“Là thuốc làm, hức, rối loạn, hệ pheromone, để, kéo trạng thái tương tự như chu kỳ một cách cưỡng ép, hức…..”
“Mày bán thuốc mà vừa khóc vừa bán thế à? Phát âm cứ nhòe hết cả đi.”
“A, không, không, không ạ! Dạ, không ạ.”
Người đàn ông vất vả cử động cơ thể vốn dĩ không cử động được tốt vốn có gắng gượng đứng lên hai đầu gối như thể quên cả việc mình đã nằm bẹp dí trên mặt đất. Anh ta lo lắng về bàn tay không rời khỏi gò má mình, nhưng cũng không thể tùy tiện giật tay mình ra.
“Nếu dùng thuốc thì, hức, khoảng, một tiếng sau bắt đầu từ từ có tác dụng……. Kho, không phải là đến ngay kỳ phát tình mà tinh thần sẽ trở nên mơ hồ rồi, hức, cảm giác thực tế sẽ từ từ biến, mất ạ. Ví dụ như ngay sau khi gây mê bằng thuốc ngủ vậy ạ.”
Có nghĩa là loại thuốc này được tạo ra hoàn toàn để những Alpha hoặc Omega khác chiếm đoạt.
“Và, sẽ bước vào trạng thái tương tự như kỳ phát tình. Ưu, ưu điểm lớn nhất là khi dùng thuốc thì ký ức sẽ biến mất. Vì đối phương không, không nhớ gì nên không cần phải lo lắng nữa ạ. Vi, vì vậy nên nhiều người tìm đến ạ.”
“Thằng này rác rưởi thật.”
Ki Tae-yeon cười khẩy và buông tay đang nắm lấy gò má anh ta ra. Sau đó, anh dùng bàn tay đó vỗ nhẹ vào má người đàn ông.
Chát, chát. Đó chỉ là một cái tát tay không hề có sức lực, nhưng có lẽ vì dính nước biển nên âm thanh ma sát khá lớn. Người đàn ông run rẩy mỉm cười hèn hạ ngay cả khi bị tát.
“Vì mày bán cái loại thuốc đó nên mới bị tao bắt được và ra cái thể thống này không phải sao.”
“Hê, hê……. Dạ?”
“Có lẽ vì tao không nhớ gì nên tâm trạng mới bực bội thế này.”
“Dạ?”
Ki Tae-yeon nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngơ ngác kia rồi từ từ đứng dậy. Một người dưới trướng đang đứng ở gần đó tiến lại và đổ chai nước khoáng. Anh rửa tay dưới dòng nước chảy rồi nhận lấy chiếc khăn tay và cẩn thận lau khô đôi tay ướt đẫm. Anh không hề cảm thấy khó chịu khi chạm vào những thứ bẩn thỉu, nhưng anh không cần thiết phải hành động với đôi tay bẩn thỉu.
Tuy nhiên, trái ngược với những tạp chất trên tay đã được rửa sạch sẽ, sự khó chịu bám dính trên đầu anh lại không có dấu hiệu biến mất.
“Đấy là lý do tại sao tao không dùng thuốc đấy.”
Không quan trọng lắm việc anh đã dan díu với ai vào ngày hôm đó. Điều quan trọng là bản thân sự thật rằng anh không có ký ức.
Anh đã sớm tìm ra kẻ pha thuốc và kẻ đứng sau. Không nằm ngoài dự đoán, không chỉ là vụ xây dựng khách sạn, mà đây còn là hành động được thực hiện vì cần một con giống. Kẻ đứng sau như dự đoán là Yoo Guk-heon, kẻ đã nhanh chóng chạy đến khi nghe thấy lời đề nghị đánh golf.
Vì kế hoạch bắt anh quan hệ với Omega con trai mình đã thất bại, nên rốt cuộc người đã quan hệ với Ki Tae-yeon có lẽ không phải là người tiếp cận anh một cách có chủ ý. Cũng không có ai tìm đến công ty và yêu cầu trả giá cho cuộc tình, nên có lẽ anh đã đâm vào một cái lỗ quen thuộc hoặc đơn giản là đã gặp gỡ và vui vẻ với một Omega đang thèm khát vào ngày hôm đó.
Điều đó có nghĩa là khả năng xảy ra một chuyện không mấy tốt đẹp đến mức phải cử riêng Seo Ji-hwan đi giải quyết là cực kỳ thấp. Nhưng khi anh nghĩ rằng khoảnh khắc mà ai đó nhớ lại lại không có trong đầu anh , sự khó chịu bỗng trào dâng trong anh . Việc một ký ức không có trong anh lại chỉ có ở người khác khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Ký ức mà bên này không thể sử dụng được thì bên kia cũng không được sử dụng.
‘Có lẽ mình sẽ tiếp tục trong trạng thái này cho đến khi tìm lại được ký ức…….’
Ki Tae-yeon dùng mũi giày đá vào đầu gối người đàn ông.
“Ký ức sẽ không bao giờ quay trở lại à?”
“K, không phải là thuốc gây ra khuyết tật vĩnh viễn ạ! Thông thường là vì người ta không biết rằng mình đã bị trúng thuốc nên cứ nghĩ là mình vừa ngủ dậy và không bận tâm nhiều nên cứ thế bỏ qua thôi, nếu đặt vào tình huống tương tự thì có lẽ…….”
Mặc dù giọng nói vội vã càng ngày càng yếu đi, nhưng dù sao thì đó cũng có nghĩa là có khả năng nó sẽ quay trở lại vào một ngày nào đó.
Nhưng bực vẫn là bực chứ.
Anh đang suy nghĩ xem nên xử lý tên nghiện thuốc đang quỳ trước mặt mình như thế nào thì điện thoại của Seo Ji-hwan reo lên.
“Alo.”
Seo Ji-hwan khẽ cúi đầu rồi nghe điện thoại khi anh ra hiệu bảo anh ta nghe. Thính giác nhạy bén của anh đã bắt được giọng nói vang lên từ bên kia điện thoại.
Ki Tae-yeon nhăn mặt và tiến về phía Seo Ji-hwan rồi giật lấy điện thoại của anh ta mà không báo trước.
“Tại sao cục bông của tôi lại gọi cho trưởng phòng Seo mà không phải cho tôi chứ?”
“Giám đốc ạ?”
Giọng của Seo Su-hyeon vang lên cùng với tiếng hít mũi.
****
“Cái đm đây là cái thể loại gì….”
Ki Tae-yeon bước vào phòng khách như thể đây là nhà mình, nhưng rồi anh ta nhăn mặt và dừng lại ngay lập tức. Vết máu chưa được lau sạch đã lọt vào mắt anh ta.
Anh ta vừa nghe thấy cậu bảo là có chuyện xảy ra nên không bán đất được nữa liền lên xe và đến đây ngay lập tức. Vì khoảng cách khá xa nên dù anh ta đã xuất phát vào rạng sáng thì mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu.
Những chuyện như thế này thì nói chuyện trực tiếp vẫn hơn là nghe qua điện thoại, nên anh ta đã tăng tốc hết mức có thể, nhưng người chủ đất thì không thấy đâu mà chỉ thấy vết máu đáng lẽ không nên có ở một ngôi nhà vùng quê như thế này.
“Seo Su-hyeon.”
Ki Tae-yeon bắt đầu đi tìm Seo Su-hyeon. Nghe thấy cậu gọi điện và mở cửa siêu thị thì có vẻ như không có gì bất thường, nhưng có lẽ vì không thấy khuôn mặt trắng bệch vẫn thường thấy mỗi khi mở cửa nên cơn bực bội dần trào dâng trong anh ta. Anh ta chỉ cần vài bước là đến phòng ngủ và không ngần ngại mở toang cửa.
“…”
Con chó đang cuộn tròn trên chăn liền bật dậy, chớp mắt rồi gác cái đầu nhỏ xíu lên đùi và bắt đầu thở khò khè.
Nó thì ở đây, vậy chủ của nó đi đâu rồi nhỉ. Ki Tae-yeon quay người lại mà không hề hay biết rằng bản thân đang cảm thấy sốt ruột. Anh ta định mở toang cánh cửa mà anh ta chưa từng bước vào như thể anh ta là chủ nhà vậy.
“Ơ, giám đốc ạ.”
Seo Su-hyeon từ cửa sau bước vào, vừa đi vừa hít mũi. Cậu đội một chiếc mũ hoa rộng vành, có lẽ vì đang ở ngoài đồng. Chiếc khăn rộng buông xuống bên cạnh dùng để cố định mũ bằng cách buộc nó dưới cằm, che phủ toàn bộ hai má cậu.
“Vết máu kia là sao.”
Ki Tae-yeon giơ tay lên túm lấy cổ tay gầy guộc đang lủng lẳng ở ngang đùi và vừa lướt qua khắp cơ thể cậu vừa hỏi. Vì cậu đang mặc một bộ quần áo lao động rộng thùng thình nên nơi duy nhất lộ ra da thịt là bàn tay, nhưng trông có vẻ như không bị thương ở đâu cả. Nhưng anh vẫn lo lắng nên vén chiếc áo sơ mi bên dưới áo gilê phao lên thì lại thấy một chiếc áo lót màu da cam thay vì da thịt.
Cái áo lót gì thế này……. Cậu mặc cẩn thận đến mức nào không biết mà áo lót được nhét gọn gàng vào trong quần chun. Theo lẽ đương nhiên, anh định nhét tay vào bên trong áo lót để kiểm tra da thịt, nhưng Seo Su-hyeon đã lùi lại một bước. Ki Tae-yeon vô thức cau mày.
“Không phải máu của tôi. Đáng lẽ chú không nên vén áo lên như vậy……. tôi nói điều này là vì lo chú có thể làm sai với người khác, nếu chú tùy tiện vén áo người khác lên như vậy thì đó là quấy rối tình dục đấy. Tôi biết chú lo cho tôi, nhưng xin đừng làm vậy nữa.”
“Quấy rối tình dục cái đéo gì.”
Có lẽ vì cậu vừa ở ngoài trời lạnh và vừa bước vào nhà có lò sưởi đang chạy nên má cậu ửng hồng lên. Mà nhắc mới nhớ có vết máu. Ở đâu ấy nhỉ? Mặc cho Ki Tae-yeon coi lời cậu nói như tiếng chó sủa, Seo Su-hyeon vẫn mải miết tìm kiếm vết máu còn sót lại trên sàn nhà. Cậu chắc chắn đã lau kỹ bằng giẻ rồi mà có vẻ như có chỗ nào đó cậu chưa lau được.
“Máu của ai?”
Đến lúc này Seo Su-hyeon mới ngước lên nhìn Ki Tae-yeon. Vì cậu đang đội một chiếc mũ đồng rộng vành để che chắn ánh nắng tốt nên không phải toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông lọt vào tầm mắt cậu, nhưng ít nhất cậu cũng nhìn thấy mũi và môi.
“Người giám hộ hợp pháp ạ.”
Cậu không muốn thốt ra từ “bố” nên Su-hyeon đã dùng một từ tương ứng để thay thế.
“Người giám hộ hợp pháp?”
“Vâng ạ. Dù sao thì có lẽ tôi sẽ khó bán đất ngay lập tức cho chú được ạ. Vì tôi là chủ sở hữu nên tôi không có gì phải xin lỗi, nhưng tôi nghĩ rằng vẫn nên báo với chú, nên tôi đã liên lạc với chú. Nhưng sao chú lại nghe máy khi tôi gọi cho trưởng phòng Seo ạ?”
“Cậu cần liên lạc với tôi hay với trưởng phòng Seo?”
Cậu cứ tưởng anh ta sẽ hỏi về chuyện đất đai trước, nhưng lại có một câu hỏi vu vơ về việc tại sao cậu lại liên lạc với người khác. Su-hyeon khẽ nhăn mặt và đáp lại.
“Tôi đã liên lạc với chú trước nhưng không nghe máy nên tôi mới gọi cho trưởng phòng Seo ạ.”
Cho dù cậu không biết gì đi nữa thì cậu cũng biết rằng Ki Tae-yeon đang dẫn dắt công việc kinh doanh.
Vì vậy, Seo Su-hyeon đã dọn dẹp căn nhà lộn xộn, sắp xếp lại suy nghĩ rồi mở két sắt của siêu thị và tìm tấm danh thiếp của Ki Tae-yeon. Vì chưa đến giờ làm việc ở công ty nên cậu đã gọi đến số điện thoại di động, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nhạc chờ mà không hề có phản hồi. Người ta thường nói “thừa thắng xông lên”, cậu không muốn giải quyết công việc chậm trễ nên cậu đã gọi đến số điện thoại được ghi trên tấm danh thiếp mà Seo Ji-hwan đã cho cậu.
“Cậuđã liên lạc với tôi trước à?”
Ki Tae-yeon nhíu mày. Anh có vẻ hoàn toàn không tin. Không biết làm thế nào mà làm ăn được khi không tin tưởng người khác như vậy? Seo Su-hyeon khẽ chỉ trích Ki Tae-yeon trong lòng rồi gật đầu.
“Tôi đã liên lạc đến số điện thoại có trên danh thiếp ạ. Vì chú không nghe máy nên tôi mới gọi cho trưởng phòng Seo. Tôi nghĩ rằng tốt hơn là nên báo với chú nhanh chóng.”
“Danh thiếp? ……À. Việc công.”
Ki Tae-yeon tặc lưỡi. Seo Su-hyeon thắc mắc việc công thì có liên quan gì, cậu nghĩ rằng mình nên kéo cuộc trò chuyện trở lại điểm ban đầu nên cậu định nhắc lại câu chuyện về đất đai. Nhưng người đàn ông đang nhìn về một phía của phòng khách lại nhanh chóng cắt ngang lời cậu.
“Sao phòng khách lại ra cái thể thống gì thế này. Hay là có trộm?”
“Có vẻ như người giám hộ hợp pháp của tôi đã trộm con dấu gì đó ạ.”
“Còn máu là sao?”