Cherry Cake - Chương 78

Seo Soo Hyun cắn môi khi nhìn thấy ngón tay ướt đẫm nước bọt. Cậu lại cảm thấy kỳ lạ.

“Có vẻ như hơi sưng đấy. Hôm nay đi khám răng đi.”

” tôi không bị sâu răng ạ. Với cả tôi sẽ giảm ăn đồ ăn vặt mà. Cũng không sưng đâu ạ. Vốn dĩ nó là vậy ạ.”

 

“À, không phải sao hả?”

“Vâng. Thật sự không phải mà. Cũng không phải sâu răng hay sưng gì đâu ạ. tôi, tôi vốn dĩ môi trong có hơi đầy đặn một chút… Giám đốc cũng đâu phải lần đầu cho ngón tay vào miệng tôi, miệng tôi thì tôi phải là người rõ nhất chứ, đúng không ạ? Vốn dĩ là vậy mà. Với lại cái đau này cũng không phải đau thật đâu ạ, chắc là do dạo này tôi ăn đồ ngọt nhiều quá thôi. Không phải ý tôi là ăn nhiều đồ ngọt nên bị sâu răng đâu ạ, nhưng biết đâu đấy nên tôi định hạn chế ăn vặt. Vậy chắc sẽ ổn thôi.”

Vừa chột dạ vừa không dám thở, cậu cuống quýt đưa ra đủ loại lý do, khiến Ki Tae Yeon khẽ nhếch mép cười không thành tiếng.

“Hạn chế ăn vặt hả?”

“Vâng.”

“Vậy từ giờ muốn ăn phải xin phép đấy.”

“…”

“Nếu lén ăn thì liệu hồn ăn đòn nha.”

Không hiểu sao nụ cười đó lại mang đến cảm giác có chút bực dọc.

“Ừm, dù sao thì thế này cũng coi như là đang phát triển tốt.”

Seo Soo Hyun vừa lẩm bẩm một mình vừa dùng ngón tay ấn nhẹ vào lớp đất tơi xốp. Cậu đang ngắm nghía những loại cây trồng trong chậu chứ không phải ngoài ruộng nên cũng không cần thiết phải ngồi xổm. Không bị đau chân thì tốt thật đấy, nhưng cảm giác thiếu hụt lại khiến cậu có chút tiếc nuối.

“Vì có hai người ăn nên thế này cũng đủ rồi… nhưng…”

Có lẽ vì lớn lên dưới bàn tay của người bà có bàn tay khéo léo nên dù biết thế này là đủ rồi, cậu vẫn cứ cảm thấy có chút thiếu thốn.

Hơn nữa, vì trồng trong chậu chứ không phải ngoài ruộng nên số lượng các loại cây trồng có thể trồng được cũng cực kỳ hạn chế. Nếu là ở quê, giờ này chắc cậu đã đang trồng cải thảo ngoài vườn rồi, nhưng dù sao cũng là trong nhà nên ở nhà của người kia là điều không thể.

‘Ở đây cũng có bán hết mà…’

Dù sao thì việc nấu ăn bằng những nguyên liệu vừa hái ở vườn sau nhà và việc nấu ăn bằng những thứ mua ở siêu thị cũng khác nhau một trời một vực. Những nguyên liệu đắt tiền được bán ở khu thực phẩm của trung tâm thương mại cũng vậy. Cũng giống như cá và thịt ngon hơn khi ăn lúc còn tươi, rau củ cũng ngon hơn rất nhiều khi vừa mới thu hoạch.

Có nên nói với Giám đốc là mình muốn làm vườn không nhỉ?

Seo Soo Hyun vừa hái những lá xà lách non mơn mởn vừa suy nghĩ. Đó là một trong hai nỗi lo lớn nhất chiếm lấy tâm trí cậu dạo gần đây.

Giám đốc luôn đồng ý ngay khi cậu nói gì đó, nên nếu cậu đề cập đến chuyện làm vườn thì anh chắc cũng sẽ nói cứ làm theo ý mình thôi. Nhưng vì sợ bị từ chối thì lòng cậu sẽ không yên, nên cậu vẫn còn do dự chưa dám mở lời.

Dù sao thì việc đơn giản là mang mấy cái chum ra phía sau nhà và việc đào xới bãi cỏ trong sân để làm vườn là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

“Đời người đâu ai sống mà được toại nguyện hết mọi thứ đâu.”

Soo Hyun lắc đầu nguầy nguậy và trấn an bản thân. Cuộc sống hiện tại cũng đủ hài lòng rồi, nếu tham lam hơn nữa thì không nên chút nào. Nếu bà còn sống, chắc bà đã mắng cậu là vô liêm sỉ vì quá tham lam rồi.

“Dạo này mình cũng đang sống tốt mà.”

Seo Soo Hyun đang dần thích nghi với cuộc sống ở Seoul. Cậu không đi chơi hay ra ngoài nhiều, nhưng vì thường xuyên lái xe đi thăm Bok Shil hoặc đến văn phòng của người kia nên cậu cũng dần quen với nơi đông đúc này.

Hôm qua cậu cũng đã gặp bà Seoul đến Seoul để giải quyết công việc.

‘Cháu không có chuyện gì chứ?’

‘Cháu vẫn khỏe ạ.’

Cậu tiếc vì không được gặp Kang Yi Seon, nhưng vì biết rằng không hiểu sao anh ấy không đặt chân đến Seoul nên cậu đã không lộ ra.

Dù không có nhiều việc lớn để làm, nhưng cứ mỗi khi ra ngoài như hôm qua hoặc gọi điện hỏi thăm các bà thì thời gian trôi qua rất nhanh. Đặc biệt là khi nghe các bà kể chuyện qua điện thoại thì một hai tiếng trôi qua lúc nào không hay.

Nhưng chắc chắn là từ khi không còn vườn thì thời gian rảnh rỗi của cậu đã tăng lên rất nhiều. Đối với một người luôn chăm chỉ vận động như cậu, những khoảng thời gian đó thậm chí còn có chút nhàm chán.

“Hay là học gì đó nhỉ.”

Đột nhiên cậu nhớ đến lời của Lee Chan Seo rằng có thể học đủ thứ khi lên Seoul.

“Làm bánh…….”

Vốn dĩ cậu cũng đang nghĩ rằng món tráng miệng ở đây có vẻ quá đắt. Nghe bảo là vì sử dụng bơ nhập khẩu từ Pháp nên mới vậy, nhưng Seo Soo Hyun, người chẳng biết gì về làm bánh, cảm thấy khó hiểu. Dù sao thì cũng do người làm trực tiếp nên việc định giá là tùy vào ông chủ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy đắt quá mức. Đến mức cậu nghĩ hay là tự làm còn hơn.

“Học vào buổi sáng hoặc buổi chiều thì việc giúp đỡ Giám đốc cũng không có vấn đề gì. chú có ghét không nhỉ?”

Khi nghĩ đến Ki Tae Yeon, cậu lại nhớ đến giọng nói của anh bảo từ giờ mỗi khi ăn vặt phải xin phép, Soo Hyun bĩu môi. Hình như anh không chỉ nói vậy vì mỗi mình cậu tốn tiền ăn vặt, có vẻ như việc cậu cãi lại rằng mình không bị sâu răng khi anh bảo đi khám nha khoa đã làm anh  khó chịu thì phải.

Hình như mình thật sự không bị sâu răng mà.

Gần đây cậu cũng không cảm thấy răng đau nhức gì cả.

Dù sao thì nhờ vậy mà cậu cũng đã giảm bớt việc ăn vặt. Vừa hay cậu cũng đang phỏng đoán rằng có lẽ do ăn quá nhiều đồ ngọt nên răng mới bị đau, nên đây cũng không phải là một kết quả tồi tệ.

“Nhưng mà mỗi lần mình hỏi Giám đốc có được ăn không thì chú đều bảo ăn đi mà.”

Soo Hyun chất đống những lá xà lách vừa hái vào chiếc bát inox tròn xoe rồi lẩm bẩm vẻ khó hiểu và quay người lại. Anh đã bảo là phải xin phép nên lần nào cậu cũng xin phép, nhưng lạ là chưa từng nghe anh nói không được. Lúc đầu cậu nghĩ có lẽ là do bản thân cậu đã tự giảm bớt tần suất ăn vặt, nhưng không hiểu sao cậu lại có linh cảm rằng không phải vì thế.

Chắc chú ấy chỉ dọa mình thôi à.

Dù sao thì việc xin phép cũng đâu có khó khăn gì.

“À. Phải lấy đồ bà Seoul đã cho mình ra xem mới được.”

Seo Soo Hyun đặt bát xà lách xuống bàn ăn rồi chợt nhớ đến hai cái bọc để trên ghế. Vì bà Seoul đã nói trước đó là cái gì nên cậu cũng biết chúng là gì, nhưng cậu đã quên mất việc mở chúng ra.

Có lẽ là dùng để gói quà tặng dịp lễ Tết, hai cái bọc màu vàng kim và hồng lần lượt nhô ra từ chiếc túi giấy lớn.

Seo Soo Hyun lần lượt cởi các nút thắt. Cậu kéo cả chiếc túi nilon màu đen bên trong ra và mở miệng túi, một làn hương mùa xuân thoang thoảng bay ra.

“Oa, bà cho nhiều quá trời. Phải gọi điện cảm ơn mới được.”

Trong bọc màu vàng kim là ngải cứu, trong bọc màu hồng là lộc non. Nhìn những loại rau mùa xuân xanh mướt này, cậu lại nhớ đến mùa xuân năm ngoái, khi cậu cùng các bà đi hái ngải cứu khắp nơi. Dù hơi mệt mỏi nhưng đi hái rau mùa xuân cũng có cái thú riêng của nó.

Nhớ ra thì năm nay mình chưa đi hái ngải cứu. Seo Soo Hyun vuốt ve nhẹ nhàng những cọng ngải cứu thơm lừng. Xem ra bà đã lọc bỏ từng cọng cỏ dại và lá lẫn vào khi hái ngải cứu và gửi cho cậu.

Chắc bà đã vất vả để chuẩn bị cho mình……. Chắc chắn là khi đến thăm các bà, mình phải mua thật nhiều quà tặng mang theo mới được.

“Làm gì với ngải cứu đây. Làm bánh xèo cũng được mà nấu canh cũng được. À, hay là làm beomuli (một món ăn vặt của Hàn) nhỉ?”

Món beomuli ngải cứu lúc nào cũng là bà làm cho cậu nên cậu không tự tin lắm, nhưng vì cũng đã học lỏm được nên chắc cũng làm được thôi. Hơn nữa cách làm cũng khá đơn giản.

“Vừa hay hôm nay ăn tối định làm cơm trộn với cá ngừ và tương ớt…….”

Cho dù có thêm trứng ốp la lòng đào thì một khi đã có tương ớt thì vị mặn vẫn sẽ đậm, nếu ăn kèm với món beomuli ngải cứu thì sẽ trung hòa được vị và sẽ ngon hơn. Dù là một món ăn gần với đồ ăn vặt hơn là món ăn kèm, nhưng bây giờ cậu lại thích món beomuli hơn là bánh xèo hay canh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo