Cherry Cake - Chương 42

Ki Tae Yeon mặc kệ Seo Jung Kyun ngơ ngác ngước nhìn anh mà vẫn thản nhiên lẩm bẩm một mình. Anh muốn tạo một cục u sau đầu cho Seo Jung Kyun giống như đã làm với Seo Soo Hyun, nhưng đáng tiếc là anh không biết cách tạo cục u bằng nắm đấm. Hay là cứ đánh thêm vài cái nữa nhỉ.(^~^)

Ki Tae Yeon nghĩ nhẹ nhàng rồi hất cằm nhìn Seo Jung Kyun như ra hiệu cho hắn ta đứng dậy.

“Giám, đốc, sao, đột nhiên, lại…….”

“Không cẩn thận là rụng răng đấy.”

Người đàn ông lại giơ tay lên mà không hề giải thích gì, khuôn mặt vẫn mang vẻ đưa ra lời khuyên tử tế rồi giáng tay xuống.

Bốp, bốp, chát! Dù chỉ tát vào má, nhưng tiếng va chạm cứ như đấm mạnh vang vọng khắp văn phòng. Người bị đánh thì không thể tỉnh táo mà chỉ biết loạng choạng, còn người đánh thì không hề có vẻ gì là mệt mỏi.

“Hức, hộc…….”

Seo Jung Kyun máu mũi và máu miệng chảy ròng ròng, chỉ đến khi Ki Tae Yeon quay lưng đi thì mới gắng gượng đưa tay lên rút giấy ăn trên bàn. Ông ta chỉ biết lau máu mà không thể phản kháng gì, bàn tay run rẩy.

Ki Tae Yeon biết Seo Jung Kyun đang rên rỉ, nhưng anh vẫn thờ ơ tiến đến chiếc bàn làm việc có đặt biển tên “Giám đốc”. Rồi anh ta nhìn thẳng vào người đang trừng mắt nhìn mình với vẻ kinh ngạc rồi nhấc điện thoại nội bộ lên.

-Vâng.

“Cho khách hàng đang ra về thêm 40 triệu won nữa.”

-Dạ?

“Coi như là cho không nên đừng đòi lãi.”

Đôi mắt của Seo Jung Kyun mở to như cái đèn lồng. Khuôn mặt sưng tím và đôi mắt bị híp lại vì má sưng không giấu nổi vẻ sung sướng.

-Tôi hiểu rồi ạ.

Ki Tae Yeon cúp điện thoại rồi mỉm cười hiền từ.

“Hãy coi đó là lòng thành của tôi.”

“Thậ, thật, thật sự là cho, cho không ạ, ư, ạ….”

“Một cái tát 10 triệu won thì cũng không tệ chứ?”

So với cái giá để trói buộc Seo Soo Hyun thì đây là một cái giá quá rẻ.

****

“Ngon không?”

Bok Sil vẫy đuôi lia lịa. Seo Soo Hyun ngồi xổm xuống bên cạnh Bok Sil đang ăn và vuốt ve cái gáy nhỏ xíu rồi vùi má vào cánh tay. Vết bầm tím vẫn còn lan rộng nhưng chỉ có màu sắc là lòe loẹt thôi chứ không đau nhiều như vẻ bề ngoài.

“May là có vẻ ổn nên anh cũng yên tâm……. ”

Dù Bok Sil là chó, nhưng cậu vẫn lo lắng rằng chó cũng sẽ yếu đi nếu trải qua một sự việc sốc. Nhờ người đàn ông kia mà cậu đã đến một bệnh viện lớn ở Seoul để nghe kết luận là không có chỗ nào bị đau cả, nhưng vì tuổi của Bok Sil cũng đã cao nên cậu vẫn đầy lo lắng.

Bok Sil không gửi bất kỳ tín hiệu nào cho thấy nó đặc biệt đau ốm cả. Ngược lại, Bok Sil còn ăn ngon miệng và đi vệ sinh tốt hơn trước, chạy long nhong khắp nơi. Nhưng Soo Hyun lại càng lo lắng hơn về điều đó. Cậu nhớ đến câu nói rằng trước khi chết thì tinh thần của người ta sẽ trở nên minh mẫn hơn.

‘Mình mong em ấy sống lâu…….’

Seo Soo Hyun cẩn thận vuốt ve bộ lông trắng mượt của Bok Sil và chỉ âm thầm cầu nguyện. Dù biết Bok Sil đã sống lâu hơn những chú chó khác, cậu vẫn muốn em ấy ở bên cạnh mình thêm một chút nữa.

“Liệu việc Bok Sil qua cầu vồng trước khi chuyển nhà có tốt hơn cho em ấy không nhỉ?”

Đột nhiên cậu nảy ra suy nghĩ đó.

Cậu không có kế hoạch chuyển đến thành phố một cách đột ngột nên chắc chắn sẽ tìm một ngôi nhà nông thôn tương tự để sống, nhưng dù sao thì nó cũng sẽ khác nhiều so với ngôi nhà mà Bok Sil đã sống cả đời. Đặc biệt là ngôi nhà này chắc chắn chứa đầy những kỷ niệm của Bok Sil và bà mà cậu không biết.

Có lẽ biết cậu gọi tên mình, Bok Sil đang ăn cơm thì ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cậu. Đôi mắt trong veo như thủy tinh dù đã lớn tuổi vẫn đáng yêu như hồi nhỏ.

“Không sao, ăn cơm đi.”

Seo Soo Hyun gỡ những hạt thức ăn dính trên mũi đen của Bok Sil rồi từ từ đứng dậy.

Hôm nay mình nên làm gì để giết thời gian đây. Cỏ dại thì đã nhổ hết rồi, ngoài việc trông coi cửa hàng thì không có gì đặc biệt để làm cả. Ngay cả việc đó thì dạo này vì vết bầm tím trên má mà mấy người lớn tuổi hốt hoảng nên cậu thường ở nhà, đến khi cảm thấy có người đến thì mới lén ra ngoài.

Hay là dọn dẹp một chút nhỉ. Đã lâu rồi không phủi bụi bám trên đồ đạc trong siêu thị, cậu đang tìm cái phất trần thì nghe thấy tiếng cửa kéo ra. Seo Soo Hyun hé cửa thông từ phòng khách ra siêu thị. Người bước vào không ngần ngại bước thẳng về phía cậu.

“Ơ?”

“Soo Hyun à.”

Seo Soo Hyun tròn mắt ngạc nhiên trước vị khách bất ngờ.

“Anh Chan Seo.”

Lee Chan Seo, đáng lẽ phải ở Seoul, vội vàng tiến đến khi nhìn thấy mặt cậu.

“Lâu rồi không gặp… Sao má em thế kia? Nghe nói có trộm, chẳng lẽ cái thằng đó đánh em à?”

“Gâu! Gâu!”

Khoảnh khắc bàn tay mềm mại chạm vào má cậu, Bok Sil lao đến sủa dữ dội.

“Bok Sil à, sao thế? Lâu lắm mới gặp nên vậy à?”

Lee Chan Seo cúi xuống định vuốt ve Bok Sil, nhưng Bok Sil dí mõm vào tay anh ta ngửi ngửi rồi quay ngoắt đi mất. Seo Soo Hyun nghiêng đầu khó hiểu nhìn theo bóng lưng đang dần khuất sau những bước chân ngắn ngủn của Bok Sil trước thái độ đột nhiên trở nên nhạy cảm của nó. Cậu nghĩ có lẽ Bok Sil trở nên nhạy cảm với những người đàn ông trẻ tuổi sau khi Seo Jung Kyun đến nhà – Seo Jung Kyun cũng được coi là trẻ ở cái vùng này – nhưng như vậy thì khi Ki Tae Yeon đến, Bok Sil lại rất ngoan ngoãn.

“Có lẽ anh lâu lắm rồi mới đến thật. Không ngờ lại bị em ấy sủa.”

“Đúng vậy. Sao lại sủa nhỉ? Vào nhà đi. Siêu thị lạnh lắm.”

“Giờ là mùa xuân rồi, bên ngoài ấm lắm đấy. Mà má em có sao không? Để anh xem nào.”

“Không đau lắm đâu ạ.”

Seo Soo Hyun mở cửa như mời vào rồi đứng sang một bên. Bên ngoài cửa siêu thị có một chiếc xe màu trắng đang đậu, có vẻ như Lee Chan Seo đã lái đến. Dù không biết nhiều nhưng trông nó khá đắt tiền, giống như xe của người đàn ông kia.

“Xe của anh ạ?”
“Ừ.”

“Anh giờ cũng lái xe đi rồi à. Mà sao đột nhiên lại đến đây vậy ạ?”

“Đến thăm em chứ sao.”

“Em?”

Trong lúc Soo Hyun đang chớp mắt, Lee Chan Seo tự nhiên ngồi xuống ghế ăn.

“Chẳng lẽ anh nghe được chuyện gì à?”

“Ông nội vô tình nói thôi.”

“Em cứ tưởng chỉ có mỗi trong xóm mình đồn thôi chứ…….”

Tin đồn về việc siêu thị duy nhất trong vùng bị trộm viếng đã nhanh chóng lan ra khắp làng. Cũng phải thôi, vì có vẻ như kẻ trộm đã trèo tường vào nên một cái chum đã bị vỡ, chủ cửa hàng thì bị bầm tím mặt mày, không muốn biết cũng không được. Hơn nữa, Seo Soo Hyun đã thành thật kể lại mọi chuyện ngày hôm đó với các bà rồi. Nếu không bị mất gì thì còn đỡ, đằng này lại khác nên cậu cần sự giúp đỡ của người lớn.

‘Tặc tặc. Bảo là lúc còn sống thì phải thu xếp tài sản cho ổn thỏa mà.’

‘Không, nói thế trước mặt con nít làm gì. Ai mà biết cái bà khỏe mạnh kia lại đột ngột ra đi như vậy.’

‘Tính tình cũng giống như đấng nam nhi mà chuyện này thì lại do dự, đúng là, con gái cũng thế. Y như mẹ nó.’

Thoạt nghe thì có vẻ như đang trách sự do dự của bà và mẹ cậu, nhưng Seo Soo Hyun biết rõ ý của bà ở Seoul không phải như vậy. Bà luôn miệng nói rằng người sống quan trọng hơn người đã chết, chắc chắn là lo lắng cho cậu nên mới nói vậy. Vì thế mà cậu cũng không cảm thấy khó chịu gì cả.

‘Tôi sợ sẽ có chuyện này nên đã thuê người tìm rồi mà cái thằng đó lại lật mặt.’

‘Mà sao má của Soo Hyun nhà mình lại bầm tím thế này.’

‘Không sao. Không đau lắm như mọi người nghĩ đâu ạ.’

Bà út để cho bà ở Seoul và bà Jung nói chuyện với nhau rồi xoa nhẹ má của Soo Hyun.

‘Và cháu cũng nói với Giám đốc rồi ạ. Vì người cần đất gấp là Giám đốc nên cháu nghĩ Giám đốc sẽ tự tìm thôi ạ.’

‘Tin cái thằng bụng dạ đen tối đó làm gì! Không khéo bị nó cướp mất đấy!’

‘Cháu không biết là Giám đốc có phải người bụng dạ đen tối hay không……. Nhưng chú ấy đã đưa cháu đến bệnh viện ạ. Chú ấy bảo có lẽ cháu bị chấn động não nên phải đi khám ạ. Rồi chú ấy cũng đưa Bok Sil đến bệnh viện thú y để khám nữa ạ.’

‘Tặc tặc tặc. Dù sao thì mọi người cũng cẩn thận lời ăn tiếng nói đấy.’

‘Anh nói thế thôi chứ, chúng ta có cẩn thận đến mấy thì ngày mai cũng đồn ầm lên thôi.’

Đúng như dự đoán, có vẻ như tin đồn về việc thủ phạm là bố cậu cũng đã lan ra rồi.

Vì đã dự đoán được là tin đồn sẽ lan nhanh nên cậu không mấy ngạc nhiên, nhưng cậu không ngờ câu chuyện đó lại đến tai cả Lee Chan Seo đang sống ở Seoul. Dù ông nội của anh có mối liên hệ với cái vùng này, nhưng việc ông vẫn nhận được tin tức từ vùng quê cho đến tận bây giờ khi Lee Chan Seo đang sống ở Seoul cũng thật bất ngờ.

Seo Soo Hyun không ngồi đối diện Lee Chan Seo mà đi về phía bếp. Dù sao thì anh cũng lâu lắm mới đến, có lẽ cậu nên cho anh cái gì đó thì hơn.

“Anh à. Em làm Sujeonggwa, anh uống không?” (Sujeonggwa là một loại đồ uống truyền thống của Hàn Quốc)

“Không, anh ổn. Qua đây ăn cái này đi. Anh mua trên đường đến.”

Ăn bánh Injeolmi nướng cùng thì ngon nhỉ. Seo Soo Hyun đóng cửa tủ lạnh lại rồi quay trở lại phía bàn ăn. Vì chỉ mải nhìn khuôn mặt người mình quý mến nên cậu không để ý, giờ nhìn lại mới thấy trên bàn có rất nhiều đồ ăn. Có vẻ như anh đã mua cà phê và đồ ngọt từ Seoul đến.

“Dạo này anh sống thế nào?”

Seo Soo Hyun ngồi xuống ghế và uống một ngụm cà phê mà Lee Chan Seo đưa. Cậu không biết rõ nó có vị gì, nhưng nó ấm nên cũng dễ chịu.

“Anh bận học nên không thể chăm sóc em chu đáo được. Anh đang dần bắt đầu chuẩn bị cho trường luật nên dù đang là kỳ nghỉ nhưng anh bận hơn anh nghĩ.”

“Sao anh phải chăm sóc em chứ? Em sống tốt mà.”

“Vì em là em trai của anh mà.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo