Cherry Cake - Chương 72

Không đi đâu cả thì sao lại tắm? Seo Soo Hyun vừa nghi ngờ vừa ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa. Cậu nhìn xung quanh như đang tham quan thì sàn đá cẩm thạch bóng loáng lọt vào mắt cậu. Nó sáng bóng như thể vừa được lau bằng giẻ ướt.

” tôi cũng chưa ăn. Cậu muốn ăn gì không?”

” tôi chưa nghĩ đến ạ.”

“Muốn ăn đồ mấy  mà đứa đàn em ăn không?”

” tôi ăn cũng được á?”

“Có gì mà không được.”

Người đàn ông ném chiếc khăn lên ghế sofa một cách qua loa rồi đi về phía bàn làm việc và nhấc điện thoại lên.

“Mang một phần đồ bọn trẻ hay ăn đến đây. Cho thằng bé ăn chút gì đi.”

Mỗi khi Ki Tae Yeon gọi những người chú là “bọn trẻ”, Seo Soo Hyun lại cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm. Những người có vẻ mặt hung dữ và vóc dáng vạm vỡ như vậy cũng bị anhgọi là “bọn trẻ”, có lẽ cậu sẽ cảm thấy mình như một đứa trẻ thật. Cậu nghĩ rằng tình huống này cũng tương tự như khi các bà gọi cậu là “bé” hoặc “cún con” dù cậu đã lớn tướng.

Người đàn ông vừa cúp điện thoại vừa tiến lại gần rồi ngồi xuống với một tiếng “bịch”. Đồng thời, có tiếng gõ cửa. Tốc độ thật đáng kinh ngạc.

“Giám đốc. Tôi mang đồ anh bảo đến rồi ạ.”

“Để đó đi.”

Seo Soo Hyun phản xạ nhìn về phía đó. Người chú vừa rời đi liền tươi cười rồi đặt hộp đựng đồ xuống. Nhìn thôi cũng biết số lượng nhiều, không phải là phần ăn cho một người mà ít nhất cũng phải cỡ vừa. Có hai đôi thìa và đũa, và có hai hộp đựng có vẻ như đựng cơm, có lẽ là ý bảo cả hai cùng ăn.

“Đây là gì ạ?”

“Malatang ạ.”

Cậu không biết rõ, nhưng có lẽ đây là một món canh được ăn ở một đất nước khác.

“Vậy thì chúc hai người ăn ngon miệng ạ.”

Người chú đầu đinh cúi gập người rồi biến mất.

Seo Soo Hyun không hề do dự dù chưa từng nghe đến tên món ăn và mở nắp hộp. Phần nước canh đỏ au lộ ra. Thịt có vẻ ngon, và những loại rau củ màu vàng và xanh lá cây cũng có rất nhiều, trông rất ngon miệng, nhưng kỳ lạ là mùi lại không được ngon cho lắm.

“Chú không ăn ạ?”

“Để bé con ăn trước đi nhỉ.”

‘Phải để người lớn ăn trước chứ..’. Seo Soo Hyun vừa nghĩ vừa xé lớp vỏ bọc thìa. Nhìn người đàn ông đang nhìn vào điện thoại thì có vẻ như anh đang làm việc nên cậu phán đoán rằng tốt hơn hết là cậu nên ăn trước.

Cậu vừa dùng chiếc thìa nhựa múc phần nước canh đỏ au và cho vào miệng thì liền vô thức phát ra âm thanh “oe” và nhíu mày.

“Sao thế, không ngon à?”

Ki Tae Yeon có lẽ đã nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt cậu hoặc đã nghe thấy âm thanh nên anh cười khẩy nắm lấy má cậu và bắt cậu nhìn anh. Seo Soo Hyun nhăn mặt rồi thè lưỡi ra.

“Không ngon ạ.”

Mùi cũng kỳ lạ, mà vị thì giống như vị của mỹ phẩm đã hết hạn.

“Vậy tôi không ăn nữa có được không ạ?”

Quả nhiên cơm Hàn Quốc vẫn là tuyệt nhất.

Cuối cùng bữa trưa là cơm suất. Seo Soo Hyun vừa liếm kem ốc quế mềm mà Ki Tae Yeon đã mua cho cậu vừa nhăn mũi. Suất cơm có cá thu kho cậu đã ăn sạch cùng với nhiều loại thức ăn kèm khác, thêm cả kem ốc quế mềm mại và ngọt ngào mà cậu vừa ăn, nhưng hình như vị malatang đặc trưng đã ngấm vào lưỡi cậu, khiến cậu cảm thấy vô cớ khó chịu.

“Nhìn cái mặt kìa.”

Có lẽ Ki Tae Yeon thấy buồn cười khi cậu vừa ăn kem vừa nhăn mặt nên anh vừa cười tủm tỉm vừa dùng ngón tay cái xoa xoa giữa hai lông mày cậu. Khi anh di chuyển, ánh sáng mặt trời bị vóc dáng cao lớn của người đàn ông che khuất ùa vào, khiến khuôn mặt cậu càng nhăn nhó hơn.

“Chú có thích cái đó không ạ? Maritang? Mala tang?”

” tôi không kén chọn lắm. Chứ không phải là thích.”

“Nếu chú không thích thì đừng bảo tôi làm cái đó cho chú ăn ạ. Nếu có nguyên liệu thì tôi nghĩ tôi có thể làm theo công thức, nhưng vị thật sự rất kỳ lạ. Cứ như ăn mỹ phẩm có mùi ấy ạ.”

“Bé con cũng có những món không thích cơ đấy.”

” tôi cũng mới biết đấy ạ.”

Dù vậy, cậu cảm thấy khá hơn một chút sau khi ăn kem một lúc.

” tôi thật sự không kén ăn đâu ạ. Rau gì tôi cũng ăn ngon, thịt gì tôi cũng ăn ngon, cá hay đồ sống tôi cũng ăn ngon, nhưng lúc nãy tôi thật sự đã rất ngạc nhiên. Có vẻ như những món có gia vị nồng nặc không hợp với khẩu vị của tôi ạ. Thà là mì Ý hay mấy món béo ngậy đó thì có lẽ tôi đã ăn hết mà không bỏ lại đâu, còn cái này thì tôi không biết vị gì cả, nói chung là kỳ lạ lắm ạ. Cơm Hàn Quốc là ngon nhất ạ.”

Seo Soo Hyun lần đầu tiên suy nghĩ về việc liệu lý do mà cậu không hề kén ăn cho đến giờ có phải là do cậu chưa được trải nghiệm nhiều món ăn khác nhau hay không.

Nhưng dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng cảm thấy những món như vậy thì có kén cũng được. Thịt thì khỏi nói, rau củ cũng có rất nhiều nên nhìn bề ngoài thì có vẻ không tệ, nhưng nước canh thì quá đỏ, với cả cả vị nữa, nói chung là có lẽ không tốt cho sức khỏe cho lắm. Đó là một món ăn kỳ lạ mà nếu bà ở bên cạnh thì có lẽ bà đã đánh vào lưng cậu và bảo rằng sao lại mua thứ này về ăn chứ.

 

“Dạo này trẻ con phát cuồng vì cái đó đấy.”

” tôi đâu phải trẻ con.”

“Phải rồi, bé con của chúng ta có khẩu vị của người già mà.”

“Nếu vậy thì chú cũng có khẩu vị của người già đấy thôi. tôi làm gì chú cũng ăn ngon lành mà.”

Có lẽ anh đang trêu chọc nên cậu đáp lại có phần khó chịu, Ki Tae Yeon liền dỗ dành và ăn kem ốc quế. Từ rất lâu về trước anh cũng chỉ ăn đúng một miếng bánh kem cherry, và lần trước anh chỉ mua kem cho mỗi cậu nên cậu đã nghĩ rằng anh không hề đụng đến đồ ngọt, nhưng hình như không phải vậy. cậu không ngờ anh lại ăn kem ốc quế.

“Sao thế ạ?”

“cậu tưởng tôi không ăn kem à?”

“…”

“À, chỉ có mỗi mình cậu có miệng thôi chắc?”

“….”

“Thì tôi đang chiều theo khẩu vị của bé con đấy thôi.”

‘Không nhất thiết phải chiều theo tôi đâu…’ Soo Hyun vừa lẩm bẩm trong lòng vừa liếm kem. Có lẽ anh cảm thấy áy náy vì đã ép cậu ăn cái món canh kỳ lạ đó.

“Đúng rồi ạ. Người đã đưa tôi đến tận văn phòng của chú là ai vậy ạ?”

“Ji Pil hả? Sao thế?”

” tôi muốn nói cảm ơn với anh ấy, nhưng anh ấy nhanh đi quá nên tôi không nói được ạ. Hôm mang chum đến anh ấy đã quan tâm đến tôi mà. Với cả hôm nay anh ấy đã đưa tôi đến đây nữa. tôi muốn cảm ơn anh ấy rất nhiều ạ.”

Không giống như Seo Soo Hyun vừa liếm kem từng chút một, người đàn ông cắn cả một khối kem liền nheo mắt lại. Seo Soo Hyun không biết tại sao Ki Tae Yeon lại có biểu cảm như vậy và chỉ chớp mắt.

—-

 

“Seoul cũng có bán hết mà.”

“anh có biết mua được ở đâu không ạ?”

“Ừm, để xem nào…”

Soo Hyun liếc nhìn màn hình mà Kim Ji Pil đang nhìn vào. Cậu đang loay hoay vì không biết phải tìm kiếm gì, nhưng có lẽ vì có một người biết rõ về Seoul ở bên cạnh nên mọi chuyện đã diễn ra trôi chảy.

“Hình như ở đây cũng có bán đấy ạ?”

“Chờ tôi một lát ạ. Tôi ghi lại đã.”

“Cứ từ từ thôi ạ, cứ từ từ thôi ạ.”

Kim Ji Pil là người chú mà Ki Tae Yeon đã cử đến cho cậu cách đây vài ngày.

tôi cũng có mấy khi ra ngoài đâu, sao vậy ạ?’
‘cậu bo cậu buồn chán mà nhỉ?’

Ý của cậu là cậu ngứa ngáy chân tay, chứ không phải là cô đơn vì ở một mình…

‘Dù sao thì khi ra ngoài một mình thì hãy mang theo anh ta đi. Ai cũng biết là tôi đang bao bọc cậu rồi đấy, cẩn thận vẫn hơn.’

Nghe thấy lời bảo cẩn thận, Seo Soo Hyun suy nghĩ một lát rồi hỏi lại.

‘tôi đâu phải người yêu của chú mà phải cẩn thận ạ?’

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo