Cherry Cake - Chương 58

Đối với con người mà nói thì việc ăn uống là quan trọng nhất, nếu anh không thích chỉ vì có mùi một chút thì không có gì hẹp hòi bằng.

‘Nếu chú không thích thì mình ăn một mình thôi.’

‘Có thể hơi cô đơn, nhưng vì mình định nấu thật ngon nên mình có thể ăn ngon lành một mình mà.’

Sau khi Soo-hyun hòa tan tương đậu lên men), cậu cho tỏi băm vào một cách áng chừng rồi lại đợi canh sôi lăn tăn. Đến khi canh bắt đầu sủi bọt, cậu cho đậu phụ và hành lá đã thái sẵn vào nồi rồi cẩn thận nêm nếm gia vị. Có vẻ hơi nhạt nên sau khi cho thêm một chút xì dầu và nếm lại thì vừa miệng.

“Giờ thì chỉ cần cho cải cúc vào là xong.”

Sau khi đợi canh sôi thêm một chút, cậu cho cải cúc và ớt đã thái miếng vào rồi hoàn thành món canh. Xem thời gian thì có vẻ như sắp đến giờ nấu cơm rồi.

“Hôm nay chú bảo là sẽ về sớm hơn một chút mà…….”

Seo Soo-hyun vắt ráo nước từ gạo đã ngâm rồi áng chừng thời gian.

Ki Tae-yeon không phải ngày nào cũng về sớm. Có lẽ vì anh không phải là một nhân viên văn phòng bình thường, nên giờ tan làm của anh thất thường. Đến giờ thì cậu vẫn ăn tối cùng anh nhiều hơn, nhưng không có nghĩa là ngày nào họ cũng ăn cùng nhau. Vì nhà quá lớn nên cậu thường cảm thấy kỳ lạ khi ăn cơm một mình, nhưng có vẻ như hôm nay họ có thể ăn tối cùng nhau.

Soo-hyun xào thịt bò đã ướp trước. Cậu nghĩ rằng không cần thiết phải dùng chảo nên cậu đã xào trong nồi, sau khi xác nhận rằng nó đã gần chín cậu đổ gạo, giá đỗ và nước vào rồi bật bếp lên. Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài cậu nấu cơm nồi, và cậu phải dùng bếp từ nên cậu không tự tin liệu mình có thể điều chỉnh lửa tốt hay không, nhưng chỉ cần không bị cháy thì không sao.

Cậu đóng nắp thật chặt để giá đỗ không bị tanh rồi kiểm tra thời gian như một thói quen. Sau khoảng năm phút nữa thì cậu phải giảm bớt lửa.

Cậu chỉ chăm chăm nhìn vào nồi vì sợ nó bị cháy thì cậu nghe thấy tiếng cửa mở. Soo-hyun đang lo lắng không biết nên đi ra cửa hay canh nồi thì cuối cùng cậu quyết định đứng trước nồi. Bây giờ việc cơm không bị cháy quan trọng hơn việc chào đón Ki Tae-yeon.

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Cơm giá đỗ ạ.”

Cậu cứ nghĩ anh đang hỏi món ăn, nhưng có vẻ không phải vậy. Seo Soo-hyun quay lại nhìn Ki Tae-yeon rồi trả lời với vẻ mặt khó hiểu.

“Ừm….Chuẩn bị bữa tối……?”

“À. Tôi phải hỏi là đã làm gì rồi à?”

Cậu chỉ có thể hiểu ý của người đàn ông sau khi nhìn khuôn mặt đang cười lơ đễnh của anh.

“Nếu chú hỏi như vậy thì tôi mới hiểu rõ được ạ……. Hôm nay tôi đi siêu thị ạ.”

“Cái đó là gì?”

“Bánh mì muối ạ. Cũng có bánh mì hạt dẻ và tôi đã mua nhiều thứ khác nữa ạ.”

Ánh mắt của Ki Tae-yeon hướng về chiếc túi ni lông mà cậu đã đặt trên bàn ăn. Đó là một chiếc túi đựng đầy bánh mì.

“Ngày mai buổi sáng tôi định ăn bánh mì ạ. Cái này có phải là lơ là công việc không ạ?”

“Tôi sẽ trả lương cao cho cậu, nên đừng lo lắng.”

“Dạ.”

Seo Soo-hyun vừa giảm lửa vừa nói thêm.

“Nhanh đi rửa tay đi ạ.”

Đó là một giọng điệu thúc giục hướng về phía Ki Tae-yeon.

“Gần xong hết rồi ạ. Dù sao thì cơm nồi cũng phải ủ nên vẫn còn thời gian, nhưng vì ăn ngay khi còn nóng mới ngon, nên nhanh đi rửa tay rồi ra đây đi ạ.”

“Cậu cằn nhằn giỏi thật đấy?”

“Tôi nói vậy là tốt cho chú thôi mà.”

Ki Tae-yeon khẽ nhíu mày. Anh có vẻ mặt như thể đang nghe những điều kỳ lạ. Sau đó anh bật cười nhỏ với bó tay

‘Sao chú lại cười nhỉ.’ Soo-hyun chỉ chớp mắt vì không biết đầu đuôi câu chuyện khi cậu chỉ lặp lại những lời cậu vẫn luôn nghe từ bà.

Quả nhiên rau mùa xuân có hương vị thơm ngon. Soo-hyun trộn cơm giá đỗ có thịt bò với nước chấm tỏi tây và nếm thử một thìa rồi gật đầu hài lòng. Tiếp tục húp canh tương đậu lên men nữa thì cậu chắc chắn rằng mình đã làm đúng khi đi siêu thị.

Dù các chú vẫn thường mang nguyên liệu nấu ăn đến, cậu chỉ có thể nhìn thấy tận mắt những món ăn theo mùa như thế này rồi cảm nhận được mùa đó đã đến.

“À mà giám đốc ơi.”

Ki Tae-yeon cũng ăn cơm ngon lành mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào. Seo Soo-hyun vừa tự hào nhìn anh vừa mở lời khi một nỗi lo lắng đột nhiên nảy ra trong đầu cậu.

“Sao.”
“Cho tôi mượn xe ạ.”

Ki Tae-yeon nhếch mép rồi hỏi lại với giọng điệu trêu chọc trước lời đề nghị cho cậu mượn xe.

“Dạo này trẻ con cũng lái xe à?”

Nhắc mới nhớ, lần trước anh cũng hỏi cậu rằng liệu cậu có bằng lái xe không. Mình chưa từng nói cho anh biết nhỉ. Seo Soo-hyun trả lời với vẻ mặt điềm tĩnh.

“Tôi có bằng lái xe loại 1 ạ.”

Cậu còn biết lái cả xe tải nữa.

 

“Lái xe cũng được đấy chứ?”

Soo-hyun tắt máy rồi quay đầu về phía có tiếng nói. Người đàn ông đang tựa khuỷu tay lên khung cửa sổ ghế phụ và ngồi nghiêng đang công khai ngắm nghía ghế lái.

“Lâu lắm rồi tôi mới lái xe nên tôi hơi căng thẳng, nhưng vì là xe đắt tiền nên tôi cũng không quá lo lắng ạ. Mấy chú trong khu phố cũng bảo vậy ạ. Bảo xe mà đắt tiền thì ai cũng tránh cho cẩn thận ạ. Hoặc là nhường đường ạ.”

Cậu vừa lái một trong những chiếc xe của Ki Tae-yeon từ Seoul về nhà quê.

Dù cậu chưa từng gây tai nạn khi lái xe tải, cậu không lái xe đã lâu rồi, và Seoul đông đúc hơn nơi này đến mức không thể so sánh được, nên cậu không ngừng lo lắng, nhưng may mắn thay cậu đã đến nơi an toàn. Cậu không biết nhiều về xe, nhưng có lẽ vì đây là một chiếc xe có vẻ rất đắt tiền nên những người lái xe khác đã cẩn thận hơn.

“Cậu lấy bằng lái xe khi nào?”

“Tôi lấy ngay khi đủ tuổi lấy ạ.”

Có vẻ như cậu chỉ mới lấy được không lâu, nhưng thực ra cậu đã có kinh nghiệm lái xe từ trước đó rồi.

“Cái này là bí mật đấy ạ.”

Soo-hyun đang do dự không biết có nên giữ bí mật này cho riêng mình hay nói cho anh biết thì cậu quyết định mở lời sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi. Chắc người đàn ông sẽ không tiết lộ bí mật của cậu cho ai đâu. Vì anh có vẻ là người không ngần ngại làm những việc bất hợp pháp, nên những gì cậu đã làm có lẽ còn không được coi là bất hợp pháp nữa.

“Trước đây tôi thường lái máy cày ạ. Tôi cũng đi xe máy nữa. Nên tôi không thấy khó lắm ạ.”

Người ta nói rằng có thể lái máy cày mà không cần bằng lái, cậu chỉ biết rằng cần phải có bằng lái riêng để đi xe máy khi cậu lấy bằng lái.

“Ôi dào. Cậu còn lái cả máy cày nữa à?”

“Tôi học từ mấy ông trong xóm ạ. Tôi không làm nông lớn như mấy bác ấy nên tôi không có nhiều việc phải lái máy cày, nhưng mấy bác bảo là học cái gì cũng tốt nên tôi đã học ạ.”

Việc cậu thỉnh thoảng đi xe máy cũng là nhờ sự chỉ dạy của những người lớn tuổi trong xóm.

Có lẽ là vì cậu đã lái cái này cái kia từ khi còn nhỏ, cậu đã dễ dàng lấy được bằng lái. Cậu cũng không đi học ở trung tâm. Cậu đã học từ mấy chú trong xóm lái xe tải rồi lấy bằng ngay lập tức. Cậu và bà không có nhiều việc cần đến xe, nên cậu không có xe, nhưng thỉnh thoảng cậu cũng lái xe tải để giúp việc cho họ.

“Vậy à? Sau này cho tôi đi nhờ nhé.”

“Gì ạ? Máy cày ạ?”

“Ừ.”

Người đàn ông xuống xe và kéo dài giọng nói.

Nhà cậu không có máy cày làm sao cho anh đi nhờ được chứ……. Seo Soo-hyun bước ra khỏi xe theo Ki Tae-yeon. Có lẽ anh đã đợi cậu ra, những người cũng mặc đồ đen từ những chiếc xe đen nối đuôi nhau từ phía sau cũng xuống xe. Soo-hyun liếc nhìn họ rồi theo sau Ki Tae-yeon, người không ngần ngại đi thẳng vào siêu thị như thể đây là nhà anh.

“Giám đốc .”

“Sao.”

“Chỉ mình tooi vào trong thôi được không ạ?”

“Sao.”

“Nhà chật mà. Nếu mấy chú vào hết thì chắc khó đi lại ạ.”

Danh tính của đám người đen là những người mà Ki Tae-yeon đã đưa theo để mang đồ. Không hẳn là cậu sợ, nhưng nếu mấy gã đàn ông lực lưỡng vào nhà thì nhà sẽ chật cứng. Hơn nữa, không có nhiều đồ để gọi là hành lý. Thực tế họ đến đây để bảo trì cái này cái kia vì cậu sẽ bỏ trống nhà trong một thời gian dài, hơn là đến để dọn đồ đạc, nên cũng không cần nhiều người giúp đỡ.

Ngay cả khi cậu đã nghe người đàn ông nói rằng sẽ có người đến mang đồ, cậu cũng chỉ nghĩ rằng nhiều nhất cũng chỉ một hai người thôi, chứ không ngờ lại có đến ba chiếc xe đi theo.

“Thì cũng phải.”

Người đàn ông ngước mắt nhìn lên không trung như thể đang đo kích thước ngôi nhà rồi vẫy tay qua loa, và các chú kia lại lên xe. Thật kỳ lạ làm sao mà họ có thể hiểu ý nhau rõ đến vậy dù không có lời nào.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo