Cherry Cake - Chương 52

“Bok-sil à. Anh ổn.”

Cậu không muốn cho nó thấy khuôn mặt đang khóc, nhưng may mắn thay, có lẽ vì đây là mơ nên nước mắt đã không tuôn rơi.

“Vậy nên……. Đừng lo lắng cho anh mà hãy đến với bà và mẹ trước đi nhé. Biết chưa?”

“Gâu!”

“Anh sẽ ăn uống đầy đủ và sống thật mạnh mẽ.”

Cậu không muốn buồn quá lâu. Có lẽ vì nó không thể kiểm soát được nên nó mới được gọi là cảm xúc, nhưng dù sao thì cậu cũng muốn chỉ buồn một chút rồi tiếp tục sống cuộc sống hàng ngày. Như vậy thì mẹ, bà và Bok-sil mới yên tâm được.

Cũng như trước đây, cậu sẽ sống những ngày bình thường và thỉnh thoảng nhớ lại những kỷ niệm hạnh phúc với những người thân yêu.

“Em đừng lo lắng, anh sẽ gặp những người tốt như bà và những người yêu thương anh nhé.”

“Gâu!”

Soo-hyun từ từ thả lỏng tay. Đôi mắt đen láy như thủy tinh đang nhìn cậu.

“Bok-sil à. Anh yêu em rất nhiều.”

Cậu muốn nói lời yêu thêm một lần nữa.

“Tạm biệt.”

Lời cuối cùng là một lời tạm biệt.

“Hức.”

Seo Soo-hyun mở mắt với tiếng thở dài mang theo tiếng khóc. Cậu chưa bao giờ không thể thoát khỏi tàn dư của giấc mơ. Ngay khi cậu mở mí mắt, cậu đã chạm mắt với người đàn ông đang nhìn cậu chằm chằm. Người đàn ông có vẻ mặt như thể đang quan sát một thứ gì đó kỳ lạ.

“Ngay cả khi ngủ cũng khóc.”

“Tôi không khóc.mà…….”

Soo-hyun vừa lẩm bẩm vừa xoa nhẹ mắt bằng mu bàn tay sau khi ngồi dậy. Cậu cảm thấy hơi ướt nên giọng cậu tự nhiên nhỏ lại.

“Không khóc à?”

Người đàn ông kéo dài giọng trêu chọc, vươn tay ra và nắm lấy hai má cậu bằng một tay. Seo Soo-hyun chỉ ngơ ngác nhìn Ki Tae-yeon, mặc kệ môi cậu bĩu ra như cá vàng trước lực nắm yếu ớt. Đó là một thái độ không hề có chút cảnh giác nào.

“Mặt thì sưng húp như bánh bao thế kia mà còn dám nói như vậy à?”

“Mặt tôi sưng không phải vì khóc khi ngủ mà vì khóc vào ban ngày ạ. Lúc tắm cũng như vậy rồi. Và tôi thật sự đã không khóc mà. Bok-sil xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nhưng tôi không muốn cho nó thấy bộ dạng đang khóc nên tôi đã cố gắng kìm nén lắm ạ. Lông mi ướt không phải vì tôi khóc mà là vì vừa ngủ dậy và nước mắt sinh lý tự chảy ra thôi ạ.”

Ngay cả trong tình huống hai má bị bóp lại và môi bĩu ra, cậu vẫn luyên thuyên không ngừng.

“Không phải vì cậu ngủ nhiều quá sao?”

Ki Tae-yeon chậm rãi buông tay và nói lờ đờ. Seo Soo-hyun chỉ nhìn xung quanh khi nghe thấy lời cậu ngủ nhiều quá. Cậu dường như đã ngủ quên trong khi chờ người đàn ông chuẩn bị đi làm, và bây giờ cậu mới nhận ra rằng đây không phải là ghês mà là phòng ngủ. Cậu còn chưa kịp ngạc nhiên trước phòng ngủ và chiếc giường rộng lớn thì đầu cậu đã hướng về phía cửa sổ.

Ánh nắng chan hòa tràn vào từ cửa sổ. Cơ thể nhạy cảm với thời gian cho cậu biết rằng ánh nắng đang chiếu vào là ánh nắng ban mai.

“Ơ……. tôi đã ngủ bao lâu rồi ạ?”

“Cậu đã cướp giường của tôi cả đêm đấy.”

“Đã qua một ngày rồi ạ?”

Seo Soo-hyun vô thức trợn tròn mắt. Cậu đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng cậu không ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy. Dù thế nào thì cũng nên ngủ ở nhà, đó là lỗi của cậu. Các bà có lẽ sẽ lo lắng khi thấy siêu thị không mở cửa.

“Có vẻ cậu đã ngủ rất sâu. Sao mà tôi bế cậu đi mà cậu không nhúc nhích gì cả.”

Ra là giám đốc đã bế mình. Mãi đến sau cậu mới nhận ra rằng cậu đã trơ trẽn chiếm lấy chiếc giường của chủ nhà. Dù cậu đã trải qua một chuyện đau lòng đến đâu, cũng không có lý do gì để người đàn ông nhường cho cậu không chỉ nhà mà còn cả giường.

“Cảm ơn chú ạ. Nhưng tôi ngủ trên ghế cũng được mà.”

“Không phải cậu bảo cậu không muốn ngủ một mình sao?”

“Tôi cũng đã nói như vậy ạ?”

Người đàn ông chỉ vào cửa thay vì trả lời như thể anh đã biết cậu sẽ phản ứng như vậy.

“Ra đây. Ăn cơm đã.”

“Giám đốc . Có thật là tôi đã nói rằng tôi không muốn ngủ một mình không ạ?”

Soo-hyun xuống giường ngay lập tức và lẽo đẽo theo sau Ki Tae-yeon và hỏi. Cậu không cảm thấy xấu hổ vì đã nói những lời đó, nhưng cậu cảm thấy xấu hổ vì đã làm nũng không đúng với lứa tuổi của mình.

“Tôi nói dối một đứa trẻ thì được cái gì chứ.”

“Thì đúng là vậy, nhưng toi thật sự không nhớ gì cả ạ. Vậy thì hôm qua chú đã ngủ cùng tôi ạ?”

“Ừ. Ai đó cứ xoa bóp tôi như nhào bột bánh cả đêm, tôi khó xử lắm.”

Có lẽ cậu đã vuốt ve người đàn ông thay vì vuốt ve Bok-sil.

Soo-hyun do dự xem có nên xin lỗi không rồi mím chặt môi lại. Xét cho cùng, người sàm sỡ cơ thể cậu nhiều hơn đến giờ không phải là cậu mà là người đàn ông kia. Nhưng anh không hề xin lỗi mà lại quên sạch những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.

‘Dù chú không nhớ gì đi chăng nữa. Tại sao chỉ mình tôi phải xin lỗi trong khi chú cũng không xin lỗi chứ?’

Cậu biết rằng đây là một cách đối phó trẻ con, nhưng cậu cảm thấy hơi hờn dỗi khi Ki Tae-yeon nói rằng cậu đã nhào nặn anh như nhào bột bánh, những lời đó gieo rắc cảm giác tội lỗi vào cậu. Nếu anh chỉ cho cậu biết việc hai người đã ngủ cùng nhau thôi, cậu đã xin lỗi hoặc nói rằng cậu rất cảm ơn anh vì đã ở bên cạnh cậu.

“Cậu muốn ăn cháo hay ăn cơm?”

Ki Tae-yeon hỏi với giọng điềm tĩnh, có lẽ anh không nói thêm điều gì để nghe lời xin lỗi từ cậu. Seo Soo-hyun trả lời không chút do dự.

“Tôi muốn ăn cơm.”

Có lẽ vì cậu không ăn tối nên cậu rất đói.

Việc cậu ăn sáng kiêm bữa trưa rồi đi ngủ có nghĩa là món cuối cùng cậu ăn là cháo, nhưng có câu nói rằng con người sống nhờ cơm, vì vậy dù có buồn đến đâu thì cậu cũng phải ăn uống đầy đủ. Dù sao thì cháo cũng là một món ăn tốt, nhưng nó không thể so sánh với cơm.

Như cậu đã hứa với Bok-sil rằng cậu sẽ ăn uống đầy đủ và sống thật mạnh mẽ, cậu định ngay từ hôm nay sẽ ăn thật nhiều và sống thật chăm chỉ.

“Bạn Soo-hyun của chúng ta đi đâu cũng không chết đói được nhỉ ?”

Có lẽ vì cậu trả lời ngay lập tức nên Ki Tae-yeon cười khúc khích và đẩy hộp bento về phía cậu. Seo Soo-hyun đang ngồi đối diện mở hộp bento ba tầng sang trọng ra và líu lo.

“Nếu còn trẻ mà để chết đói thì là lười biếng rồi ạ. Tôi đâu có bệnh tật gì mà không dùng được cơ thể, cũng không có người thân nào phải nuôi, dù không có tiền đến đâu ở độ tuổi này chỉ cần làm việc thì không thể chết đói được ạ. Có rất nhiều công việc lao động chân tay mà không cần kỹ năng.”

“Lao động chân tay?”

“Tôi khỏe hơn chú nghĩ đấy ạ, sao chú lại cười?”

Tất nhiên cậu không thể so sánh với người đàn ông kia, nhưng cậu có thể lực được rèn luyện khi làm việc trên đồng ruộng. Hơn nữa, đó là những lời cậu nói vì cậu thường xuyên mang vác những đồ nặng, nhưng khi Ki Tae-yeon cười thành tiếng như thể chế giễu cậu, cậu bỗng thấy hơi khó chịu.

“Đừng có nói những điều kỳ lạ mà ăn cơm đi.”

Ki Tae-yeon coi lời phản bác có phần cộc cằn của cậu như một chiếc găng tay bông của mèo và gõ vào hộp đựng cơm. Có vẻ như lời nói của cậu rằng mình khỏe mạnh không có tác dụng gì.

“Tôi sẽ đợi chú ăn trước rồi tôi mới ăn ạ.”

“Ôi dào.”

Anh nhìn Seo Soo-hyun, người đã trở nên mạnh mẽ trở lại như thể cậu chưa từng khóc nức nở bao giờ, rồi múc một thìa cơm và cho vào miệng. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một hộp bento sang trọng như vậy trong đời, nên mắt cậu tự nhiên lướt nhìn bên trong các hộp.

Trong hộp cơm ở giữa có cơm và món chính là thịt bò xào, và trong các hộp đựng ở hai bên có đầy đủ các loại món ăn kèm. Các món ăn kèm với nhiều màu sắc trông rất nhiều món và ngon miệng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Sau khi cho cơm vào miệng trước rồi ăn thịt bò xào có nhiều nấm kim châm, cậu cảm thấy vị ngọt.

Ngon quá đi. Seo Soo-hyun đặt thịt bò xào lên cơm trắng và cho đầy miệng rồi nhai một cách chăm chỉ. Cổ họng cậu vẫn còn sưng và đau, nhưng cậu phải ăn nhiều để có sức.

Ki Tae-yeon lặng lẽ nhìn cảnh đó rồi dùng đũa gõ vào một chiếc hộp tròn. Seo Soo-hyun lúc đó mới liếc nhìn chiếc hộp khác đặt bên cạnh hộp cơm.

“Cái gì vậy ạ?”

“Canh.”

“Hộp bento mà cũng có canh ạ? Thật kỳ lạ. Tôi xin phép ăn ạ.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo