Rộng quá… Vừa xuống thang máy một cách phản xạ, Soo Hyun đã vô thức thốt lên. Cậu đã đoán được quy mô của tòa nhà từ bên ngoài, nhưng khi bước vào bên trong, cậu cảm thấy nó còn lớn hơn cả những gì cậu tưởng tượng. Có lẽ vì không gian ở tầng 1 được mở toang như một sảnh lớn nên nó mới có cảm giác như vậy.
Có một lối vào giống như cổng soát vé của tàu điện ngầm, và ở phía bên kia là thang máy ở hai bên. So với trung tâm thương mại mà cậu đã đi cùng người đàn ông thì nhỏ hơn, nhưng so với công ty thì nó lớn hơn cậu tưởng rất nhiều, khiến cậu ngạc nhiên.
Trước tiên phải gọi điện cho giám đốc đã. Seo Soo Hyun vừa di chuyển để không cản trở giao thông vừa gọi điện. Không lâu sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.
-Sao thế. Có cần tôi mua gì cho không?
Trước đây cậu đã từng nhờ anh mua gì đó khi anh tan làm, có lẽ vì vậy mà thỉnh thoảng khi cậu gọi điện, anh luôn hỏi những câu như vậy. Giọng điệu nhơn nhơn như thể một đứa trẻ đang vô lễ sai bảo người lớn.
“Không phải ạ. tôi đến văn phòng chơi ạ.”
-Bây giờ à?
“Vâng ạ.”
-Văn phòng nào thế.
Có lẽ có hai văn phòng? Cậu nghĩ liệu mình có đến nhầm không và nhìn xung quanh.
“Seo Woo xây dựng ạ.”
Lúc đó, một nhân viên mặc vest tiến đến.
“Học sinh, sao em lại đến đây? Không được tự tiện vào đâu.”
-Ai bên cạnh đấy?
Giọng nói vang lên từ cả hai phía khiến cậu bối rối. Seo Soo Hyun trả lời Ki Tae Yeon trước.
“Có vẻ như là nhân viên ở đây ạ.”
-Đổi điện thoại cho người ta.
Với giọng điệu chậm rãi, cậu đưa điện thoại cho nhân viên. Người đàn ông nghiêng đầu rồi nhận điện thoại.
“Tôi xin đổi máy ạ… À, giám đốc!”
Có lẽ giám đốc đang giải thích cho người đó. Thay vì nhìn nhân viên đang nghe điện thoại, Seo Soo Hyun lại lần nữa ngắm nghía tầng 1. Cậu chỉ nghe lõm bõm từ các bà nên đã nghĩ rằng nghề xây dựng chỉ là một lớp vỏ bọc hào nhoáng. Nhưng nhìn gương mặt và trang phục của những người đi lại thì có vẻ như không chỉ có vậy.
Những người chú hay lui tới khu phố đều là Alpha, lại có vẻ mặt hung dữ và thân hình vạm vỡ, nhưng những người làm việc ở đây lại có dáng người bình thường và ăn mặc bảnh bao như những nhân viên văn phòng bình thường.
Không chỉ là côn đồ đơn thuần à. Đến muộn cậu mới nhớ ra rằng tất cả những gì cậu biết về côn đồ chỉ là những hình ảnh trong phim chiếu trên tivi. Cậu cũng đã nói về nghĩa khí, nhưng có lẽ đó chỉ là sự cường điệu trong phim nên cậu hơi ngượng ngùng.
“Ở kia, Soo Hyun-nim?”
“Dạ?”
Lúc đó, nhân viên trả điện thoại và gọi tên cậu.
“Mời cậu đi theo tôi ạ.”
Sao lại gọi là “Nim”? Gần đây các công ty thường dùng “Nim” sau tên thay cho chức vụ, có lẽ là vì vậy? Việc một công ty xây dựng cũng sử dụng văn hóa xưng hô bình đẳng khiến cậu hơi bất ngờ, nhưng Seo Soo Hyun im lặng đi theo người đàn ông.
Sau khi đi theo anh ta qua một cái máy giống như cổng soát vé tàu điện ngầm rồi bước vào thang máy, người đàn ông đã bấm nút. Có lẽ vì mỗi thang máy dừng ở những tầng khác nhau hoặc có một mục đích sử dụng cụ thể, cậu và anh ta là hai người duy nhất bước vào thang máy, dù sắp đến giờ ăn trưa nên có khá nhiều nhân viên đi lại.
“Tôi vừa nói chuyện với giám đốc, anh ấy bảo văn phòng đang có chút việc nên bảo cậu đến phòng nghỉ ngơi một lát rồi hãy đến ạ.”
“Vâng ạ.”
“Tôi sẽ dẫn cậu đi ạ.”
Nhân viên mỉm cười thân thiện và ân cần chỉ đường.
“Cậu có muốn uống gì không ạ? Có nước ép và nước khoáng có ga đấy ạ.”
Sao trong phòng nghỉ lại không có ai vậy? Cậu vừa nghĩ thì nhân viên lại đột nhiên hỏi cậu. Cậu không muốn uống gì, nhưng cũng không thể từ chối nên Seo Soo Hyun đưa ra một câu trả lời an toàn nhất.
“Nước lọc là đủ rồi ạ.”
Cậu ngồi xuống ghế sofa theo sự chỉ dẫn của nhân viên, anh ta liền mang đến cho cậu một chai nước suối và đưa cho cậu. Tiếp đó, anh ta lại mở miệng với vẻ mặt thân thiện thường thấy.
“Tôi phải xuống làm việc rồi ạ. Giám đốc bảo sẽ cử người đến nên xin cậu hãy đợi ở đây một lát ạ.”
“Vâng. Cảm ơn anh ạ.”
Cậu hơi nhấc mông lên và cúi đầu, người đàn ông liền xua tay lúng túng.
“Không có gì đâu ạ. Vậy cậu cứ thoải mái nghỉ ngơi nhé.”
Sau đó, anh ta nhanh chóng biến mất về phía thang máy. Vóc dáng vội vã biến mất trông có vẻ rất bận rộn.
‘Vậy mà người ấy còn đưa mình đến tận đây, thật là một người thân thiện…’ Soo Hyun vừa mở nắp chai nước suối vừa uống và nhìn xung quanh. Đúng với tên gọi phòng nghỉ, có những chiếc ghế sofa êm ái và đầy ắp đồ ăn vặt đơn giản, việc chỉ có một mình cậu ở đây thật kỳ lạ.
Cậu không đi lại lung tung mà chỉ ngồi im một chỗ ngắm nghía một lúc rồi thay vì nhìn vào điện thoại, cậu lại dính mũi giày vào rồi lại nhấc ra như thể đang nghịch chân và ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ. Có lẽ vì là tầng cao nên cậu được chiêm ngưỡng một cảnh tượng mà cậu chưa từng thấy trước đây.
Cậu vẫn nhớ những khu phố yên bình và vắng vẻ hơn so với Seoul vẫn còn đầy ắp những tòa nhà, nhưng những chiếc xe di chuyển qua lại khiến cậu liên tưởng đến những chú kiến đang chăm chỉ bò quanh, khiến cậu cảm thấy tâm trạng mình bình tĩnh hơn.
Cậu cứ thế ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ thì bỗng cảm thấy có ai đó đang đến gần nên Seo Soo Hyun đứng dậy.
“Chào Soo Hyun- Nim!”
Cậu chỉ có thể ngượng ngùng cúi đầu đáp lại hành động cúi gập người chào của đối phương.
“Giám đốc bảo tôi đến đón cậu ạ.”
Người đàn ông vừa duỗi thẳng lưng sau đó có một gương mặt quen thuộc.
“Mời cậu đi theo tôi ạ. Tôi sẽ dẫn cậu đi.”
Seo Soo Hyun tuy bối rối nhưng không tiện hỏi ‘Sao anh lại cúi đầu ạ?’ và đi theo người đàn ông. Sau khi bước vào thang máy và liếc nhìn người bên cạnh, cậu mới nhớ ra đã nhìn thấy người này ở đâu. Đó là người chú đã nói rằng tốt hơn hết là nên trát xi măng rồi dựng lên và sẽ tìm thợ khi cậu đang chuyển những cái chum vào hôm chuyển chum.
‘Nhờ có anh ấy mà những cái chum vẫn ở đó rất tốt.’
Vài ngày trước, những cái chum tụ tập san sát trên mảnh đất được chỉnh trang tốt ở sân sau của căn nhà riêng mà cậu đã ghé qua. Cậu vừa nghĩ rằng làm một cái vườn rau bên cạnh thì tuyệt vời biết mấy và thu dọn những món đồ đựng bên trong thì ký ức đó ùa về.
“Mời cậu vào ạ.”
Trong lúc cậu đang phân vân không biết có nên cảm ơn không thì bước chân đã dừng lại. Nhờ có người đàn ông to lớn gõ cửa rồi mở cửa ngay mà Soo Hyun đã bị đẩy vào bên trong. Cậu không có cơ hội để nói lời cảm ơn và cánh cửa đã đóng lại.
“Quà bất ngờ à? Sao bỗng dưng lại đến chơi thế?”
Cậu ngập ngừng vì không thấy chủ nhân căn phòng thì một giọng nói trêu chọc vang lên từ bên cạnh. Seo Soo Hyun quay đầu lại. Ki Tae Yeon vừa lau tóc vừa bước ra ngoài, có lẽ anh vừa tắm xong.
” tôi nhớ ra chú đã bảo tôi đến chơi nên tôi đã đến ạ. tôi định đi thăm Bok Sil rồi về nhà, nhưng tôi sợ sẽ buồn chán. Hôm nay thời tiết đẹp nên tôi tiếc vì phải về nhà quá… Nhưng nếu đi dạo bên ngoài thì có quá nhiều người nên tôi sợ sẽ ồn ào. Nên tôi đã đến đây ạ. Mà sao chú lại tắm ạ?”
Cậu nghĩ rằng có lẽ không có chuyện gì mà tự nhiên phải tắm ở văn phòng cả.
Chỉ riêng việc văn phòng có phòng tắm đã là một điều kỳ lạ rồi, anh lại còn có vẻ quen thuộc nữa, có lẽ anh thường xuyên tắm ở đây. Nhưng cậu không thể đoán ra lý do.
” tôi bị bẩn nên tôi tắm.”
Người đàn ông tiến lại gần và đáp lời bằng một giọng điệu nhẹ nhàng rồi vùi mặt vào cổ cậu. Seo Soo Hyun rụt vai lại, nhưng cậu dễ dàng chấp nhận việc anh tắm vì bị bẩn. Cậu đoán rằng vì là công ty xây dựng nên có lẽ anh đã đi đến những công trường.
“Bữa trưa thì sao?”
” tôi vẫn chưa ăn ạ. Chú đã ăn khi ra ngoài rồi ạ?”
Cậu cảm thấy hơi nhột nên vừa hỏi vừa xoa xoa gáy nơi cổ tay người đàn ông chạm vào, Ki Tae Yeon liền vỗ nhẹ vào mông cậu như thể bảo cậu lại gần.
” tôi có đi đâu đâu mà ra ngoài.”