Cherry Cake - Chương 30 - anh lại chẳng thể nhớ ra đó là ai

Seo Ji-hwan vừa nhớ lại người đàn ông bị gậy golf đánh nát đầu gối vừa mở miệng. Anh ta khoe con dâu nhiều đến nỗi Ki Tae-yeon chẳng qua chỉ tiện miệng nhắc đến mâm cúng của con dâu anh ta.

“Con trai hắn là Alpha à?”

“Vâng. Về mặt chính thức thì là người bình thường, nhưng có tin đồn là loại lặn. Tôi biết con dâu hắn là Omega trội ạ.”

“Hắn thuộc cái loại chỉ cần cháu mình là người trội thì dù không phải là con của con trai hắn cũng không sao đâu. Cho người liên hệ với phía đó xem. Hắn vẫn còn tỉnh táo chứ?”

“Vâng ạ.”

Seo Ji-hwan nhận ra sự bất thường của Ki Tae-yeon là vì anh ta không liên lạc. Những lúc ăn chơi thì không nói, nhưng việc người đàn ông vẫn hoạt động hết công suất mỗi khi bắt đầu công việc lại đột nhiên biến mất mà không đến công ty là rất lạ nên mấy tiếng trước anh đã ra hiện trường xem sao thì…

Anh không thể ngờ rằng anh ta lại thực sự ở cái làng quê đó.

Và Seo Ji-hwan đã nhận ra Ki Tae-yeon đã ngủ với Seo Su-hyeon vào cái khoảnh khắc anh cảm nhận được pheromone của cấp trên mình vẫn còn vương vấn trong căn nhà nhỏ bé. Không cần đến pheromone, chỉ cần nhìn vết móng tay trên lưng anh thôi thì anh cũng không thể không biết được.

Dù sao thì điều quan trọng đối với anh không phải là Ki Tae-yeon đã ngủ với ai, mà là tình trạng cơ thể của người đàn ông.

Ngay cả khi đến gần mà người đàn ông nhạy cảm với dấu hiệu cũng không hề có phản ứng gì, anh đã có linh cảm chẳng lành. Chỉ đến khi thấy Ki Tae-yeon không hề nhúc nhích dù anh đã chạm thẳng vào người anh thì Seo Ji-hwan mới chắc chắn rằng anh ta có chuyện. Khả năng cao là anh ta đã bị trúng thuốc. Một người có thể dễ dàng xử lý một người ngay cả khi say khướt thì không thể nào lại không mở mắt được, chỉ có thuốc là đáp án duy nhất.

May mắn là anh ta phán đoán rằng không cần phải giải độc ngay nên anh đã cõng anh ta đi ngay lập tức.

‘Bên này xem như giải quyết xong, vậy thì vấn đề còn lại là…’

Một cơ thể nhỏ bé đang đi lại một cách khó nhọc hiện lên trong đầu anh. Anh không biết Ki Tae-yeon đang đối xử với cậu ta như thế nào nên anh rất khó mở lời một cách đường đột.

“Không liên quan đến chuyện đó thì vẫn phải tìm con nghiện ngập đó.”

“Tôi xin ghi nhớ ạ.”

“Gặp mặt một chút đi? Muốn nghe người say thuốc kể lại cảm nhận xem thuốc nó phê thế nào.”

Ki Tae-yeon vừa nói vừa nhếch mép.

Anh ta đang cảm thấy cực kỳ tồi tệ. Chỉ riêng việc bị lợi dụng và uống phải một loại thuốc kỳ lạ cũng đã khiến anh ta thấy bực bội, vậy mà việc anh ta mất trí vì loại thuốc đó lại càng khiến anh ta bực bội hơn.

Khác với vẻ bề ngoài, Ki Tae-yeon biết cách tự kiềm chế. Có một khuyết điểm là sự kiềm chế đó không bao gồm rượu, thuốc lá và tình dục, nhưng dù sao thì anh ta cũng luôn cẩn thận để duy trì trạng thái bình thường mỗi khi làm việc. Cái tính cách phải tự mình điều khiển mọi thứ, cái gì cũng phải theo ý mình cũng được áp dụng với chính bản thân anh ta.

“Và để phòng hờ thì tôi xin hỏi, nếu là kỳ phát tình thì việc dọn dẹp…”

“Phát tình cái gì.”

Ki Tae-yeon vừa cười khẽ vừa uống rượu. Vốn dĩ anh ta đã có thân nhiệt cao nên không những không sợ lạnh mà còn cảm thấy nóng trong người nên anh ta chỉ vừa tắm nước lạnh xong thì mới tỉnh táo lại được.

“Phát tình mà chỉ kéo dài một hai ngày thì là phát tình à? Yếu sinh lý thì có.”

Anh ta ngủ thiếp đi như ngất và chỉ mở mắt ra sau khi chiếc xe do Seo Ji-hwan lái đã về đến trước nhà.

Ki Tae-yeon ngay lập tức nắm bắt tình hình và nghiến răng chửi rủa, anh ta vứt chiếc áo khoác đang đắp trên người đi rồi hỏi Seo Ji-hwan.

‘Đã qua mấy ngày rồi.’

‘Anh biến mất từ chiều hôm qua, đã qua khoảng một ngày ạ.’

‘Chà, lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy bực mình như vậy.’

Anh chỉ để lại câu nói đó rồi đi vào phòng tắm tắm rửa và đi ra mấy phút trước.

“Có vẻ như mục đích của chúng là gây phát tình…”

Ki Tae-yeon vừa lau ly thủy tinh vừa lẩm bẩm. Có lẽ với những Alpha bình thường hoặc người thuộc loại lặn thì có tác dụng tốt, nhưng loại thuốc đó không có tác dụng đến mức đó với anh ta, người là Alpha trội. Nếu là kỳ phát tình thì nó đã không kết thúc chỉ sau một ngày.

“Tôi sẽ tìm hiểu thông tin về thuốc nhanh nhất có thể ạ.”

“Liên hệ với Nam nữa.”

“Ý anh là giám đốc Nam ạ?”

Dù Seo Ji-hwan có giọng nói dè dặt, Ki Tae-yeon vẫn khẽ gật đầu. Trước mệnh lệnh của anh ta, Seo Ji-hwan khẽ thở dài không để lộ ra. Dù là một đối tác kinh doanh thích hợp, anh và Ki Tae-yeon là người cùng loại nên họ thường cảm thấy ghét nhau và tương lai anh phải điều chỉnh giữa hai người sẽ rất mệt mỏi, chuyện đó hiện rõ mồn một. Dù vậy, Ki Tae-yeon bảo gì thì anh cũng phải làm theo thôi.

“Gần đây tôi nghe được một chuyện thú vị.”

“Có loại thuốc mới nào đang buôn bán trái phép ạ?”

“Nghe đâu có một loại thuốc khiến người ta nghiện một loại pheromone nhất định và cơ thể sẽ không tiếp nhận pheromone của Alpha hoặc Omega khác. Nếu có loại thuốc như vậy thì chắc cũng có loại thuốc giúp đẩy nhanh quá trình phát tình. Có vẻ như loại tôi đã uống không phải là loại giúp đẩy nhanh mà là loại gây rối loạn thần kinh.”

“Tôi sẽ liên hệ ngay ạ.”

Ki Tae-yeon vừa hất tay hờ hững như thể bảo anh ta đi đi. Seo Ji-hwan không đi ngay mà chỉ ngập ngừng một lát.

Theo tình hình thì chắc chắn người anh ta đang hầu hạ đã ngủ với Seo Su-hyeon. Nếu cậu ta là Omega thì có lẽ không phải loại trội, dù cậu ta là người bình thường đi nữa thì vì Ki Tae-yeon không hề phát tình nên không có khả năng mang thai, nhưng cứ bịt miệng cậu ta trước cho chắc vẫn hơn. Lỡ mà cậu ta vin vào ngày đó để mè nheo thì sẽ có chuyện và có khả năng sẽ gây cản trở cho công việc.

“Gì đấy.”

Có lẽ vì biết anh có chuyện muốn nói nên Ki Tae-yeon đã nhướn mày. Vẻ mặt anh ta cho thấy anh đã đoán được anh sẽ nói gì.

“Định hỏi tôi đã đâm vào cái lỗ nào à?”

“Dù sao thì giải quyết êm đẹp vẫn…”

Ki Tae-yeon vặn vẹo khóe miệng. Chắc một phần lý do khiến anh ta thấy bực bội hơn là vì điều này.

“Vấn đề là ở chỗ đó.”

Người đàn ông vừa nói “vấn đề” vừa uống rượu bằng giọng điệu bình thản như thể chẳng có gì to tát.

“Tôi chỉ nhớ đến đo…n tôi lái xe thôi, còn sau đó thì tôi không nhớ gì cả.”

Ký ức mờ nhạt mà anh ta còn nhớ được chỉ là cảnh anh ta cắm vào giữa hai cái mông trắng trẻo tròn trịa.

“Có vẻ như tôi đã chén ai đó no nê.”

Nhưng anh lại chẳng thể nhớ ra đó là ai.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo