Soo Hyun đang vừa ăn tối muộn cùng với Ki Tae Yeon vừa líu lo nói về việc nên đặt hoa ly ở đâu thì đột ngột dừng đũa. Đôi đũa vừa dừng lại hướng về phía con cá. Không phải là phần bụng có thịt trắng nõn, mà là hướng về phía con mắt.
Soo Hyun vừa dùng đũa khéo léo lấy con mắt cá tráp cứng đờ ra vừa loại bỏ những tạp chất trơn tuột dính theo rồi đặt con mắt cá nhỏ hơn cả hạt đậu, thoạt nhìn giống như hạt đậu gà lên trên bát cơm của Ki Tae Yeon.
“Cái gì đây?”
“Chú không ăn mắt cá ạ?”
“Mắt cũng ăn được à?”
“Tốt cho cơ thể mà. Chú có kén chọn gì đâu. Cứ ăn đi ạ. Vị cũng không lạ đâu ạ.”
Sẽ khó mà trả lời được nếu hỏi tốt cho bộ phận nào. Cậu chỉ nghe thấy những lời đó thường xuyên từ bà nên cậu đã nghĩ rằng nó tốt cho cơ thể. Seo Soo Hyun vừa ngập ngừng một lát vừa vươn đũa ra để lấy lại con mắt trên bát cơm của Ki Tae Yeon.
“Đưa cho rồi lại lấy lại hả?”
Anh đã hành động như thể anh định ăn vậy nên anh đã lấy đũa gắp con mắt rồi cho thẳng vào miệng. Lúc này Seo Soo Hyun mới nhìn Ki Tae Yeon.
“Chẳng phải chú không ăn ạ?”
“Thì Soo Hyun cho chú mà, chú phải ăn chứ.”
Ki Tae Yeon vừa nhai vừa ra vẻ như đang cho cậu xem.
“Không ăn thì bé con sẽ giận dỗi cho mà xem.”
“tôi không giận dỗi vì những chuyện như vậy đâu ạ.”
Seo Soo Hyun vừa trả lời như vậy vừa khó khăn kiềm chế khóe miệng đang cố nhếch lên.
Cậu thật sự không định giận dỗi. Cậu đâu phải là trẻ con, cậu không hẹp hòi đến mức giận dỗi vì anh từ chối thứ mà cậu đã đưa với ý tốt. Chỉ là cậu hơi áy náy vì đã không trả lời được ngay câu hỏi tốt cho bộ phận nào, nên anh vừa ăn thì cậu đã vui một chút mà thôi.
“À à, ra vậy ha?”
Người đàn ông vừa cười khẩy vừa gắp đầu cá tráp và lấy con mắt còn lại ra bằng một lần gắp. Không giống như cách gắp của Seo Soo Hyun có dính những tạp chất mềm nhũn, kỹ năng của anh hoàn hảo đến mức chỉ lấy ra được con mắt nằm sâu bên trong.
“Thứ tốt cho cơ thể thì bé con cũng ăn nhiều vào nhé.”
“Cảm ơn chú ạ.”
Seo Soo Hyun vừa nhìn con mắt cá tráp được đặt trên bát cơm của cậu vừa cẩn thận cho vào miệng rồi từ từ nhai. Bỗng dưng cậu lại nhớ đến bà.
Người gỡ mắt cá cho cậu ăn chỉ có bà mà thôi.
“A.”
Vị không có gì đặc biệt, nhưng cậu hăng hái nhai con mắt cá tráp vì có kết cấu chắc chắn và dai dai thú vị thì đột ngột răng cậu ê ẩm.
“Sao thế?”
“Không có gì đâu ạ. Vì chú bị đâm bụng nên ngày mai tôi sẽ nấu cơm gạo lứt với nấm và táo tàu cho chú ăn.”
Seo Soo Hyun đã cố tình lái sang chuyện khác vì cậu nghĩ rằng nếu cậu nói sự thật ra thì anh sẽ bảo cậu đi khám răng. Có lẽ răng cậu bị đau là vì người đàn ông đã cắn má cậu.
Sao răng cứ đau mãi thế nhỉ.
Sau khi đánh răng xong, Soo Hyun há miệng thật to. Nhờ có ánh đèn phòng tắm sáng trưng mà cậu có thể nhìn được vào bên trong, nhưng có lẽ vì miệng cậu vốn dĩ không được to cho lắm nên cậu khó mà nhìn kỹ được. Cậu có di chuyển mặt qua lại và đảo mắt khắp nơi thì cũng vậy thôi.
“Chắc không phải là sâu răng đâu.”
Không thể là sâu răng được. Từ trước đến giờ cậu chưa từng bị sâu răng.
Seo Soo Hyun đã đánh răng rất kỹ. Cậu thường xuyên đánh răng sau khi ăn cơm cũng như sau khi ăn đồ ăn vặt, nên có khi một ngày cậu đánh răng hơn năm lần. Với cả cả mẹ và bà đều có răng chắc khỏe nên chắc chắn cậu cũng vậy thôi.
Vậy sao răng cứ đau mãi thế nhỉ.
Chiếc răng đã từng thỉnh thoảng đau nhức từ vài tháng trước gần đây lại gây sự.
Dù vậy, trước đây có vẻ như nó chỉ thỉnh thoảng nhức nhối một lần, nhưng gần đây mỗi khi cậu sắp quên đi thì cơn đau lại tìm đến. Cuối cùng Seo Soo Hyun đã từ bỏ việc soi kỹ bên trong miệng và dùng đầu lưỡi vuốt ve chiếc răng ngoài cùng nhất rồi hồi tưởng lại cuộc sống gần đây của mình.
Cậu không cần phải suy nghĩ lâu cũng được. Vừa bước ra khỏi phòng và đi về phía phòng khách thì sự thay đổi gần đây đã đập ngay vào mắt cậu.
‘Mình ăn đồ ăn vặt nhiều quá nên bị sâu răng à? Nhưng cũng không thấy ê buốt khi đánh răng hay khi ăn đồ lạnh mà.’
Bên trong chiếc túi giấy trắng được đặt trên bàn ở phòng khách có đầy ắp những món tráng miệng. Seo Soo Hyun như bị ma xui quỷ khiến mà tiến lại gần và lục lọi bên trong chiếc túi giấy. Quả thật, nếu mỗi ngày đều ăn những món tráng miệng như thế này thì dù cậu có chăm chỉ đánh răng đến đâu thì việc cậu bị sâu răng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“Mình không thích đi khám răng chút nào… hic…”
Cậu biết rằng nếu bị đau thì đến bệnh viện là đáp án. Đặc biệt là những vấn đề liên quan đến răng thì lại càng như vậy.
Cậu biết rằng nếu cứ để lâu thì sẽ có những tình huống không tốt xảy ra, nhưng không hiểu sao cậu không thể quyết tâm đi khám răng dù đó không phải là những bệnh viện khác mà là phòng khám răng.
Nếu cứ đau mãi thì đến lúc đó nhất định phải đi khám thôi. Cậu vừa quyết tâm sẽ giảm ăn đồ ăn vặt vừa định di chuyển để mang những món tráng miệng bên trong túi giấy vào tủ đông thì…
“Bé con.”
Seo Soo Hyun quay người lại khi nghe thấy có ai đó gọi mình. Cậu nhìn thấy ánh mắt đang hướng về chiếc túi giấy.
“Cái đó là gì thế?”
“Bánh brownie ạ.”
“Bánh brownie?”
“Vâng ạ. Chú xem không ạ?”
Soo Hyun vừa mở miệng túi vừa khoe những thứ bên trong như thể muốn khoe khoang.
“Người ta bảo là bánh brownie không có bột mì đấy ạ. Có rất nhiều loại nữa đấy ạ. Cái này có phô mai, còn cái này có táo. Cái này có quả sung.”
Cậu chỉ biết bánh brownie có vị sôcola, gần đây cậu mới biết rằng có thể cho nhiều loại topping khác nhau lên trên.
“Lại mua quà vặt nữa à?”
Mình sẽ bị mắng vì ăn quà vặt nhiều quá đây. Seo Soo Hyun vừa lén nhìn sắc mặt của Ki Tae Yeon.
Ánh mắt đang liếc nhìn vào bên trong túi giấy khiến cậu cảm thấy có gì đó không vừa ý nên cậu đã nói thêm những lời không cần thiết.
“Bụng ăn cơm và bụng ăn quà vặt là hai chuyện khác nhau ạ.”
“Thì kệ cậu chứ, gần đây răng cậu không đau à?”
“Dạ? Không có ạ?”
Khi cậu nghe thấy một câu hỏi hoàn toàn bất ngờ, cậu đã vô thức vội vàng phủ nhận. Là vì cậu có cảm giác rằng sau đó sẽ là câu bảo cậu đi khám răng.
“Đã bé mà nói dối trơ trẽn thế. A nào.”
Một bàn tay to lớn nắm lấy má cậu. Sợ rằng nếu cậu ngậm miệng thì trông sẽ càng đáng nghi hơn nên Seo Soo Hyun liền há miệng.
“Nói chung là lỗ nhỏ cũng hẹp mà miệng cũng hẹp nữa…”
Cậu còn chưa kịp phản bác rằng anh không được nói những lời quấy rối như vậy thì ngón trỏ đã bất ngờ xâm nhập vào bên trong miệng cậu. Ngón tay thô ráp vừa ấn mạnh vào lưỡi cậu vừa đổi hướng và bắt đầu sờ soạng những chiếc răng đang ngay ngắn.
Cậu vô thức rên rỉ. Cậu khó mà nuốt nước bọt vì những ngón tay cứ tùy tiện khuấy đảo bên trong miệng, khiến nước bọt tích tụ ở bên dưới lưỡi. Cậu không thể cắn tay người đàn ông nên vừa dồn sức vào quai hàm vừa cảm thấy như mình sắp hết hơi đến nơi.
Cậu không biết phải làm sao với hàng
hàng mi đang run rẩy và ngước mắt lên thì cậu đã chạm mắt với người đàn ông vừa nhét ngón tay vào miệng cậu.
Như thể ban nãy không hề vô tâm, khoảnh khắc ánh mắt cả hai giao nhau, Ki Tae Yeon liền khẽ nheo mắt lại rồi dồn sức vào đầu ngón tay.
“Hức.”
Ngón tay đang lướt qua răng hàm đã chạm đến tận cùng rồi xoa xoa lớp da thịt mềm mại. Lúc nãy cậu còn có cảm giác như răng cậu bị đau ở đâu đó, nhưng giờ không những cậu không cảm thấy đau mà cậu còn cảm thấy rất kỳ lạ. Seo Soo Hyun bèn vô cớ nắm chặt lấy vạt áo phông của mình.
Ngón tay dày đã chai sạn rời đi sau khi nghịch ngợm cả những lớp da thịt ở phía đối diện.