soo-hyun dụi mắt và đi về phía nhà bếp như bị thôi miên.

"Giám đốc, anh làm gì đó?"

Đúng như dự đoán, Ki Taeyeon xuất hiện ngay khi cậu bước vào nhà bếp. Cậu đã từng ngạc nhiên lắm, nhưng giờ đây đây là một cảnh tượng quen thuộc đến nỗi cậu không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.

"Đi rửa mặt rồi vào ngồi đi."

"Em muốn xem anh đang làm gì đã."

"Sao, muốn kiểm tra xem vị thế nào à?"

"vị ạ?"

Soo-hyun chậm rãi tiến đến, áp trán vào lưng Ki Taeyeon và lẩm bẩm, rồi cậu mới thò đầu ra bên cạnh. Mí mắt vẫn còn đầy ắp cơn buồn ngủ lập tức mở to.

"Sao lại là canh rong biển ạ?"

Việc Ki Taeyeon đang nấu canh đã là một điều đáng ngạc nhiên rồi, nhưng nguyên liệu bên trong canh rong biển lại càng khiến cậu bất ngờ hơn. Bình thường những món mà Ki Taeyeon làm cho cậu thường là những món đơn giản như bánh mì nướng hay ngũ cốc, nên điều này càng khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên hơn.

"Chẳng phải tôi đang nấu canh rong biển để làm bữa tiệc sinh nhật cho người yêu tôi đây sao, thưa ông chủ."

"À, đúng rồi. Hôm nay là sinh nhật em mà."

Người đàn ông kia xoay người lại, véo lấy đôi má mềm mại hơn hẳn thường ngày của cậu vì cậu vừa mới thức dậy, rồi nhướn mày lên.

"Em vẫn chưa tỉnh ngủ à?"

"Dạ không, em tỉnh hẳn khi nhìn thấy canh rong biển rồi ạ. Mà em quên mất hôm nay là sinh nhật mình đó."

"Lúc nào cũng lơ đãng thế đấy."

"Không phải vậy đâu, tại bình thường em không để ý mấy chuyện này ấy mà……. Nhưng mà em vui lắm vì anh nấu canh rong biển cho em ."

Có lẽ cậu không nên nói những lời này khi đang mặc đồ ngủ với mái tóc bù xù, nhưng dù sao thì cậu cũng đang rất vui nên Soo-hyun cười hì hì. Năm ngoái vào ngày sinh nhật, cậu đã được Ki Taeyeon cho ăn bánh kem, không ngờ năm nay cậu lại được anh nấu canh rong biển cho ăn. Đó là một tình huống mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng ra dù chỉ là trong mơ.

"Mà cá kia là cá gì vậy ạ?"

"Sao. Sợ anh bỏ thứ mà Seo Soo-hyun không ăn được vào à?"

"Em không nghĩ vậy đâu. Nhưng mà em chưa bao giờ thấy anh nấu canh rong biển cả. Dù sao thì nguyên liệu cũng đều là đồ biển nên bỏ gì vào cũng được, nhưng mà em thấy con cá kia lạ quá nên em mới hỏi thôi."

Cho dù là thịt bò, nhím biển, nghêu hay cá, cái gì bỏ vào canh rong biển cũng đều ngon cả nên không sao cả, nhưng đối tượng lại là Ki Taeyeon và con cá lại xa lạ nên một chút nghi ngờ đã trỗi dậy trong lòng cậu. Dù sao thì đây cũng là canh rong biển mà Giám đốc nấu cho mình vào ngày sinh nhật, mình phải ăn hết mới được. Soo-hyun thầm quyết tâm.

"Lần đầu à? Lúc trước anh thấy em ăn ngon lắm mà."

Có vẻ như Ki Taeyeon cảm thấy khó hiểu vì cậu nói đó là lần đầu tiên nên anh đã nhíu mày.

"Cá gì vậy ạ?"

"Cá ngói."

"Người ta còn nấu canh rong biển bằng cá ngói nữa ạ?"

Soo-hyun tròn xoe mắt. Cá ngói cũng là cá nên đương nhiên là có thể nấu canh được, nhưng mỗi khi nghĩ đến cá nấu canh rong biển thì cá bơn là thứ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu, nên cậu đã không hề nghĩ đến cá ngói. Hơn nữa, trước giờ cậu chỉ ăn cá ngói nướng thôi.

"Thì anh mới nấu đấy thôi."

Làm sao mà Giám đốc biết được một món ăn xa lạ với cả mình nhỉ? 'Không có ai nói cho Giám đốc biết là có món canh rong biển cá ngói cả……. Hay là anh ấy đã từng ăn ở đâu đó rồi nhỉ?' Soo-hyun nhìn vào bên trong nồi canh đang sôi ùng ục rồi dè dặt lên tiếng.

"Giám đốc. Em chỉ hỏi thử thôi nha……."

"Gì?"

"Có khi nào anh học cách nấu món này không ạ?"

Trước câu hỏi không hề thận trọng của cậu, Ki Taeyeon thở hắt ra một hơi.

"Nếu không thì anh nấu bằng cách nào. Chẳng lẽ lại cho Seo Soo-hyun ăn canh rong biển dở tệ vào ngày sinh nhật chắc?"

"Oa, thiệt luôn hả?"

Soo-hyun bật ra một tiếng cảm thán đầy chân thành trước câu trả lời đậm chất Ki Taeyeon.

"Em không ngờ luôn á. Em cảm động quá ạ."

Không ai khác mà chính là Ki Taeyeon đã học cách nấu ăn chỉ để nấu canh rong biển cho cậu vào ngày sinh nhật, một niềm cảm động to lớn như những củ khoai lang vào mùa thu hoạch ùa về. Làm sao mà anh ấy lại nghĩ ra được những điều này nhỉ?

"anh không đánh giá cao những lời nói suông đâu đấy."

Ki Taeyeon cười toe toét. Soo-hyun nhanh chóng lùi lại một bước khi nhận ra ý nghĩa của nụ cười đó.

"Em đi rửa mặt rồi em hôn anh nha."

"Hôn luôn bây giờ đi."

"Em còn chưa uống nước nữa mà."

"Liên quan gì chứ. Chẳng lẽ tôi mới ăn nước bọt của Seo Soo-hyun có một hai lần à?"

Anh nói không sai, nhưng khả năng Ki Taeyeon hài lòng với một nụ hôn xấp xỉ với khả năng anh ta đột nhiên từ bỏ cái nghề xã hội đen, nên Soo-hyun giả vờ không nghe thấy gì và nhanh chóng chạy trốn vào phòng tắm.

"Đằng nào em cũng phải súc miệng mà!"

Anh ấy có vẻ có năng khiếu nấu ăn nên chắc chắn sẽ học nấu ăn ngon thôi, nhưng cậu vẫn phải nếm thử canh rong biển mới được.

Soo-hyun hôn Ki Taeyeon trước rồi mới nếm thử canh. Tất nhiên, mọi chuyện không chỉ dừng lại ở một nụ hôn đơn giản. Có lẽ vì không hài lòng với việc cậu trốn vào phòng tắm nên người đàn ông kia đã không ngần ngại nhét lưỡi vào miệng cậu, liếm láp cẩn thận không chỉ màng nhầy bên trong má mà cả phần nước bọt đọng dưới lưỡi cậu. Mức độ thân mật này có hơi quá so với việc vừa mới thức dậy, nhưng đây là một chuyện quen thuộc đối với Seo Soo-hyun.

"O? Ngon quá!"

Soo-hyun tròn xoe mắt ngạc nhiên thốt lên khi lần đầu tiên nếm thử món canh rong biển cá ngói trong đời. Không phải vì cậu vừa mới hôn Ki Taeyeon xong nên cảm thấy vui vẻ và ngon miệng như mọi khi, mà là vì nó thực sự rất ngon. Quả nhiên, cá đắt tiền thì chế biến kiểu gì cũng đáng đồng tiền bát gạo cả.

"Vừa miệng không?"

"Dạ."

"Ngồi xuống đi. Ăn cơm thôi."

"Em phụ anh dọn cơm cho."

"em phụ cái gì mà phụ. anhdọn xong hết trước khi Seo Soo-hyun đến rồi."

Soo-hyun lúc này mới để ý đến chiếc bàn ăn. Đó là một bữa ăn hoàn hảo, chỉ cần thêm cơm và canh là xong. Anh dọn khi nào vậy? Rõ ràng là trước khi cậu trốn vào phòng tắm thì bàn ăn vẫn còn trống không, có lẽ anh đã dọn bàn trong lúc cậu rửa mặt và thay quần áo. Cậu đã không hề để ý đến việc bàn ăn đã trở nên thịnh soạn hơn vì cậu đã mải mê hôn môi với người đàn ông kia ngay khi bước vào bếp.

Cậu ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, Ki Taeyeon múc đầy cơm và canh đặt trước mặt cậu.

"Em ăn đây ạ."

Soo-hyun nói một câu không phải là một lời chào xã giao thông thường mà chứa đựng đầy sự chân thành.

"Ăn hai bát vào."

Tuy nhiên, Ki Taeyeon đáp lại một cách hời hợt như một thói quen. Cái thái độ không hề khoe khoang việc mình đã làm này đậm chất Ki Taeyeon. Soo-hyun bật cười rồi nếm thử canh trước. Đó là một hương vị sâu sắc, thanh đạm, béo ngậy và thơm ngon.

"Em mới biết là người ta còn nấu canh rong biển bằng cá ngói nữa đó. Cá thì đương nhiên là có thể nấu được, nhưng mà đây không phải là loại cá em thường ăn nên em không nghĩ đến."

"Vừa miệng là tốt rồi. anh hỏi em xem em có thích ăn không, đúng là nên hỏi."

"Anh còn hỏi nữa hả?"

"Sinh nhật em mà lại cho em ăn mấy món ăn thường ngày thì còn gì là sinh nhật nữa."

Có lẽ anh đã học được từ giáo viên dạy nấu ăn của cậu.

"Nhờ có anh mà em cũng được ăn nhiều món em chưa từng ăn nữa đó ạ. Nhưng mà em không nói đùa đâu, thật sự rất ngon. Em nghĩ mãi thì thấy anh có năng khiếu nấu ăn ạ."

"Ai mà chả làm được nếu làm theo hướng dẫn."

"Nhưng mà có rất nhiều người không làm được theo hướng dẫn đó ạ." Ngay cả những người cùng lớp với cậu cũng có không ít người như vậy.

"À, tự nhiên em nhớ ra, hôm nay em mơ thấy em nấu món bổ dưỡng cho Boksil đó. Chắc tại ngửi thấy mùi canh rong biển ấy mà. Người ta bảo lúc ngủ khứu giác vẫn hoạt động mà."

"Em cũng mơ được cả giấc mơ như vậy à?" Ki Taeyeon vừa nhếch mép vừa hỏi. Vẻ mặt của anh như thể cậu chỉ mơ được những điều vớ vẩn như vậy thôi. Chẳng phải giấc mơ vốn dĩ là như vậy sao? Nếu không thì mơ thấy gì chứ? Soo-hyun vừa nghĩ vừa líu ríu đáp lại.

"Vào mùa hè, nếu Boksil mà ủ rũ quá thì em thường nấu canh rong biển hoặc canh đậu hũ hầm hoàng thái cho nó ăn. Vì cho chó ăn nên phải giảm bớt vị mặn đi……. Dù sao thì, không phải mùa hè mà lại là giữa mùa đông, không hiểu sao em lại mơ thấy giấc mơ như vậy nữa, chắc tại ngửi thấy mùi canh rong biển nên vô thức mơ thấy em làm đồ ngon cho Boksil ăn đó."

"Đây là lần đầu tiên trong đời anh nghe nói canh rong biển là món bổ dưỡng đấy."

"Cứ cái gì tốt cho sức khỏe thì đều là món bổ dưỡng hết đó thôi. Không nhất thiết phải là thịt hay lươn gì đó đâu. Đậu cũng như thịt bò mọc ngoài đồng ấy……."

Cậu chỉ lặp lại những lời đã nghe từ bà ngoại thôi, nhưng Ki Taeyeon lại cười toe toét. Nhìn vẻ mặt của anh là cậu biết anh đang nghĩ gì rồi, Soo-hyun bèn liếc xéo người đàn ông đang ngồi đối diện mình.

"Anh đi học nấu canh từ khi nào vậy? Dạo này anh bận lắm mà."

"Anh bận rộn vì còn phải lên kế hoạch đi chơi với Seo Soo-hyun nữa chứ."

Vì có kế hoạch ở lại ngôi làng cũ suốt mùa đông nên dạo gần đây Ki Taeyeon vô cùng bận rộn. Có lẽ vì thời gian rời đi khá dài nên anh càng phải bận rộn hơn.

"Em ở lại một thời gian ngắn cũng được mà. Khoảng một tuần thôi chẳng hạn? Anh không cần phải cố quá đâu."

"Ở một tuần thì bõ bèn gì. Đã đi thì phải chơi cho đã thì sau này mới đỡ tiếc chứ."

"Em nghĩ ở lại một thời gian ngắn cũng không tiếc đâu. Chỉ cần có anh đi cùng là em vui rồi." Đó là sự thật. Tất nhiên là một tháng tốt hơn một tuần, một mùa tốt hơn một tháng, nhưng cậu không hề có ý định ép buộc người đàn ông bận rộn kia phải chiều theo ý mình. Cậu mong rằng anh sẽ tận hưởng cuộc sống ở vùng quê mà không phải lo lắng gì, hơn là chỉ ở bên cậu về mặt thể xác nhưng tâm trí lại ở Seoul. Tất nhiên, Ki Taeyeon mà cậu biết không phải là người có thể tách rời thân xác và tâm trí, nên có lẽ anh sẽ không suy nghĩ lung tung đâu, nhưng vì anh phải rời đi tận hai tháng nên có lẽ anh sẽ không tránh khỏi việc lo lắng ít nhiều.

"Thật sự chỉ ở lại một tuần thôi à?" Soo-hyun hơi do dự trước câu hỏi mang ý trêu chọc kia rồi thành thật trả lời.

"……Thật ra em muốn ở lại lâu hơn."

"Thấy chưa." Cậu chẳng còn gì để nói trước vẻ mặt cười cợt của người đàn ông kia. Quả thật, ở lại lâu hơn thì tốt hơn.

"Nhưng mà nếu anh bận thì em ở lại một thời gian ngắn cũng được ạ."

"Nếu có việc thì anh tranh thủ về rồi lại lên thôi, có gì đâu mà em phải lo."

"Nhưng mà làng mình với Seoul đâu có gần nhau đâu ạ."

"Soo-hyun à, em không có điện thoại à? Chỗ mình đâu phải là vùng sâu vùng xa đến mức không có sóng điện thoại đâu."

"À, đúng rồi. Em quên mất." Ngẫm nghĩ một hồi cậu mới thấy anh nói đúng. Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Trong lúc anh giải quyết công việc thì em cứ nghĩ xem mình muốn làm gì đi nhé."

"Em cũng không có gì đặc biệt muốn làm cả. Cứ đến đâu hay đến đó thì sẽ vui hơn."

Nhờ Ki Taeyeon quyết định ở lại vùng quê suốt mùa đông mà Soo-hyun cũng bận rộn theo. Cậu đã phải đi lại giữa ngôi làng và Seoul vài lần. Dù các bà và đặc biệt là bà út trông coi siêu thị nên căn nhà không trở nên hoang vắng như một căn nhà bỏ hoang, nhưng vì không có người ở nên không tránh khỏi việc có những chỗ cần sửa chữa và kiểm tra.

"Nghe nói cháu sẽ ở lại đây suốt mùa đông à. Ở với thằng đó luôn hả?"

"Thằng đó ạ? À, Giám đốc ạ. Vâng ạ. cháu không thể ở lại một mình được mà."

"Ừ thì. bà cũng không nghĩ là nó sẽ để Soo-hyun ở lại một mình đâu."

"Sao nó lại đến tận đây làm gì? Dù sao thì nghe tin cháu đến là mọi người mừng rồi."

"cháu cũng vui vì có thể dành thời gian cho các bà ạ. Anh Yisseon cũng vậy ."

Không có ai vui mừng khi nghe tin Ki Taeyeon cũng đến, nhưng mọi người đều mừng rỡ khi biết Soo-hyun sẽ đến. Cậu đã hơi lo lắng rằng các bà có thể sẽ không hòa hợp với người yêu mình trước những phản ứng của người lớn. Soo-hyun nhanh chóng gạt bỏ nỗi lo đó. Cậu nghĩ rằng chỉ cần cậu sống tốt thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, dù là các bà hay là Ki Taeyeon đi chăng nữa. Vì vậy Soo-hyun không suy nghĩ nhiều mà chỉ tập trung vào những việc mình cần làm ngay lúc này. Nhờ có các bà và Kang Yiseon giúp đỡ mà cậu đang chuẩn bị cho mùa đông một cách suôn sẻ.

"Giám đốc có muốn làm gì đặc biệt không ạ?"

Cậu thì vẫn sẽ dành thời gian như mọi khi thôi, nên cậu không có gì đặc biệt muốn làm cả. Nếu phải kể ra thì có lẽ là việc đi đến phòng khám Đông y mà cậu đã nghĩ đến vào sáng nay thôi. Tuy nhiên, vì Ki Taeyeon lần đầu đến vùng quê nên cậu nghĩ anh có thể có điều gì đó muốn làm, Soo-hyun bèn hỏi ý kiến của anh. Dù gì thì họ đến đây để tạo kỷ niệm với người yêu của mình, nên nếu anh có điều gì đó muốn làm thì cậu sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng anh. Ki Taeyeon lập tức lên tiếng.

"Cho anh lái xe công nông đi?"

Soo-hyun bật cười khi nhớ lại yêu cầu mà anh đã từng đưa ra trước đây.

"Em sẽ cố gắng hết sức ạ."

"Cố gắng là thế nào?"

"Ở siêu thị đâu có xe công nông đâu ạ. Em phải mượn của mấy người lớn tuổi." Hơn nữa, số lượng nhà chuyển đi cũng khá nhiều nên cậu cũng không chắc có thể mượn được xe công nông hay không.

"Mượn làm gì. Mua luôn một chiếc."

"Mình chỉ ở lại hai tháng thì mua làm gì. Mà vào mùa đông cũng không có việc gì để lái xe công nông cả."

"Chẳng phải anh đã mua đất cho em rồi sao. Sau này dùng ở đó cũng được."

Ki Taeyeon đã mua cho cậu một mảnh đất gần Seoul để cậu chơi trò làm vườn. Tuy nhiên, chắc chắn là không có việc gì để lái xe công nông ở đó cả. Giám đốc đúng là chẳng biết gì về nông nghiệp cả. Soo-hyun vừa lẩm bẩm trong lòng vừa lắc đầu thay vì nói ra những điều mình nghĩ.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo