Cherry Cake - Chương 29

“Bà cứ nghĩ là có chuyện gì nên ghé qua xem. Mấy bà chị bảo bà là người gần nhất đến xem thế nào. Vào nhà đi. Bà nấu cháo cho.”

“Cháu không sao ạ.”

Cậu vội vàng trả lời. Ngay bên cạnh quầy tính tiền thông ra nhà là một đôi giày to đang vứt bừa bãi. Chắc chắn mấy bà mà biết chuyện này thì sẽ nổi đóa lên cho xem.

“Phải ăn gì đó thì mới khỏe lại được chứ. Hay bà làm món khác cho cháu nhé? Nghe bảo cháu đến nhà anh Seoul nên bà cứ nghĩ là cháu đã ăn no nê đồ ăn ngày Tết rồi nên bà cố tình không mang gì đến. Sợ cháu ngán mùi dầu mỡ.”

“Cháu thật sự không sao ạ, bà. Cháu tự nấu ăn rồi ạ.”

Seo Su-hyeon lần này lại nói dối. Cậu cảm động trước lời đề nghị của bà, nhưng chưa bàn đến chuyện có người đàn ông trong nhà thì giờ cơ thể cậu không ở trong trạng thái có thể ăn gì được. Không biết có phải vì bị chọc ngoáy suốt hay không mà bụng cậu cứ tức ách thế nào ấy. Hơn hết, từ vừa nãy bụng cậu cứ âm ỉ đau.

“Giờ cháu định uống thuốc rồi ngủ tiếp ấy.”

“Ôi chao, cái mặt của thằng nhóc nhà mình hốc hác hết cả rồi.”

“Nếu mấy bà khác mà lo lắng thì nhờ bà chuyển lời giúp cháu ạ. Cháu sợ cháu không tỉnh táo để liên lạc với mấy bà được ạ.”

“Ừ được rồi. Để bà trông cho, nếu cháu muốn ăn gì thì cứ gọi bà nhé. Biết chưa?”

“Vâng ạ.”

Seo Su-hyeon vừa vẫy tay với người phụ nữ cứ ngoái đầu nhìn lại cậu. Có lẽ đến giờ bà mới phát hiện ra chiếc xe đang đỗ trước siêu thị nên nghiêng đầu thắc mắc, nhưng bà đã vội vã bước đi vì thời tiết u ám. Chắc trời sắp đổ tuyết rồi.

Su-hyeon vừa băn khoăn không biết có nên vào nhà hay không vừa xác nhận bà út đã vào nhà rồi mới đi ra ngoài siêu thị. Cậu vừa hít hà vừa lau nước mũi vì lạnh, nhưng cậu nghĩ mình nên đi lại một chút để giảm đau cơ.

“Gừ…”

“Sao vậy, Bok-sil à.”

Bok-sil vừa thò đầu ra khỏi cánh cửa đang hé mở vừa gừ gừ. Như thể bảo cậu hãy vào trong vậy.

Hay là mình đi bộ ngoài vườn thì hơn. Cậu cũng cảm thấy dẫm lên đất thì tốt hơn là đi bộ trên đường xi măng. Cậu định vào nhà thì vừa quay người lại đã thấy một chiếc xe quen thuộc trượt vào rồi dừng lại với một tiếng phanh gấp.

Seo Su-hyeon quay về phía đó. Một người đã vọt ra khỏi chiếc xe vừa phanh gấp. Đó là người mà Ki Tae-yeon gọi là trưởng phòng.

“Xin chào. Xin hỏi giám đốc có ở bên trong không ạ?”

Cậu vừa thắc mắc không biết làm sao anh ta lại biết và đến tận đây vừa vui vẻ gật đầu. Seo Ji-hwan đang cau có vẻ mặt vừa tỏ vẻ rất hối lỗi vừa cẩn thận hỏi cậu.

“Nếu không phiền thì tôi có thể vào trong được không ạ?”

“À, vâng.”

Seo Su-hyeon vừa ngồi xổm xuống ôm Bok-sil vào lòng vừa mở cửa siêu thị và bước vào trước. Những cơ bắp của cậu đang kêu gào vì cậu đã vội vàng bế Bok-sil lên, nhưng cậu không thể lộ ra điều đó.

“Nhưng anh ấy đang ngủ ạ…”

“Xin phép thất lễ.”

Mình phải giải thích thế nào về chuyện anh ấy đang trần truồng đây. Dù cảm thấy khó xử, Su-hyeon vẫn không thể ngăn cản người đang định đi vào.

Dù sao thì đó cũng là người thân cận như cánh tay phải, có lẽ anh ta biết thói quen ngủ trần của người đàn ông. Vấn đề là anh ta cũng là Alpha. Dù cậu đã mở cửa sổ thông gió được một lúc rồi, nếu pheromone vẫn còn thì chắc chắn anh ta sẽ nhận ra đã có chuyện gì xảy ra.

Cậu không biết nên giải thích thế nào nên chỉ lảng vảng quanh phòng ngủ. Cậu chỉ biết im lặng chờ đợi thì mấy phút sau Seo Ji-hwan đã mở cửa và đi ra. Anh ta đang gần như vác người đàn ông để trần thân trên lên vai. Nếu anh ấy mà cởi cả quần thì biết làm sao? Không biết người tay chân thân cận có cảm thấy xấu hổ không? Muộn màng những nỗi lo ập đến với cậu, nhưng may mắn là anh ta không phải chứng kiến cảnh tượng không nên thấy.

“Tôi xin lỗi.”

Seo Ji-hwan vừa định cúi người vừa khựng lại vì sức nặng của người đàn ông đang thả lỏng cơ thể rồi hất cằm về phía bên trong phòng.

“Tôi để lại danh thiếp của tôi, khi nào rảnh thì xin hãy liên lạc với tôi. Chúng tôi sẽ bồi thường hợp lý cho chuyện lần này.”

Người đàn ông đang ngủ khẽ rên rỉ vì có lẽ nặng quá, anh ta cúi đầu về phía Seo Su-hyeon rồi đi về phía siêu thị. Seo Su-hyeon chỉ biết ôm Bok-sil và xoay người lại. Cậu khó mà trả lời gì trước tình huống ngoài dự kiến này.

“A.”

Không biết đã qua bao lâu, một tiếng xe khởi hành yếu ớt vang lên.

Căn nhà bỗng chốc trở nên trống trải. Su-hyeon ngơ ngác nhìn cánh cửa thông ra siêu thị rồi từ từ ngồi xuống ghế ở bàn ăn. Trong lòng cậu muốn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng cậu phải dọn dẹp chiếc chăn bẩn thỉu, hơn hết là trong những lúc thế này cậu càng không được nằm mà phải ngồi thì cơ bắp mới nhanh hết nhức mỏi.

“Khụt khịt.”

Sau khi nhăn mũi, hai má và khuôn mặt cậu cũng gồng lên. Chiếc cằm nhỏ nhắn và trắng trẻo phồng lên như vỏ quả óc chó, rồi tiếng hít mũi của cậu bắt đầu lẫn với một âm thanh khác.

Bok-sil đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu bắt đầu ngọ nguậy rồi ân cần liếm mu bàn tay đang ôm chặt lấy nó.

Seo Su-hyeon ôm chặt lấy Bok-sil đang an ủi cậu. Từ cơ thể ấm áp của nó tỏa ra một mùi hôi rình dễ chịu chứ không phải pheromone nồng nặc.

***

 

Seo Ji-hwan quay người về phía có tiếng bước chân. Người đàn ông chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng tắm lên cơ thể trần trụi như thể vừa tỉnh lại đang đi ra một cách thong thả. Vì anh ta bỏ mặc sợi dây thắt lưng nên không chỉ xương quai xanh mà cả ngực, cơ bụng và phần bên dưới đều lộ ra, nhưng cả Ki Tae-yeon lẫn Seo Ji-hwan đều không mấy quan tâm đến cái thân hình gần như khỏa thân kia.

Hồi còn là đàn em xã hội đen, họ đã từng lượn lờ qua các nhà tắm suốt ngày để bàn về nghĩa khí này nọ của dân anh chị nên ai nấy đều đã quen với việc nhìn cơ thể trần truồng của nhau. Thậm chí người mà bỗng dưng cảm thấy xấu hổ mới là người kỳ lạ.

Mặc kệ tóc có nhỏ giọt hay không, mặc kệ nước có nhỏ tong tong từ người hay không, mặc kệ những vết chân trên sàn đá cẩm thạch có đọng lại hay không, Ki Tae-yeon vẫn chậm rãi bước đi như một loài động vật máu lạnh vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ đông dài.

“Đang ở đâu đấy.”

Người đàn ông bước qua hành lang rộng và đi vào phòng khách, anh ta nhấc chai rượu vang đang đặt ngay ngắn trên bàn rồi đổ vào một chiếc ly không có đá. Chất lỏng màu nâu ánh vàng nhanh chóng chảy vào giữa đôi môi của người đàn ông. Anh ta vừa bình thản uống thứ rượu mạnh vừa quay đầu về phía Seo Ji-hwan.

“Sân golf ạ.”

“Sân golf?”

“Vâng ạ.”

Seo Ji-hwan chỉ biết xem người đàn ông sắp chắc chắn đang bụng đói nhưng vẫn uống rượu với vẻ mặt bình thản mà không hề cau mày. Anh không thể làm được chuyện đó khi tuổi đã cao, nhưng Alpha trội thì có khả năng giải độc nhanh nên không có gì đáng lo đối với người đàn ông kia cả.

Nếu có yếu tố đáng lo ngại ngay lúc này thì đó là loại thuốc anh ta đã uống.

“Không có nhiều người biết về việc ông chủ Yusan hẹn đánh golf với anh đâu. Rốt cuộc là cái gì vậy.”

“Chúng tôi đã tìm thấy thành phần trong chai nước suối anh đã uống ở sân golf ạ.”

“Đúng là, chu đáo thật.”

“Vì bên chúng ta đã tắt CCTV nên chúng tôi vẫn chưa xác định được danh tính của người đã mang nước đến, nhưng chúng tôi đang tìm kiếm ạ. Chúng tôi đang đối chiếu từng nhân viên một nên sẽ không mất nhiều thời gian đâu ạ.”

Ki Tae-yeon ngồi xuống ghế sofa da đắt tiền mà không hề quan tâm đến việc ghế có bị ướt hay không. Chất lỏng trong bàn tay to lớn của anh ta chỉ khẽ rung nhẹ theo những động tác không chút e dè của anh ta.

Sau khi uống cạn ly trong một nốt nhạc, người đàn ông vươn tay lấy một điếu thuốc. Anh ta bật đá lửa thì ánh sáng đỏ rực bừng lên trên khuôn mặt anh ta.

Lần đầu tiên anh ta nhận ra có gì đó không ổn trong cơ thể là sau khi lái xe được một đoạn. Cùng với một cơn sốt nhẹ, dương vật trong quần anh ta cương cứng lên.

Ki Tae-yeon không để ý đến chuyện đó. Không những không phải chu kỳ phát tình mà sau khi chứng kiến máu me xong anh ta luôn cảm thấy hưng phấn nên anh ta nghĩ lần này cũng là do ảnh hưởng đó.

“Tìm con nghiện ngập đó trước đi. Nếu đó là loại thuốc mạnh đến mức có tác dụng với Alpha trội thì chắc chắn phải có một tên buôn thuốc chuyên cung cấp loại thuốc đó.”

“Vâng thưa sếp.”

Người đàn ông vừa hút một hơi thuốc vừa đặt điếu thuốc lên gạt tàn rồi lại rót đầy rượu vào ly. Sau đó anh ta vừa đưa cái ly đầy ắp như sắp tràn lên môi vừa khẽ nheo mắt lại. Đôi môi đang chạm vào ly thủy tinh nhếch lên như thể đang đi theo khóe mắt đang khẽ nheo lại.

“Mục đích của cái thằng cho tôi uống thuốc là gì nhỉ?”

“Tôi nghĩ là vì vụ khách sạn…”

“Không phải là vì cần người phối giống à?”

Seo Ji-hwan đang suy đoán rằng chắc là vì vụ xây khách sạn thì khẽ nhíu mày. Người phối giống à, chuyện đó không phải là không có khả năng. Dưới góc nhìn của người hiện đại thế kỷ 21 thì đó là một ý tưởng cực kỳ thú tính, nhưng Alpha và Omega thì có những ham muốn mà Beta không thể hiểu được.

Cũng giống như có rất nhiều Alpha muốn mượn tử cung của Omega trội để sinh con, cũng có rất nhiều Omega muốn nhận lấy tinh trùng của Alpha trội để có con. Trong thế giới của Beta thì đó là một khái niệm gần giống với người mang thai hộ hoặc ngân hàng tinh trùng nên đó không phải là hành vi được thịnh hành công khai, nhưng giao dịch ngầm vẫn diễn ra.

Vấn đề là phần lớn là do người trội kết đôi với nhau nên cung không đủ cầu. Vì vậy đôi khi có những người dùng thuốc để dụ dỗ đối phương.

“Tôi sẽ tìm hiểu cả về phía đó ạ.”

Và Ki Tae-yeon là một mục tiêu tuyệt vời. Dù tính cách và nhân phẩm của anh ta khác xa chữ tuyệt vời, những kẻ muốn giao phối để tìm người phối giống mong muốn không phải nhân phẩm mà là thể xác trời ban và vẻ ngoài tuấn tú, tính cách chẳng phải là vật cản gì cả.

“Nếu mục đích của cái thằng cho tôi uống thuốc là dùng tôi để phối giống. Vậy thì cái con mái nào lại có cái ý tưởng dễ thương đến vậy.”

“Nhắc mới nhớ, lúc đó giám đốc Yu Guk-heon có nhắc đến con dâu của hắn.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo