Cherry Cake - Chương 19

“Sao lại là chợ phiên?”

Ra là anh biết chợ phiên. Seo Su-hyeon mừng thầm, bèn lôi ra những việc mà cậu đã lờ mờ lên kế hoạch.

“Sắp đến Tết rồi mà. Tôi không cúng bái gì cả, nhưng hôm đó tôi định đến nhà bà ngoại ở Seoul ăn Tết. Bà bảo chỉ ăn bữa cơm thôi, nhưng tôi ngại đi tay không. Bà lại bận chuẩn bị đồ cúng nữa, tôi mà đến không thì ngại lắm. Nên tôi định mua chút gì đó mang đi. Mà muốn vậy thì phải đi chợ.”

“Nói hết chưa?”

Seo Su-hyeon lắc đầu.

“Nhân tiện đi tôi cũng định mua chút thịt. Hình như Bok-sil không thèm ăn lắm. Bù lại, nếu chú dành thời gian cho tôi thì tôi sẽ mời chú ăn trưa. Ở đó có quán cơm canh ngon lắm. Chú thích cơm canh không?”

Cậu chỉ lo nghĩ có nên đi xe buýt hay không mà lỡ mất thời cơ. Nếu đi ô tô thì chỉ mất bốn mươi phút, còn đi xe buýt thì mất ít nhất hai tiếng, giờ xuất phát cũng muộn rồi. Gọi taxi thì khả năng xe vào đến đây là rất thấp.

“Chỉ mời cơm canh thôi à?”

“Ừ. Nhà tôi nhiều của lắm.” Tôi sẽ mua bánh hotteok với bánh bunggeoppang cho chú nữa. Hoặc chú muốn ăn gì khác cũng được. Ở đó…

Cậu đang vắt óc suy nghĩ xem nên mua gì cho anh nữa thì Ki Tae-yeon khẽ hừ một tiếng như đang suy nghĩ rồi quay lưng đi.

“Ra đây, đến cửa hàng.”

“Chú thực sự đi cùng tôi ạ? Vậy chú đợi năm phút thôi nhé. Tôi mặc quần áo rồi ra ngay.”

“Ừ.”

Cứ tưởng là bỏ cuộc rồi, may mắn thật. Seo Su-hyeon nhét chiếc bánh bao nóng hổi vừa nguội vào miệng rồi chạy vào nhà lấy quần áo và ví. Cậu cũng không quên chào Bok-sil đang ngủ: “anh đi đây nhé!”

Vừa xỏ tay vào chiếc áo khoác ngoài đầy lông, cậu đã thấy Ki Tae-yeon đứng trước xe. Bên cạnh anh là một người đàn ông mặc áo khoác đen sì, đứng thẳng tắp, nhìn cũng biết là Alpha.

‘Người này cũng là Alpha trội sao? Dù sao cũng cao lớn thật…’

Alpha lặn không khác gì Beta nên chắc chắn người này không phải Alpha lặn rồi. Nhưng lại không có cái cảm giác uy áp như Ki Tae-yeon, nên cậu cũng không chắc chắn được là người này có phải Alpha trội hay không.

Cậu vừa nhai nhồm nhoàm hai má phúng phính vừa nhìn người lạ, thì một bàn tay từ phía sau gáy ấn mạnh đầu cậu xuống.

“Gặp người lớn phải chào hỏi lễ phép chứ, Su-hyeon.”

“A-nơ-a-xê-ồ.”

Bánh bao nhét đầy miệng, lại đột ngột bị cúi đầu nên phát âm trở nên ngọng nghịu.

“Xin chào.”

Lời chào kính cẩn vọng lại, nhưng vì lực ấn đầu quá mạnh nên cậu không thể ngẩng người lên được. Seo Su-hyeon bị kéo xềnh xệch về phía hàng ghế sau với cái gáy vẫn bị giữ chặt. Bàn tay to lớn buông ra ngay sau khi chủ nhân của nó ngồi xuống cạnh cậu. Người Alpha mà cậu còn chưa kịp nhìn mặt đã lên ghế lái sau khi Ki Tae-yeon đóng cửa xe.

Cậu thắc mắc không biết mình còn nhỏ tuổi mà ngồi ở hàng ghế sau thay vì ghế phụ có được không, nhưng còn chưa kịp để ý xung quanh thì má đã bị ai đó véo lấy. Đầu cậu tự động quay về phía Ki Tae-yeon.

“Nuốt hết rồi à?”

“Bánh bao ạ? Vâng.”

Không phải nuốt vội nên vị ngọt của nhân đậu đỏ vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi.

Cậu cảm nhận được lực véo má mạnh hơn, khiến môi cậu bĩu ra. Đôi môi đầy đặn tự nhiên chu ra như miệng cá vàng. Thấy bộ dạng đó buồn cười, Ki Tae-yeon khẽ cười.

“Lần sau phải mớm cho cậu thứ khác mới được.”

Thứ khác là gì nhỉ? Há cảo?

Seo Su-hyeon chỉ chớp mắt.

Chợ phiên đông nghịt người. Vốn dĩ đã đông rồi, nay chắc là gần Tết nên việc đỗ xe cũng khó khăn. Seo Su-hyeon cẩn thận mở cửa xe, sợ cọ vào xe bên cạnh. Ngược lại, Ki Tae-yeon xuống xe rất dứt khoát rồi hất cằm về phía người bước ra từ ghế lái.

“Trưởng phòng Seo. Cậu muốn đi chơi cùng không?”

“Không cần đâu ạ. Tôi sẽ ở gần đây thôi, nếu cần gì thì cứ gọi tôi.”

“Ừ, một mình thì chắc cậu buồn chán lắm.”

“Ji-hwan vốn dĩ thích ở một mình.”

Người đàn ông tiến lại gần khoác vai cậu một cách đột ngột, khiến Seo Su-hyeon mất thăng bằng vì không chịu được sức nặng đó. Một cách tự nhiên, bước chân cậu hướng về phía Ki Tae-yeon dẫn đi. Đáng lẽ vì anh là người lần đầu đến đây nên cậu, người am hiểu địa lý hơn, phải là người định hướng, nhưng dù anh có vẻ như đang đi dạo thong thả, thì sức lực của anh vẫn quá mạnh, khiến cậu khó lòng đổi hướng.

“Nhưng mà, giám đốc. Vừa nãy người kia là ai vậy ạ?”

“Ji-hwan? Trưởng phòng.”

Trưởng phòng. Cậu chưa từng đi làm nên không biết gì về các chức vụ, nhưng nhìn ngữ điệu thì có lẽ đó là kiểu cánh tay phải.

“Tôi là người cho cậu đi nhờ xe, mà cậu lại quan tâm đến thằng Alpha khác, cậu nghĩ tôi cảm thấy thế nào?”

“Tôi không quan tâm, chỉ là tò mò nên hỏi thôi ạ.”

Trước câu hỏi bất ngờ của Ki Tae-yeon, Seo Su-hyeon chỉ đơn giản trả lời như vậy. Bây giờ không phải lúc để ý đến từng lời nói của người đàn ông này, mà là lúc cậu phải đến khu tập trung các cửa hàng thịt.

Vừa nghĩ lại lộ trình đến các cửa hàng thịt và quán ăn quen thuộc, cậu vừa dồn sức vào chân để dừng lại.

“Giám đốc. Chúng ta đi từ bên kia đi ạ.”

“Mua gì vậy?”

“Lá tía tô ạ.”

Bình thường thì cậu ăn loại trồng ngoài vườn, nhưng vì mùa đông nên không thể trồng ngoài đồng được, dạo này phải mua thôi. Su-hyeon hướng về khu bán rau củ, đi đến một sạp hàng nhỏ chứ không phải sạp lớn.

“Bà ơi, cho cháu mười nghìn won lá tía tô.”

“Ừ ừ? Nhiều vậy?”

“Vâng. Cháu cần nhiều ạ.”

“Để làm gì?”

“Làm bánh tía tô ạ.”

Cậu lấy ví ra khỏi túi áo khoác, sau khi cảm ơn bà vì đã cho thêm một nắm so với định lượng, cậu nhận lấy túi nilon đen và đưa cho bà mười nghìn won. Lúc này, cậu mới nhìn thấy khoảnh khắc bà ngẩng đầu lên và giật mình.

“Chúc bà bán đắt hàng ạ.”

Seo Su-hyeon không chần chừ mà bước về phía cửa hàng thịt. Chắc chắn bà đã giật mình vì người đàn ông đứng cạnh cậu. Người trẻ tuổi như cậu còn giật mình vì vóc dáng của Ki Tae-yeon, người già thì khỏi phải nói.

‘Nghĩ lại thì…’

So với một nơi đông đúc như chợ thì việc đi lại khá thoải mái. Nếu là bình thường thì chắc chắn sẽ có lúc vai va vào nhau hoặc túi nilon quệt vào tay người khác, nhưng hôm nay cậu lại cảm thấy xung quanh khá vắng vẻ. Có lẽ là vì mọi người lén lút tránh Ki Tae-yeon.

Đi cùng giám đốc đúng là tiện thật. Seo Su-hyeon ngước nhìn Ki Tae-yeon, người đàn ông có lẽ cảm nhận được ánh mắt đó nên cúi đầu xuống. Người đàn ông nhướng mày về phía túi nilon và mở miệng.

“Bánh tía tô là cái gì nữa?”

“Vừa nãy tôi đã nói là khi đến nhà bà ngoại ở Seoul, tôi sẽ mang gì đó đến mà. Tôi định làm bánh tía tô mang đi. Trộn thịt lợn với đậu phụ làm nhân, nhét vào giữa lá tía tô rồi nhúng trứng chiên lên như chiên bánh ấy, nêm nếm muối tiêu vừa ăn thì ngon lắm ạ. Nhân tiện ra ngoài nên tôi mua nhiều rồi làm nhiều, cho bà ăn rồi phần còn lại thì để đông lạnh.”

Seo Su-hyeon cứ líu lo nói, mặc kệ người khác tránh mình hay không. Xung quanh vắng vẻ cũng thoải mái, hơn hết là lâu lắm rồi cậu mới đi chơi chợ nên thấy vui.

“Cửa hàng thịt cũng ở gần đây nên tôi sẽ mua thịt lợn ở đó. Sau đó chúng ta đi ăn cơm. Quán cơm tôi thích cũng ở gần đây nữa. Dù đã qua giờ ăn trưa rồi nhưng khách vẫn đông nên có lẽ phải đợi…”

Cậu rất lo lắng không biết người đàn ông có kiên nhẫn không, nhưng lo lắng trước cũng không giải quyết được vấn đề gì nên trước mắt cứ đi thử đã.

Đến cửa hàng thịt, Su-hyeon mua 5kg thịt lợn xay và thịt bò cho Bok-sil. Tay nặng trĩu khiến tâm trạng cậu tốt hẳn lên.

Vấn đề là khi đến quán cơm canh. Quả không sai, người đông nên có lẽ phải đợi. Ở đây không có xếp hàng mà phải ra mắt với ông chủ rồi đợi nên rất khó để ước tính thời gian chờ đợi.

“Hai người.”

Lúc đó, Ki Tae-yeon lên tiếng với ông chủ. Nhân viên nhiều như vậy mà sao anh biết ai là ông chủ hay vậy. Cậu vừa nghĩ vu vơ vừa định hỏi xem anh có muốn đi chỗ khác không vì có lẽ phải đợi lâu thì…

“Xin chờ một chút ạ, quý khách. Phải chờ chút… À, ừm, chỗ kia vừa có người ra rồi ạ. Ha ha.”

Ông chủ quán cau có mặt mày vì bận rộn, đột nhiên thay đổi sắc mặt rồi dẫn họ đến chỗ vừa có khách đứng dậy. Ông còn tự tay cầm giẻ lau đến lau bàn nhanh chóng.

‘Có lẽ là do sắc mặt của giám đốc không tốt lắm.’

Seo Su-hyeon im lặng ngồi đối diện với Ki Tae-yeon. Cậu cảm thấy rất có lỗi với những người đến trước, nhưng trong tình huống này thì cứ nhanh chóng ngồi xuống vẫn hơn. Chắc chắn người đàn ông sẽ không làm ầm ĩ chỉ vì một bát cơm canh, nhưng tốt hơn hết là cậu nên nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của họ để họ được yên lòng.

“Quý khách gọi món luôn chứ ạ?”

Ông chủ quán dùng kính ngữ một cách không phù hợp.

“Cậu sẽ mua gì cho tôi?”

“Ừm… Cho cháu hai bát cơm canh lòng, một đĩa lòng thập cẩm, một bát mì nước cá cơm và một bánh hành hải sản ạ.”

“Lòng có cho lẫn nội tạng không ạ?”

“Vâng. Trộn lẫn cho cháu. Cảm ơn ạ.”

Seo Su-hyeon gọi một lượng đồ ăn nhiều hơn mức hai người có thể ăn một cách tự nhiên.

Ngay khi ông chủ quán biến mất, các món ăn kèm cơ bản bắt đầu được bày ra. Gồm có kim chi củ cải, kim chi hẹ, hành tây ngâm và ớt xanh, tương chấm đựng trong rổ. Su-hyeon thuần thục đi đến máy lọc nước đặt ở góc phòng lấy nước. Chẳng mấy chốc đĩa lòng thập cẩm đã được mang ra. Hơi nóng bốc lên nghi ngút như vừa mới thái xong.

“Su-hyeon của chúng ta vung tay quá trán rồi đấy.”

“Ở đây đồ ăn đều ngon cả. Tôi đã hứa mời chú ăn trưa nên không sao đâu ạ. Với cả tôi ăn khỏe lắm nên ăn hết được đó. Với lại giờ mới hỏi thì hơi kỳ, nhưng chú có ăn được lòng với nội tạng không ạ?”

“Không ăn được thì còn là đàn ông à?”

Đúng là đàn ông thì ai cũng ăn được mà. Seo Su-hyeon đưa đũa cho Ki Tae-yeon rồi cũng cầm lấy đôi đũa của mình.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo