Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Soo-hyun chỉ nhớ đến lời của Ki Taeyeon sau khi bước vào sảnh. Rõ ràng là anh đã nói rằng họ sẽ chỉ chơi ở nhà thôi, nhưng việc anh bảo ra ngoài cho thấy rằng anh có kế hoạch khác.
"Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật em, phải cho em đi ăn đồ ngon ở ngoài chứ."
Chắc chắn anh đã đặt một chỗ yên tĩnh vì hôm nay là một ngày đặc biệt, Soo-hyun gật đầu mang ý đồng tình. Cậu không thích bị cuốn vào đám đông và đi khắp nơi, nhưng cậu luôn thích khoảng thời gian chỉ có hai người cậu và người yêu.
"Còn lời hứa cho em xem thứ lấp lánh vào ngày sinh nhật thì sao ạ?"
Đó là lời hứa mà anh đã hứa sau khi họ đi đến công viên giải trí vào ngày sinh nhật của Ki Taeyeon. Có lẽ anh đang nói về cây thông Noel? 'Dù em không thích chỗ đông người, nhưng em nghĩ việc ngắm cây thông với Giám đốc chắc sẽ vui lắm.' Ngay cả khi không phải là cây thông thì hôm nay cũng là Giáng sinh, chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ lấp lánh ở bất cứ đâu họ đến.
"Em muốn tắm với Giám đốc."
Sau khi cởi giày, găng tay và áo phao, Soo-hyun nắm lấy tay Ki Taeyeon và líu lo nói. Quần áo và cả tóc cậu đều ướt sũng, nhưng tâm trạng cậu lại nhẹ nhàng như những bông tuyết đang rơi.
Sau khi dồn hết sức vào đuôi mắt và nhìn chằm chằm vào Ki Taeyeon, Soo-hyun chỉ nhận ra rằng anh đã không nói dối sau khi đối mặt với cảnh tượng trải ra ngoài cửa sổ.
"Oa, đẹp quá……."
Soo-hyun ghé sát mặt vào cửa kính, gần như chạm vào mũi và vô thức thốt lên một tiếng cảm thán. Đó là bởi vì khung cảnh đêm lấp lánh trải rộng như bầu trời đêm. Nếu những ánh đèn tĩnh lặng kia là những chòm sao được khắc trên bầu trời, thì những ánh đèn di chuyển chậm rãi theo tốc độ của ô tô khiến người ta liên tưởng đến dải Ngân hà đang trôi chậm.
Thì ra ý anh bảo cho em xem thứ lấp lánh là như vậy. Khác với Soo-hyun đang mải mê ngắm cảnh đêm trải dài dưới chân, người đàn ông đứng bên cạnh với dáng vẻ thong thả chỉ lờ đờ nhìn xuống. Đó là một cảnh tượng không hề gây ấn tượng với anh. Tuy nhiên, Seo Soo-hyun với đôi mắt lấp lánh lại khá đáng xem.
"Thật ra là."
Vì đang dồn sự chú ý vào Soo-hyun nên ánh mắt họ tự nhiên chạm nhau. Seo Soo-hyun cười đến nỗi hai má phúng phính phồng lên.
"Ngay cả khi nãy lúc vào khách sạn em còn tưởng anh đang giở trò đó."
"lại còn nói anh Giở trò luôn cơ đấy."
Trước cách chọn từ ngữ quá rõ ràng ý đồ, Ki Taeyeon nhếch mép như thể vừa nghe thấy điều gì đó vô lý. Tuy nhiên, Soo-hyun không hề để tâm mà líu lo nói điều mình muốn nói.
"Thì thế mà. Anh bảo cho em xem thứ lấp lánh nên em mới đi theo, ai ngờ điểm đến lại là khách sạn. Nếu anh là em thì anh cũng nghĩ y chang vậy thôi đúng không ạ?"
Đó là lý do vì sao cậu cứ liếc xéo Ki Taeyeon dù ngoan ngoãn đi vào phòng. Tệ hơn nữa là cậu lại nhớ đến cuộc trò chuyện mà cậu đã có với anh vào Giáng sinh năm ngoái.
'Nhân tiện thì hôm nay là Giáng sinh mà chú vẫn bận hả chú?'
'Ý cậu là sao tôi không chui vào cái lỗ của omega mà lại xuống tận đây à?'
'À, không……. tôi không có ý nói đến mức đó đâu ạ.'
'Đúng là hôm nay khách sạn đông nghẹt vì toàn lũ thích làm tình ở mấy chỗ đắt tiền.'
Trong lúc cậu tự mình suy đoán rằng có lẽ anh đang nói về cây thông khi anh bảo cho cậu xem thứ lấp lánh, thì địa điểm họ đến lại là khách sạn, vì vậy mà cậu càng không thể không trợn mắt lên khi nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm đó. Hơn nữa, nếu xét cho cùng thì họ đã xem cây thông rồi. Ở sảnh khách sạn. Nếu là Ki Taeyeon mà Soo-hyun biết thì anh sẽ trơ trẽn nói 'Sao, lúc nãy chẳng phải đã xem cây thông rồi còn gì?' Đáng lẽ anh chỉ cần bảo là đến khách sạn thôi, tại sao lại nhất thiết phải bảo là cho cậu xem thứ lấp lánh chứ? Suy nghĩ đó khiến cậu liếc xéo anh, nhưng cậu chưa bao giờ tưởng tượng được rằng lời hứa của anh lại có ý nghĩa như thế này. Dưới chân cậu, trong tầm mắt rộng lớn của cậu, phía trên đầu cậu, những vì sao lấp lánh đẹp đẽ cứ như thể cậu đang đi dạo trên bầu trời đêm. Tâm trạng cậu bỗng chốc trở nên tốt hơn.
"Nên em đã nghĩ rằng anh đang cố kiếm cớ để đến đây."
"anh không phải là mấy thằng khác đâu mà phải nói dối Seo Soo-hyun. Em chả tin tưởng gì người yêu cả à?"
Quả thật, nghĩ kỹ thì anh là người không hề nói dối trắng trợn, dù anh có trơ trẽn đến đâu đi chăng nữa. Việc cậu đã đi trước và hiểu lầm lời nói của người yêu khiến cậu vô cùng áy náy.
"Ngẫm lại thì đúng là anh không phải là người viện cớ để làm mấy chuyện đó thật."
Anh sẽ thẳng thừng bảo là làm ở khách sạn đi chứ không đời nào lại viện cớ vớ vẩn. Soo-hyun cười hì hì, biết rằng Ki Taeyeon đang tỏ vẻ cạn lời, nhưng cậu vẫn dí sát mặt vào cửa sổ. Nếu trời vẫn tiếp tục đổ tuyết như ban ngày thì mây sẽ kéo xuống và cậu sẽ không thể nhìn rõ cảnh đêm, nhưng nhờ trời đã tạnh mây tan nên cậu có thể nhìn thấy cảnh lấp lánh một cách rõ ràng. Có lẽ nhiều người sẽ tiếc nuối vì tuyết đã ngừng rơi vào ban đêm, nhưng đối với Soo-hyun thì đây là một chuyện tốt. Nếu Ki Taeyeon đã nghĩ cho cậu mà cố tình đặt chỗ này, nhưng cậu lại không thể ngắm cảnh đêm vì mây thì cậu sẽ buồn lắm.
"Đẹp quá."
Soo-hyun lại lẩm bẩm một mình. Nếu có một phong cảnh mà cậu thích ở Seoul náo nhiệt này thì đó chính là khung cảnh đêm rực rỡ ánh đèn này. Đó là một cảnh quan khó có thể nhìn thấy ở quê cậu. Vùng quê thì đêm xuống rất sớm. Đó là lý do tại sao hầu hết mọi người đều đi ngủ sớm và thức dậy vào sáng sớm. Không khí trong lành nên có thể ngắm đom đóm vào mùa hè, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc không thể ngắm cảnh đêm rực rỡ. Có lẽ vì cậu không thường xuyên được ngắm nên mới bị nó thu hút đến vậy.
"Nhưng mà tại sao anh lại đến đây ạ?"
Bất chợt nhớ ra một điều, Soo-hyun ngước mắt lên nhìn Ki Taeyeon. Nhờ người đàn ông kia đang nhìn xuống cậu như thể không hề quan tâm đến cảnh đêm nên ánh mắt họ chạm nhau ngay lập tức.
"Không phải là em không thích đâu ạ. Em đến đây cũng thấy thích, nhưng mà đi cáp treo lên tháp Namsan cũng ngắm được cảnh đêm mà."
Cậu nói ra điều đó vì nhớ lại một nơi mà cậu đã từng đi chơi với Ki Taeyeon - tất nhiên là do Soo-hyun đòi đi.
"Seo Soo-hyun ghét chỗ đông người mà."
Ki Taeyeon cười toe toét đáp lại. Quả thật là như vậy. Đặc biệt là hôm nay không phải là một ngày bình thường mà là Giáng sinh nên chắc chắn sẽ rất đông đúc. Khách sạn cũng là một nơi có thể chật kín người vào những ngày này, nhưng vì họ đã nhận phòng trễ và Ki Taeyeon đã có thẻ phòng nên họ đã đi thẳng lên và không cảm thấy có quá nhiều người. Cậu dễ dàng chấp nhận lý do anh chọn khách sạn và gật đầu, người đàn ông đứng bên cạnh liền ôm lấy eo cậu và vuốt ve bụng cậu.
"Với lại anh chưa từng bảo là anh không giở trò mà."
Soo-hyun chỉ chớp mắt trước sự thân mật quen thuộc.
"Anh bảo là anh tò mò muốn biết em làm gì vào dịp Giáng sinh mà, ông chủ."
Cậu còn nhớ cả cách xưng hô là "ông chủ" và cả cách anh nói y hệt như cuộc trò chuyện mà họ đã có ở siêu thị vào dịp Giáng sinh năm ngoái. Soo-hyun không hề bối rối mà chỉ nhíu mày.
"Anh bảo là anh không làm mấy chuyện này vào dịp Giáng sinh mà."
Trước giọng điệu khẳng định của cậu, Ki Taeyeon khẽ nhếch mép.
"Năm ngoái anh còn đến làng em làm việc mà."
Anh không phải là người coi Giáng sinh là một ngày đặc biệt và gặp gỡ ai đó ngay cả khi không có việc gì. 'Không phải. Vì anh không phải là người như vậy nên có lẽ anh đã gặp gỡ bất cứ ai đó còn gì?' Suy nghĩ đó bất chợt đi lạc sang một hướng khác.
Có lẽ suy nghĩ đó đã lộ rõ trên mặt cậu nên Ki Taeyeon siết chặt bàn tay đang vuốt ve bụng cậu.
"Lại nghĩ mấy cái vớ vẩn rồi đúng không?"
"Không phải đâu, em chỉ nghĩ là vì anh không coi Giáng sinh là một ngày đặc biệt nên có lẽ anh đã làm bất cứ chuyện gì thôi ạ."
Trước câu trả lời quá thẳng thắn của cậu, Ki Taeyeon bật ra một tiếng thở dài.
"Vậy thì đó không phải là suy nghĩ vớ vẩn thì là gì?"
"……Vậy hả?"
"Với lại Giáng sinh thì có ý nghĩa gì chứ. Làm tình là có ý nghĩa à?"
Nghe có lý.
Không biết từ khi nào một ngày mang ý nghĩa tôn giáo lại biến thành một ngày lãng mạn của các cặp đôi, nhưng nếu nghĩ đến nguồn gốc ban đầu thì đây là một ngày vô nghĩa đối với những người không có tôn giáo. Vậy thì những suy nghĩ cứ tiếp nối nhau trong đầu cậu đều là những ảo tưởng vô ích.
"Em nghĩ anh nói đúng. Cả em và anh đều không đi nhà thờ hay đến nhà thờ, nên có lẽ Giáng sinh không có ý nghĩa gì đặc biệt ngoài việc được ngắm bầu trời đêm xinh đẹp này."
Soo-hyun ngoan ngoãn thừa nhận. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Giáng sinh là một ngày lãng mạn, nhưng dù sao thì cả cậu và Ki Taeyeon đều không đi nhà thờ hay đến nhà thờ, vì vậy không cần phải gán cho nó bất kỳ ý nghĩa đặc biệt nào ngoài việc được ngắm nhìn bầu trời đêm tuyệt đẹp này.
"Đây là một ngày mang ý nghĩa tôn giáo chứ không phải là ngày dành cho các cặp đôi mà."
"Sao lại lôi ngày tôn giáo ra đây. Chỉ là ngày sinh nhật của Seo Soo-hyun thôi."
"Không, sinh nhật em là chuyện cá nhân, còn Giáng sinh là ngày Chúa Giêsu giáng thế mà."
Soo-hyun ngước nhìn Ki Taeyeon như thể anh đang nói những điều hiển nhiên, nhưng ngược lại anh lại nhướn mày như thể không hiểu.
"Đối với anh thì chỉ là ngày sinh nhật của Seo Soo-hyun thôi."
Soo-hyun vừa định mở miệng nói gì đó trước câu trả lời bất ngờ thì.
"Vậy nên anh sẽ làm mấy cái trò này với Seo Soo-hyun đấy?"
Bàn tay đang ôm lấy eo cậu trườn lên như một con rắn và sờ soạng ngực cậu. Một cảm xúc nghẹn ngào khó tả bỗng chốc biến thành một cảm xúc khác. Seo Soo-hyun vừa liếc xéo Ki Taeyeon vừa khẽ cười và há miệng trước hành động trơ trẽn áp môi vào của anh.
"Hức!"
Soo-hyun nhanh chóng chống tay xuống. Tuy nhiên, nỗ lực của cậu trở nên vô ích khi cánh tay cậu trượt đi một cách yếu ớt. Cùng với đó, ngón tay chạm vào tấm kính một cách đáng thương và bắt chước âm thanh bước chân trên tuyết. Nhưng Soo-hyun không nghe thấy tiếng lạo xạo đó. Thay vào đó, cậu liên tục bị làm phiền bởi những âm thanh ma sát ướt át bên tai.
"Ư, ưm…… Tại sao, tại saooo."
Cậu muốn nói hết câu, nhưng ý thức cậu cứ chập chờn nên đến cả việc đó cũng không dễ dàng gì. Phía trước thì bị kích thích bởi niêm mạc ẩm ướt, phía sau thì bị kích thích bởi bộ xương cứng rắn, nên không có chỗ cho cậu tỉnh táo lại.
"Tại sao?"
"Ư, đừng có nói, hức!"
Một tiếng thét chói tai bật ra từ đôi môi đang hé mở. Soo-hyun lại vung vẩy tay và cụp mắt xuống. Người đàn ông kia vẫn phát âm chính xác dù đang ngậm dương vật cậu trong miệng, khi anh trợn mắt lên, đôi mắt vốn đã sắc bén của anh càng trở nên sắc sảo hơn. Đó là một biểu cảm khiến bất cứ ai cũng phải sợ hãi, nhưng đó là một đôi mắt quen thuộc đối với Soo-hyun.
"Hức……."
Có lẽ hưng phấn đang ập đến cũng là do ánh mắt dai dẳng kia đã quá quen thuộc.
"Có miệng mà lại bảo anh đừng nói à."
Người đàn ông kia đảo lưỡi liếm lấy dương vật cậu rồi ngẩng đầu lên và cười khẩy. Soo-hyun thở ra một hơi ngắn ngủi. Tiếng rên rỉ như tiếng kêu cứu không thể nào kìm nén được cứ tuôn ra vì Ki Taeyeon không chỉ dùng những ngón tay tách rộng thành trong của cậu mà còn cọ xát môi mình lên quy đầu của cậu.
"Ư, ha, hức……."
"A, hay là đừng nói mà mút cu cho anh đi?"
"Không phải, là……. Hức!"
Người đàn ông kia hiểu sai ý cậu và lại há miệng ngậm lấy dương vật cậu. Cuối cùng Soo-hyun cũng từ bỏ việc chống tay và chống tay lên vai Ki Taeyeon. Dương vật cậu cắm sâu vào miệng anh vì eo cậu hơi nghiêng theo chiều cao của người đàn ông đang quỳ xuống.
Sự kích thích âm ỉ không dừng lại ở đó. Các ngón tay đang xoa xoa niêm mạc của anh trượt đi và đè lên một điểm khác vì thành trong của cậu run rẩy theo cái eo đang đổ sụp. Cậu cảm thấy như sắp ngạt thở vì sự kích thích từ những vết chai sần cảm nhận được một cách rõ ràng, nhưng sẽ còn tồi tệ hơn nếu tư thế của cậu còn lộn xộn hơn nữa, vì vậy dựa vào người đàn ông đang hành hạ mình là lựa chọn tốt nhất hiện tại.
"Ư, ưm, ha……."
Những tiếng thở dốc thô ráp bật ra mà không kịp điều chỉnh hơi thở vì sự kích thích ngày càng mạnh từ cả trước lẫn sau. Miệng cậu hé mở như thể sắp chảy cả nước dãi. Soo-hyun khó khăn cắn chặt môi mình. Dù cậu có lỡ chảy nước dãi đi chăng nữa thì Ki Taeyeon cũng sẽ thích thú mà uống hết, nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn mất trí đến mức không còn cảm thấy xấu hổ.
'Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?'
Không phải là cậu không dự đoán được tình huống này. Ngay cả đến khoảnh khắc cậu hôn Ki Taeyeon, cậu vẫn chỉ nghĩ rằng họ sẽ ân ái trên giường thôi. Cậu thật sự không hề dự đoán rằng mình sẽ bị mút dương vật trong phòng khách sạn với tấm lưng tựa vào cửa sổ lớn, với chiếc quần và đồ lót bị cởi toẹt như bây giờ. Cậu không lo lắng rằng ai đó sẽ nhìn trộm cảnh này. Không chỉ vì chiều cao không cho phép điều đó mà cậu còn biết từ lâu rằng có một loại kính đặc biệt không cho phép nhìn từ bên ngoài vào. Tuy nhiên, việc Ki Taeyeon là người duy nhất có thể giúp cậu đứng vững khiến cậu cảm thấy hơi quá sức. Cậu biết rõ điều đó nên thừa biết người đàn ông kia sẽ làm gì tiếp theo.
"Ư, giám, đốc……."
Ki Taeyeon bật cười trong cổ họng và đảo lưỡi mút dương vật cậu như đang mút kẹo. Những âm thanh ma sát nhầy nhụa làm rối loạn đầu óc cậu đến nỗi cậu không biết đó là âm thanh anh đang mút dương vật cậu hay âm thanh chất lỏng đang dính vào các ngón tay anh.
"Hức, em, em sắp ra…… Ư!"
Ki Taeyeon không hề chớp mắt trước lời cầu xin buông tha của cậu. Anh chỉ cắm những ngón tay thô ráp của mình vào bên trong cái lỗ đang ướt đẫm. Mu bàn tay nổi đầy gân của anh tự nhiên ôm lấy bên trong mông cậu và siết chặt lấy mông cậu. Đôi chân đã dựng đứng lên kia bị đẩy đi hoàn toàn vì bàn tay đang siết chặt lấy mông cậu, và dương vật đang cương cứng của cậu như đang bơi lội trong làn da trần ướt át và ấm áp.
Ki Taeyeon thậm chí còn không tỏ vẻ khó khăn. Anh có nhăn mặt khi dương vật cậu tiến sâu vào cổ họng anh, nhưng anh vẫn dùng sức không chỉ vào lưỡi mà còn vào cả các ngón tay để kéo sát cơ thể Soo-hyun vào mình.
"A, thật sự, không, được nữa mất…… Hức!"
Soo-hyun càng bất lực hơn khi Ki Taeyeon càng tùy ý làm theo ý mình. Những ngón chân đang đỡ lấy cơ thể cậu co quắp vào bên trong như thể đang run rẩy. Chụt, chộp! Mỗi khi cổ tay anh tạo ra âm thanh trơn tuột và vỗ vào mông cậu, chất lỏng lại chảy dài trên đùi cậu. Hôm qua họ đã ân ái rồi và họ vừa tắm cùng nhau nên toàn thân cậu đang rã rời. Thêm vào đó, chất pheromone đã lan tỏa từ lâu khiến cho thành trong của cậu dễ dàng chấp nhận những ngón tay quen thuộc.
"Ư……."
Đôi chân run rẩy của cậu dường như sắp đổ ập xuống, nhưng Soo-hyun vẫn cố gắng hết sức để chịu đựng. Nếu eo cậu sụp xuống hơn nữa thì Ki Taeyeon sẽ càng thích thú hơn thôi. Vì anh sẽ có thể mút dương vật cậu tùy thích mà.
"Phù……."
Và dự đoán của Soo-hyun đã không sai. Ki Taeyeon đã mút dương vật cậu một cách thỏa thích. Thật ra anh chỉ cần dùng thêm một chút sức vào tay là có thể dễ dàng làm đổ tư thế của Soo-hyun. Thế nhưng anh vẫn không dùng sức vào bàn tay đang ôm lấy mông cậu, hoàn toàn chỉ vì anh muốn xem bộ dạng Soo-hyun đang cố gắng chịu đựng.
"Đợi, chờ chút…… Ư!"
Sự bám dính của chiếc lưỡi đang ôm lấy dương vật cậu trở nên dai dẳng và mạnh mẽ đến mức con thú bị bỏ đói nhiều ngày liếm láp từng thớ thịt của con mồi.
"A, không, ah……."
Soo-hyun đã không thể chịu đựng được nữa và bắn vào miệng người đàn ông kia sau khi cố gắng đẩy Ki Taeyeon ra và vỗ vào vai anh. Khuôn mặt đang tiến lại gần theo phần thân trên đang gập xuống kia lấp đầy tầm nhìn của cậu. Dù những giọt nước mắt vẫn rơi lấm tấm trên má cậu, Ki Taeyeon vẫn mặc kệ và nuốt lấy dòng tinh dịch đang lấp đầy miệng anh như thể đó là mật ong. Đồng thời, anh dùng các ngón tay khoét sâu vào lớp da thịt dính chặt lấy nhau như đang thích thú với cái lỗ đang co giật vì hậu quả của việc bắn tinh.
"Ha, ư, hức……."
Soo-hyun khó khăn lắm mới có thể ép ra tiếng sau khi Ki Taeyeon rời môi cậu ra.
"Anh, thì, không……, cho, em, làm, hức, toàn làm theo ý mình……."
Giọng cậu gần như oán trách, nhưng ngay cả đến việc đó cũng pha lẫn đầy tiếng thở dốc vì ngón tay cứng rắn vẫn đè lên thành trong đang run rẩy của cậu. Mặc kệ cậu nói gì, Ki Taeyeon vẫn lặp đi lặp lại việc rút những ngón tay đang lấp đầy cái lỗ nhỏ bé và cười khúc khích.
"Anh phải mút tinh trùng ở đây chứ sao lại mút bằng miệng chứ."
"Vậy, hức……, tại, sao, tại sao anh cứ……, ư!"
"Nhìn bằng mắt không thì tiếc lắm nên anh mới mút trực tiếp đó, sếp."
Các ngón tay của anh chưa bao giờ vô tình rời khỏi. Anh khoét sâu vào bên trong thành trong đến nỗi có vẻ như nếu cắn tay anh thì đầu ngón tay sẽ nhăn nhúm như ngâm nước lâu. Cậu rên rỉ giữa các câu nói cũng là vì ngón tay thô ráp liên tục kích thích bên trong bụng cậu.
"Anh cũng cảm nhận được là Seo Soo-hyun đang bắn ở đây mà……."
"Hức!"