Cherry Cake - Chương 6

Cảm thấy gọi là chú thì không hay lắm nên cậu gọi là Giám đốc, Kang Yi-seon thở dài thườn thượt.

“Bà không dặn em phải cẩn thận với người đàn ông đó à?”

“Anh ta to con vậy thôi chứ không thấy có vẻ nguy hiểm. Em bảo đừng hút thuốc trong siêu thị thì anh ta ra ngoài hút mà.”

Nguy hiểm thì không, mà giống một người lớn tinh nghịch hơn.

“Anh cũng biết mặt anh ta nên mới nói chứ không phải nói mỗi hành động đâu……. Em nhìn mắt anh ta chưa?”

“Mắt ạ? Mắt anh ta trông lạ thật.”

“Không, không phải mắt, mà là con ngươi.”

Seo Su-hyeon ngẫm nghĩ một lát. Ngẫm lại thì cậu chưa từng nhìn kỹ con ngươi của người đàn ông kia.

Thường thì không phải vậy sao. Khi nói chuyện với người khác, người ta thường nhìn mặt hoặc biểu cảm tổng thể hơn là con ngươi. Và trong ký ức của cậu, người đàn ông kia hầu như luôn nở nụ cười.

“Bản chất của người ta thể hiện ở con ngươi đó.”

“Em sẽ cẩn thận ạ.”

Cậu vẫn cảm thấy không đáng sợ hay nguy hiểm, nhưng vì bà Seoul dặn dò, lại thêm Kang Yi-seon lo lắng, cẩn thận cũng không thừa.

‘Nhưng mà mình có gì để phải cẩn thận chứ?’

Một tuần một hai lần, anh ta ghé siêu thị mua thuốc lá rồi ngồi co ro trên ghế nhựa hút thuốc là hết. Lần trước thì có mua macaron, nhưng…

“Với cả trả lại đồ đã nhận đi, dù là cái gì cũng không được tùy tiện nhận của những người như vậy.”

Trước giọng nói khá dứt khoát, Seo Su-hyeon chỉ chớp mắt.

“Không thể nào chỉ mua một hai cái, chắc là mua cả hộp nhỉ……. Chẳng lẽ em ăn hết rồi?”

“Ăn hết rồi”.

“Rồi á?”

Như thể đọc được câu trả lời từ biểu cảm của cậu, Kang Yi-seon mở to mắt vốn đã to hỏi.

Nếu nghĩ đến tính cách điềm tĩnh và bình thản của anh dù có chuyện ồn ào gì xảy ra, thì có thể thấy anh đang khá bối rối.

“Không ngọt hả?”

Ngọt, ngọt nữa, ngọt mãi, ngọt đến mức rất ngon.

Ngồi một chỗ ăn hết một nửa, tìm cách bảo quản macaron trên mạng rồi ăn hết một nửa chỗ còn lại, và ngày hôm sau thì ăn hết sạch. Màu sắc đẹp mắt, mà kem bên trong mỗi cái lại có vị khác nhau nên ăn rất vui. Trong số đó có cả macaron có bánh quy phô mai bán ở siêu thị bên trong.

“Không ổn rồi…….”

Kang Yi-seon cau mày, cắn môi rồi chạm vào mu bàn tay cậu với vẻ dặn dò.

“Nếu có gì em có thể trả lại thì trả lại đi, sau này đừng tùy tiện nhận đồ như thế nữa. Biết chưa?”

“Dạ.”

Seo Su-hyeon ngoan ngoãn gật đầu. Chia sẻ đồ ăn thì là chuyện thường, nhưng có vẻ như không áp dụng với người ngoài làng. Hoặc có lẽ không phải người ngoài làng, mà chỉ riêng người đàn ông kia mà thôi.

Cậu không biết Kang Yi-seon đang lo lắng điều gì, nhưng cậu cũng nghĩ là từ giờ không nên nhận nữa. Cậu đâu phải trẻ con gì, cái tuổi chỉ cần đồ ăn là dụ được đã qua lâu rồi.

“Đừng nói với bà nhé. Bà mà biết thì mắng đó.”

“Anh phải giữ bí mật cho em đấy.”

Chắc chắn nếu đến tai các bà thì cậu sẽ bị mắng cho một trận. Nếu bà ngoại còn sống thì chắc chắn cậu đã bị đánh cho mấy phát vào lưng hoặc mông rồi.

Kang Yi-seon khẽ cười khi nghe cậu bảo giữ bí mật, rồi đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc mái .

“Phải cắt tóc rồi.”

“Ông cắt tóc đi chơi nhà con trai rồi ạ. Nên vẫn chưa cắt được.”

Mấy tuần nay tóc mái dài ra khá nhiều, che khuất tầm nhìn của cậu. Seo Su-hyeon thờ ơ gạt mái tóc lại khi tay Kang Yi-seon rời đi. Không phải tóc gáy mà chỉ là tóc mái thôi, cậu có thể tự cắt được, nhưng cậu cứ buộc tạm bằng dây chun là xong nên cũng không để ý lắm.

“Anh cắt cho em nhé?”

“Anh á?”

“Ừ. Thỉnh thoảng anh cũng tỉa tóc cho bà mà.”

Sau một hồi suy nghĩ, Su-hyeon gật đầu. Mỗi khi có ai đó vuốt tóc mình, cậu lại cảm thấy mệt mỏi tan biến hết nên vốn thích để người khác làm tóc cho mình.

“Chờ anh một lát.”

Trong lúc Kang Yi-seon ra khỏi phòng, cậu đứng dậy vứt vỏ bánh yakgwa vào thùng rác, rồi vào nhà vệ sinh rửa tay thật sạch đến nỗi kêu kẽo kẹt. Dùng dung dịch rửa tay dạng bơm chứ không phải xà bông cục như ở nhà, nên bọt nổi lên đầy tay.

“Su-hyeon à, lại đây.”

“Dạ. Em ra liền.”

Nhà của bà Seoul có kiến trúc hơi khác so với những ngôi nhà khác ở vùng quê. Nó giống biệt thự được người từ nơi khác xây để nghỉ dưỡng hơn là một ngôi nhà nông thôn có thể dễ dàng thấy ở bất cứ đâu trong làng. Việc Kang Yi-seon gọi cậu đến một căn phòng khác, không phải căn phòng mà hai người vừa nói chuyện, cũng là nhờ có nhiều phòng.

‘Nếu mà tái phát triển thì căn nhà này cũng bị dỡ bỏ, bà chắc sẽ tiếc lắm.’

Bỗng nhiên cậu tự hỏi, vậy thì bà Seoul và anh sẽ đi đâu? Những người khác có con cái nên khả năng cao là sẽ đến sống ở khu mà con cái sinh sống, nhưng theo Seo Su-hyeon biết thì bà Seoul và Kang Yi-seon không có người thân nào cả. Vậy thì họ định quay lại Seoul à?

“Ngồi đây.”

Khi bước vào căn phòng mà Kang Yi-seon gọi, cậu thấy báo trải trên sàn và một chiếc ghế đặt ngay chính giữa. Seo Su-hyeon chạy đến ngồi ngoan ngoãn vào chiếc ghế cao sừng sững. Kang Yi-seon quàng tạm một chiếc khăn lên cổ cậu, có lẽ vì sợ tóc rơi vào quần áo.

“Anh sẽ cắt gọn gàng cho em. Cắt ngắn quá thì sẽ lạnh đó…….”

“Dạ. Anh cắt sao cũng được ạ.”

Có hơi xấu một chút thì có sao, cũng có ai ngắm đâu mà.

Xoẹt xoẹt.

Su-hyeon tận hưởng những ngón tay cẩn thận vuốt ve tóc mình, tập trung lắng nghe tiếng kéo cắt chậm rãi rồi lên tiếng.

“Anh.”

“Ừ?”

“Dạo này có người đi lại từ Seoul ấy ạ. Anh có nghe gì không?”

“Ừm. Bà bảo anh đừng quan tâm đến chuyện đó……. Nhưng mà chắc là khó mà ngăn được đó. Chỗ này đâu phải là khu đông dân cư gì cho cam.”

“Vậy ạ.”

“Nếu khu này tái phát triển thì chắc em buồn lắm nhỉ.”

Nghe nói buồn, Seo Su-hyeon chìm vào suy nghĩ. Cậu không buồn vì căn nhà mình đã sống hay mảnh vườn mình đã vun xới biến mất, mà có lẽ sẽ tiếc nuối vì phải chia tay những gương mặt quen thuộc hơn. Dù sao thì các bà cũng có khả năng cao là sẽ đến sống ở khu có người thân mà. Dù họ có sống riêng với gia đình như bây giờ, thì việc tất cả chuyển đến cùng một khu cũng gần như là không thể.

“Dù sao thì đây cũng là nơi em đã sống, nghĩ đến việc nó thay đổi thì em cũng thấy buồn, nhưng mà so với việc đó thì em sẽ tiếc hơn nếu không được gặp các bà với anh.”

“Ơ?”

“Vậy anh không đi Seoul với bà ạ?”

Tận dụng khoảng thời gian kéo ngừng cắt tóc, Seo Su-hyeon ngửa cằm lên. Cậu tự nhiên chạm mắt Kang Yi-seon, người đang cắt tóc cho cậu. Có lẽ là một câu hỏi khó xử, anh cười khổ rồi đưa tay chỉnh lại đầu Su-hyeon về vị trí cũ.

“Chắc anh không đi Seoul đâu. Bà chuyển nhà đến đây cũng là vì anh

‘Có lẽ là vì bệnh tật, gì đó?’ Seo Su-hyeon không hỏi kỹ mà chỉ im lặng gật đầu.

Thực ra cậu không biết nhiều về Kang Yi-seon. Có thể coi là tất cả những gì cậu biết về anh chỉ là việc anh là học trò cưng của bà Seoul. Có lẽ việc anh không hay kể chuyện của mình, cũng như việc anh hầu như không rời khỏi nhà của bà, đều có lý do, nên cậu không cố hỏi. Chỉ vì muốn thỏa mãn trí tò mò mà làm người khác khó xử thì chẳng còn gì tồi tệ hơn.

“Mà rồi em tính sao?”

Kang Yi-seon đổi vị trí, tiến lại gần như thể định cắt tóc mái, Seo Su-hyeon khẽ nhắm mắt. Có lẽ vì không nhìn thấy gì nên tiếng xoẹt xoẹt, tiếng cắt tóc có vẻ lớn hơn một chút.

“Chắc đến lúc đó rồi em tính sau…”

Dù cô đơn một mình, nhưng có lẽ đây cũng là chuyện tốt. Vì cậu có thể đưa ra quyết định chỉ nghĩ cho bản thân mình mà không cần phải cân nhắc đến những tình huống khác. Nếu không được thì chọn một trong những khu mà các bà sẽ đến, rồi an cư lập nghiệp ở đó cũng không phải là ý tồi.

“Xong rồi.”

Cảm nhận được bàn tay phủi tóc, Seo Su-hyeon từ từ mở mắt. Cậu không nhận ra trước đây, nhưng có vẻ như tóc cậu quả thực đã dài ra nhiều, cậu cảm thấy tầm nhìn rõ hơn hẳn.

“Ôi, tự nhiên cắt làm gì nhỉ.”

“Sao ạ?”

Hỏng rồi à? Su-hyeon sờ soạng tóc mái rồi hỏi lại. Dù có bị cắt lởm chởm thì cậu cũng không quan tâm.

“Chỉ là. Nhìn em nổi bật quá…….”

“Anh với bà toàn nói thế thôi à.”

Câu “số em là không được nổi bật” cũng luôn đi kèm theo sau.

‘Su-hyeon không thích học hành mà phải không? Ừ, nếu không sống bằng nghề liên quan đến học hành thì lên Seoul làm người nổi tiếng đi. Vẫn còn bé tẹo mà tuổi còn trẻ, ở cái làng này đến bao giờ? Bọn trẻ phải ra ngoài kia chứ.’

‘Người nổi tiếng gì chứ. Mấy đứa mặt mũi sáng sủa như nó ở Seoul đầy ra ấy.’

Ngay cả khi các bà chỉ nói đùa, bà ngoại cậu vẫn luôn nói với vẻ nghiêm nghị như vậy.

‘Cái ông này nói cái gì vậy. Ông không xem phim à? Có ai xinh đẹp bằng nó đâu. biết là tôi không chỉ xem phim buổi sáng thôi mà đúng không? Tôi xem cả phim bọn trẻ xem buổi tối mà vẫn thấy vậy.’

Rồi bà Seoul bên cạnh tiếp lời.

‘Không được. Su-hyeon mà sống ở thành phố đông người như Seoul thì hỏng đời đó.’

Seo Su-hyeon ngồi giữa các bà và gặm nhấm đồ ăn vặt trong cuộc tranh cãi nho nhỏ hướng về mình.

‘Số nó là bị vướng vào mấy thằng đen thui, vô học cho xem.’

Với các bà thì trong làng chỉ có mình cậu là trẻ con nên các bà lo lắng cũng là điều dễ hiểu. Việc Kang Yi-seon phản ứng tương tự có lẽ cũng là do bị ảnh hưởng từ bà Seoul.

“Thì thôi, chắc cũng không có chuyện gì đâu.”

Kang Yi-seon vuốt những sợi tóc rơi trên má cậu và lẩm bẩm. Seo Su-hyeon chỉ gật đầu trước lời độc thoại của anh. Chỉ cắt tóc thôi thì có chuyện gì xảy ra được chứ.

“Vậy con về đây ạ.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo