Cherry Cake - Chương 49

Anh ta đẹp trai một cách nổi bật, nhưng vì bầu không khí như vậy nên cô không dám liếc nhìn anh ta.

Tuy nhiên, lý do người phụ nữ phải cố gắng kiểm soát biểu cảm không chỉ vì bầu không khí của người đàn ông.

Lý do lớn hơn là vì anh ta đang ôm ai đó. Người thanh niên kia có ngoại hình nổi bật tương tự, chắc chắn là chủ của chú chó nhỏ đã chết. Vì cậu  đang ôm chặt một cục bông trắng nhỏ bé trong vòng tay.

Ngoại hình như vậy, chắc là Omega rồi. Dù sao thì mặt cũng non nớt quá, không phải là vị thành niên chứ? Lỡ cậu ta bị bắt ép thì sao? Có nên báo cảnh sát không? Những nạn nhân bị giam cầm thường tìm cách cầu cứu khi ra ngoài mà. Có nên lén đưa cho cậu ta một mẩu giấy không? Nhưng nếu anh ta ôm chặt như vậy thì có bị phát hiện không?

Lo lắng nối tiếp lo lắng, nhưng người phụ nữ vẫn bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ. Là một Beta, cô không hiểu rõ về thế giới của Alpha và Omega, nhưng ít nhất cô biết rằng họ có bản năng thú tính hơn Beta. Không biết chừng đây không phải là việc mà cô nên can thiệp.

‘Nhưng dù sao cũng phải quan sát kỹ hơn. Nếu thấy có vết bầm tím hoặc biểu hiện sợ hãi, mình phải báo cảnh sát ngay lập tức.’

Dù bầu không khí của người đàn ông khiến cô lo lắng, nhưng nhìn kỹ thì có vẻ như không phải là một tình huống nghiêm trọng. Cái cảnh cậu ta ôm chú chó con và để người thanh niên trẻ tuổi ngồi trên đùi mình như thể cậu ta là một đứa trẻ, rõ ràng là anh ta đang dỗ dành một người yêu trẻ tuổi.

Dù thế nào thì việc kiểm soát biểu cảm vẫn khó khăn như nhau.

“Cả mẹ và bà của tôi đều được hỏa táng và an táng trong nhà lưu giữ tro cốt. Tôi cũng muốn làm như vậy với Bok-sil. Làm thành đá có vẻ quá nhân tạo.”

Ánh mắt hướng về người đang được ôm trong lòng chuyển sang nhìn cô. Với đôi mắt lộ nhiều lòng trắng, người phụ nữ vội vàng cụp mắt xuống như thể muốn tránh ánh nhìn.

“Vậy thì chúng tôi sẽ chuẩn bị theo yêu cầu của anh. Như tôi đã nói trước đó, anh có thể xem toàn bộ quá trình khâm liệm, và sau khi khâm liệm, chúng tôi sẽ bọc xác bằng vải gai, đặt vào quan tài rồi hỏa táng.”

“Vâng ạ……..”

“Vậy thì xin hãy đợi một lát nhé ạ?”

Ki Tae-yeon nhìn theo bóng lưng người phụ nữ rời đi để chuẩn bị, rồi lấy chai nước suối đóng chai được chuẩn bị trên bàn và mở nắp. Sau đó, anh đưa chai nước trực tiếp lên môi Seo Soo-hyun.

“Uống đi. Không khéo sẽ bị mất nước đấy.”

Seo Soo-hyun ngập ngừng rồi uống nước ừng ực. Cậu ngủ một giấc rồi lại khóc, nên có lẽ cậu sẽ bị mất nước như lời anh nói. Dù cậu khỏe mạnh và việc mất nước cũng không sao, nhưng cậu không muốn không thể nhìn Bok-sil ra đi đàng hoàng, nên cậu cố gắng nuốt nước.

“Từ từ thôi, uống chậm thôi.”

Cậu cố gắng cử động cổ họng không mấy linh hoạt, và một ngón tay rắn chắc chạm vào cổ cậu. Đến lúc đó cậu mới nhớ ra rằng mình có thể bị nghẹn nước.

Soo-hyun từ từ nuốt nước theo động tác ngón tay Ki Tae-yeon vuốt ve chậm rãi vùng yết hầu. Không hề đè lên cổ cậu, mà chỉ vuốt trên da nên cậu không hề sợ hãi chút nào. Ngược lại, cậu cảm thấy thoải mái trong khoảnh khắc này.

“Cảm ơn chú ạ.”

Chỉ sau khi uống hết nửa chai nước, Seo Soo-hyun mới dùng mu bàn tay lau môi. Ngay lúc đó, nỗi lo rằng cậu đang làm phiền anh quá nhiều lại ập đến. Cậu đã phải biết ơn chỉ vì anh đã đưa cậu đến Seoul để lo tang lễ cho Bok-sil rồi, nhưng cậu đang định lén liếc nhìn anh thì ngay lập tức ánh mắt hai người chạm nhau.

“Nếu biết ơn thì sau này trả ơn đi.”

Thực ra, người đàn ông chỉ cười hề hề như thể không có ý gì đặc biệt.

Thái độ của anh vẫn luôn nhẹ nhàng, nhưng việc có ai đó bên cạnh thật là một điều tốt. Thay vì trả lời, Seo Soo-hyun chỉ gật đầu.

Theo phản xạ, các ngón tay cậu cựa quậy, và những sợi lông xoăn tít quấn quanh đầu ngón tay cậu. Vẫn còn mềm mại như vậy, thật khó tin rằng Bok-sil giờ đã không còn bên cạnh cậu nữa.

Như thể nhận ra rằng cậu lại sắp trở nên u uất, người đàn ông chọc vào má cậu. Seo Soo-hyun từ từ ngước mắt lên khỏi Bok-sil.

“Người, không, nó là chó, nhưng dù sao thì cũng không nên khóc khi tiễn đưa.”

“……chú đi đám tang nhiều ạ?”

“Đi suốt ngày ấy chứ.”

Cậu định đáp lại rằng “Đó không phải là đám tang của những người thân yêu”, nhưng cậu đã im lặng. Đây không phải là việc cậu nên phán xét. Hơn nữa, trong thế giới của giới xã hội đen có cái gọi là nghĩa khí giữa những người đàn ông, suýt chút nữa cậu đã vô tình lỡ lời.

Không biết rằng đám tang đối với Ki Tae-yeon không hơn không kém gì ngày ăn canh (yukgaejang – một món canh cay), Soo-hyun đã đồng tình với lời nói của người đàn ông.

“Tôi sẽ không khóc đâu. Tôi đã không khóc khi hỏa táng mẹ và bà.”

Người ta nói rằng có nhiều người khóc vì sợ nóng, nhưng Seo Soo-hyun đã không khóc. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn ngọn lửa đỏ rực đang bùng cháy. Cậu cảm thấy ngọn lửa ấm áp hơn là nóng bỏng, và cậu chỉ mong mẹ và bà sẽ ra đi một cách ấm áp và bình yên.

“Nam tính thật.”

“Dù là Omega thì tôi vẫn là đàn ông mà.”

“À, vậy hả? Tóc còn chưa mọc mà?”

Soo-hyun khẽ cau mày trước giọng điệu trêu chọc. Dù đây là tang lễ của động vật chứ không phải con người, nhưng đây vẫn là không gian để tưởng nhớ những người đã khuất, anh thật quá đáng.

“Nhìn cái mặt kìa.”

Sau khi cậu truyền đạt bằng mắt rằng anh không nên nói những điều như vậy, Ki Tae-yeon khúc khích cười và dùng ngón tay ấn vào giữa hai lông mày cậu.

“Đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Lúc đó, người phụ nữ bước vào phòng và thông báo rằng việc chuẩn bị đã hoàn tất. Seo Soo-hyun ngọ nguậy và rời khỏi vòng tay của Ki Tae-yeon. Đến lúc đó, cậu mới nhận ra rằng nhờ những câu đùa kỳ lạ của anh mà cậu đã có thể suy nghĩ về những điều khác dù chỉ là trong chốc lát.

Đó thực sự là một cảm giác kỳ lạ.

Ánh mắt điềm tĩnh chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ nơi Bok-sil đã biến mất. Có lẽ vì cậu đã khóc đủ rồi, hoặc có lẽ vì lời của Ki Tae-yeon rằng cậu không nên khóc, nên nước mắt đã không rơi.

Giá mà mình có thể chôn nó dưới đất thì tốt hơn.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy tiếc nuối vì khu phố mình đang sống sẽ được tái phát triển.

‘Dù sao thì cũng hỏa táng như mẹ và bà mà…….’

Dù không tốt bằng việc chôn dưới đất và trả về tự nhiên, nhưng có lẽ vì quy trình tang lễ giống với mẹ và bà nên một góc trong lòng cậu cảm thấy yên tâm.

Seo Soo-hyun vuốt ve và nói lời tạm biệt với Bok-sil lần cuối trước khi khâm liệm.

Bok-sil được quấn trong vải gai, được đưa vào quan tài. Bây giờ quan tài đang được hỏa táng.

Nhắc mới nhớ, tôi nghe nói rằng chi phí quan tài khác nhau tùy thuộc vào loại gỗ, và ngoại trừ việc quyết định phải làm gì với hài cốt của Bok-sil, tất cả đều do Ki Tae-yeon xử lý, nên Seo Soo-hyun không biết gì cả. Tuy nhiên, nhìn những đường vân gỗ sống động và rất nhiều hoa tươi trong quan tài, có vẻ như anh đã quan tâm đến nó.

Bok-sil có lẽ đã băng qua cầu vồng rồi nhỉ? Sẽ thật tốt nếu em ấy gặp gỡ những người bạn chó và tha hồ chạy nhảy, hoặc em ấy đã gặp mẹ và bà rồi cũng nên. Dù thế nào thì bà là người dành thời gian lâu nhất với Bok-sil, nên nếu em ấy đoàn tụ với bà, em ấy hẳn sẽ rất vui.

Cậu chỉ biết nuốt nước bọt để kìm nén cảm xúc dâng trào, rồi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình ảnh người đàn ông phản chiếu trong đó.

Không biết là anh vừa đi làm về hay đang làm việc, Ki Tae-yeon thỉnh thoảng ra ngoài và chỉ đạo điều gì đó. Thỉnh thoảng, Seo Ji-hwan cũng đi vào trong.

‘Chú ấy bận sao…….’

Sau khi cố gắng xoa dịu nỗi buồn đang ập đến, cậu mới nhận ra mình đã gọi anh một cách bừa bãi.

Mặc dù anh đã hành xử như một kẻ ăn bám mỗi khi cậu đến siêu thị, nhưng cậu biết rằng anh  là một người bận rộn chứ không phải ngày nào anh  cũng đến đó.

Seo Soo-hyun mân mê các ngón tay. Những suy nghĩ về Bok-sil và người đàn ông không ngừng hiện lên trong đầu cậu.

Ngực cậu phập phồng liên tục. Cậu cứ mân mê mãi chiếc bình gốm nhỏ. Cậu đã mân mê nó lâu đến mức bề mặt lạnh lẽo của nó đã ấm lên vì nhiệt độ cơ thể cậu.

****

Sau khi cẩn thận vuốt ve chiếc bình gốm đựng tro cốt nhẹ tênh vài lần, cậu chợt ngẩng đầu lên khi cơ thể đang được ôm bỗng hạ xuống đâu đó. Một khung cảnh xa lạ hiện ra trước mắt cậu.

“Ơ…?”

Đây là đâu vậy? Hàng mi chưa khô khẽ chớp.

Sau khi tận mắt chứng kiến dấu vết của Bok-sil và những dấu vết đó cuối cùng được đựng trong một chiếc bình gốm màu trắng, nước mắt đã tuôn rơi. Cậu đã tự tin rằng mình có thể không khóc như khi nói lời tạm biệt với mẹ và bà, nhưng dường như những điều cậu đã kìm nén bấy lâu nay đã vỡ òa cùng một lúc.

Cậu không khóc nức nở như ở nhà, nhưng cậu đã khóc đến mức má ướt đẫm nước mắt, và cuối cùng cậu lại được người đàn ông bế lên xe. Cậu nhớ rằng chiếc xe đã di chuyển một lúc rồi dừng lại ở đâu đó và cửa đã mở ra, nhưng khi tỉnh táo lại thì cậu đang ở một nơi xa lạ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo