Cherry Cake - Chương 24

Thế nhưng không hiểu sao cậu cứ có cảm giác về nhà sẽ tốt hơn.

“Mang trái cây về không?”

“Như vậy có được không anh?”

“Ừ. Anh được người ta biếu nhiều trái cây lắm đó. Nhiều quá nên anh với bà ăn không hết, không sao đâu. Ngược lại còn bị mắng nếu em đi tay không ấy chứ.”

Kang Yi-seon đi vào bếp và cho trái cây vào giỏ đựng đồ ăn mà cậu đã mang theo hộp đựng đồ ăn đến.

“Cảm ơn anh ạ. Em nhờ anh chuyển lời đến bà là không chào bà được vì bà đang ngủ nhé. Em chúc bà năm mới vui vẻ nữa ạ.”

“Ừ. Để anh đi cùng đến siêu thị nhé?”

“Không cần đâu ạ.”

Seo Su-hyeon lắc đầu. Anh vốn dĩ không thích ra khỏi nhà cho lắm, hôm nay lại là Tết nữa, có lẽ người sẽ đông nên cậu hơi lo lắng.

Su-hyeon chào tạm biệt rồi từ từ bước về phía siêu thị. Cậu bỗng cảm thấy bất an, có lẽ cậu nên đóng cửa siêu thị sớm, ôm Bok-sil rồi ngủ một giấc thì hơn.

“Có khách à?”

Đến gần siêu thị thì cậu thấy một chiếc xe đang đỗ ở đó. Cậu nghiêng đầu thắc mắc vì đây là lần đầu cậu thấy chiếc xe này. Có khách sao? Thế nhưng cậu lại không cảm nhận được tiếng động nào cho ra hồn.

Chắc là họ đỗ xe ở đây thôi. Cậu coi đó là chuyện bình thường, đặt giỏ đồ xuống cẩn thận rồi vừa khóa cửa từ bên trong. Cậu còn chưa kịp cảm nhận có ai đó đang đến gần thì một mùi hương lạ mà quen xộc thẳng vào phổi cậu. Chắc chắn cậu đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu rồi.

Hay là chiếc xe đỗ ở đó là xe của giám đốc? Anh ấy vẫn làm việc cả vào ngày Tết à, cậu vừa nghĩ vu vơ vừa từ từ quay người lại.

“Đi đâu về đấy?”

Một khuôn mặt quen thuộc lộ ra trước khi cậu kịp nhìn kỹ bên trong siêu thị. Seo Su-hyeon định chào hỏi như thường lệ nhưng không hiểu sao lại ngập ngừng và kêu lên một tiếng.

“Ơ…”

Người đàn ông trông không có gì khác so với bình thường. Dáng vẻ thong thả tiến lại gần, việc anh ta hút thuốc trong siêu thị cũng đều giống cả. Điểm khác biệt duy nhất là anh ta không tươi cười như mọi khi.

Chỉ có vậy thôi mà cậu bỗng cảm thấy xa lạ, cậu chỉ biết mấp máy môi thì người đàn ông tiến lại gần và nhìn thẳng vào mắt cậu. Seo Su-hyeon theo bản năng lùi lại. Lưng cậu đập vào cửa và tạo ra một tiếng ồn nhỏ. Đó là tiếng chiếc khóa mà cậu vừa khóa bị rung lên.

Có lẽ nhận ra sự xa lạ của cậu, người đàn ông nghiêng đầu rồi nhếch mép. Trong khoảnh khắc, cảm giác uy áp ập đến khiến đầu ngón tay cậu run rẩy. Cảm giác căng thẳng tột độ khiến Seo Su-hyeon không thể làm gì được, như một con chuột con đông cứng trước một con rắn.

Nguyên nhân của sự căng thẳng thì quá rõ ràng.

Đó là vì bản năng mách bảo cậu phải la hét.

Hãy trốn đi.

“Su-hyeon à.”

Seo Su-hyeon vô thức nín thở.

“Mất zin chưa?”

Người đang đứng trước mặt cậu là một Alpha có vẻ như đang trong kỳ phát tình.

Sao bỗng dưng anh ấy lại phát tình nhỉ? Câu hỏi vừa nảy lên thì vụt tắt. Ngay từ đầu thì từ “bỗng dưng” đã không hợp với câu hỏi này. Seo Su-hyeon không biết chu kỳ phát tình của Ki Tae-yeon nên bản thân việc cậu thắc mắc đã không hợp lý rồi.

Rốt cuộc câu hỏi tại sao người đàn ông bỗng dưng phát tình đã được thay thế bằng câu hỏi tại sao anh ta lại đến tận đây trong trạng thái phát tình.

“Người lớn hỏi thì phải trả lời là dài hay ngắn chứ.”

Cậu muốn lên tiếng nhưng thật khó khăn. Dù anh ta đã đắp lên khuôn mặt tươi cười như thể chưa từng cau có bao giờ, nhưng người đàn ông đang toát ra một cảm giác hoàn toàn khác với những gì cậu biết. Cứ như một người hoàn toàn xa lạ vậy. Vì vậy cậu rất khó mở miệng.

Phải làm sao đây. Cậu chỉ biết lẩm bẩm những câu hỏi không có câu trả lời thì một bàn tay to lớn bất thình lình tiến đến và túm lấy má cậu. Vì cậu không dám nhìn vào mắt anh mà chỉ nhìn Bok-sil đang nằm ngủ khò khò phía sau quầy tính tiền nên đến lúc này cậu mới ngước mắt lên nhìn Ki Tae-yeon.

Đôi mắt đen láy đen hơn gấp bội so với khi cậu nhìn thấy anh dưới màn đêm u tối đã gợi lên một cảm giác căng thẳng rợn người.

“À, không phải…”

Vừa khó khăn lắm mới thốt ra được một câu thì Ki Tae-yeon đã nhíu mày khó chịu.

“Haa, thời gian qua cậu làm gì thế.”

Người đàn ông thở dài một tiếng ngắn ngủi rồi nhìn qua vai Seo Su-hyeon như thể đang ước lượng tình hình bên ngoài. Dù chưa đến giờ ăn tối, bầu trời đã nhuộm một màu xanh tím đậm. Trên cánh đồng rộng lớn chỉ thấy những đám ruộng trơ trụi chẳng khác gì bãi đất hoang vì đang là mùa đông. Đó là một khung cảnh hoàn toàn trái ngược với Seoul đầy ắp những tòa nhà.

“Thì ra là vậy, ở cái vùng quê khỉ ho cò gáy này thì khó mà mất zin được nhỉ.”

Seo Su-hyeon chỉ im lặng lắng nghe những âm thanh mơ hồ không biết là anh ta đang nói với mình hay đang nói một mình.

Có lẽ do khoảng cách đã gần hơn nên pheromone càng trở nên nồng nặc. Dù trước đây cậu đã từng ngửi mùi hương này, nhưng môi trường không phải lúc nào cũng tiếp xúc với pheromone của Alpha nên cậu rất khó đứng im như bình thường. Nhưng nếu cậu giơ tay lên bịt mũi thì ai nhìn vào cũng thấy là hành động vô lễ.

“Hôm nay sao mình cứ thấy khó chịu trong người thế nhỉ…”

Khác với Seo Su-hyeon đang căng thẳng tột độ, Ki Tae-yeon tiếp tục nói với giọng điệu chậm rãi. Vẫn là giọng điệu mơ hồ không rõ là anh ta đang nói với đối phương hay đang nói một mình.

“Có khi nào có thằng nào cho mình uống thuốc gì không…”

Seo Su-hyeon vừa cẩn thận quan sát Ki Tae-yeon vừa cố gắng suy nghĩ bằng cái đầu đang quay cuồng của mình.

Dù không có duyên với Alpha, cậu vẫn là một thanh niên Hàn Quốc được hưởng nền giáo dục công, được giáo dục giới tính cơ bản. Dù cậu không học mẫu giáo và cấp ba, ở trường vẫn có chương trình giáo dục giới tính phù hợp với lứa tuổi và tất nhiên trong quá trình đó cũng có cả nội dung về chu kỳ phát tình (rut cycle) và chu kỳ động dục (heat cycle).

‘Vốn dĩ người ta bảo phải có chu kỳ chính xác chứ nhỉ.’

Cậu không tính đến việc cậu là người thuộc loại lặn, nhưng cậu nghe nói đặc biệt là những người thuộc loại trội thì chu kỳ rất đều đặn. Vậy mà nhìn vẻ mặt của người đàn ông thì có vẻ như đây là kỳ phát tình bùng phát hoàn toàn ngoài dự kiến. Đặc biệt là việc anh ta nhắc đến thuốc thì quá rõ ràng rồi. Cô y tế từng dặn dò rằng giữa Alpha và Omega có lưu hành những loại thuốc nguy hiểm chỉ dành riêng cho họ nên phải cẩn thận, lời cô nói văng vẳng bên tai cậu.

“Giám đốc.”

Su-hyeon giơ tay lên nắm lấy ống tay áo của Ki Tae-yeon. Là ống tay áo ở bên cánh tay đang giữ má cậu. Không hiểu sao người đàn ông lại khoác áo vest bên ngoài áo sơ mi nên cậu có thể nắm lấy tay áo một cách khá dễ dàng. Có lẽ vì cảm giác khủng hoảng theo bản năng mà tay cậu cứ mất sức nên không thể nắm chặt được, nhưng việc dùng ngón cái và ngón trỏ giữ nhẹ thì không khó.

“Thuốc ức chế, có ở, đằng kia…”

Có lẽ vì cậu cứ hít pheromone vào nên cậu bắt đầu khó thở. Seo Su-hyeon ngắt quãng câu nói để nuốt nước bọt rồi nhắc đến thuốc ức chế.

Siêu thị có bán thuốc ức chế. Vì là một ngôi làng nhỏ không có hiệu thuốc nên siêu thị thường trang bị một số loại thuốc thông dụng, và tất nhiên trong số đó cũng có cả thuốc ức chế. Tất nhiên là cực kỳ hiếm người tìm mua nên thuốc chỉ bám đầy bụi, dù sao thì ở đó không chỉ có thuốc ức chế dùng cho Omega mà còn có cả thuốc ức chế Alpha nữa.

“Thuốc ức chế?”

Ki Tae-yeon nhướn một bên mày lên rồi vặn vẹo khóe môi một cách mỏng manh.

“Sao lại phải uống thuốc ức chế.”

Giọng điệu như thể không cần phải uống thuốc ức chế.

“Tôi được học là không có người yêu thì phải uống thuốc ức chế…”

Seo Su-hyeon vẫn đọc ra những điều mình đã học ở trường dù má đang bị bóp méo. Cậu biết rằng không nhất thiết phải là người yêu mà vẫn có những người có quan hệ với nhau, nhưng cậu không thuộc phạm trù đó. Dù sao thì họ cũng đã đồng ý trước về mối quan hệ đó rồi.

Hơn nữa, cậu vẫn nhớ rõ những lời anh ta đã nói với cậu vào cái đêm cậu qua đêm với anh. Cậu không cảm thấy những cảm xúc xấu hổ như tủi thân hay xấu hổ khi nghe câu nói hãy đi mà mất zin đi. Lúc nghe câu nói đó cậu còn không hiểu rõ ý nghĩa của nó vì tinh thần đang không tỉnh táo. Chỉ đến khi người đàn ông đó trở về Seoul vào ngày hôm sau, cậu thường xuyên ngẫm nghĩ về đêm hôm đó rồi mới hiểu ra hóa ra ý là như vậy.

‘Rõ ràng chú ấy đã bảo không làm gì nếu là lần đầu mà…’

Vậy nên dù có là kỳ phát tình đi nữa thì khả năng Ki Tae-yeon muốn làm chuyện đó với cậu là rất thấp. Vậy thì chẳng phải thuốc ức chế là lựa chọn tốt nhất sao? Ở đây thì không thể tìm được đối tượng nào cả.

“Bảo sao mà không được.”

Cậu nghĩ rằng mình đã nói cho anh ta biết cách tốt nhất, vậy mà người đàn ông lại bật cười.

“Chỉ cần đâm vào cái lỗ là xong thôi mà.”

Càng cảm thấy Ki Tae-yeon xa lạ thì pheromone cũng càng tỏa ra nồng nặc.

“Á…”

Dù đã trải qua một lần nên cơ thể cậu cố gắng chịu đựng nhưng rồi cũng khẽ run lên khi có thứ gì đó không nên chạm vào bị chạm phải. Seo Su-hyeon không phải là bàn tay vẫn đang nắm lấy tay áo của Ki Tae-yeon, mà là bàn tay còn lại dò dẫm phía sau lưng.

Cậu biết chiếc khóa nằm ở độ cao ngang vai nên không thể mở cửa, nhưng bản năng cảm nhận được nguy hiểm đã tìm cách để trốn thoát.

“Sợ rồi à.”

Ki Tae-yeon nhếch mép cười đểu và tiến thêm một bước. Vì vậy Seo Su-hyeon hoàn toàn bị kẹt giữa người đàn ông và cánh cửa.

Phải làm sao đây. Có khả năng có ai đó đi ngang qua siêu thị, phát hiện ra cái gáy đang áp sát vào cửa kính và thấy lạ rồi giúp cậu, nhưng phần lớn những người ghé qua siêu thị vào ngày Tết đều là khách ban ngày, bây giờ đã gần tối, xác suất có ai đó đi ngang qua đây là cực kỳ thấp. Hơn nữa, siêu thị không bật đèn nên nhìn từ bên ngoài chắc sẽ như thể đã đóng cửa.

“Sao lại run rẩy thế kia, kích thích tính tàn bạo của tôi à.”

Giọng điệu nhẹ nhàng không hề có chút thương cảm nào.

“Hức…”

Seo Su-hyeon vô thức rên rỉ như đang khóc. Không phải vì cậu sợ người đàn ông, mà là do tình huống đột ngột khiến cậu bối rối, và cậu cảm thấy xa lạ với cái cơ thể đang run lẩy bẩy ngoài ý muốn. Rõ ràng là cơ thể của cậu, nhưng cậu càng hít pheromone vào thì ngũ quan lại càng bị đảo lộn lung tung. Hai má thì nóng ran còn tim thì đập nhanh đến mức cậu không thể giữ được bình tĩnh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo