Cherry Cake - Chương 23

“Vâng ạ. Chiều em định ra trông siêu thị ạ. Em cũng nghe bà nói nhiều điều rồi ạ.”

Cậu định đi theo Kang Yi-seon đang quay người lại như thể muốn tiễn cậu thì một giọng nói dịu dàng giữ chân cậu lại.

“Thằng nhóc.”

Seo Su-hyeon ôm tập tài liệu vào lòng rồi quay lại.

“Hôm nay ngủ lại đây thì sao hả cháu?”

Giọng nói mang tính chất gợi ý, nhưng không hiểu sao vẻ mặt bà lại như thể cậu nhất định phải làm vậy.

 

ch!

Một vật thể trắng và cứng khứa gió cùng với một âm thanh trong trẻo. Vật thể bay theo một đường vòng cung dài rồi chẳng mấy chốc lăn trên bãi cỏ úa vàng. Ki Tae-yeon nheo mắt lại để xác nhận quả bóng đã rơi chính xác vào nơi anh muốn rồi huýt sáo. Âm thanh khá tươi tắn khi nghe dưới bầu trời mùa đông se lạnh.

“Mấy việc đã dặn.”

Seo Ji-hwan đứng ở phía sau liền mở miệng.

“Tôi đã cho người theo dõi những tên thân thiết với giám đốc Kang, và chúng đang lôi nhau ra như mắc xích vậy.”

“Chẳng lẽ tôi không biết điều đó hả, trưởng phòng.”

“Chúng tôi đã phân loại người của chúng ta trước rồi bắt đầu hành động.”

“Chúng?”

“Có vẻ giám đốc Kang cũng đã tạo được một đường dây. Số lượng khá lớn đó ạ.”

Ki Tae-yeon không nói gì, ngậm điếu thuốc vào miệng rồi vung gậy golf. ch! Theo sau âm thanh uy hiếp khứa gió là một tiếng vang trong trẻo khác.

“Tôi đến giờ mới biết chuyện đó à?”

“Dạo này anh bận tâm nhiều chuyện nên tôi sợ làm phiền anh nên định dọn dẹp xong rồi mới báo cáo ạ. Đó là sơ suất của tôi. Tôi xin lỗi ạ.”

Seo Ji-hwan cúi gập người và liếc nhìn sắc mặt của Ki Tae-yeon. Miệng thì nói là không biết, nhưng không thể nào người đàn ông đó thực sự không biết được. Tuy vậy, anh ta vẫn chưa nói gì thì chắc chắn phải có lý do.

“Thằng nhãi ranh bị tóm lúc đó cũng là người của giám đốc Kang à?”

Lúc này Seo Ji-hwan mới ngẩng người lên.

Việc anh ta cho rằng Ki Tae-yeon đã sớm nắm bắt được sự tồn tại của đường dây của giám đốc Kang là vì chủ đề trò chuyện đang được nhắc đến. Đột nhiên anh ta bảo phải ra hiện trường nên lái xe đi khiến anh cứ tưởng có chuyện gì, ai ngờ là có một con cá diếc đang làm đục nước.

“Vâng. Kiểm tra ra thì đúng là nó được cử đến để thăm dò tình hình. Có vẻ như nó định tung tin đồn rằng nếu chuyển cho bên Xây dựng Yusan thì sẽ được giá hời hơn. Chúng tôi đã giải quyết gọn gàng rồi nên anh không cần phải lo lắng ạ.”

“Có vẻ như vị giám đốc của chúng ta đã cắn câu của thằng khác chứ không phải tôi. Tôi còn đang thắc mắc là không biết đang mút cu cho thằng nào thì ra là…”

Giám đốc Kang đang nằm viện bất động chắc chắn không thể gây chuyện được, và việc có hoạt động ngầm diễn ra trong tình huống đó thì rốt cuộc chỉ có thể là phe chống lưng cho hắn đã nhúng tay vào. Nhìn sau khi bắt được con cá diếc và xử lý thì mọi chuyện đã êm xuôi thì có vẻ như chúng đã biết thân biết phận và đổi phe rồi, nhưng Seo Ji-hwan cho rằng cái phe đó cũng chỉ là sợi dây thừng mục nát. Vì không biết điều đó nên chúng mới nghe lời triệu tập và vội vã đến đây.

Dù miệng thì nói vậy, người đầu tiên nhận ra ai là người đang được giám đốc Kang mút cu cũng là Ki Tae-yeon.

“Con cá diếc đó xử lý thế nào rồi?”

Seo Ji-hwan nhớ lại một khối thịt được chất lên xe tải mấy tuần trước. Đó là chiếc xe đã biến một tên chuyên lảng vảng quanh khu dân cư thành một đống bầy nhầy. Vì tiếng rên rỉ ồn ào như tiếng lợn bị cắt tiết nên Ki Tae-yeon đã ra lệnh để anh ta đưa chiếc xe lên bàn làm việc rồi quay lại sau, anh ta nhớ lại cả việc vì tuyết rơi nhiều nên đường bị tắc khiến anh ta phải qua một ngày mới tìm được anh.

“Đã chuẩn bị xong xuôi không để lại dấu vết gì ạ.”

ch! Quả bóng thứ ba vẽ một đường vòng cung. Không giống như bầu không khí tĩnh lặng trước đó, một bầu không khí ồn ào bỗng nổi lên từ một khoảng cách khá xa. Tuy nhiên, không ai nhìn về phía đó cả. Không phải vì họ không tò mò về nguyên nhân gây ồn ào mà gần đúng hơn là vì nguyên nhân đó quá rõ ràng nên họ mới không quan tâm.

Sân golf vắng tanh để đón Tết. Nói chính xác hơn thì chỉ có sân golf này là vắng hoe thôi. Chắc chắn chỉ có Ki Tae-yeon là người mang duy nhất một chiếc gậy golf đến mà không có caddie hay xe điện. Thậm chí đó còn là chiếc gậy golf rẻ tiền cho thuê chứ không phải đồ cá nhân.

“Đất đai thì sao?”

Có lẽ vì vung gậy cũng chán rồi nên Ki Tae-yeon kéo lê gậy golf đến gần. Một người trong số những người đàn em đứng phía sau nhanh chóng đưa gạt tàn ra thì anh ta mới dập điếu thuốc đã ngắn ngủi. Khói thuốc độc hại bay theo làn gió.

“Bên đó cũng không có gì trục trặc ạ. Dự kiến sẽ bắt đầu thi công từ mùa hè ạ.”

Người đàn ông vừa sờ cằm như thể đang nhớ ra điều gì đó.

“Chà, không tệ.”

Ki Tae-yeon hờ hững cảm thán rồi chậm rãi bắt đầu di chuyển. Đó là hướng mà quả bóng vừa bay đến. Seo Ji-hwan đi theo anh và liếc mắt về phía những người đàn ông đang định nối đuôi theo sau anh. Ý bảo bọn họ ở yên đó.

Vì khu vực này vắng tanh nên không có chuyện bị người thường chú ý, nhưng Seo Ji-hwan biết như lòng bàn tay rằng Ki Tae-yeon sẽ mắng một câu rằng bọn họ là lũ chó con tìm sữa mẹ.

“Nhưng mà, anh định làm gì với khu đất siêu thị ạ?”

“Thì làm gì. Hay là chỉ để lại mỗi chỗ đó thôi nhỉ?”

Ki Tae-yeon xoay tròn gậy golf như một đứa trẻ nghịch ngợm. Trông cứ như anh đang vung một cái gậy gỗ chứ không phải gậy golf.

“Vì anh không nói gì nên…”

“Tôi sẽ nhận cuối cùng nên trưởng phòng Seo đừng bận tâm ạ.”

Seo Ji-hwan định đáp lại gì đó nhưng rồi lại im bặt. Nếu Ki Tae-yeon đã nói vậy thì đúng là như vậy.

Mỗi lần đến đó, anh ta đều mua những món tráng miệng đủ màu sắc, lần trước còn cho đi nhờ xe đến tận chợ phiên, anh thầm lo lắng không biết có chuyện phiền phức gì xảy ra không.

‘Nếu chỉ là lo lắng vu vơ thì còn may.’

Anh ta không nghĩ Ki Tae-yeon thích thằng nhóc đó. Nhưng chắc chắn là anh ta có quan tâm. Dù người khác không biết, trong mắt Seo Ji-hwan, người đã hầu hạ người đàn ông này trong một thời gian dài, thì sự quan tâm nhỏ bé đó lộ rõ mồn một. Không phải là sự quan tâm giữa người với người, mà gần đúng hơn là sự tò mò, một sự quan tâm mà người ta có thể dành cho một con vật nhỏ bé tầm thường nhưng khá đáng yêu.

‘Chắc không có chuyện gì đâu.’

Chuyện đó chẳng đáng để lo lắng. Ki Tae-yeon không đời nào phá hỏng một ván cược trị giá hàng trăm tỷ won.

Sau khi Ki Tae-yeon dừng lại ở tư thế chuẩn, Seo Ji-hwan cũng đứng vào vị trí theo anh.

“Đã là người lớn rồi mà còn tè ra quần trước mặt bao nhiêu người thì bẩn thỉu quá.”

Một giọng nói đùa cợt vang lên, đôi giày đen bóng có vẻ không thích hợp để chơi golf giẫm lên bãi cỏ gần quả bóng trắng. Người đàn ông hời hợt tạo dáng rồi ngay lập tức giơ gậy golf lên.

“Áaaaa!”

Cánh tay vung lên theo một đường vòng cung lớn như thể sắp đánh mạnh xuống đã đẩy nhẹ quả bóng golf như thể chạm vào một quả trứng mỏng manh. Tiếng hét vì quá sợ hãi trở nên vô nghĩa, quả bóng trắng từ từ lăn đi rồi chạm nhẹ vào đầu gối của người đang quỳ gối.

“Sao anh lại dọa tôi thế.”

“Hức hức… G, giám đốc Ki. Sao anh lại thế này. Không phải anh bảo chơi golf sao? Hả?”

“Tôi đang chơi đây mà?”

Ki Tae-yeon vừa đáp vừa đưa gậy golf lên quả bóng đang chạm vào đầu gối. Rõ ràng nếu anh vung gậy xuống thì xương đầu gối sẽ vỡ tan tành. Biết rõ điều đó, Yu Guk-heon đang quỳ gối, hai vai bị hai người giữ chặt không dám nhúc nhích mà chỉ run lẩy bẩy.

“Xong việc này thì về nhà ăn cỗ cúng do con dâu anh chuẩn bị nhé.”

Ki Tae-yeon cười cợt, không giống như người vừa buông lời đùa cợt nhạt nhẽo.

“Ôi, hóa ra giám đốc của chúng ta vừa bị trúng một quả bóng golf nên sợ rồi à? Tôi lỡ tay thôi, lỡ tay thôi.”

Ở đây không ai nghĩ rằng Ki Tae-yeon lỡ tay đánh trượt quả bóng golf cả.

Dù chưa từng học golf bài bản, Ki Tae-yeon cũng có thần kinh vận động xuất chúng như những Alpha trội khác. Việc anh ta gửi bóng golf đến xung quanh Yu Guk-heon, việc bóng trúng người hắn giữa chừng đều phải được xem là hành động cố ý.

“Nhưng mà làm sao đây.”

Một giọng nói pha lẫn tiếng cười phát ra từ đôi môi đang hé mở của người đàn ông.

“Lần này thì không phải lỡ tay đâu.”

Chiếc gậy golf vung lên cao hướng về bầu trời xanh biếc, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

“Để tôi đưa anh đi .”

“Thôi đi. Về nhà mà ăn Tết đi.”

Ki Tae-yeon hờ hững vẫy tay. Seo Ji-hwan hoảng hốt bám theo khi anh ta bước lên ghế lái.

“Anh có lịch trình riêng à? Phòng thư ký không có thông báo gì ạ.”

“Tết mà, trưởng phòng Seo à.”

Người đàn ông vốn chỉ biết rải tiền thưởng hậu hĩnh cho nhân viên, bản thân chưa từng ăn Tết một lần nào bình thản nổ máy xe và nói tiếp.

“Người ta phải ăn canh bánh gạo thì mới lớn được chứ.”

 

Cuối cùng Seo Su-hyeon cũng đứng dậy. Cậu đã ngồi lại chia sẻ đủ thứ chuyện sau khi nghe bà ngoại Seoul bảo ngủ lại đi, sau khi ăn bữa trưa muộn, đánh răng và ăn nhiều trái cây đến no căng bụng.

Có lẽ vì cậu nhớ những cái Tết mình từng đón cùng mẹ và bà nên cậu nghĩ ở cùng những người tốt bụng vẫn hơn là ở một mình, cậu đã trả lời “Vậy ạ?” và ngồi lại, nhưng có vẻ như cậu phải về nhà thôi.

“Anh ạ, chắc em phải về nhà thôi ạ.”

“Định về à?”

Seo Su-hyeon hạ giọng vì bà ngoại Seoul đang ngủ trưa trong phòng.

“Vâng ạ. Em cũng muốn chơi với anh hơn, nhưng cả Bok-sil nữa với cả em cũng để cửa siêu thị mở nữa nên em nghĩ em nên về ạ. Anh cũng nên nghỉ ngơi đi ạ, hôm nay anh giúp cô giáo nhiều rồi.”

Thực ra thì dù là Bok-sil hay siêu thị đang mở cũng không có vấn đề gì lớn cả. Mỗi khi ra khỏi nhà, cậu đều cho Bok-sil đầy đủ cơm nước và đồ ăn vặt. Hơn nữa, siêu thị lúc nào cũng mở cửa, dù là khi cậu đi ra ngoài một lát hay khi cậu ở ngoài vườn nên cũng không có gì đáng lo cả.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo