Cherry Cake - Chương 41

“Cứ gọi tùy theo ý ông thấy thoải mái thôi.”

“Ôi chao, Vậy tôi gọi là Giám đốc nhé.”

“Tùy ông.”

Seo Jung Kyun khẽ khạc giọng rồi lấy ra một tập hồ sơ trong suốt từ chiếc cặp đặt bên cạnh đùi đưa về phía trước. Ki Tae Yeon liếc nhìn nó một lát rồi từ từ đảo mắt nhìn Seo Jung Kyun với ánh mắt hỏi chuyện gì. Anh ta hành động như vậy dù biết rõ đó là giấy tờ liên quan đến đất đai.

“Nghe nói dự án khách sạn lần này do Seowoo Construction đảm nhận. Còn có cả sòng bạc nữa, quy mô rất lớn đấy ạ.”

“Thì sao.”

“Tình cờ là trong số những mảnh đất mà Seowoo đang mua có một mảnh đất mang tên tôi.”

Ki Tae Yeon từ tốn cúi người lấy tập hồ sơ. Anh ta lôi hết giấy tờ ra như thể thấy vướng víu rồi vừa lật từng tờ vừa mở miệng.

“Tôi nhớ là bên kia đã ký hợp đồng xong hết rồi chứ nhỉ. Chẳng lẽ đám đàn em của tôi làm ăn tắc trách à?”

“À, thật ra thì đó là mảnh đất mà tôi và thằng con trai cùng thừa kế.”

“Thật phiền phức.”

“Như Giám đốc cũng biết đấy, tài sản chung thì chỉ cần một người phản đối việc bán là không bán được đúng không ạ.”

Anh ta biết rõ. Việc anh ta định xử lý mảnh đất của Seo Soo Hyun sau cùng cũng là vì lý do đó.

Tất nhiên, anh ta không có kế hoạch tìm Seo Jung Kyun để thực hiện các thủ tục hợp pháp. Việc xây dựng và cho vay đều là những công việc kinh doanh mà Ki Tae Yeon điều hành, nhưng vì chúng hoàn toàn tách biệt nhau nên anh  không biết Seo Jung Kyun là một trong những khách hàng của công ty tài chính.

Theo kế hoạch ban đầu, anh sẽ thông qua một con đường có phần bất hợp pháp để dồn toàn bộ mảnh đất thừa kế chung cho Seo Soo Hyun rồi mua lại mảnh đất đó.

“Vậy nên. Ông đến đây vì không bán được?”

Ki Tae Yeon biết rõ ý đồ của Seo Jung Kyun nhưng vẫn cố tình híp mắt hỏi. Giọng điệu pha lẫn tiếng cười nghe như một câu đùa, nhưng có lẽ vì đôi mắt anh ta vốn đã lạnh lùng nên nó lại mang đến một cảm giác đe dọa.

“Sao lại thế được ạ!”

Seo Jung Kyun vội vàng xua tay.

“Như anh thấy trong giấy tờ kia, con trai tôi cũng đồng ý với việc xử lý rồi.”

“Vậy thì anh nên đến Seowoo Construction chứ. Hẹn lại lần khác đi.”

Ki Tae Yeon xem xét những giấy tờ mà Seo Jung Kyun đã nói. Đó là những giấy tờ không có vấn đề lớn gì về mặt thủ tục. Seo Soo Hyun nói là đã bị trộm mất con dấu gì đó, có vẻ như đó là con dấu cá nhân.

“Giám đốc nói đúng ạ……. Thật ra thì tôi đang cần tiền gấp ạ.”

“Anh định dùng cái này để thế chấp à?”

Vừa lắc tờ giấy vừa mím môi, Seo Jung Kyun nuốt nước bọt rồi gật đầu.

“Tôi hơi gấp ạ. Vừa hay Seowoo Construction cũng là nơi do Giám đốc điều hành ạ.”

“Cái này thì khác gì lấy đất của tôi để thế chấp đâu nhỉ. Đằng nào thì đất này cũng sẽ bán cho tôi mà. Ông nghe giá đất rồi chứ?”

“Vâng, vâng.”

Ki Tae Yeon ngả đầu lên tựa lưng của ghế sofa rồi lướt lại những giấy tờ mà Seo Jung Kyun đưa ra.

Việc đáp ứng yêu cầu của Seo Jung Kyun không có vấn đề gì cả. Đằng nào thì đó cũng là mảnh đất anh ta cần và số tiền anh ta phải trả. Nếu Seo Jung Kyun trả tiền đúng hạn thì anh ta có thể nhận được tiền lãi, còn nếu không trả được thì có thể nuốt trọn mảnh đất đó, vậy thì bên này lại càng có lợi hơn. Ngay cả khi đã hoàn thành việc trả nợ và thanh lý hợp đồng thì cuối cùng Seo Jung Kyun cũng sẽ phải bán đất cho anh ta thôi.

‘Vấn đề là Seo Soo Hyun sẽ trắng tay…….’

Anh nhớ lại đôi môi đang khẽ mấp máy khi nhờ anh tìm Seo Jung Kyun. Với tính cách của Seo Soo Hyun thì vì đó là mảnh đất thừa kế chung nên chắc chắn cậu ta sẽ nghĩ đến việc lấy lại phần của mình. Hoặc là vì bực mình với ông bố đột nhiên xuất hiện nên cậu ta không có ý định dễ dàng giao ra.

Cho đến lúc đó, Ki Tae Yeon vẫn có ý định tìm Seo Jung Kyun rồi đưa đến trước mặt Seo Soo Hyun một cách tử tế. Vì như lời Seo Soo Hyun nói, bên đang gấp gáp là bên này nên anh phải làm như vậy.

Nhưng bây giờ Seo Jung Kyun đã tự mình xuất hiện và xin vay tiền từ tư nhân thì câu chuyện đã khác.

‘Seo Soo Hyun.’

Ki Tae Yeon biết người đàn ông đối diện đang uống trà để che giấu sự lo lắng, nhưng anh vẫn không trả lời gì mà nhớ lại giọng nói của Seo Soo Hyun.

‘Trước hết thì tôi sẽ sống cùng bà ở Seoul. Bà bảo tôi sống cùng mà. Tôi thấy cũng hơi vô liêm sỉ, nhưng vì anh Yiseon cũng là người tốt mà bà cũng là người tốt nên tôi sẽ ở nhờ mấy tháng ạ.’

Tại sao chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc đó thì tâm trạng lại trở nên tồi tệ như vậy chứ.

Nếu không nhớ lại thì mọi chuyện đã có thể kết thúc một cách suôn sẻ, nhưng thỉnh thoảng ngày hôm đó lại khuấy đảo tâm trí anh. Như bây giờ, đột nhiên.

Trước tiên cứ giữ lại đã.

Đó là khi anh chỉ có những suy nghĩ mơ hồ mà không có định nghĩa rõ ràng về việc giữ lại cái gì.

“Và, kia, Giám đốc.”

Nghe thấy tiếng gọi mình, Ki Tae Yeon từ từ ngẩng đầu lên. Tờ giấy tờ hợp pháp lại lăn trên mặt bàn lần nữa.

“Nếu có thể thì tôi muốn xoay thêm một ít vốn nữa ạ.”

Nghe thấy ý định vay thêm tiền, Ki Tae Yeon nhướn mày.

“Ông nên cảm thấy biết ơn vì tôi đã chấp nhận vụ này rồi mới phải. Tôi vẫn để yên vì ông trả lãi không chậm trễ, nhưng ông lại muốn vay thêm ở đây nữa à? Tôi thì làm nghề cho vay nên rất hoan nghênh, nhưng tôi phải tin vào cái gì mà cho ông vay thêm đồng tiền xương máu của tôi nữa chứ?”

Ki Tae Yeon có thể nuốt trọn mảnh đất mà Seo Jung Kyun đưa ra bất cứ lúc nào. Miễn là Seo Jung Kyun vẫn là con nợ của Sunje Capital thì việc hắn ta nằm trong tay anh là một chân lý không thay đổi.

Dù khó bắt bẻ vì ông ta vẫn trả gốc và lãi đều đặn, nhưng chỉ cần tạo ra một tai nạn không may mắn nhỏ thôi thì ông ta sẽ phải giao đất ra ngay.

Tuy nhiên, việc anh chấp nhận lời van xin của Seo Jung Kyun là vì một mong muốn có phần không rõ ràng rằng trước tiên cứ giữ lại đã.

Nhưng việc cho vay thêm tiền lại là một vấn đề khác. Việc xoay xở thêm một ít tiền lẻ thì không có gì khó khăn, nhưng Ki Tae Yeon không phải là một người tràn đầy lòng tốt đến mức làm ăn thua lỗ.

“Cái đó, chẳng phải có người bảo lãnh sao?”

Seo Jung Kyun ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng. Ki Tae Yeon nhếch mép cười.

“Thằng con trai mà ông vừa nói ấy à?”

“Vâng. Nó vẫn còn nhỏ, lại còn là Omega nữa…..”

Đến lúc này thì Ki Tae Yeon đã chắc chắn rằng Seo Jung Kyun không biết anh thường xuyên lui tới siêu thị.

‘Nghĩ lại thì việc ông ta không hành động sớm cũng có gì đó hơi lạ.’

Có vẻ như ông ta đã chìm đắm trong cờ bạc đến mức muộn màng mới biết tin về việc tái phát triển, hoặc là ai đó đã muộn màng tiết lộ thông tin cho ông ta.

Tất nhiên anh cũng không quan tâm đến chuyện đó.

“Omega thì sao.”

“Chẳng phải Giám đốc biết sao. Rất được ưa chuộng mà. Với lại nó là lặn omega nên cũng có những ưu điểm khác so với trội omega……”

Seo Jung Kyun bắt đầu kể ra những ưu điểm của Omega lặn. Lúc nãy còn ra vẻ thân thiện với con trai là thế, giờ thì lại cố gắng bán nó cho một “ông già” như anh làm thiếp thật là nực cười.

“Việc mang thai cũng khó, thế này thế nọ…….”

“Có vẻ như ông muốn bán con trai mình đi nhỉ.”

“Ôi, không! Làm gì có chuyện đó ạ!”

Seo Jung Kyun giật mình đứng dậy vì giọng điệu mỉa mai. Sau đó, ông ta xua tay như thể đang phủ nhận mạnh mẽ.

“Giám đốc cũng biết rõ mà. Tôi là người trả nợ rất sòng phẳng. Huống hồ lại còn lấy cả con trai ra làm bảo lãnh nữa thì sao tôi dám làm chuyện nguy hiểm chứ. Không phải là tôi định bán con trai mình mà chỉ là sợ Giám đốc không tin tưởng nên mới lỡ lời thôi…….”

“Giấy tờ đâu?”

“Ở đây ạ.”

Seo Jung Kyun lục lọi cặp rồi đưa ra một tờ giấy tờ khác. Ki Tae Yeon lại một lần nữa kiểm tra tờ giấy tờ mà người đàn ông đưa ra.

Hắn ta đã lên kế hoạch từ trước rồi.

Có vẻ như hắn ta đã lấy giấy tờ này từ bên kia trước rồi mới đi gặp Seo Soo Hyun. Bên cạnh tên “người bảo lãnh Seo Soo Hyun” có một dấu vân tay được đóng rất đẹp. Cậu ta đã bị đánh ngất xỉu, nên việc dấu vân tay được đóng trong lúc đó thì rõ như ban ngày.

“Tôi nên cho ông vay thêm bao nhiêu nữa đây?”

Ki Tae Yeon hỏi một cách tươi tắn, nở nụ cười làm ăn. Seo Jung Kyun lúc này mới đưa ra yêu cầu mà anh ta muốn.

“Khoảng năm trăm triệu won…….”

“Năm trăm triệu?”

Ki Tae Yeon khẽ cười. Nếu cộng thêm cả giá đất thì sẽ là một khoản tiền khá lớn, nhưng so với việc trói buộc Seo Soo Hyun làm người bảo lãnh thì nó không phải là một khoản tiền lớn đến thế.

“Được thôi.”

Việc ông ta có thể trả nợ hay không lại là một vấn đề hoàn toàn khác.

Ki Tae Yeon trả lời dứt khoát rồi từ tốn đứng dậy. Cùng với động tác đó, anh tháo chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay phải ra, ánh mắt của Seo Jung Kyun hướng về phía đó.

Việc trói buộc Seo Soo Hyun là một chuyện riêng, nhưng vì tâm trạng đang rất tệ nên anh phải trả lại những gì cần trả.

‘À, có vẻ như thứ mình muốn giữ lại là “tơ lụa” nhỉ.’

Người đàn ông sau khi muộn màng xác định được thứ mình muốn giữ lại là gì thì không đào sâu vào lý do mà hời hợt ném chiếc đồng hồ đắt tiền lên chiếc bàn đặt giữa hai chiếc ghế sofa.

Sau đó, anh tiến về phía Seo Jung Kyun với dáng đi không hề mất thăng bằng.

Bốp! Seo Jung Kyun vẫn còn đang chớp mắt vẻ không hiểu gì với bước đi chậm rãi thì đột nhiên cảm thấy một cú sốc và ngã nhào sang một bên.(*hay quá chú ơi^^)

Tít tít tít, sau cơn đau rát bỏng là tiếng ù vang lên. Vị máu lan ra đầu lưỡi ngay sau đó.

Seo Jung Kyun muộn màng ôm lấy má mình. Cảm thấy đau đớn như vậy thì chứng tỏ cơ thể vẫn hoạt động bình thường, nhưng kỳ lạ là ông ta cảm thấy đầu óc mình không được minh mẫn cho lắm. Ông ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Có lẽ vì là sofa nên không ngất nhỉ.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo