Người ta nói rằng củ cải đỏ mùa đông ở đảo Jeju cũng lớn tốt, nhưng ở đây lạnh hơn Jeju nên rất có khả năng đây là điều tốt nhất rồi. Seo Soo Hyun nhấc cao thân cây đang cầm trên tay lên một chút để ước lượng kích thước của củ cải đỏ. Nó chỉ dài hơn ngón giữa của cậu một chút.
“So với lần đầu thì cũng không tệ.”
Cậu không hề thất vọng mà bắt đầu nhổ thêm vài củ cải đỏ nữa. Chúng quá nhỏ và gầy nên nếu thái sợi ra thì sẽ không được bao nhiêu, nhưng nếu thái hạt lựu rồi cho vào cơm rang thì có lẽ cũng không tệ. Hoặc xào cùng với khoai tây cũng được.
Thay vì chìm đắm trong cảm giác tiếc nuối, Soo Hyun vui vẻ nhổ củ cải đỏ một cách chăm chỉ. Cảm giác không khí lạnh lướt qua má thật sảng khoái.
“Ngon không?”
Sau khi rửa sạch đất và đưa củ cải đỏ cho Boksil, nó vừa ngửi ngửi vừa kẹp củ cải đỏ giữa hai chân trước rồi cặm cụi gặm. Có lẽ vì mới nhổ từ dưới đất lên nên củ cải đỏ có vị ngọt đậm đà.
“Lâu lắm rồi không làm nước ép củ cải đỏ uống nhỉ.”
Seo Soo Hyun đang phân vân không biết có nên cho cá ngừ đóng hộp vào cơm rang ăn vào bữa tối không, bỗng thay đổi cá ngừ thường thành cá ngừ trộn rau củ trong đầu rồi rửa những củ cải đỏ còn lại thật kỹ.
“Lâu lắm rồi mình chưa dùng máy xay sinh tố nhỉ.”
Sau khi lục tung khắp chạn, cuối cùng cậu cũng tìm được máy xay sinh tố. Soo Hyun vừa tráng qua loa bên trong máy xay sinh tố vừa cho củ cải đỏ vừa nhổ và một cốc nước vào bên trong rồi ấn nút hoạt động. Uiiiing, máy xay sinh tố phát ra tiếng ồn ào rồi nhanh chóng xay nhuyễn củ cải đỏ và nước.
Màu đẹp quá.
Sau khi đổ nước ép củ cải đỏ ra cốc trắng, cậu ngửi mùi trước. Mùi thơm đặc trưng của củ cải đỏ thấm vào chóp mũi cậu khiến tâm trạng cậu sảng khoái. Seo Soo Hyun thoăn thoắt rửa máy xay sinh tố rồi úp nó lên rổ trên bồn rửa, sau đó cậu mới uống một ngụm nước ép. Có lẽ vì củ cải đỏ ngọt nên dù không cho táo vào thì nó vẫn ngon.
Vừa uống nước ép củ cải đỏ vừa nhìn quanh xem có việc gì để làm không được vài phút thì cậu thấy mấy quả hồng treo vẫn còn đung đưa.
“Phải rồi. Mình quên mất là phải cho chú Giám đốc hồng treo.”
Đến lúc này Seo Soo Hyun mới nhận ra cậu đã không đưa hồng treo cho Ki Tae Yeon. Cậu đã quá mải mê chuẩn bị bữa tối và bữa sáng nên đã quên béng mất.
“Nếu chú ấy ăn thì mình đã muốn đưa cho chú ấy rồi.”
Không biết sau này chú ấy có đến nữa không?
Cậu đã nghĩ rằng dù người đàn ông đó không đến nữa thì cũng chẳng sao, mà hình như vừa mới đây thôi ấy, giờ thì trong lòng cậu lại trỗi dậy một chút mong chờ.
Đôi môi đang uống thứ nước ép màu cam rực rỡ khẽ lẩm bẩm một mình.
“Giá mà chú ấy đến nữa thì tốt.”
Một cái kẹp dài gắp một chiếc bánh bao đang quay tròn trong máy ra. Chắc chắn nó sẽ nóng nên khi cậu đặt nó lên đĩa, hơi nước bốc lên nghi ngút trên chiếc bánh bao trắng trẻo và tròn trịa.
Bánh bao chỉ được bán khi có khách nhỏ tuổi đến thăm ông bà vào dịp Tết, nên nếu không phải vì chủ siêu thị muốn ăn thì gần như không có chuyện máy quay. Bởi vì cậu phải rửa và bảo trì bên trong máy. Dù rất tốn công, nhưng đáng lẽ phải đợi đến gần Tết mới mang ra, nhưng Seo Soo Hyun đã bảo dưỡng máy sớm hơn khoảng một tuần. Không phải vì có lý do gì đặc biệt cả. Cậu có thể hấp trong nồi cũng được, nhưng cậu cảm thấy ăn bánh bao quay bằng máy thì ngon hơn.
“Tuyết tan gần hết rồi.”
Khi xẻ đôi chiếc bánh bao, nhân đậu đỏ lộ ra giữa lớp bánh trắng. Seo Soo Hyun vừa thổi phù phù vào chiếc bánh bao nóng hổi vừa cắn một miếng vừa nhìn ra bên ngoài siêu thị. Hôm đó tuyết rơi rất nhiều, còn hôm nay tuyết đọng trên đường gần như đã tan hết rồi. May mắn thay, con người tuyết cậu đã làm khá to vẫn giữ được hình dáng và đang canh giữ cửa siêu thị.
Vào những ngày tuyết rơi nhiều, cậu gần như không có gì để làm. Ở đây không có nhà kính mà chỉ có một khu vườn nhỏ nên không có việc gì phải đặc biệt để tâm cả. Và vào những ngày như vậy thì cũng không có khách nào đến cả.
Cậu ngồi trên tấm trải điện xem tivi mãi cũng chán nên hôm qua cậu đã xỏ đôi ủng mà cậu thường đi ra đồng vào rồi đi ra trước siêu thị làm người tuyết. Có lẽ vì lâu lắm rồi cậu mới làm nên khi hoàn thành, cậu thậm chí còn cảm thấy tự hào.
‘Chắc đến ngày mai nó sẽ đổ mất thôi.’
Cậu vừa nhấm nháp chiếc bánh bao nóng hổi vừa ước lượng ngày con người tuyết sẽ đổ thì một chiếc xe bóng loáng dừng lại trước mặt cậu.
“Ơ? Chú Giám đốc kìa.”
Vì quá vui mừng, Seo Soo Hyun nhanh chóng tiến đến cửa và mở cửa trượt ra. Làn gió lạnh tràn vào làm rối mái tóc mái và làm nguội hơi nóng của chiếc bánh bao, nhưng cậu không hề để ý đến.
“Cái gì đây?”
Lúc đó, người đàn ông bước xuống từ hàng ghế sau đã dùng mũi giày khều con người tuyết. Anh không hề đá mạnh, nhưng con người tuyết đã nghiêng ngả rồi phát ra tiếng bột xốp vỡ vụn và đổ nhào.
Seo Soo Hyun nhìn con người tuyết đổ nhào một cách vô hồn. Ngay cả khi Ki Tae Yeon tiến đến ngay trước mặt cậu thì cậu vẫn như vậy.
“Cái thứ trông như bánh bao đang ăn bánh bao à.”
Dù cậu có để nguyên đó thì muộn nhất là tối nay, còn không thì cũng phải đến ngày mai nó mới đổ, nhưng cậu không ngờ rằng nó lại đổ ngay bây giờ. Lại còn chỉ với một cú đá khều nhẹ.
“Nếu cậu không định chào thì ra đón làm gì? Mũi thì đỏ ửng lên kìa.”
“Tôi đói bụng nên đến xin cơm, ông chủ.”
Ánh mắt đang dán chặt vào đống tuyết tan nát từ từ hướng về phía thủ phạm đã hạ gục con người tuyết.
Seo Soo Hyun vừa cầm bánh bao trong tay vừa sụt sịt mũi và trả lời.
“Đưa tiền đây.”
Cậu cần tiền để bù đắp chi phí chuyển nhà chứ tuyệt đối không phải vì con người tuyết bị hỏng.
“Lần trước tôi đưa rồi vẫn không đủ à? Đưa thêm nhé?”
Ngay cả khi bị đòi tiền trắng trợn như vậy, Ki Tae Yeon cũng không hề tỏ vẻ khó chịu hay ngớ ngẩn mà bật cười và lấy ví ra. Giờ cậu mới để ý, chiếc áo khoác đâu rồi, chú ấy chỉ mặc mỗi áo sơ mi và quần tây thôi.
‘Chắc chú ấy nhiều nhiệt trong người lắm.’
Nhớ lại đêm đó thì hình như là thế thật.
Có lẽ vì như một thói quen cậu lại nhớ về ngày hôm đó, một giấc mơ cậu đã mơ vào đêm hôm kia bỗng dưng khuấy đảo đầu óc cậu.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu mơ một giấc mơ như vậy. Nếu cậu mơ thấy siêu thị bị cháy, hay rau củ trồng trong vườn bỗng lớn vọt lên cao hơn cả cậu thì có lẽ cậu đã không ngạc nhiên đến thế. Nhưng đằng này lại là một giấc mơ khiêu gợi đến vậy.
‘Thích chết đi được, đúng không?’
‘Ah, hức…….’
Bàn tay sờ soạng da thịt thật dữ dội. Mỗi lần cái bàn tay to lớn và thô ráp khác với cậu túm lấy cơ thể cậu một cách thô bạo và vuốt ve không chút kiêng dè thì má cậu lại nóng bừng lên và eo cậu lại cong lên. Bắp chân cứng đờ dồn lực vào đã khiến các ngón chân cậu xòe rộng hết cỡ.
‘Soo Hyun à.’
‘Hức!’
‘Thích vì được chú lấy trinh à?’
Nghe câu đó, mắt cậu chợt mở to.
Seo Soo Hyun thở dốc và Có lẽ vì cậu đã quen với việc nhớ lại ngày hôm đó nên những giấc mơ cậu chớp mắt. Bóng tối tĩnh lặng đang phủ đậm trên trần nhà.
Mình vừa mơ giấc mơ gì thế nhỉ? Cái đầu mãi đến sau mới bắt đầu hoạt động trở lại và bắt đầu phân tích tình hình. Sau đó cậu nhận ra quần lót mình đang ướt đẫm.
“Phải làm sao đây.”
Vốn dĩ cậu không hề quan tâm đến chuyện tình dục nên cậu chưa từng mơ một giấc mơ khiêu gợi nào, xem ra cậu cũng không thể tránh được việc mình là Omega.
Cuối cùng thì ngày hôm đó cậu đã phải đi giặt đồ lót với cái má nóng hừng hực như trong giấc mơ.
Có lẽ nhận ra cậu đang suy nghĩ vẩn vơ nên Ki Tae Yeon đã vẫy một tờ giấy trước mặt cậu. Vẫn là một tờ séc. Seo Soo Hyun hoảng hốt vì không thực sự có ý định lấy tiền mà chỉ là do trong một khoảnh khắc cậu đã nổi nóng lên nên mới nói như vậy. Cậu cảm thấy như mình đã trở thành một kẻ xấu xa chỉ biết có tiền.
“Sao lại hoảng thế? Không phải cậu bảo đưa tiền đây à?”
Có lẽ là vì cậu đã nhớ lại những cảnh tượng đồi trụy trước mặt người mà cậu đã mơ thấy.
“A, không……. Chú không cần đưa tiền đâu mà cho tôi đi nhờ xe đi.”
Nhận ra lỗi lầm của mình, cậu đòi hỏi một thứ khác thay vì tiền, Ki Tae Yeon nghiêng đầu với vẻ mặt “Xe gì?”.
“Chú có thời gian không ạ?”
“Trong mắt Soo Hyun tôi trông như đang cắm mặt vào làm việc lắm à?”
Không biết cái người đã bảo rằng vì phù hợp với không khí ở làng mà chú ấy đã đến làm việc chăm chỉ ngay cả vào dịp Giáng sinh đã đi đâu mất rồi.
“Nếu chú không bận thì chú đi chợ phiên cùng tôi đi ạ.”
Dù sao thì có vẻ như chú ấy có thời gian, nên Seo Soo Hyun đã nói lý do mình muốn đi xe.