Seo Soo-hyun mở chiếc nắp tròn ra. Bên trong là canh trứng có rắc hành lá thái nhỏ. Có vẻ như canh vừa mới được mang đến nên ấm như cơm và các món ăn kèm.
“Hộp bento như thế này bao nhiêu tiền ạ?”
Dù không biết nhưng có lẽ nó rất đắt.
“Tôi không biết. Sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy?”
“Chỉ là tôi tò mò thôi ạ.”
“Chắc khoảng 30.000 won?”
30.000 won? Soo-hyun nhai nhồm nhoàm củ cải muối và xem xét lại những thứ có trong hộp bento. Dù là số lượng hay chủng loại, có vẻ như 30.000 won là quá ít. Hơn nữa, nghe nói giá cả ở Seoul đắt đỏ, nên có lẽ phải gấp đôi con số đó.
“Chắc là đắt hơn đấy……..”
“Muốn tôi tìm hiểu cho không?”
“Sao giám đốc lại không biết ạ? Chẳng lẽ chú không mua bằng tiền của mình sao?”
“Những việc lặt vặt này thì tôi làm bao giờ chứ.”
Soo-hyun há hốc mồm. Việc lo bữa ăn mà là việc lặt vặt sao, cậu hoàn toàn không thể hiểu được lời nói đó.
Seo Soo-hyun coi trọng việc ăn uống. Đó là lý do tại sao cậu tự mình làm cái này cái kia. Dù sao thì, con người sinh ra là động vật chứ không phải thực vật, nên họ phải hấp thụ chất dinh dưỡng để duy trì sự sống. Vì vậy, không có gì quan trọng hơn việc ăn vừa phải những món ăn ngon.
Xét cho cùng, việc kiếm tiền cũng là để ăn uống mà thôi. Không có nhà thì vẫn có thể sống bằng cách nào đó, nhưng không có thức ăn và nước uống thì không thể sống được. Có lẽ đó là lý do tại sao thỉnh thoảng lại có những tên trộm ăn trộm đồ ăn chứ không phải tiền.
Một mặt, cậu cũng nghĩ rằng có lẽ vì người đàn ông có quá nhiều tiền nên việc ăn uống không phải là một việc quan trọng đối với anh. Nếu anh muốn, anh có thể ăn bao nhiêu món ăn đắt tiền và chất lượng cao tùy thích, nên có lẽ ngược lại anh không quan tâm đến nó.
Nhưng với hộp bento này mà anh lại bảo là 30.000 won. Có vẻ như anh không am hiểu lắm về thế giới này……. Cậu lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra nếu anh bị lừa bởi những người kỳ lạ.
Miệng cậu ngứa ngáy như thể lời cằn nhằn sắp bật ra, nhưng Seo Soo-hyun lại gắp món rau và cố gắng nuốt xuống.
‘Ngon thật đấy.’
Dù sao thì nó cũng không phải là cơm nhà, nên nếu tiếp tục ăn thì có lẽ cậu sẽ chán mất.
“À, tôi sẽ đi sau khi ăn cơm ạ. Cảm ơn chú vì chuyện hôm qua và đã cho tôi ngủ nhờ ạ.”
“Về nhà rồi cậu định làm gì?”
“Tôi phải coi siêu thị nữa.”
Dù cậu chưa có kế hoạch cụ thể nào, nhưng cậu có thể tạo ra việc làm nếu cậu muốn.
Hơn nữa, đã bước vào đầu xuân rồi. Ngay cả khi cậu xới đất vào mùa hè, số lượng cây trồng mùa xuân mà cậu có thể trồng trên đồng cũng vượt quá một bàn tay.
“Chuyện siêu thị thì bỏ qua đi, nếu không giải quyết được vấn đề đất đai thì cậu định làm gì? Định sống với thằng nhãi đó thật à?”
“Thằng nhãi ?”
“À, là Thằng nhóc.”
Dù sao thì gọi bà là “thằng nhãi” có vẻ quá vô lễ, Soo-hyun nghĩ vậy rồi mới nhớ ra sự tồn tại của Lee Chan-seo sau khi nghe từ “thằng nhóc”. Cậu không biết nhưng có vẻ như anh đã nghe được cuộc trò chuyện ngày hôm đó.
Cậu định lấp liếm với Ki Tae-yeon giống như cậu đã lấp liếm với Lee Chan-seo, nhưng cậu quyết định thành thật. Dù thế nào thì cậu cũng định nhận sự giúp đỡ từ người đàn ông, nên có lẽ tốt hơn là nên nói thật.
“Tôi không có ý định sống với anh Chan-seo đâu ạ. Dù bọn tôi có quen nhau lâu đến đâu, tôi cũng thấy không thoải mái mà. Tôi cũng không có ý định đi theo bà Seoul vì như thế quá trơ trẽn ạ. Nếu người bảo hộ hợp pháp của tôi tìm đến và làm hại bà thì sẽ rất tệ……. ”
Dù cậu hay Kang Yi-seon là những người đàn ông trẻ tuổi nên cậu có thể đối phó bằng cách nào đó, cậu lo lắng về tình hình bà ở một mình.
“Trước mắt tôi định suy nghĩ một chút ạ.”
May mắn thay, cậu dường như đã không tìm thấy số tiền cậu giấu kỹ trong túi càn khôn trong phòng cậu đã từng sử dụng khi bà còn sống. Có vẻ như cậu có đủ tiền để thuê một căn nhà ở nông thôn. Vấn đề là khó tìm việc ở nông thôn, nhưng chỉ cần đủ sống một mình mà không có Bok-sil thì có lẽ cậu sẽ sống được bằng cách nào đó.
Nếu không được thì cậu sẽ ra một thị trấn lớn hơn và sống trong một (goshiwon – phòng trọ nhỏ) rồi tìm việc làm. Cậu nghĩ rằng một nhà máy cung cấp chỗ ở và thức ăn cũng không tệ.
“Nhưng sao đột nhiên chú lại hỏi vậy ạ?”
Người đàn ông đang uống nước khẽ nheo mắt rồi từ từ mở lời.
“Này , lông tơ.”
Seo Soo-hyun vừa ăn cơm vừa quan sát anh.
“Cậu có muốn làm việc dưới trướng tôi không?”
Người đàn ông đưa ra một lời đề nghị đột ngột. Soo-hyun nuốt thức ăn trong miệng rồi trả lời ngay lập tức.
“Tôi không giỏi đánh người……..”
Nếu cậu làm việc dưới trướng anh, có lẽ công việc sẽ giống như xã hội đen, nhưng dù khỏe hơn cậu nghĩ, cậu cũng không tự tin đánh người. Seo Soo-hyun là người sẽ xông vào đánh lại để đánh thêm một cú nữa dù cậu phải ăn mười cú đấm nếu một kẻ xấu định hãm hại cậu, nhưng dù sao thì cậu cũng không phải là người xấu đến mức làm hại những người vô tội.
Ki Tae-yeon khẽ cau mày rồi bật cười thành tiếng như thể anh đã hiểu ý cậu.
“À, đập vỡ đầu người ta thì cậu không tự tin à?”
“Đó là một tình huống đương nhiên mà.”
“Thằng ngu nào lại giao việc đó cho Omega chứ.”
“Chú hỏi tôi có muốn làm việc dưới trướng chú không mà. Hay là chú đang nói đến việc quản lý nợ nần gì đó ạ? Tôi không giỏi toán đâu ạ.”
“Không phải.”
“Vậy thì sao ạ?”
Ki Tae-yeon cầm đũa lên và gõ nhẹ vào hộp cơm. Soo-hyun mở to mắt khi hiểu ý anh ngay lập tức.
“Tôi nấu cơm cho chú á?”
“Tôi cũng ngán ngẩm vì ăn bento nhiều quá rồi.”
Cậu cũng đang nghĩ đến điều tương tự.
Seo Soo-hyun suy nghĩ một lát. Việc nấu nướng chẳng có gì khó khăn cả. Cậu vẫn ăn ba bữa một ngày, nên nếu cậu nghĩ rằng cậu chỉ cần làm thêm phần của Ki Tae-yeon, thì công việc sẽ càng dễ dàng hơn. Cậu cũng quen với việc nấu cho hai người hơn là nấu cho một người.
Nhưng những phần cần phải làm rõ thì vẫn phải làm rõ.
“Chú có viết hợp đồng cho tôi không?”
“Gì chứ, hay là tôi đi công chứng với luật sư cho cậu nhé?”
Ki Tae-yeon nhếch mép và hỏi lại như thể coi thường cậu khi cậu nghiêm túc đề cập đến chuyện hợp đồng. Dù sao thì có vẻ như anh sẽ viết cho cậu, nên Seo Soo-hyun nhanh chóng nói thêm một điều kiện.
“Và khi viết hợp đồng.”
“Khi viết thì sao?”
“Tôi sẽ là bên A.”
Ki Tae-yeon đang chờ nghe xem cậu định nói gì thì bật cười khanh khách rồi gật đầu đồng ý như thể anh đã hiểu.
“Cứ làm theo ý cậu đi.”
Sao anh lại cười như vậy nhỉ. Seo Soo-hyun cảm thấy khó hiểu, nhưng cậu chỉ tập trung vào việc ăn cơm. Cậu định nói chuyện liên quan đến hợp đồng sau khi ăn xong.
Một trong những điều mà bà cậu luôn nhắc nhở là không được nói chuyện quan trọng khi đang ăn cơm. Vì khi no bụng thì lòng người sẽ rộng lượng hơn.
“Cậu không có yêu cầu gì khác à?”
“Để tôi suy nghĩ từ từ trong khi ăn ạ.”
“Được rồi.”
Thực ra, Seo Soo-hyun chưa từng có kinh nghiệm viết hợp đồng. Cậu cũng không làm thêm, và không đời nào cậu có chuyện phải ký hợp đồng ở cái tuổi này. Dù vậy, cậu vẫn đề cập đến việc là bên A vì cậu nhớ đến lời bà Seoul rằng bên A là quan trọng nhất khi viết hợp đồng. Dù có một lời kèm theo rằng dù chỉ là bên A trên danh nghĩa nhưng thực tế có thể trở thành bên B, dù sao thì cậu vẫn phải ghi nhớ những gì mà người lớn đã dặn dò cậu là quan trọng.
‘Nếu tôi không bị trộm mất thì tôi đã ký một bản hợp đồng khác với giám đốc rồi.’
Seo Soo-hyun gắp miếng cá thu nướng vàng ươm và chìm vào suy nghĩ.
Cậu có nên hỏi người đàn ông về Seo Jeong-gyun không, nhưng dù sao thì có lẽ cậu cũng nên hỏi vấn đề đó sau khi ăn xong.
‘Mình phải ăn thật no mới được.’ Soo-hyun cố gắng hết sức nhai như để xốc lại tinh thần. Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài cậu ăn bữa sáng do người khác chuẩn bị, nên cậu định dùng thể lực mà cậu đã tiết kiệm để viết hợp đồng.
“Cái gì vậy ạ?”
“Đồ ăn vặt cho trẻ con.”
Sau khi ăn xong, cậu đánh răng và rửa mặt kỹ càng rồi Soo-hyun chạy ào đến hộp kem được đặt chình ình trên bàn phòng khách.
Không nên ăn đồ ăn vặt ngay sau khi ăn xong mà. Cậu vừa nghĩ vậy vừa nhìn luân phiên giữa hộp kem đang dụ dỗ cậu và chiếc cốc được đặt trước mặt Ki Tae-yeon. Có vẻ như người đàn ông đang uống cà phê.
‘Giám đốc cũng ăn xong cơm rồi mới ăn, chắc mình cũng không sao đâu ha?’