“Chú bị dao đâm rồi mà chú còn mang theo cái này ạ?”
“Không mang theo thì có làm sao?”
“Chú có thật sự không bị thương nặng không đấy ạ?”
“Muốn xem không?”
Ngay cả khi chưa kịp trả lời, Ki Tae Yeon đã xé toạc băng gạc. Nhờ vậy mà Seo Soo Hyun đã phải đối mặt với làn da đã được khâu và dính đầy thuốc sát trùng đỏ au khi chưa chuẩn bị tinh thần. Thay vì nhắm chặt mắt, cậu lại bình tĩnh xem xét vết thương. May mắn thay có vẻ như anh không bị đâm sâu mà chỉ bị sượt qua. Nếu anh bị đâm sâu thì có lẽ đã phải phẫu thuật chứ không phải chỉ cần xử lý đơn giản bằng cách khâu như thế này.
“Ngắm xong chưa?”
Người đàn ông vừa cười khúc khích vừa tiếp tục xé băng gạc rồi bước đi như bình thường. Seo Soo Hyun phát ra âm thanh “ơ” đầy ngạc nhiên rồi lẽo đẽo đi theo sau Ki Tae Yeon. Cậu cũng làm vậy cho đến khi người đàn ông vứt miếng gạc dính thuốc sát trùng vào thùng rác.
“Có được xé gạc như thế không ạ?”
“Chắc là không được.”
“Vậy sao chú lại xé ạ?”
“Đằng nào rồi nó cũng rụng thôi. Với cả tôi cũng lười khi nó vướng víu.”
Ngay sau khi anh vừa dứt lời thì một âm thanh “bốp!” vang lên. Ki Tae Yeon dừng bước và cúi đầu xuống một cách xiêu vẹo trước một tình huống mà anh chưa từng trải qua trong đời. Seo Soo Hyun vừa đánh vào lưng anh vừa lải nhải không ngừng.
“Không được tự tiện xé nó ra khi chú lười chứ ạ. Vì có lý do nên người ta mới dán nó vào mà. Với cả chú cởi truồng đi ngủ mà. Chú định làm sao nếu thuốc sát trùng dính vào chăn ạ? Không, đã khô hết rồi nên chắc không có chuyện đó đâu ạ…? Dù sao thì lỡ cái băng mà cọ xát vào chăn và mủ dính vào thì sao ạ. Gạc thì dính chặt, còn chăn và quần áo thì không nên nó cứ cọ xát vào da thịt khiến vết thương có thể bị nhiễm trùng đấy ạ.”
“Vậy thì tôi không phải là người vất vả mà là chú mới là người vất vả đấy ạ. tôi mừng vì có vẻ như đó không phải là một vết thương lớn, nhưng dù sao thì có phải sẽ tốt hơn nếu nó không để lại sẹo và dính lại đẹp không ạ? Không phải là một chuyện khó khăn gì mà sao chú lại không nghe lời bác sĩ ạ? Chú là giám đốc chứ chú đâu phải là bác sĩ. Và tôi hỏi cho chắc thôi ạ, chú không hành động tùy tiện rồi đến bệnh viện gây rối chứ ạ? Như vậy thì không được đâu đấy ạ.”
Đôi môi nhỏ nhắn vừa nói liên tục vừa líu lo như thể có rất nhiều điều muốn nói.
“Với cả ngay từ đầu chú nên cẩn thận để không bị thương chứ ạ. Xem tivi thì những người hay tập thể dục hoặc giỏi dùng cơ thể đều né được hết dù có ai đó bất ngờ lao vào từ phía sau ấy ạ… Dù sao thì đó cũng là tình huống được dàn dựng nên thực tế sẽ khác, nhưng dù sao thì đại diện cũng là Alpha trội mà. tôi nghe nói là Alpha trội có thần kinh vận động tốt hơn Alpha thường hoặc Beta nên sao chú lại không nhanh nhẹn đến thế, chú làm việc côn đồ kiểu gì thế ạ?”
Ki Tae Yeon vừa chăm chú nhìn vào đôi má rung rinh theo từng lời nói của Seo Soo Hyun vừa choàng tay ôm lấy khuôn mặt cậu.
“Soo Hyun à.”
Seo Soo Hyun đang lải nhải không ngừng liền ngậm miệng lại khi nhìn vào vẻ mặt trơn tru của người đàn ông.
“cậu là vợ tôi à?”
Những lời lẽ có phần vô nghĩa mang ý nghĩa “vợ” khiến cậu tự nhiên nhíu mày.
“Chú đang nói với một ý nghĩa kỳ lạ đấy ạ.”
“tôi chỉ nói thế vì cậu cứ lải nhải không ngừng thôi.”
Người đàn ông vừa đưa ra một câu trả lời không hề liên quan vừa dồn sức vào bàn tay đang giữ má cậu. Nhờ vậy mà Seo Soo Hyun chỉ có thể ngửa cổ ra cho đến khi Ki Tae Yeon vừa cười tủm tỉm vừa cắn nhẹ vào má cậu. Vừa rồi cậu còn chưa kịp nhắm mắt trước khuôn mặt đang tiến lại gần thì cậu đã cảm thấy một cơn đau rát trên má.
“Sao chú lại cắn má tôi ạ?”
Cậu vừa xoa má vừa phản đối vì người đàn ông đang làm những việc mà ngay cả Bok Sil cũng không làm, nhưng Ki Tae Yeon vẫn giữ một khuôn mặt trơ trẽn.
“Đây là tấm lòng của tôi mà.”
Nghe theo lời người đàn ông, hình như anh đã cắn cậu vì cằn nhằn nhiều quá, nhưng xét cho cùng thì sắc mặt anh lại có vẻ vui mừng một cách kín đáo. ‘Mình Cằn nhằn mà sao lại thích thế nhỉ.’ Seo Soo Hyun vừa thắc mắc vừa không ngừng xoa xoa má mình. Có lẽ do tâm trạng nên cứ ngỡ như dấu răng vẫn còn lướt qua lòng bàn tay.
‘Chắc chú là người hay cô đơn.’
Bỗng nhiên, lời người đàn ông đã nói khi đề nghị công việc lúc mới đến căn nhà này hiện lên trong đầu cậu. Nếu là người cô đơn đến mức không muốn ăn cơm một mình thì có lẽ trong lòng anh lại thấy vui mừng vì những lời cằn nhằn chăng?.
Seo Soo Hyun, bản thân cậu cũng chưa từng vui vẻ khi nghe những lời cằn nhằn của bà, nhưng sau khi bà qua đời, ngay cả những lời cằn nhằn đó cũng trở nên đáng nhớ, có lẽ người đàn ông kia cũng có tâm trạng tương tự như cậu.
‘Lúc đi mua cây giống, thật may là mình đã không hỏi về quan hệ gia đình và bạn bè của chú ấy’. Seo Soo Hyun tự khen ngợi bản thân vì sự cẩn trọng của mình, đồng thời vô thức xoa má.
“Bữa tối thì sao?”
” tôi vẫn chưa ăn ạ.”
“Đến giờ này còn chưa ăn sao, cậu làm gì vậy? tôi đã gọi điện báo là sẽ trễ mà.”
“Chú chỉ nói là bụng đau nhói phải đến bệnh viện rồi cúp máy mà. Ngay cả khi người lạ gặp tình huống như vậy thì cũng đáng lo lắng rồi, giám đốc không phải là người xa lạ mà… Trong tình huống này, nếu ăn cơm trôi qua cổ họng thì không phải là người nữa đấy.”
Trong khi đám trẻ cấp dưới dù bụng có đau nhói hay không thì vẫn cứ ăn uống ngon lành, Ki Tae Yeon lại đáp rằng,
“Thế sao?”
“Giám đốc, chú đã ăn rồi mới về ạ?”
“Trong tình trạng này thì tôi ăn ở đâu được mà về.”
“Vậy bây giờ chú ăn nhé? Hơi muộn một chút nhưng vẫn chưa quá chín giờ nên chắc là ổn. Dù sao thì giám đốc cũng ngủ muộn mà.”
“Bây giờ ăn ‘lông tơ’ cũng được à?”
“So với bình thường thì hơi muộn, nhưng thỉnh thoảng cũng có những ngày như thế này mà.”
Seo Soo Hyun thường ăn tối vào khoảng bảy giờ. Bảy giờ cũng là hơi trễ vì cậu phải làm việc theo giờ tan làm của người đàn ông. Khi còn sống với bà, cứ đến sáu giờ là cậu bắt đầu chuẩn bị cơm, ăn xong vào khoảng sáu giờ ba mươi, và sau chín giờ thì hoàn toàn không tìm đồ ăn vặt.
Vì vậy, bây giờ đã hơn tám giờ, tính ra là quá muộn so với bữa tối.
“Với lại, thấy giám đốc ổn rồi nên bây giờ tôi mới cảm thấy đói ạ.”
Đáng lẽ ra, bình thường thì đến khoảng bảy giờ là bụng cậu phải đói rồi, nhưng có lẽ vì nghe được chuyện quá bất ngờ nên chiếc đồng hồ sinh học trong bụng cậu đã ngừng hoạt động, và bây giờ mới bắt đầu chạy lại. Vì người đàn ông cũng chưa ăn tối nên nếu anh nói là sẽ ăn thì cậu sẽ ăn cùng, còn không thì chỉ uống một ly sữa rồi dành chút thời gian rồi đi ngủ.
“Vậy thì cùng ăn đi.”
“Thế Chú tắm rồi ăn nhé? Trong lúc chú tắm tôi sẽ chuẩn bị.”
“Ăn rồi tắm sau. Cậu làm gì vậy?”
Seo Soo Hyun lẽo đẽo đi theo người đàn ông đang hướng về phía bếp trước.
“Chú cứ ngồi yên đi ạ. Chú là bệnh nhân mà.”
“Chỉ có thế này mà đã là bệnh nhân rồi hả. Nếu cậu đến bệnh viện với tình trạng này thì sẽ bị nói là ‘làm màu’ đấy, Seo Soo Hyun.”
Hình như không phải là vết thương nhẹ đến mức bị nói là ‘làm màu’ đâu… Nhưng dù sao thì anh cũng đi bệnh viện lớn nhiều hơn cậu, nếu người đàn ông đó nói vậy thì cứ coi như là vậy đi. Hơn nữa, vì là Alpha ưu tú nên khả năng tái tạo của anh tốt hơn người bình thường, có lẽ thật sự có thể xếp vào hàng ‘làm màu’ cũng nên.
“Vậy thì chú chỉ cần gắp thức ăn thôi. Còn tôi sẽ hâm lại món cá chiên ạ.”
“Được rồi.”
Seo Soo Hyun quan sát xem động tác của Ki Tae Yeon có khó khăn không, sau khi phán đoán là ổn thì cậu nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị bữa ăn. Vì người đàn ông đang gắp thức ăn nên cậu chỉ cần hâm nóng cá và canh rồi mang ra bàn ăn là xong.
Sau khi hâm nóng nhẹ con cá tráp được chiên dựng đứng bằng xẻng để phần bụng cũng chín đều, rồi gắp ra đĩa, người đàn ông đã đến gần từ lúc nào và mang đĩa cá ra bàn ăn. Dù sao thì cũng đã làm vài lần nên bây giờ anh đã làm khá tốt rồi.
Soo Hyun liếc nhìn bóng lưng người đàn ông đang xới cơm rồi múc canh. Dù là việc đơn giản đến đâu thì rõ ràng là có thêm một người thì sẽ tiết kiệm được thời gian.
” tôi xin phép ăn ạ.”
“Ừ.”