Cherry Cake - Chương 59

Seo Soo-hyun đi vào nhà qua siêu thị. Cậu cảm thấy sống mũi cay cay khi một luồng không khí lạnh lẽo ập đến như thể nhà đã bị bỏ trống vài ngày. Cậu định một mình quay trở lại con đường mà cậu đã ôm Bok-sil đi, nên tâm trạng cậu trùng xuống, nhưng cậu chỉ dồn sức vào hàm chứ không khóc. Cậu đã hứa rằng sẽ sống thật mạnh mẽ, nên cậu phải thu xếp cảm xúc này thật tốt.

Ki Tae-yeon nhìn xuống cái cằm lõm vào như vỏ quả óc chó một lúc rồi mở cửa vào phòng khách và bước vào trước.

“Cần tôi giúp gì không?”

“Không sao ạ. Chú cứ đứng yên đấy ạ. Tôi tự làm được ạ.”

Cậu đã thu xếp từng bước một những việc phải làm trước khi về nhà rồi.

Seo Soo-hyun đi vào phòng chính và rút các ổ cắm ra trước. Cậu lo lắng rằng tấm sưởi điện đã bật lâu, nhưng may mắn thay không có vật gì bị quá nhiệt vì bà út đã gọi điện và tắt nó giúp cậu.

Sau khi rút ổ cắm, cậu lục lọi tủ quần áo cũ và tìm thấy một chiếc túi ni lông lớn. Sau khi lấy không chỉ một mà nhiều cái, cậu đi thẳng vào bếp.

“Hầu hết là các món ăn khô. May quá.”

Cậu đã rất lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra nếu thức ăn đã bị hỏng trong thời gian đó, may mắn thay có vẻ như không có nhiều món dễ hỏng. Soo-hyun lấy hộp đựng thức ăn ra khỏi tủ lạnh rồi chất từng chiếc một vào túi ni lông, rồi lần này cậu đi đến tủ lạnh đựng kim chi. Cậu định mang toàn bộ hộp kim chi đi và lấy những loại bột dùng để làm nước dùng mà cậu đã tự làm và nghiền trước rồi cho vào túi ni lông.

” cậu định mang đi thật à?”

“Dạ. Vứt đi thì tiếc lắm ạ vì tôi có thể ăn được. Nếu vứt thức ăn bừa bãi thì sau khi xuống địa ngục sẽ phải ăn hết số thức ăn đã vứt đó ạ.”

Dù cậu không hoàn toàn tin vào những lời đó, cậu cũng không cần phải vứt bỏ thức ăn vẫn còn ăn được. Hơn nữa, cậu thường gắp đồ ăn ra bát rồi ăn, nên chúng rất sạch sẽ.

“Và những thứ này rất tốt để làm nước dùng nên phải mang hết đi ạ. Vì nhà giám đốc không có gì cả nên lần trước tôi đã mua mấy gói làm nước dùng ở siêu thị, nhưng khi ăn thử thì tôi thấy mặn quá ạ. Chắc chắn là dù tốn công một chút nhưng tự làm vẫn ngon hơn ạ.”

Cậu đã nghĩ rằng sẽ không có nhiều đồ, nhưng giờ thì có vẻ như cậu phải mang khá nhiều đồ. Seo Soo-hyun nhìn vào tủ lạnh đựng kim chi rồi lại nhìn Ki Tae-yeon.

“Chú bảo mấy chú mang hết những thứ bên trong này đi giúp tôi với ạ.”

“Được rồi.”

‘Giờ mình phải làm gì nhỉ.’

Lúc đó cậu mới nhớ ra rằng mình chưa kiểm tra ngăn đá. Seo Soo-hyun mở cửa tủ lạnh và ngồi xổm xuống. Trong lúc cậu đang xem có gì trong ngăn đá, cậu chợt thấy hồng khô đã được đông đá. Đó là hồng khô mà cậu đã nghĩ rằng phải cho Trưởng phòng ăn nếu anh đến lần nữa.

Cậu đang mân mê chiếc túi zip đựng hồng khô thì cậu cảm thấy có người ở ngay phía sau cậu.

“Cậu chăm chú nhìn cái gì thế. Có bánh kẹo à?”

“Chú có muốn ăn hồng khô không ạ?”

Seo Soo-hyun lấy túi zip ra và chống hai đầu gối đang ngồi xổm lên. Ánh mắt của Ki Tae-yeon hướng về phía hồng khô rồi từ từ di chuyển lên theo khuôn mặt cậu.

“Tôi tự tay hái hồng rồi phơi đấy ạ. Lúc trước tôi định cho chú khi chú đến, nhưng lần nào tôi cũng quên mất ạ.”

Người đàn ông đã đến vào cái ngày mà cậu đã quyết tâm là phải cho anh, nhưng chỉ vì cậu bị mắc kẹt do tuyết rơi dày đặc và mải lo cung cấp bữa tối và chỗ ngủ nên cậu đã quên mất thôi.

Sau đó cũng có vài cơ hội, nhưng có lẽ vì cậu đã để chúng trong ngăn đá để chúng không bị hỏng nên cậu đã quên béng đi.

“Trước đây cậu định cho tôi thật à?”

“Dạ. Nhưng nếu chú không thích hồng khô thì không cần ăn đâu ạ. Tôi ăn một mình ạ. Hay là tôi cho mấy chú kia nhé?”

Cậu định mang đi trước mắt vì có thể bảo quản trong ngăn đá được lâu.

“Cậu định cho tôi mà sao lại ăn một mình chứ. Và tại sao tôi phải cho bọn nó chứ?”

Người đàn ông cướp lấy chiếc túi zip, lấy một quả hồng khô ra và cho vào miệng. Anh ăn rồi. May quá. Cậu không thể không tự hào khi ai đó ăn ngon lành món đồ mà cậu đã vất vả làm ra.

“À, vì tôi tự làm nên có hạt đấy ạ.  Chú cứ nhả hạt ra sau vườn là được ạ.”

Có lẽ anh thấy buồn cười khi cậu bảo anh nhả hạt ra sau vườn, Ki Tae-yeon cười khúc khích rồi mở cửa thông ra khu vườn phía sau. Seo Soo-hyun tập trung đóng gói đồ đạc trở lại thay vì để ý đến hành động của anh. Dù sao thì có vẻ như hầu hết những thứ trong bếp đều phải mang đi, nên có lẽ tốt hơn là cậu nên bảo các chú mang đi hết khi họ đến.

Cậu để chiếc túi ni lông đựng các loại chai nhựa trong bếp rồi đi vào phòng chính. Không biết có phải vì bà út đã tắt lò sưởi hay không, đầu ngón chân cậu tê buốt khi cậu cựa quậy trên sàn nhà lạnh lẽo, và Bok-sil tự nhiên hiện lên trong tâm trí cậu.

Chăn và nệm vẫn ở nguyên trạng như lúc cậu đã bế cái cơ thể nhỏ bé của nó đi.

Ánh mắt cậu đang lướt nhìn căn phòng hướng về những góc nơi Bok-sil thường nằm.

“Hít.”

Soo-hyun hít mũi. Sau khi bà cậu qua đời, cậu đã ở trong phòng chính thay vì ở trong phòng cậu để lần mò những dấu vết của bà, và giờ thì cậu lại lần mò những dấu vết của Bok-sil.

‘Tiếc là mình không thể chôn nó dưới đất. Dù sao thì mình cũng đã lo tang lễ cho nó chu đáo rồi mà…….’

Sau một hồi suy nghĩ, cậu đã chuyển bình tro cốt của Bok-sil đến nhà lưu giữ tro cốt.

Tòa nhà nơi tổ chức hỏa táng và tang lễ có một nhà lưu giữ tro cốt đi kèm. Nếu được, cậu muốn đặt nó trong phòng ngủ của mình, nhưng cậu đã quyết định vậy vì cậu nghĩ rằng có bạn chó bên cạnh sẽ bớt cô đơn hơn. Cậu cũng lo lắng rằng lỡ may có chuyện gì đó xảy ra mà bình tro cốt bị vỡ.

Cậu cảm thấy hơi cô đơn, nhưng nhờ có rất nhiều ảnh mà cậu đã chụp của Bok-sil nên cậu có thể chịu đựng được. Hơn nữa, cậu có thể gặp Bok-sil bất cứ khi nào cậu muốn chỉ cần cậu đến nhà lưu giữ tro cốt, nơi hoạt động 24 giờ một ngày.

Soo-hyun ngồi xổm xuống gần chăn và vuốt ve nhẹ nhàng nơi Bok-sil thường cuộn tròn. Có lẽ việc cậu được sống ở Seoul là điều may mắn.

Sau khi bà qua đời, cậu đã ôm Bok-sil để chịu đựng, nhưng giờ thì cậu phải chịu đựng thực tế không có Bok-sil. Không có nơi nào trong nhà mà Bok-sil chưa từng đặt chân đến, nên nếu cậu sống ở đây thì cậu sẽ liên tục nhớ đến Bok-sil, và nếu vậy thì cậu sẽ khó mà cư xử mạnh mẽ như đã hứa.

“Mình phải mang theo những thứ như album.”

Seo Soo-hyun từ từ đứng dậy và đi về phía phòng mà mẹ cậu đã từng dùng. Không thấy người đàn ông đâu cả. Cậu nghĩ rằng có lẽ anh đang ra vườn hút thuốc hoặc chỉ đạo các chú.

“Để đề phòng…..”

Soo-hyun bước vào căn phòng không trải gì, khác với phòng chính và bắt đầu thu dọn cái này cái kia trong tủ. Đó không phải là những đồ vật cần phải mang đi ngay bây giờ. Dù sao thì vẫn còn thời gian cho đến khi ngôi nhà bị phá bỏ. Hơn nữa, vì cậu không biết mình sẽ ở lại nhà người đàn ông trong bao lâu, hành lý càng nhẹ càng tốt.

Nhưng cậu nghĩ rằng tốt hơn là nên mang những đồ vật mà cậu sẽ buồn nếu chúng biến mất hoặc bị hỏng đi trước. Đặc biệt là ảnh, vì một khi mất đi thì khó tìm lại, nên cậu phải mang chúng đi.

Seo Soo-hyun đã ở trong phòng của mẹ rất lâu như vậy.

Khi cậu ra khỏi phòng, các chú đang chuyển đồ đạc từ tủ lạnh. Dù ai nấy đều có vẻ mặt dữ tợn, họ vẫn làm việc rất tỉ mỉ. Người đàn ông không giúp việc gì mà chỉ đứng yên hút thuốc, liếc mắt nhìn về phía chiếc túi đang cầm trên tay cậu.

“Cậu đã mang hết những thứ cần mang chưa?”
“Dạ rồi ạ. Tôi nghĩ là tôi đã mang hết những thứ quan trọng rồi . Tôi định xem lại một lần nữa trước khi khởi hành ạ.”

Vừa dứt lời thì điện thoại cậu reo lên. Seo Soo-hyun vội vàng kiểm tra người gọi. Là Kang Yi-seon.

“A lô.”

-Soo-hyun à. Em về nhà rồi hả?

“Dạ. Sao ,anh biết ạ?”

-Bà út đang ở đây nè, bà bảo bà thấy xe nối đuôi nhau ở trước siêu thị.

Hôm nay dù sao thì cậu cũng đã liên lạc để báo rằng mình sẽ đến lấy đồ.

“Những người khác cũng ở đó ạ?”

-Ừ. Giờ em đến không?

“Dạ. Em đến ngay ạ.”

Dù sao thì mình cũng đã đến đây rồi, mình phải đến gặp các bà chứ.

Vì Ki Tae-yeon đã cho cậu mượn xe, cậu có thể đến bất cứ lúc nào nếu cậu muốn, nhưng các bà cũng không phải lúc nào cũng rảnh, nên tốt hơn là nên gặp nhau khi có thể. Hơn hết, nếu cậu đã đến để lấy đồ đạc mà lại bỏ đi mà không đến thăm thì chắc chắn họ sẽ buồn. Đó là lý do tại sao cậu đã liên lạc trước.

Sau khi cúp máy, Seo Soo-hyun đi tìm Ki Tae-yeon ngay lập tức.

“Giám đốc . Tôi đến gặp các bà đã rồi quay lại liền ạ.”

 

“Đến khi nào?”

“Chắc không lâu đâu ạ. Chú đợi tôi một chút nhé ạ.”

“Đi cẩn thận kẻo ngã đấy.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo