Cherry Cake - Chương 70

Việc anh ta im lặng về chuyện của Seo Soo Hyun cũng là vì anh đã đưa ra phán đoán rằng hai người không cần phải thân thiết hơn mức cần thiết.

“Vậy nên tôi đã không nói ạ.”

“…”

“Nếu anh hỏi thì tôi sẽ nói ạ.”

Tuy nhiên, nếu Ki Tae Yeon hỏi chi tiết về toàn bộ sự việc ngày hôm đó, anh ta sẽ nói sự thật. Thậm chí nếu anh hỏi anh ta đã đón anh từ đâu, anh sẽ trả lời là siêu thị của Seo Soo Hyun.

Nhưng Ki Tae Yeon không hỏi gì cả, như thể đó không phải là chuyện gì to tát. Anh chỉ tỏ ra khó chịu vì ký ức đã biến mất. Lý do cho việc đó cũng có thể đoán được một cách rõ ràng. Điều quan trọng với anh không phải là đối tượng quan hệ, mà là tình huống trong ký ức đã biến mất kia.

Seo Ji Hwan biết rằng anh ta là một con chó săn được huấn luyện tốt. Và chó săn thì phải trung thành tuyệt đối với mệnh lệnh của chủ nhân.

Nếu khoảnh khắc mà Seo Soo Hyun bằng mọi giá trở thành điểm yếu của Ki Tae Yeon đến, thì anh cũng sẽ phải bảo vệ Seo Soo Hyun.

“Thì, ngoài việc tâm trạng tôi đang rất tệ ra thì tôi không cần phải bận tâm đến đối phương nên tôi đã không hỏi.”

Ki Tae Yeon lặng lẽ nhìn người đang chắp tay sau lưng rồi gõ gót chân như thể đang nghịch ngợm. Chiếc ghế xoay nghiêng.

Anh hiểu những gì Seo Ji Hwan nói. Anh cũng không nghi ngờ chuyện anh sẽ trả lời nếu anh hỏi.

Anh không có ý định truy vấn Seo Ji Hwan về vấn đề này. Chỉ là anh chợt tò mò nên đã hỏi thôi.

‘Hình như mình đã hành động khác thường với thằng bé.’

Anh đã sống theo ý mình và lần này anh cũng chỉ hành động theo những gì mình muốn, nhưng vì chưa từng như vậy trước đây nên Seo Ji Hwan mới thấy kỳ lạ. Tuy nhiên, ngay cả trước sự lo lắng của một thuộc hạ trung thành, Ki Tae Yeon vẫn không có ý định từ bỏ sự quan tâm dành cho Seo Soo Hyun.

‘Nhất thiết phải làm vậy sao.’

Anh thậm chí còn cảm thấy hân hoan khi nhận ra rằng người đè và ăn Seo Soo Hyun không phải là một Alpha khác mà là chính anh.

Ki Tae Yeon nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên chứng kiến cơ thể đang phát cuồng vì heat của Seo Soo Hyun. Tất cả những gì lộ ra ngoài chăn chỉ là gáy trắng nõn, mái tóc rối bời vì mồ hôi, đôi môi rên rỉ, nhưng khuôn mặt đỏ ửng đã đủ để lôi ra những ký ức ẩn giấu trong não bộ của anh.

Và khoảnh khắc những ký ức khớp vào nhau, Ki Tae Yeon nhếch mép. Anh không hề cảm thấy có lỗi. Giống như anh không hề nghĩ rằng mình đã tốn công vô ích khi tìm kiếm thằng Alpha đã phá trinh của Seo Soo Hyun.

Anh chỉ thấy vui thôi.

Phản ứng của Seo Soo Hyun cũng góp một phần vào niềm vui đó. Cách cậu khóc dâm đãng, cách cậu dễ cảm nhận đều khiến anh hài lòng. Đặc biệt, anh thích việc cậu không làm phiền anh sau khi làm tình.
Sự thẳng thắn rằng cậu thích làm tình cũng khá đáng yêu.

“Giám đốc.”

Ki Tae Yeon chỉ đảo mắt nhìn Seo Ji Hwan.

“Dù sao thì Seo Soo Hyun cũng đã đến ở nhà anh rồi, tôi nghĩ tôi cũng phải xác nhận lập trường của mình nên tôi xin phép hỏi ạ…”

Seo Ji Hwan ngập ngừng nói tiếp khi anhnhướng mày như thể bảo anh cứ nói tiếp.

“Mối quan hệ chính xác của anh với Seo Soo Hyun là gì ạ? …Tôi sẽ dặn dò để bọn trẻ không hành động vô lễ ạ.”

“Còn quan hệ gì nữa.”

Ki Tae Yeon cười khẩy đáp lại như thể đó là một câu hỏi kỳ lạ.

“Là quan hệ cởi đồ ra khi cả hai thấy hứng thú thôi.”

 

{đổi lại xưng hô từ đây}

Giọng điệu của anh hết sức nhẹ nhàng, như thể ngoài ra thì không có gì cả.

 

——–

Sau một hồi suy nghĩ, Seo Soo Hyun đổi hướng. Cậu nhập điểm đến mới vào hệ thống định vị, giọng nói ân cần bắt đầu chỉ dẫn vị trí.

“Trước tiên cứ đến đó rồi liên lạc với chú đã.”

Cậu định về nhà sau khi đi thăm Bok Sil và kể rất nhiều chuyện linh tinh. Bỗng nhiên cậu cảm thấy có lẽ mình sẽ thấy buồn chán nên cậu đã thay đổi điểm đến. Không đâu khác, chính là văn phòng của Ki Tae Yeon.

Cuộc sống thường ngày gần đây quá rảnh rỗi. Gọi điện thoại và tán gẫu với các bà các mẹ thì cũng chỉ được một hai lần, vì không có ruộng nên cậu rảnh đến mức không có gì để làm. Những việc cậu làm chỉ là đi đến siêu thị hoặc tìm kiếm tên khu phố và mua đồ ngọt ở tiệm bánh hoặc quán cà phê gần nhà. Nhưng có lẽ vì hôm nay thời tiết đẹp nên cậu khao khát muốn ra ngoài.

Không phải là cậu muốn đi dạo bên ngoài. Seoul có quá nhiều người. Khu vực gần nhà người đàn ông khá yên tĩnh vì là khu dân cư, nhưng chỉ cần đi ra một chút thôi là đã thấy đầy người, khiến cậu vô cớ cảm thấy như mình bị hút cạn năng lượng. Nhưng cậu lại muốn ra ngoài, vậy thì chỉ có văn phòng của người đàn ông là đáp án.

‘Chú ấy đã bảo mình đến chơi rồi mà, chắc không sao đâu.’

Nếu Ki Tae Yeon không có ở văn phòng hoặc cậu không thể vào được, cậu sẽ chỉ ngắm nghía tòa nhà rồi ra về.

Seo Soo Hyun dừng xe khi đèn đỏ bật sáng và kiểm tra thời gian còn lại. Khoảng hai mươi phút nữa là đến nơi.

“Thật may vì mình đã mượn xe đắt tiền của chú ấy.”

Cậu không biết rõ về loại xe, nhưng chắc chắn là một chiếc xe đắt tiền, lại còn được dán phim cách nhiệt đen kịt nên hiếm khi có ai gây sự với cậu. Vốn dĩ cậu lái xe rất cẩn thận nên không có lý do gì để ai gây sự với cậu cả, nhưng dù sao thì ngay cả khi cậu dừng xe lúc đèn vàng như bây giờ thì cũng không có tiếng còi nào vang lên. Lần trước cậu đã giật mình khi chiếc xe ở làn bên cạnh bấm còi inh ỏi vào chiếc xe phía trước vì không đi nhanh khi đèn vàng.

“Dù sao thì có lẽ mình nên mua gì đó mang theo.”

Lời dạy của bà rằng không được đến nhà ai đó tay không bỗng ùa về. Nhưng mua gì thì lại rất khó nói. Cậu không biết có bao nhiêu nhân viên và cậu nghi ngờ liệu mình có thể đáp ứng được sở thích của họ hay không. Lần trước họ ăn bánh hotteok rất ngon, nên cậu nghĩ có lẽ họ sẽ ăn bất cứ thứ gì mà không phàn nàn, nhưng bánh mì dù sao thì tùy thuộc vào loại mà có người thích người không.

‘Trước tiên cứ đi tay không đã.’

Seo Soo Hyun nghĩ nhẹ nhàng rồi cho xe chạy theo đèn xanh vừa bật sáng.

“Wow.”

Có thật là chỗ này không vậy? Soo Hyun nhìn quanh tòa nhà khi tiến vào bãi đậu xe. Mỗi khi những câu chuyện về người đàn ông được kể lại qua lời của các bà các mẹ, từ “côn đồ” luôn xuất hiện, nên cậu đã tự mình hình dung ra một tòa nhà ảm đạm và tồi tàn, nhưng một tòa nhà hoàn toàn khác với những gì cậu tưởng tượng đã đứng sừng sững ở đó.

Từ ghế lái hướng về bãi đậu xe không thể nhìn thấy được điểm cuối của tòa nhà cao vút, tòa nhà không hề ảm đạm mà còn lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Những tấm kính màu xanh bao quanh tòa nhà đều sạch sẽ.

Seo Soo Hyun ngắm nhìn tòa nhà một lát rồi lại tập trung lái xe. Cậu lái xe vào bãi đậu xe một cách êm ái thì một thanh chắn xuất hiện. ‘Ở đây cũng có thanh chắn à. Chắc là lúc ra phải trả tiền thôi’, cậu nghĩ, nhưng nhìn kỹ thì thấy có một tòa nhà nhỏ giống như trạm gác.

“Ơ…..”

Đến muộn cậu mới nghĩ rằng có lẽ ngoài người của tòa nhà thì không ai được phép đậu xe ở đây.

Có lẽ cậu nên nói với anh trước khi đến. Khó lùi xe ngay được nên cậu từ từ tiến lên thì thanh chắn liền trượt lên. Đồng thời, số xe hiện lên trên máy. Có vẻ như xe của Ki Tae Yeon đã được đăng ký.

“May quá.”

Lúc này Seo Soo Hyun mới hơi yên tâm và lái xe.

Bên trong có rất nhiều xe, nhưng không hiểu sao có cả một hàng trống nên cậu đã đỗ xe ở đó. Cậu không biết tại sao hàng đó lại trống, nhưng nó không phải là khu vực đậu xe dành cho người khuyết tật, và có vẻ như đậu xe ở đó cũng không sao cả. Cậu nhìn vào gương chiếu hậu để kiểm tra trạm gác thì không thấy ai ra nói gì cả.

“Chắc không sao đâu.”

Cậu lẩm bẩm một mình rồi bước ra khỏi ghế lái.

Cậu chỉ cầm điện thoại trên tay và bước vào thang máy thì chỉ thấy một nút bấm. Đó là nút dẫn đến tầng 1. Có lẽ mình phải đi vào bên trong tòa nhà rồi mới đi lên được. Seo Soo Hyun vừa suy đoán vừa bấm nút tầng 1. Thang máy không mất đến vài giây để đến đích.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo