Cherry Cake - Chương 5

“Muốn ăn cá cơm không? Ăn một con này.”

Seo Su-hyeon lấy một con cá cơm hấp thay vì cá cơm đang rang trong nồi, rồi đổ nước vào nồi. Cậu không quên cho củ cải trắng và hành tây đã thái sẵn vào.

“Hình như gần được rồi.”

Giờ chờ nước dùng sôi rồi chuẩn bị bắp cải.

Nửa cây hay một phần tư cây? Su-hyeon chọn vế sau. Bắp cải mềm quá không ngon, nấu vừa hai bữa là tốt nhất.

Cắt đôi, rồi cắt đôi nữa, bỏ cuống, rửa sạch. Mùa đông nước lạnh như băng, nhưng phải chịu để ăn ngon.

Seo Su-hyeon thích nấu ăn. Hồi nhỏ hay vào bếp theo bà và mẹ, lớn hơn thì thấy thú vị. Điện thoại ít dùng, xem TV thấy món gì hay thì tìm công thức.

Tập trung làm, bà và mẹ ăn ngon miệng đều thích. Quan trọng nhất là Su-hyeon được dạy rằng người ta phải ăn uống đầy đủ và sống tốt. Mất mẹ rồi mất bà, vẫn tự nấu ăn đầy đủ, vì đã học được như vậy.

Ngón tay thon dài không chai sạn, cầm con dao trông không hợp. Vắt khô bắp cải đã rửa sạch, Su-hyeon cầm dao thái chéo. Bàn tay trắng quen thái rau đã ửng đỏ vì nước lạnh.

“Muốn ăn bắp cải không?”

Cậu cho Boksili lá non nhất bên trong bắp cải, rồi gắp rong biển đang sôi sùng sục ra. Tiếp đó, cậu múc hai thìa tương đậu tự làm, lọc chậm rãi qua rây. Vị của canh tương đậu quyết định đến 90%, nên món này không thể thất bại được.

“Hôm nay cho thêm ớt bột không nhỉ?”

Su-hyeon cẩn thận đặt rây lên nồi, rồi rắc chút ớt bột lấy từ tủ lạnh lên trên, lọc cùng với tương đậu. Đây là ớt bột tự làm từ ớt hái ngoài vườn mùa hè, phơi khô rồi xay mịn.

Nhớ lại bà đổ mồ hôi hái ớt cùng mình dưới trời nắng gắt, sống mũi cậu cay cay, nhưng Su-hyeon hít một hơi là xua đi cảm giác đó.

Không muốn buồn, cậu chỉ nhẹ nhàng lọc tương đậu, thấy vừa đủ thì bỏ rây ra, cho bắp cải tươi vào nồi. Thêm tỏi băm nữa là xong, đậy kín nắp rồi chờ canh sôi kỹ.

Để mặc nồi sôi sùng sục, cậu lấy thêm một nồi và một cái chảo. Hôm nay cậu định luộc rau bina vừa hái ngoài vườn rồi trộn, còn trứng thì chiên. Su-hyeon đổ nước vào nồi trước, rồi đập hai quả trứng vào chảo đã cho dầu. Đây là trứng mà cậu được bà út cho khi mang củ cải muối mới làm đến biếu.

Siêu thị cũng bán trứng sống. Nhưng Seo Su-hyeon thích trứng bà cho hơn trứng mua ở siêu thị. Dù sao thì trứng của gà chạy bộ cho ăn ngũ cốc ở quê ngon hơn trứng gà công nghiệp.

Không cho muối vào trứng vì định cho Boksili một ít, cậu cho muối vào nồi nước đã sôi rồi luộc rau bina.

Ngon quá. Cậu lẩm bẩm.

Chuẩn bị bữa tối là chuyện dễ dàng.

Mâm cơm tròn đầy ắp cơm và thức ăn. Bát cơm đầy ắp cơm gạo lứt, bát canh tương đỏ hỏn đầy bắp cải gần như trong suốt. Các đĩa khác nhau đựng rau bina trộn, cà rốt sống, đậu đen bóng loáng, giá đỗ trộn ớt bột, kim chi muối năm ngoái, và hai quả trứng chiên lòng đào.

“Con xin mời cơm.”

Seo Su-hyeon nói lời mời không biết là nói với ai, rồi xúc một thìa cơm ăn. Ngon và ấm áp, nhưng tự nhiên cậu thấy một cảm giác kỳ lạ nhói lên.

“……Không muốn ăn một mình….”

Có lẽ là cô đơn.

***

“Sao cứ đến đây hoài vậy?”

Việc những alpha đen thui đi lại trong làng không phải là chuyện lạ. Dù cậu chọn cuộc sống làm nông nghiệp nhỏ và trông coi siêu thị thay vì học lên cao, cậu không phải là người không có mắt. Hơn nữa, chỉ cần nghe những người lớn tuổi nói chuyện, cậu cũng có thể nắm bắt được tình hình.

Vì vậy, dù là nhân viên công ty xây dựng, hay là “đầu gấu” như lời các bà, việc những người đàn ông mặc vest đen xuất hiện ở đây không phải là chuyện gì lạ.

Nhưng việc người đàn ông kia lại đến tận đây thì dù nghĩ thế nào cậu cũng thấy kỳ lạ. Hơn nữa, không phải là áo sơ mi trắng hay áo khoác mùa đông như những người khác, mà chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi màu, nên càng nổi bật hơn.

“Bà Seoul nói nếu cỡ chức vụ cỡ giám đốc thì không tự mình đi đâu… ”

Su-hyeon lẩm bẩm một mình khi nhìn người đàn ông ngồi hút thuốc trên chiếc ghế nhựa trước siêu thị. Chiếc ghế rộng rãi mà người lớn tuổi trong làng hay cậu ngồi thì hai bên hông còn dư ra cả một nắm tay, trông có vẻ chật vật khi phải gánh vóc dáng của người đàn ông kia.

‘Có ý đồ gì khác chăng.’

Tất nhiên, việc người đàn ông kia ngồi trước siêu thị không phải là chuyện lạ.

Siêu thị nằm ở đầu làng. Muốn vào hay ra khỏi làng này đều phải đi qua đây, nên người đàn ông có việc ở khu đất gần đây chắc chắn phải đi ngang qua đây.

Hơn nữa, trong làng chẳng có tiện nghi gì ra hồn. Ngoài nhà và ruộng thì chẳng còn gì, nên với những người từ nơi khác đến, siêu thị là nơi thích hợp nhất để giết thời gian.

‘Chắc là đã nắm hết chủ đất rồi.’

‘Mấy đứa đó sống bằng nghề đó mà, chắc chắn là vậy. Mà, phần của Su-hyeon cũng kha khá đấy chứ?’

‘Gần bốn nghìn pyeong, không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ đâu. Su-hyeon à, con đừng làm gì hết, cứ im lặng thôi. Con hiểu chưa?’

‘Dạ.’

Nếu phải bán thì bán, nếu dự án đổ bể thì đổ bể.

Khả năng dự án đổ bể có vẻ rất thấp, nhưng trước mắt cậu sẽ im lặng nghe lời người lớn tuổi, rồi sau này đóng dấu sau.

Seo Su-hyeon không coi trọng tình hình này lắm. Nếu cậu chôn bà và mẹ ở gần đây thì mọi chuyện có thể khác, nhưng cả hai đều được thờ trong nhà thờ tro cốt, hơn nữa cậu cũng không coi đất đai là tài sản lớn.

Cậu chỉ mong nếu phải bán đất thì bán được giá đủ để cậu sống một mình. Ở Hàn Quốc vẫn còn nhiều vùng quê hẻo lánh, chỉ cần có tiền là có thể mua được một căn nhà nhỏ và một mảnh ruộng.(tui cũng muốn sống như này huhuhu)

‘Nhớ khóa cửa cẩn thận đấy.’

‘Con trông siêu thị thì làm sao khóa được ạ, bà ơi…’

Câu chuyện đột ngột chuyển hướng khiến cậu tròn mắt hỏi, bà Seoul định nói gì đó rồi lại im bặt. Sau đó, bà lắc đầu.

‘Thì phải……. Dù sao thì nhớ lời bà nhé?’

‘Dạ. Đừng lo lắng mà bà.’

Có vẻ bà lo người đàn ông kia dụ dỗ cậu để ép giá đất.

Phải cẩn thận không bị dụ.

Không biết là không được “dụ” cái gì, Seo Su-hyeon im lặng nhìn người đàn ông ngoài cửa sổ. Nhờ hôm nay không có tuyết nên cậu có thể nhìn rõ khuôn mặt nghiêng như vẽ của người đó.

Đang mải quan sát, một chiếc xe dừng trước siêu thị, người lái xe mở cửa ghế phụ lấy gì đó đưa cho người đàn ông. Một chiếc túi giấy màu kem.

Rồi người đàn ông từ từ đứng dậy, cầm lấy chiếc túi giấy rồi đẩy cửa siêu thị như vào nhà mình. Chiếc cửa cũ kỹ kêu lên cọt kẹt.

“Su-hyeon à.”

“Dạ?”

Giật mình vì tiếng gọi thân thiện, Su-hyeon vội vàng đáp lời.

“Nhìn ngắm chú vui lắm hả?”

Vậy là biết rồi.

Không định chối, Seo Su-hyeon không phủ nhận mà nhìn chiếc túi giấy người đàn ông đang cầm. Ở giữa túi có chữ tiếng Anh màu bạc, nhưng viết kiểu thảo nên khó đọc.

“Cái này là hối lộ cho Lông Tơ.”

Rồi chiếc túi giấy được đặt lên bàn.

“Tôi nghĩ không có lý do gì để Giám đốc phải hối lộ tôi…….”

“Lần sau cho chú hút thuốc trong này nhé? Chết cóng bi mất…”

Quả thật nếu bị cóng bi thì chắc là chết thật.

Có vẻ như chú nói vậy là vì thấy ông lão vừa ghé siêu thị hút thuốc rồi đi. Hay là chú mặc thêm áo đi, Seo Su-hyeon định nói vậy nhưng lại thấy vô lễ quá nên chỉ mấp máy môi.

Lúc đó người đàn ông búng tay khẽ vào túi giấy. Chiếc túi hình chữ nhật nghiêng ngả rồi đổ hết đồ bên trong ra. Bên trong hộp nhựa trong suốt là đầy những thứ tròn tròn, đủ màu sắc sặc sỡ.

Tò mò về món ăn lạ hoắc, Su-hyeon lén đưa tay lấy hộp ra.

“Cái gì vậy ạ?”

Người đàn ông nhướn mày như thể vừa nghe được câu hỏi lạ đời, rồi cười với vẻ tinh nghịch.

“Macaron.”

Đây là macaron à. Cậu tò mò mân mê chiếc hộp trong suốt thì một tràng cười rơi xuống đầu cậu. Ngơ ngác ngẩng đầu lên, mắt cậu chạm mắt người đàn ông đang nhìn xuống.

“Không phải trẻ con mà cứ thích mấy thứ sặc sỡ?”

Người đàn ông có vẻ mặt như thể vừa tìm thấy món đồ chơi thú vị.

***

Seo Su-hyeon trừng mắt nhìn những cánh hoa bóng loáng.

“Sao? Ngọt quá hả? Lần trước thấy ngon nên mua về đó. Hay là ăn bánh Hàn Quốc nhé?”

“Không ạ, không sao đâu, anh. Ngon mà.”

Giật mình run cả vai vì giọng nói dịu dàng bên cạnh, Su-hyeon cắn một miếng yakgwa (bánh mật ong). Vị ngọt đậm đà và béo ngậy lan tỏa trên đầu lưỡi.

“Có cần khăn giấy không?”

“Làm thế này là được ạ.”

Seo Su-hyeon cười hì hì như làm nũng với người lớn hơn mình, rồi mút ngón cái và ngón trỏ, sau đó lau vào quần áo. Vì dầu của yakgwa nên không chỉ ngón tay mà cả môi cậu cũng bóng nhẫy.

Cậu bật điện cho tấm sưởi điện để Boksili ngủ trưa, rồi đến nhà bà Seoul chơi, cũng đã được hai tiếng rồi. Khách đến nhà bà là chuyện thường, nhưng việc bà đi vắng hẳn là chuyện ngoài dự kiến, cậu cứ tưởng mình đi nhầm rồi chứ, nhưng may mắn là có một gương mặt quen thuộc, cậu cùng anh chia sẻ đồ ăn vặt và nói chuyện.

“Anh đã ăn macaron bao giờ chưa ạ?”

“Macaron?”

Như thể nhận được một câu hỏi hoàn toàn bất ngờ, người đàn ông tròn mắt. Cậu không biết nhiều vì anh vốn không hay kể chuyện của mình, nhưng anh là học trò cưng của bà Seoul, chắc là người Seoul, vậy thì chắc chắn đã ăn macaron rồi chứ? Bà Seoul thường gọi anh là “tiên tử” – hay là vị thần mà anh thờ là tiên nữ? Seo Su-hyeon hoàn toàn không biết gì về thế giới kia nên chỉ đoán vậy thôi – Seo Su-hyeon luôn miệng gọi anh bằng kính ngữ “anh”.

“Ăn rồi. Sao, tò mò à? Hay là gọi điện cho bà xin bà mua cho? Nói với bà chắc bà sẽ mua cho đó.”

“Không ạ. Không phải vậy, chỉ là em tò mò anh đã ăn chưa thôi ạ.”

Bình thường thì cậu đã bảo là muốn ăn thử rồi, sao lại bảo không nhỉ. Kang Yi-seon đưa giấy ăn cho Seo Su-hyeon, nghiêng đầu rồi giải thích thêm.

“Ừm, cái vỏ bánh, người ta gọi là coque, nó là cái bánh quy tròn tròn ấy, ở giữa là phần filling…… tức là kem. Tùy vào kem với coque mà có vị khác nhau. Ngọt quá nên anh cũng không hay ăn lắm…….”

“Nó ngon lắm luôn đó ạ?”

Cái tự ái vì bị trêu là trẻ con nên thích đồ sặc sỡ cũng tan biến hết.

“Hả? Ăn rồi à? Ai mua cho thế?”

“Dạ.”

“Ai?”

“Ki Tae-yeon……Giám đốc ạ?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo