“Tôi đã dùng chai soju đập vào đầu ông ta.”
Ánh mắt của Seo Su-hyeon chuyển sang một hướng. Ki Tae-yeon từ từ quay đầu theo hướng vành mũ đang hướng tới. Một đống giấy báo được gói ghém cẩn thận đập vào mắt anh ta. Có vẻ như bên trong có chứa tàn dư của chai soju vỡ.
“Làm tốt lắm.”
Thà dùng công cụ đập vỡ đầu còn hơn là ngu ngốc lao vào tấn công bằng tay không. Ki Tae-yeon vừa nói lời khen ngợi vừa xoa đầu Seo Su-hyeon. Vì cậu đang đội mũ nên anhchỉ cảm nhận được xúc giác của lớp vải thô ráp thay vì mái tóc mềm mại.
“Vậy có nghĩa là người giám hộ hợp pháp của em đã bị phát hiện khi đang trộm đồ, và ngay cả khi bị đập vỡ đầu bằng chai soju vẫn trộm được con dấu và bỏ trốn à?”
“Dạ.”
Seo Su-hyeon từ tốn thuật lại những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Không biết là vì lòng tự trọng bị tổn thương hay vì Boksil đang nằm trong vòng tay cậu nên cậu cảm thấy an tâm, Seo Jeong-gyun không ngoan ngoãn quay đi mà lại vung tay. Có lẽ ông ta đã nổi điên vì bị con trai mình dùng chai soju đập vào đầu.
Seo Su-hyeon co rúm người lại hết mức có thể để Boksil không bị rơi xuống. Với một cái vung tay của Seo Jeong-gyun, cậu đã ngã xuống. Cậu cứ nghĩ rằng mình chỉ đơn giản là ngã xuống, nhưng khi mở mắt ra thì Boksil đang khụt khịt và liếm mũi cậu, và nhà cửa thì hoàn toàn lộn xộn. May mắn là đầu cậu không đập thẳng xuống sàn nên cậu không cảm thấy chóng mặt.
‘Boksil à. Con có sao không?’
Seo Su-hyeon lo lắng kiểm tra Boksil trước tiên mà không hề bận tâm đến việc sau gáy cậu nổi một cục u lớn. Cậu nắm chặt những cái chân nhỏ nhắn của nó và xoa bóp, ấn nhẹ vào bụng và vuốt ve nhẹ nhàng hộp sọ của nó. Cậu lo lắng rằng có lẽ Boksil đã bị đè dưới thân cậu khi cậu ngã xuống.
“Gâu!”
May mắn là Boksil không bị thương. Nhưng cho dù trông có vẻ ổn đi chăng nữa thì cũng có thể đã xảy ra vấn đề bên trong.
Su-hyeon phải quan sát Boksil ăn cơm và uống nước rất kỹ thì mới yên tâm và nhìn quanh nhà. Không may mà cũng may, có vẻ như những khu vực bị xáo trộn vì ông ta đã tìm thấy thứ mình muốn trong phòng ngủ chỉ có phòng khách và phòng ngủ mà thôi.
‘Boksil à. Em ở đây một lát nhé, anh phải dọn thủy tinh.’
Điều cấp bách nhất là dọn dẹp chai soju vỡ.
Cậu đặt Boksil trong phòng ngủ rồi hé cửa ra một chút và bắt đầu dọn dẹp chai soju vỡ. Những mảnh vỡ màu xanh lá cây nằm rải rác khắp nơi.
‘Cũng may mình đã lấy nó ra để ở trên bồn rửa.’
Cậu đã dùng hết dầu mè trong khi nấu ăn tối nên cậu định lấy chai rỗng ra để vứt đi, cậu không ngờ nó lại có ích đến vậy.
Seo Su-hyeon không hề hối hận vì đã đập vào đầu người đàn ông. Điều đáng tiếc duy nhất là cậu đã không đập thêm một nhát nữa.
‘Mình có bị kiện vì hành hung hay cố ý giết người không nhỉ? Đằng nào cũng bị kiện rồi thì đáng lẽ mình nên đập thêm một nhát nữa rồi mới bị kiện. Ông ta là người đến trộm đồ nên chắc sẽ không báo cảnh sát đâu……..’
Cậu ngồi xổm lặng lẽ dọn dẹp những mảnh thủy tinh, cậu cảm thấy lo lắng cho mảnh đất mà bà đã vất vả gìn giữ. Nhưng vì lo lắng cũng không giải quyết được gì nên trước tiên cậu phải làm những gì có thể làm ngay lập tức.
‘Trước tiên mình phải nói chuyện với giám đốc đã……. Trong khi xem xét tình hình thì mình cũng phải nhờ bà Seoul giúp đỡ nữa.’
Không biết chừng Ki Tae-yeon có thể tìm ra tung tích của người đàn ông kia.
Cậu nghĩ như vậy, dọn dẹp chai soju, hút bụi một lượt rồi lau nhà sạch bong, sau đó liên lạc với Seo Ji-hwan. Rồi sau khi nghe thấy rằng Ki Tae-yeon đích thân sẽ đến, cậu đã ăn sáng và ra đồng nhổ cỏ dại.
“Vậy thì. Sau này định làm gì.”
“Gì ạ?”
“Không phải cái thằng người giám hộ hợp pháp hay gì đó của cậu đã ăn trộm để ăn cướp đất đấy à.”
“Chú Tae-yeon phải giải quyết giúp tôi chứ.”
“Hừ.”
Nghe thấy cậu yêu cầu một cách trơ trẽn, Ki Tae-yeon vuốt cổ họng như thể không thể tin được.
“Dù là tài sản của tôi, nhưng dù sao thì người cần đất ngay lập tức không phải là tôi mà là chú ạ. Vì vậy tôi nghĩ rằng chú phải tìm lại nó cho tôi thì phải…….””
“Nếu tôi không tìm lại cho cậu thì cậu định làm gì?”
“Vậy thì tôi sẽ hỏi bà Seoul ạ. Bà tôi bảo cũng quen biết nhiều người lắm ạ.”
“Cho dù có vậy đi nữa mà vẫn không tìm được thì cậu định làm gì? Người mất tiền không phải là tôi mà là cục bông đấy.”
Trái ngược với dự đoán của Seo Su-hyeon rằng có lẽ anh đang cảm thấy khó tin, Ki Tae-yeon lại đang cảm thấy hài lòng một cách bất ngờ. Mỗi khi đôi môi nhỏ nhắn kia mong muốn sự giúp đỡ của anh ta, một niềm vui sướng không rõ lý do lại trào dâng trong anh ta.
Người đàn ông vốn chỉ nghĩ đến việc phải nhận lại gấp bội thay vì xem xét một cách thành khẩn mỗi khi có ai đó nhờ vả đến mình, lại một lần nữa thúc giục Seo Su-hyeon nói ra lời yêu cầu giúp đỡ.
“Vậy thì…….”
.Tôi phải bám lấy chú thôi.
Anhđang chờ đợi những lời mà đôi môi đầy đặn kia thốt ra thì Seo Su-hyeon lại đưa ra một lời nói hoàn toàn không ngờ tới.
“Trước tiên tôi phải sống cùng với bà Seoul ạ.”
“Gì?”
Ki Tae-yeon nhíu mày.
“Bà đã bảo tôi sống cùng với bà ạ. Tuy hơi vô liêm sỉ, nhưng vì anh Yi-seon cũng là một người tốt và bà cũng là một người tốt nên tôi định nương nhờ họ trong vài tháng ạ.”
Anhcó thể giúp đỡ cậu mà cậu lại nhất quyết nương nhờ người khác khiến anh cảm thấy khó tin và nhìn chằm chằm Seo Su-hyeon. Một điều gì đó mơ hồ lướt qua tầm mắt anh và bắt đầu gặm nhấm thần kinh anh ta. Ki Tae-yeon luồn ngón tay vào bên trong chiếc ruy băng đang lủng lẳng bên dưới cằm trắng ngần kia.
Seo Su-hyeon giật mình lùi lại trước hành động túm lấy cằm đột ngột. Với sự khó chịu trào dâng ngay lập tức trước sự thể hiện rõ ràng
Thay vì buông tay ra, anhlập tức dùng lực nắm lấy và nâng cằm Seo Soo Hyun lên, tay còn lại tháo chiếc ruy băng đang thắt chặt ra. Mặt có vẻ sưng lên, hóa ra má phải của cậu thực sự bị sưng tím bầm.
“Mẹ kiếp, lại đánh vào mặt một đứa bé Cục Bông…”
“Không đau lắm…”
“Đừng có lẩm bẩm cái gì đó khi tôi đang xem má cậu.”
Ki Tae Yeon cúi người xuống để nhìn kỹ hơn, nhưng khoảnh khắc đó anhbỗng khựng lại.
“Mùi Alpha.”
Một mùi hương xa lạ thoang thoảng từ cổ Seo Soo Hyun.
“A.”
Khi anhsiết chặt tay, khuôn mặt bị giữ khẽ rên lên một tiếng. Nhưng Ki Tae Yeon không còn tâm trí để ý đến tiếng rên rỉ nhỏ bé đó nữa. Một sự khó chịu dữ dội, không thể so sánh với trước đây, ập đến và đôi mắt anh nóng bừng.
**
Ki Tae Yeon đưa tay ra và chạm vào gáy của người đang ngồi cạnh anh ăn kem. Anh luồn tay vào tóc người đó và cảm thấy một cục tròn tròn ở đầu ngón tay. Kích thước của nó khá lớn, chỉ cần chạm vào thôi cũng đau, nhưng Seo Soo Hyun vẫn cắm cúi ăn kem như thể không cảm thấy gì.
“Cái này không phải là nuôi con ngoài ý muốn sao…….”
Cảm thấy nực cười, anh lẩm bẩm một mình, Seo Soo Hyun có vẻ tưởng anh nói với mình nên quay đầu lại. Tự nhiên, cái bướu mà anh sờ thấy ở đầu ngón tay biến mất và mái tóc mềm mại vuốt ve mu bàn tay anh.
“Chú vừa nói gì với tôi à?”
“Hết dỗi chưa?”
“không có dỗi mà…….”
“Ừ, nên tôi mới mua kem cho ăn đó.”
Seo Soo Hyun mím môi như thể có điều gì đó muốn nói, nhưng có lẽ cậu cũng nghĩ rằng từ “dỗi” không hẳn là sai nên lặng lẽ nhìn sắc mặt anh và chuyển chủ đề.
“Giám đốc ăn không ạ? Ngon lắm đó. Tôi chưa bao giờ ăn kem đắt tiền như vậy luôn. Cái này vị bơ đậu phộng giòn, còn cái này là vani caramel brownie.”
“Trẻ con thì ăn nhiều vào.”
“Không phải trẻ con mới thích đồ ngọt đâu ạ? Ở cửa hàng cũng có nhiều người lớn mà…….”
Anh gần như cưỡng ép Seo Soo Hyun, người nói rằng không cần phải đến bệnh viện chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này, lên xe và đến bệnh viện. Vì không thể có bệnh viện lớn ở một vùng quê nên họ phải lái xe vài tiếng đồng hồ.
“Chỉ là bị nổi cục thôi mà. Chuyện này thì để một thời gian là tự khỏi ạ.”
“Muốn bị chấn động não đến phát điên rồi hả.”
“Tôi không chóng mặt mà? Với lại hôm nay phải nhổ cỏ dại nữa.”
“Đất của người khác thì nhổ làm gì.”
‘không nói chuyện với giám đốc nữa.’
‘Nhân tiện đến đó thì gửi nó đến bệnh viện thú y kiểm tra luôn đi.’
‘Bok Sil của tôi ạ?’
‘Ừ. Bok Sil của cậu đó. Không phải cậu lo nó bị thương bên trong sao?’
Seo Soo Hyun có vẻ hơi do dự sau khi nghe đến bệnh viện thú y.
Ki Tae Yeon nhìn chằm chằm vào cái cổ có mùi Alpha đáng ghét, rồi đưa ngón tay vào bên trong cổ áo sơ mi. Seo Soo Hyun hơi rụt vai lại. Việc cậu không tránh né công khai như lúc nãy khiến anh hài lòng phần nào, nhưng pheromone của Alpha khác vẫn đáng ghét như chó.
‘Thay quần áo rồi ra đây.’
Như vậy thì mùi đáng ghét đó cũng sẽ bớt đi.
‘Sao phải thay ạ? Em mặc đồ lao động cũng không thấy xấu hổ đâu. Cũng đâu có đi đến nơi sang trọng nào đâu, chỉ cần không cởi truồng là được mà, đúng không ạ? Với lại phòng cấp cứu của bệnh viện là nơi dành cho những tình huống khẩn cấp nên chắc cũng có người cởi truồng nữa…….. A. Chẳng lẽ tôi không phải trường hợp khẩn cấp ạ?’
Lần trước thì cậu ta im bặt, có vẻ như giờ lại bắt đầu nói nhiều rồi. Seo Soo Hyun chỉ luyên thuyên những điều anh không thích.
‘Với lại như tôi đã nói lúc nãy, chỉ bị nổi cục thôi thì không cần phải đi bệnh viện đâu. Chườm đá rồi bôi thuốc, một thời gian sau là sẽ khỏi thôi ạ.’
Tuổi còn trẻ măng mà nói chuyện cứ như ông cụ non tám mươi tuổi.