Cherry Cake - Chương 75

“cậu hãy tiết kiệm tiền của tôi mà dùng đi. Đừng dùng vào những việc vô ích.”
“tôi không có việc gì để dùng đến tiền cả mà. Thay vào đó thì tôi sẽ chỉ tặng quà cho chú thôi ạ.”

Tiền cứ đều đặn đổ về, nhưng cậu lại không có chỗ để dùng. Đương nhiên đồ ăn cũng như các nguyên liệu nấu ăn đều dùng thẻ của người đàn ông, và đồ ăn vặt cũng vậy. Ngay cả khi cậu ra ngoài như bây giờ thì Ki Tae Yeon cũng rút ví ra trước, Seo Soo Hyun không có việc gì để dùng đến tiền cả.

Vậy nên việc cậu tặng quà cho anh cũng không có gì khó khăn.

” tôi biết rồi, vậy thì….”

Người đàn ông nhìn xuống cậu chằm chằm rồi kéo môi cậu lại. Khuôn mặt đó khiến cậu vô cớ vui vẻ, Seo Soo Hyun liền cười khúc khích. Mùi hương không hề hợp với người đàn ông đang tỏa ra từ những bông hoa ly đang chưa đến mùa.

—–

 

“Haa, mẹ kiếp, lâu lắm rồi nên càng bực mình hơn.”

“Giám đốc! Anh không sao chứ ạ?”

Ki Tae Yeon vừa xoa qua loa vùng bụng đang rỉ máu vừa vẫy tay còn lại. Seo Ji Hwan vội vàng chạy đến ghế phụ lái và mở hộp đựng đồ rồi lấy một chiếc khăn trắng ra và đắp lên bụng anh. Ki Tae Yeon vừa tựa lưng vào xe vừa chỉ cằm về phía cục thịt đang nằm vật vã trên mặt đất.

“Hình như thằng đó là đàn em của Hae Shi. Vậy thì chắc là tay sai của Yoo San rồi. Giữ nó sống rồi đưa nó về xưởng.”

“Bọn trẻ sắp xuống rồi ạ. Có nên gọi thầy Lee không ạ?”

“Đến bệnh viện.”

“Dạ?”

Ngay cả trước phản ứng bối rối của Seo Ji Hwan, Ki Tae Yeon vẫn đẩy anh ta ra và tự mở cửa ghế sau. Hành động vừa lên xe vừa đóng cửa ngay lập tức khiến Seo Ji Hwan không do dự mà ngồi vào ghế lái. Việc người đàn ông hành động tùy tiện không phải là chuyện xảy ra một hai lần, chuyện này không đủ để lọt vào hàng những chuyện đáng ngạc nhiên.

“Lẽ nào anh cố tình để bị đâm ạ?”

“Vậy lẽ nào tôi cứ đứng ngây ra rồi bị đâm à? Tôi còn chưa chết đâu, Ji Hwan à.”

Seo Ji Hwan lập tức cho xe khởi động và nhìn vào gương chiếu hậu. Hình ảnh những nhân viên nhanh chóng xuống xe và khiêng cục thịt lên và chất vào cốp xe hiện ra. Đáng lẽ người bị đâm bằng dao là bên này, thế mà bên kia lại có vẻ như chảy máu nhiều hơn.

Sau khi rời mắt khỏi những hình ảnh đó, anh lần này lại kiểm tra gương chiếu hậu trong xe. Người đàn ông vừa che bụng qua loa vừa lục lọi túi quần rồi ngậm điếu thuốc. Seo Ji Hwan vội vàng lục áo khoác của mình và đưa bật lửa cho anh.

“Cảm ơn nhé.”

Người đàn ông vừa cúi người lấy bật lửa vừa tự mình châm lửa rồi bắt đầu hút thuốc. Đó là một hành động kỳ quái không giống với một người đang bị đâm bằng dao và đang trên đường đến bệnh viện, nhưng ngay cả điều này cũng đã quen thuộc với Seo Ji Hwan.

“Bọn trẻ chắc đã nhìn thấy xe khởi động rồi nên sẽ gọi điện cho bệnh viện.”

“Còn cảnh sát thì sao?”

“Thông thường bác sĩ sẽ báo cáo sau khi xem xét tình hình, chẳng phải sẽ đến sau khi xử lý xong sao. Vẫn có cách để kết thúc mọi chuyện một cách êm đẹp ạ. Anh muốn làm thế nào ạ?”

Seo Ji Hwan không biết liệu Ki Tae Yeon đến bệnh viện để chính thức ghi lại chuyện này hay chỉ là một sự thay đổi thất thường, nên anh đã nói thêm, người đàn ông liền đáp lời bằng một tiếng thở dài mệt mỏi.

“Trước tiên cứ kết thúc mọi chuyện một cách êm đẹp đi.”

“Nếu vậy thì thà gọi thầy Lee đến bên chúng ta thì…”

“Dù sao thì cũng phải cho người ta thấy là mình đã đến bệnh viện chứ.”

Có vẻ như anh có ý định gửi tin nhắn cho người đã sai khiến cục thịt kia đến thăm bệnh anh.

Seo Ji Hwan lái xe nhanh chóng. Cả vị trí lẫn lượng máu đều cho thấy không phải là một vết thương bên trong nghiêm trọng, nhưng xử lý nhanh chóng cũng không có gì xấu.

“A.”

Dù tâm trạng anh đang gấp gáp, Ki Tae Yeon vẫn chỉ hút thuốc thì đột nhiên nhíu mày. Có lẽ là do chạm vào quần áo dính máu hoặc chạm vào tay mà những bông hoa ly bị vứt ở ghế sau đã dính máu đỏ au.

“Lại bị bé con mắng cho xem.”

Lý do những bông hoa ly đáng lẽ phải được cắm trong bình hoa lại nằm ở ghế sau xe rất đơn giản. Là vì người đã nhận hoa nhất quyết phải khoe chúng và đi loanh quanh nên đã mang chúng lên xe thay vì mang chúng về nhà. Anh đã thốt ra những lời đó như một trò đùa để trêu cậu, nhưng hôm qua anh đã thấy Seo Soo Hyun lấp lánh mắt trước lời bảo sẽ đi khoe của anh nên anh đã ngại mang chúng về nhà và đã để chúng ở trong xe. Hôm nay anh đã mang chúng đến văn phòng và khoe khoang .

‘Chào mừng anh về… Cái gì thế này ạ?’

‘Nhìn không biết à? Thì là bó hoa còn gì .’

‘Anh định tặng ai à? Tặng hoa đấy ạ?’

‘Không phải là tặng mà là tôi được tặng.’

‘Được tặng ạ? Lại còn là hoa ly nữa chứ.’

‘Thằng bé bảo là nó giống tôi đấy, cậu nghĩ sao?’

Và mới vài tiếng trước thôi anh ta còn thấy anh cười khẩy khi nhìn vào khuôn mặt câm nín của Seo Ji Hwan. Mọi chuyện chỉ xảy ra vài phút trước khi anh định mang bó hoa trở lại xe thì có ai đó lao vào anh từ phía sau.

Đó là một động tĩnh mà anh đã có thể tránh né hoàn toàn, nhưng Ki Tae Yeon đã không cố tình tránh con dao đang bay về phía mình. Không phải là anh định để bụng mình bị đâm không lý do, anh chỉ lùi người lại vừa đủ để lưỡi dao lướt qua da rồi lập tức vươn tay quật ngã tên lạ mặt xuống đất.

Anh đã cố tình tạo ra vết thương rồi, nên phải tỏ ra đau đớn thì mới có động lực chứ.

Có vẻ như sẽ tốn chút thời gian nếu ghé qua bệnh viện.

Sau khi dập tắt điếu thuốc đã cháy hết vào gạt tàn di động, Ki Tae Yeon cầm điện thoại lên. Vì người sống cùng anh không hay kiểm tra điện thoại nên anh phải gọi điện chứ không phải nhắn tin.

“Chú bị thương nhiều không ạ?”

Soo Hyun đang ngồi trên ghế sofa đợi Ki Tae Yeon thì vội vàng chạy ra cửa khi nghe thấy tiếng mở cửa. Người đàn ông với bộ dạng y hệt khi đi làm vừa mở cửa vừa thong thả bước vào. Seo Soo Hyun không kịp nghĩ đến việc xem xét kỹ khuôn mặt Ki Tae Yeon mà đã vô thức sờ soạng cánh tay của người đàn ông.

“Cứ sờ soạng thế nhỉ?”

“Chú có bị thương ở đâu không ạ?”

“Ở đây.”

Soo Hyun nhìn xuống hướng mà người đàn ông hất cằm chỉ qua loa. Cậu vừa mở to mắt vừa nhìn. Cậu đã không nhận ra vì người đàn ông đang mặc một chiếc áo sơ mi màu sẫm, nhưng có những vết máu loang lổ thấm vào. Qua những chỗ rách trên áo cậu thấy có cái gì đó màu trắng chứ không phải da thịt.

“Nhìn đi này.”

Seo Soo Hyun không chút do dự mà vươn tay vén chiếc áo sơ mi được nhét gọn gàng bên trong quần ra. Có băng gạc trắng dính đầy bên phía trái bụng của anh.

“Sao chú lại bị thương ạ?”

Soo Hyun không làm ầm ĩ lên mà chỉ ngước lên nhìn Ki Tae Yeon rồi hỏi, có lẽ vì vết thương không lớn như cậu nghĩ. Người đàn ông vừa bị bắt đứng ngay từ cửa còn chưa kịp vào phòng khách nhún vai một cách hờ hững như thể không có gì to tát.

“tôi bị dao đâm.”

“Huh…, dao ạ?”

“Ừ, dao đấy.”

 

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu nghe thấy những lời lẽ kinh khủng như bị dao đâm. Seo Soo Hyun cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch. Đó là một sự việc có thể xuất hiện trên bản tin, nhưng có lẽ đó là chuyện thường ngày vì người đàn ông làm công việc nguy hiểm. Vậy thì có lẽ cậu cũng không cần phải quá ngạc nhiên.

“Chú có đau không ạ?”

“Chẳng lẽ lại không đau?”

” tôi nghĩ là chú đau ạ.”

“Ừ, đau đấy.”

Ki Tae Yeon đáp lời một cách thản nhiên bằng giọng điệu như thể không hề cảm thấy đau đớn gì cả và dúi vào lòng Seo Soo Hyun một thứ gì đó sột soạt. Seo Soo Hyun lúc này mới nhận ra rằng Ki Tae Yeon đang cầm thứ gì đó trên tay. Ngay cả khi chưa nhìn kỹ thì hương thơm nồng nàn đã thấm vào đầu mũi cậu.

“Hôm nay  đã khoe chán chê rồi nên hãy cắm chúng vào bình cho đẹp đi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo