Cherry Cake - Chương 86

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Sau đó, Seo Soo-hyun ngâm mình trong bồn tắm đầy nước nóng để thư giãn cơ bắp cho đến khi Ki Tae-yeon tắm xong, rồi lại được anh bế ra ngoài. Người đàn ông lau qua loa cơ thể cậu bằng chiếc khăn mềm mại, sấy khô mái tóc một cách cẩu thả rồi ném Seo Soo-hyun lên giường anh.

'Đây là phòng của Giám đốc mà.'

'Cứ ngủ đi. Ướt hết cả rồi, cậu định ngủ ở đâu, ngủ dưới sàn à?'

Cậu định nói rằng giờ cậu có thể tự đi lại được rồi và muốn về phòng mình, nhưng không biết người đàn ông hiểu lầm ý cậu là muốn anh bế sang hay muốn anh thay ga giường, anh lơ đễnh trả lời rồi leo lên giường. Dù sao thì có ai đó bên cạnh vẫn tốt hơn là ngủ một mình, Seo Soo-hyun im lặng nhắm mắt lại bên cạnh Ki Tae-yeon.

Dù rằng cậu đã tỉnh giấc giữa đêm vì đói.

"A, đúng rồi. Có cái đó nữa."

Soo-hyun lấy một chiếc bánh brownie đông lạnh ra khỏi tủ đá và nhấm nháp từng chút một, rồi lẩm bẩm một giai điệu nhỏ khi chợt nhớ ra nguyên liệu. Thực đơn này hơi quá thịnh soạn cho bữa sáng, nhưng cả hai người họ đều đã vận động mạnh cả đêm, và người đàn ông cũng ăn gì cũng được, nên có lẽ làm vào buổi sáng cũng không sao.

"Đi đâu mà mất hút. Cái này là cái gì thế?"

"Ơ, chú dậy rồi ạ?"

Ki Tae-yeon đang nhìn xuống bàn ăn từ từ ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói líu lo.

"Thật ra lúc nãy tôi đói quá nên dậy sớm. Nhân tiện dậy rồi, tôi định làm bữa sáng trong lúc lót dạ một chút nên lục tủ lạnh, thì nhớ ra món mà chú  mua cho tôi lần trước. Thường thì tôi sẽ làm vào bữa trưa hoặc bữa tối, nhưng hôm qua cả Giám đốc với tôi đều tốn sức nhiều, nên tôi nghĩ là ăn vào buổi sáng cũng được, tôi đã nhanh chóng làm xong rồi ạ. Cơm cũng vừa chín xong, chú ngồi xuống đi ạ."

Seo Soo-hyun vừa đặt hai bát cơm lên bàn vừa líu lo nói. Ki Tae-yeon lại nhìn xuống bàn ăn và bật cười thành tiếng.

"Cái này không phải là cô hầu gái dâng cơm trắng cho gã nhà quê sao."

Trên bàn ăn có cơm trắng nóng hổi vừa mới nấu xong và món sườn hầm thịnh soạn với khoai tây, cà rốt và các loại rau củ.


Seo Soo-hyun bình tĩnh hít một hơi. Cậu cần khá nhiều can đảm để đưa tay ra.

"Xin chào."

Cậu nhắm chặt mắt rồi mở cửa, bước vào bên trong và chào người đang ngồi ở quầy tiếp tân.

"Xin chào. Anh có đặt lịch trước không ạ?"

"Vâng. Tôi là Seo Soo-hyun."

"Xin chờ một lát ạ."

Nghe thấy tiếng gõ bàn phím, Soo-hyun liếc nhìn xung quanh bên trong. Bầu không khí sang trọng khác hẳn với những phòng khám nha khoa mà cậu biết, nhưng mùi đặc trưng của nha khoa và tiếng máy móc thì không thể tránh khỏi.

"Anh đã nói là sẽ kiểm tra toàn diện đúng không ạ? Anh cũng bị đau răng nữa ạ?"

"Vâng."

"Xin anh vui lòng ngồi chờ một lát ạ."

Seo Soo-hyun ngồi xuống ghế sofa theo sự hướng dẫn của nhân viên. Cậu biết mình không còn là trẻ con nữa và không nên sợ nha khoa, nhưng có lẽ vì đây là một nơi hiếm khi đến nên sự căng thẳng lại ập đến.

'Dù sao thì mình cũng phải đến một lần...'

Nếu cứ ngoan cố mãi thì cậu sẽ lại bị mắng cho xem.

Phải suy nghĩ tích cực lên. Tuy rằng cậu đến nha khoa vì Ki Tae-yeon, nhưng Seo Soo-hyun quyết định suy nghĩ tích cực. Dù sao thì đến khi rời khỏi nha khoa, cơn đau của cậu cũng sẽ được giải quyết, và điều đó có nghĩa là cậu có thể biết được nguyên nhân gây đau răng, và tâm trạng của cậu cũng sẽ nhẹ nhõm hơn.

Nhưng mà, tại sao lại đau nhỉ.

Seo Soo-hyun im lặng chờ đến lượt mình và mân mê các ngón tay.

"do Răng khôn ạ."

"Răng khôn á?"

"Vâng. Anh thấy phần này chứ ạ?"

Trên màn hình hiển thị ảnh X-quang chụp răng. Seo Soo-hyun trừng mắt nhìn chiếc răng nằm ngang, khác với những chiếc răng mọc đều đặn khác.

"Không may là nó bị mọc ngầm và nằm ngang. Nếu may mắn thì nó sẽ đâm xuyên qua nướu như những chiếc răng khác và có thể nhổ như nhổ răng bình thường, nhưng trong trường hợp này thì phải rạch nướu, đập vỡ răng ra rồi mới nhổ được ạ."

"Vâng..."

Dù sao thì cậu cũng phải nhổ.

"Chúng tôi sẽ gây tê rồi tiến hành nên anh đừng lo lắng quá nhé. Anh há miệng thử một chút được không ạ?"

Seo Soo-hyun há miệng to nhất có thể. Một vật lạnh lẽo đè lên lưỡi cậu, cậu cảm nhận được vị kim loại. Thật là một cảm giác khó chịu.

"Gần đây anh không bị đau ạ?"

"Vâng. tôi thỉnh thoảng mới bị đau thôi, chứ không phải thường xuyên ạ."

"Nếu đã từng bị đau thì tốt nhất là nên nhổ. Trùng hợp là anh lại không bị viêm... Chiều nay anh có việc quan trọng không ạ? Nếu không có thì có lẽ chúng ta nên nhổ răng ngay bây giờ thì hơn."

"tôi nhổ bây giờ ạ."

Đã quyết là làm ngay, nhổ luôn bây giờ thì hơn.

"Vậy tôi sẽ chuẩn bị thuốc tê, anh vui lòng chờ một lát ạ."

"Vâng."

Seo Soo-hyun cố gắng suy nghĩ về những chuyện khác để không quá căng thẳng.

Giá mà mình rủ Giám đốc đi cùng nhỉ.

'Có cần tôi đi cùng không?'

'chú không bận à?'

'Trẻ con thì sợ nha khoa, khóc rống lên mà. Phải có người nắm tay chứ. Xong rồi thì dỗ dành bảo sẽ mua đồ ăn ngon cho.'

tôi tự đi được . Với lại tôi không khóc rống lên vì mấy chuyện đó đâu.

Anh cứ nói mấy từ như khóc rống với nắm tay, coi cậu như trẻ con rồi cười cợt, lòng tự trọng của cậu bị tổn thương nên cậu đã nói rằng cậu sẽ tự đến, nhưng bây giờ cậu lại hơi hối hận. Dù có đi cùng, cậu cũng không nhờ anh nắm tay, nhưng dù sao thì nếu có ai đó đợi bên ngoài, cậu sẽ có thể kiên cường hơn một chút.

'Thôi vậy. Nếu đi cùng thì chắc chú lại trêu mình thôi.'

Dù thế nào thì cậu cũng sẽ bị trêu chọc.

Nhưng mà, răng khôn cơ đấy, cậu không ngờ đến nguyên nhân này chút nào. Vì cậu chưa bao giờ bị ê buốt răng nên nghĩ rằng không phải sâu răng, nhưng cậu đâu có ngờ rằng răng khôn lại ẩn nấp ở đó. Nghe nói thường thì nó sẽ mọc vào tuổi thanh thiếu niên, nên khi bạn bè nói rằng họ đã nhổ răng khôn, cậu đã nghĩ rằng chắc mình không có nó. Giờ thì có vẻ như nó đã trốn kỹ lắm.

'Nhưng mà không phải sâu răng nên cũng may rồi.'

Một trong những điều mà người lớn tuổi thường nói là răng và mắt phải được chăm sóc cẩn thận khi còn trẻ. Dù rằng giờ sâu răng có thể được chữa trị dễ dàng nên không sao, nhưng dù sao thì răng cũng là một trong ngũ phúc, càng chắc khỏe càng tốt.

Hơn nữa, nếu là sâu răng thì cậu đã bị mắng cho một trận rồi. Có khi cậu còn bị cấm ăn vặt luôn ấy chứ.

'Dù sao thì sau khi nhổ răng, mình phải liên lạc cho chú ấy mới được.'


cậu nói là răng khôn thì chắc anh lại trêu cậu  là trẻ con mất, không biết phải trả lời sao đây, cậu đang lo lắng thì có bóng người che khuất đầu cậu.

"Giờ tôi sẽ gây tê, sẽ hơi nhói một chút nên anh đừng lo lắng quá nhé. Sau khi gây tê xong thì anh sẽ hầu như không cảm thấy gì khi nhổ răng đâu, nên anh đừng lo lắng về khoản đó nhé."

Bác sĩ cùng với y tá tiến đến.

"Vâng."

"Anh có muốn ôm cái này không ạ? Thỉnh thoảng tôi sẽ đưa cho những bệnh nhân quá căng thẳng ạ."

Y tá đưa ra một con thú nhồi bông mà cô đang ôm. Đó là một con chuột hamster màu trắng với hai má phúng phính.

"Cảm ơn ạ."

Seo Soo-hyun ngập ngừng một lúc rồi nhận lấy con thú nhồi bông và ôm chặt nó. Cậu đâu còn là trẻ con nữa, hơi xấu hổ thật, nhưng ôm thú nhồi bông để cảm thấy an toàn vẫn tốt hơn nhiều so với việc cố chấp một cách vô ích.

"Chúng tôi có đơn thuốc, anh nhớ lấy thuốc nhé. Anh có thể nhổ gạc sau khoảng hai tiếng, nhưng nếu máu cứ chảy mãi thì anh hãy gọi điện thoại cho chúng tôi nhé."

Soo-hyun đáp lại bằng giọng nói ngọng nghịu và đưa thẻ ra. Đó là thẻ của Ki Tae-yeon, anh cũng sẽ sớm biết rằng ca điều trị của cậu đã kết thúc thôi.

"Chào anh ạ."

Cậu cúi đầu chào nhân viên thân thiện, rồi vô thức cử động đầu lưỡi và lên thang máy.


Không đau như cậu nghĩ. Tiêm thuốc tê thì hơi nhói, nhưng khi nhổ răng thì cậu thực sự không cảm thấy gì cả. Chỉ là cậu phải há miệng liên tục nên hơi mệt thôi. Cậu đã cố gắng há miệng to nhất có thể rồi, nhưng việc bị yêu cầu há to thêm nữa khiến cậu hơi khó xử.

'Nhưng mà mình phải ngậm gạc tận hai tiếng cơ à. Phải ghé qua hiệu thuốc rồi liên lạc cho chú ấy mới được.'

Cậu đã nghe bảo phải gọi điện thoại sau khi đi khám răng về nên cậu phải liên lạc. Cậu vẫn còn ngậm gạc nên phát âm có lẽ sẽ hơi ngọng nghịu, gọi điện thoại có lẽ hơi khó, có lẽ tốt nhất là gửi tin nhắn.

Cậu đang lên kế hoạch từng bước trong đầu thì thang máy dừng lại.

"Soo-hyun à."

Seo Soo-hyun vừa định đi thẳng đến hiệu thuốc thì bị một bàn tay nắm lấy cánh tay và dừng lại.

"Ơ?"

Lee Chan-seo đứng đó với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Sao em đến đây mà không báo trước gì hết."

"em định báo mà em quên mất."

Soo-hyun thành thật nói với Lee Chan-seo, anh ta đang tỏ vẻ hờn dỗi khi đặt khay đồ uống xuống. Cậu không thể đứng ngốc ở đó để trò chuyện, cậu đang định đến một quán cà phê gần đó. Cả tòa nhà đều là bệnh viện nên có lẽ Lee Chan-seo cũng đến bệnh viện, anh ấy nói rằng lần sau sẽ đến và dẫn Seo Soo-hyun đi.

"em mang cái này đi rồi uống sau nhé. Tự nhiên đi nhổ răng nên chúng ta không ăn cơm cùng nhau được rồi."

Thì ra cũng có thể đóng gói kiểu này. Seo Soo-hyun nhìn lon nước và gật đầu. Cậu không biết rõ bên trong là gì, nhưng có vẻ như là trà. Bên trong lon trong suốt có những bông hoa nhỏ trôi bồng bềnh trong làn nước màu hồng rất nhạt. Cậu không chắc chắn lắm, nhưng có lẽ là hoa hồng.

Seo Soo-hyun sờ vào lon, chợt nhớ ra là có một loại trà hoa hồng. Có lẽ vì có rất nhiều đá nên cảm giác mát lạnh lan tỏa khiến cậu cảm thấy dễ chịu.

"Răng em sao rồi? Có đau lắm không? Thuốc tê chắc vẫn chưa hết tác dụng nhỉ... anh mua thuốc giảm đau cho em nhé?"

Seo Soo-hyun lắc đầu. Đúng như Lee Chan-seo nói, có vẻ như thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng nên cậu không thấy đau lắm. Có lẽ cậu cũng không cần thuốc giảm đau, và ngay cả khi thuốc tê hết tác dụng thì cậu cũng đã được kê đơn thuốc, sau này ăn cơm xong thì cậu sẽ uống, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

"em đến Seoul từ khi nào thế?"

"Ừm... Đầu tháng Ba."

Soo-hyun đảo mắt để áng chừng thời gian rồi trả lời. Có lẽ cậu đã quen với việc ngậm gạc nên phát âm không bị ngọng nghịu nhiều như cậu nghĩ. Cậu vẫn cảm thấy khó chịu vì mùi thuốc sát trùng đặc trưng của gạc và vị máu thoang thoảng, nhưng dù sao thì cậu cũng phải ngậm gạc dù có nói hay không, nên việc trò chuyện với Lee Chan-seo cũng không phải là một việc quá khó khăn. Lâu lắm rồi mới gặp lại anh ấy nên cậu cũng thấy rất vui.

"Vậy là cũng được mấy tuần rồi nhỉ?"


"Ừmm."

"anh đã định sau khi thi giữa kỳ xong sẽ đến thăm em... mà em đang ở đâu thế? Bà Seoul đã lên Seoul rồi à?"

Nói rằng mình đang sống ở nhà của Giám đốc có lẽ sẽ hơi kỳ lạ.

Nhưng cậu không thể nói dối được. anh ta biết tin khu phố đang bị tái phát triển, và có vẻ như tin tức về khu phố thỉnh thoảng lại lọt đến tai anh ấy thông qua ông của anh ấy, nếu cậu nói dối thì sau này gặp mặt sẽ rất khó xử.

"Bà Seoul vẫn chưa chuyển đi ."

"Vậy thì?"

"em đang sống ở nhà của Giám đốc."

"Giám đốc? Chẳng lẽ là cái người đàn ông hồi đó?"

Soo-hyun nuốt nước bọt có lẫn máu ực một cái và gật đầu. Lee Chan-seo cau mày nghiêm trọng rồi liên tục hỏi dồn dập.

"Saoem lại sống với người đó? Hai người quen nhau chưa được bao lâu mà. Soo-hyun à, cái người đó nguy hiểm lắm đấy. Dù bây giờ họ không động đến những người bình thường, nhưng em quên cái chuyện hồi đó anh ta đã vô lễ với em và anh rồi à? Chẳng lẽ..."

Không biết Lee Chan-seo đã nghĩ gì, anh ấy càng nhăn nhó hơn.

"Có phải em đang làm cái việc gì kỳ lạ không đấy?"

"Việc kỳ lạ gì ạ?"

Soo-hyun hỏi lại vì cậu không tài nào hiểu được cái việc kỳ lạ mà anh ấy đang nói đến là gì.


Nhưng chỉ một lát sau, cậu đã hiểu. Hồi trước khi nhận được lời đề nghị làm việc dưới trướng của người đàn ông, cậu đã từng nghĩ rằng liệu anh ta có định giao cho mình làm những việc liên quan đến xã hội đen hay cho vay nặng lãi hay không, nên có lẽ Lee Chan-seo cũng đã có những suy đoán tương tự.

Khi nghĩ đến đó, cậu có vẻ đã hiểu được lý do tại sao anh ấy lại phản ứng nghiêm trọng như vậy. Nhớ lại thì bà của cậu cũng đã từng có những phản ứng tương tự.

"Vậy nên, nhỡ đâu anh ta lại..."

" lại gì là gì?em không làm cái việc kỳ lạ gì đâu.em  làm việc nấu cơm cho Giám đốc mà."

Lee Chan-seo nhíu mày, như thể đó là một câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ấy. Lúc đầu anh ấy có vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng giờ thì anh ấy lại có vẻ mặt khó hiểu.

"Hồi trước chú đã từng đến nhà em ăn cơm rồi mà. Có vẻ như chú rất hợp khẩu vị với anh đấy. Dạo này chú ấy chán cơm hộp nên bảo em nấu cơm cho chú ấy, nên em đã quyết định làm vậy."

"Tại sao em lại làm cái việc đó?"

Sau khi đã hiểu ra toàn bộ tình hình, Lee Chan-seo thở dài thườn thượt rồi xoa xoa thái dương. Khác hẳn với bầu không khí của Ki Tae-yeon, gương mặt hiền lành và đẹp trai của anh ấy tràn ngập vẻ không thể hiểu nổi.

"Nấu cơm thì có sao đâu chứ. em làm việc để kiếm tiền mà."

Soo-hyun từ từ giải thích tình hình vì thấy phản ứng của anh ấy giống với bà của cậu.

"Đằng nào em cũng phải ăn cơm để sống qua ngày, tiện thể nấu cơm cho Giám đốc luôn thì cũng đâu có khó khăn gì. Bữa trưa thì thường chú ấy cũng ăn ở ngoài mà. em đã ký hợp đồng và nhận tiền đầy đủ rồi, anh đừng lo lắng ."

Thực sự thì đó không phải là một công việc khó khăn. Đến nỗi dạo này cậu còn cảm thấy hơi buồn chán ấy chứ.

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo