Cherry Cake - Chương 87

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

"Với lại dù sao muốn kiếm tiền thì phải làm việc mà. em có thể làm việc mà em thích, vừa làm vừa kiếm tiền thì em thấy vui lắm chứ."

Soo-hyun vốn định nếu không được thì sẽ đi làm ở công trường hoặc nhà máy, nên công việc này rất phù hợp với cậu. Hơn nữa, dù cậu chưa từng đi làm thêm, cậu biết rõ rằng rất khó để tìm được một công việc mà cậu được trả tận ba triệu won mỗi tháng. Đã vậy, cậu cũng không phải làm việc cả ngày. Dù cậu có làm những món ăn cầu kỳ, tính ra thì mỗi ngày cậu cũng chỉ làm việc chưa đến bốn tiếng đồng hồ.

"Nếu em sống với anh thì em đâu cần phải làm việc. Sao em phải đi làm chứ."

Cậu đã nghĩ rằng mình đã giải thích khá ổn, nhưng Lee Chan-seo vẫn có vẻ không hiểu. Nhưng ngược lại, Soo-hyun còn khó hiểu anh ấy hơn.

"Sao em lại không cần phải làm việc nếu em sống với anh?"

"Ơ?"

"Em biết là anh muốn đối tốt với em mà. Em cũng cảm ơn anh vì đã đề nghị em sống chung với anh. Nhưng em không thể cả đời chỉ dựa dẫm vào anh được. nếu Anh là anh họ của em thì chuyện này cũng đã quá rồi, chứ chúng ta có phải là người thân thật sự đâu."

Soo-hyun khắc ghi rõ trong lòng lời dạy của bà cậu rằng trên đời này không có sự tử tế nào là vô điều kiện cả. Tất nhiên, đôi khi sự tử tế vô điều kiện có thể xảy ra. Tuy nhiên, việc sống chung mà không nhận một đồng sinh hoạt phí nào là một đề nghị vượt quá phạm trù của sự tử tế nhỏ nhặt và vô điều kiện.

Cậu không nghi ngờ rằng Lee Chan-seo có ý đồ xấu, nhưng dù sao thì sự tử tế đó cũng khiến Soo-hyun cảm thấy quá mức. Và Soo-hyun không thích những điều không phù hợp với hoàn cảnh của mình. Đó cũng là lý do tại sao cậu từ chối đề nghị của bà Seoul.

'Khác với anh il-seon, mình không giúp được việc gì cho bà Seoul cả.'

Điều đó có nghĩa là lý do mà cậu chấp nhận đề nghị của Ki Tae-yeon là vì đó là việc cậu có thể làm được.

"Sau này trả lại cũng được mà. Anh đã nói rồi, Seoul có rất nhiều thứ để học, nếu em có hứng thú với việc gì thì cứ thoải mái học đi. Soo-hyun, em thích nấu ăn mà, em có thể lấy chứng chỉ đầu bếp hoặc học làm bánh chẳng hạn... Sau đó nếu em kiếm được tiền từ việc đó thì em trả lại sau cũng được mà."

Lee Chan-seo vội vàng sửa lời như thể sợ cậu hiểu lầm.

"Soo-hyun à, anh không phải vì thương hại em nên mới đưa ra đề nghị đó đâu. Chỉ là em là một người em tốt bụng và khiến anh bận tâm nên anh mới nói vậy thôi. Anh có rất nhiều điều muốn báo đáp em."

"Em hiểu lòng anh mà... Dù sao thì em vẫn đang sống tốt nên anh đừng lo lắng quá. Em quên không liên lạc cho anh thôi. Anh cũng biết mà, em ít khi dùng điện thoại lắm."

Cậu đã nghĩ rằng mình phải liên lạc cho Lee Chan-seo, nhưng cậu đã quên mất. Có lẽ là vì hai người không gặp mặt hàng ngày như hồi còn ở với bà cậu. Nếu anh ấy chưa đi học đại học thì hai người đã gặp nhau mỗi ngày rồi, nên đương nhiên cậu đã không quên liên lạc, nhưng vì không phải như vậy nên cậu đã quên béng mất trong lúc xao nhãng.

"Haa, anh hiểu rồi. Giờ nghĩ lại thì có lẽ đề nghị của anh đã gây áp lực cho em nhỉ."

Lee Chan-seo vừa mân mê chiếc cốc đọng đầy hơi nước vừa lên tiếng.

"Em có được trả lương đầy đủ không? Anh hỏi em được trả bao nhiêu ấy?"

"chú ấy trả cho em mười nghìn won một ngày ."

"Mười nghìn won? Chẳng lẽ em là người giúp việc toàn thời gian à? Nếu vậy thì rẻ mạt đấy."

"Không phải vậy. Em thực sự chỉ nấu cơm thôi. Có người riêng dọn dẹp nhà mà."

Lee Chan-seo vừa nãy còn tỏ vẻ nghi ngờ rằng có lẽ cậu đang bị bóc lột, giờ thì anh ấy thở dài ngắn ngủi và xoa xoa má, nói rằng ra vậy. Ra là người ta đã trả công cho cậu rất hậu hĩnh. Soo-hyun tiếp tục nói với gương mặt hiền lành.

"Với lại chú ấy trả tiền vào tài khoản của em mỗi ngày nên anh đừng lo là em sẽ bị quỵt tiền."

"Có phải anh ta bắt em làm việc gì khác không?"

Cậu tự hỏi không biết có những việc gì khác, nhưng có lẽ anh ấy đang ám chỉ đến việc nhà nên Soo-hyun không hỏi đến tân ngữ đã bị lược bỏ mà giải thích thêm.

"Không có chuyện đó đâu. Em thực sự chỉ nấu cơm thôi. À không, việc dọn dẹp bàn ăn thì Giám đốc cũng làm cùng em mà... Em chỉ nấu ăn thôi. Rửa bát đĩa thì thường em cho vào máy rửa bát."

Nghe cậu nói vậy thì cậu mới nhận ra rằng mình thực sự không làm gì nhiều. Cậu có cảm giác như mình đang nhận được quá nhiều thù lao so với công sức bỏ ra, nhưng nghĩ đến thói quen tiêu xài của người đàn ông thì có lẽ anh ta coi chừng này chỉ là tiền lẻ. Đối với Seo Soo-hyun đang cần tiết kiệm tiền thì đây là một việc không hề tệ.

'Thay vào đó, sau này mình phải làm cho chú ấy ăn thật nhiều món ngon mới được.'

Dạo này cậu đang nghiêm túc suy nghĩ về việc học nấu các món ăn của các nước khác. Vì không có ruộng để làm nên cậu thấy hơi buồn chán, và hơn hết là nếu cậu học được thì cậu có thể làm cho anh ấy ăn nhiều loại món ăn hơn.

"Người đó bao nhiêu tuổi?"

Lee Chan-seo đang nhìn chằm chằm vào cậu đột ngột hỏi một câu không đầu không đuôi. Seo Soo-hyun nghĩ rằng đó là một câu hỏi rất vu vơ, nhưng cậu vẫn nhanh chóng trả lời.

"Em chưa hỏi. Nhưng chắc chú ấy hơn em... ít nhất là mười lăm tuổi."

Cũng giống như việc cậu biết tên của các bà nhưng không biết chính xác số tuổi, cậu cũng biết tên của người đàn ông là Ki Tae-yeon, nhưng cậu lại không biết chính xác tuổi của anh.

Tự nhiên, hình ảnh của Ki Tae-yeon hiện lên trong đầu cậu. Gương mặt đẹp như tranh vẽ của anh khiến cậu khó đoán tuổi, thêm vào đó là việc anh là xã hội đen và chức danh giám đốc của công ty xây dựng, dù nghĩ thế nào thì anh cũng không thể nào ở độ tuổi đầu ba được. Nhưng anh cũng không giống như người ở độ tuổi bốn mươi, nên có lẽ anh ở độ tuổi giữa đến cuối ba mươi.

"Cách nhau cả chục tuổi mà lại để một đứa trẻ nấu cơm cho mình ăn..."

Lee Chan-seo lại thở dài và tỏ vẻ buồn rầu.

"Em đâu có để chú ấy ăn nhờ, mà là em làm việc dưới trướng Giám đốc mà. Với lại làm việc thì liên quan gì đến tuổi tác chứ?"

Ví dụ như chủ cửa hàng bánh quy thủ công mà Seo Soo-hyun hay lui tới cũng trạc tuổi cậu. Nhìn cái cách chiều nào bánh cũng bán hết sạch thì có thể thấy rằng tay nghề và tuổi tác hoàn toàn không liên quan đến nhau.

"Anh không có ý đó... Dù sao thì anh hiểu rồi. Nếu em đã nói đến mức đó thì anh sẽ không can thiệp nữa. Haa, nhưng mà em định sống ở đó đến khi nào?"

Seo Soo-hyun im lặng trong giây lát trước câu hỏi mà cậu chưa từng suy nghĩ sâu. Cậu siết chặt quai hàm khiến chiếc gạc bị ép chặt và một vị khó chịu tràn ngập trong miệng cậu.

Cậu muốn nhổ nó ra quá. Cậu nuốt nước bọt có vị tanh của máu và lên tiếng.

"Em cũng không biết nữa..."

Dù cậu đã ký hợp đồng, hợp đồng đó lại không có thời hạn rõ ràng.

"Nhưng có lẽ em sẽ sống ở nhà Giám đốc cho đến khi em tìm thấy bố, à không, là chú. Giám đốc cũng nói là sẽ giúp em tìm mà."

Dù sao thì nếu cậu tìm được ông ta, cậu sẽ có thể lấy lại được những thứ mà bà đã để lại cho cậu, và như vậy thì vấn đề liên quan đến đất đai của Ki Tae-yeon cũng sẽ được giải quyết.

Cậu chưa từng suy nghĩ  về sau đó. Trước đây, cậu đã từng mơ hồ tưởng tượng rằng khi nhận được tiền, cậu sẽ chọn một trong những địa điểm mà bà Seoul đã giới thiệu và mua một căn nhà để sống, nhưng giờ khoảnh khắc đó lại có vẻ xa xôi đến lạ. Có lẽ là vì người đàn ông vẫn chưa mang đến tin tức gì về ông bố kia, nhưng có lẽ cũng là vì cậu đã quen với cuộc sống này rồi.

"Soo-hyun à, thật ra..."

Lee Chan-seo khẽ rên rỉ như thể đang cân nhắc điều gì đó, rồi hạ thấp giọng.

"Anh biết chú ấy ở đâu rồi. Tuy anh không biết địa chỉ chính xác."

"Sao anh lại biết chuyện đó?"

Ngược lại, Seo Soo-hyun giật mình và lớn tiếng hỏi. Cậu không ngờ sẽ nghe được tin tức này từ Lee Chan-seo chút nào.

"Nói ra thì hơi dài dòng... Sau khi gặp em hôm đó, anh đã nhờ ông của anh tìm giúp. Dù sao thì chú ấy và mẹ em vẫn chưa ly hôn nên chỉ cần xin giấy tờ là sẽ ra rất nhiều thứ."

"ông ấy ở đâu?"

"Seoul ấy. Có lẽ anh phải tìm hiểu thêm về địa chỉ chính xác."

Vốn dĩ ông ấy đã sống ở Seoul, nên việc ông ấy ở lại Seoul cũng không có gì lạ.

Nhưng tại sao Giám đốc vẫn chưa tìm được ông ấy nhỉ? Nếu ông của Lee Chan-seo có thể tìm thấy thì có lẽ Ki Tae-yeon cũng có thể tìm được.

'Chắc không phải vậy đâu...'

Soo-hyun nhanh chóng thay đổi suy nghĩ. Lee Chan-seo thuộc một gia đình làm trong ngành luật, nên có lẽ anh ấy có mối liên hệ với cảnh sát và có thể tìm kiếm dễ dàng hơn.

Khoảnh khắc tin tức về ông ta bất ngờ ập đến khiến đầu óc cậu trở nên rối bời, cậu cắn môi.

"Dù sao thì anh sẽ tìm hiểu thêm rồi báo cho em nhé. Vốn dĩ anh định tìm được chỗ ở rồi mới nói cho em biết, nhưng anh lại không biết là em đã đến Seoul."

Lee Chan-seo nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Ổn chứ?"

Seo Soo-hyun dồn sức vào các đầu ngón tay. Dù là vì bản thân cậu hay vì Ki Tae-yeon, cậu cũng phải nhanh chóng tìm thấy Seo Jeong-gyun.


"Máu... đã hết chưa?"

Soo-hyun há miệng ra vì bị siết chặt cằm. Ki Tae-yeon nghiêng đầu và cẩn thận kiểm tra bên trong miệng cậu. Vì đang đứng dưới ánh nắng chói chang nên anh có thể nhìn thấy phần nào bên trong.

"Ổn rồi. Trừ việc mặt cậu sưng vù lên thì. Chắc sẽ bầm tím đấy."

Soo-hyun chỉ mở lời sau khi Ki Tae-yeon buông cằm cậu ra.

"Bác sĩ bảo tôi ngậm gạc khoảng hai tiếng, tôi vừa mới nhổ ra ngay trước khi đến đây, lúc đó thì máu cũng đã ngừng chảy rồi ạ. Bác sĩ bảo tôi uống thuốc, tôi định lát nữa ăn tối xong sẽ uống ạ."

"Bữa tối ăn gì cũng được à?"

"Ừm, bác sĩ bảo tôi ăn những đồ như cháo, nếu không đau thì tránh đồ cay và đồ có nước thôi ạ. Tôi thấy khỏe re nên chắc tôi ăn cơm cũng được."

Giá mà cậu biết sớm hơn, cậu hối hận. Thật là nực cười khi cậu đã quá sợ hãi, cả khi nhổ răng và sau khi thuốc tê hết tác dụng, cậu đều khỏe re. Không ngờ răng khôn lại nằm ẩn nấp ở đó, lại còn bị mọc ngầm và nằm ngang nữa, cậu đã nghĩ rằng chắc sẽ đau lắm, còn ôm cả thú nhồi bông, nhưng khi nhổ ra thì nó lại chẳng là gì cả.

Việc phải ngậm gạc liên tục cũng hơi khó chịu, nhưng khi rời khỏi quán cà phê, máu đã ngừng chảy hoàn toàn và cậu không còn cảm thấy vị tanh đặc trưng của máu nữa.

"Cơm với cháo gì chứ. Cậu cứ ăn cháo đi."

"Tôi thực sự ổn mà..."

"Vậy nên cậu mới mua một đống đồ ăn vặt về à?"

Seo Soo-hyun liếc mắt theo hướng mà Ki Tae-yeon đang chỉ. Cậu đã định không mua đồ ăn vặt vì hôm nay cậu không nên ăn, nhưng Lee Chan-seo đã dúi chúng cho cậu ngay trước khi hai người chia tay. Trong số đó có cả trà hoa hồng mà anh ấy đã mua cho cậu trước.

"Lại dùng tiền mặt à?"

"Không ạ. Không phải tôi mua mà là tôi được cho ạ. Tôi đi khám răng rồi ghé qua hiệu thuốc thì tình cờ gặp anh Chan-seo ạ. Anh Chan-seo chú biết mà đúng không? Hồi trước chú đã thấy ở nhà tôi rồi đấy ạ. Tôi quên nói với anh ấy là tôi đã đến Seoul nên tôi không liên lạc, tự nhiên anh ấy gặp tôi chắc anh ấy cũng bất ngờ lắm ạ. Anh ấy bảo tôi nói chuyện một lát, tôi đến quán cà phê thì vì tôi không ăn được gì vì còn ngậm gạc nên anh ấy đã mua cho tôi bảo tôi để sau ăn ạ."

Cậu không cảm thấy cần thiết phải nói dối nên cậu đã kể hết mọi chuyện, Ki Tae-yeon nhíu mày.

"Sao lại lâu thế không biết."

"Dạ?"

Dù cậu hỏi lại vì không hiểu ý anh, Ki Tae-yeon vẫn xoa nhẹ gò má hơi sưng của cậu như thể cậu không cần biết, rồi bước về phía bàn. Đó là cái bàn mà Soo-hyun sau khi khám răng đã đến văn phòng của anh chơi và đặt túi đầy ắp bánh mì và đồ uống xuống.

"Ăn một cái nhé?"

"chú ăn hết cũng được ạ."

Người đàn ông lục lọi trong túi rồi cầm lấy một lon và lắc nó. Ơ, cái đó là anh ấy cho cậu uống mà....... Màu sắc cũng đẹp, lại còn là đồ uống mà anh ấy đã cố tình chuẩn bị cho cậu, nên cậu hơi do dự khi bảo anh cứ ăn đi, nhưng cậu lại sợ người đàn ông sẽ cảm thấy ngại nếu cậu nói không được, nên Seo Soo-hyun gật đầu với ý là không sao.

"Nhưng mà tôi nghĩ Giám đốc sẽ không thích cái đó đâu ạ."

"Là cái gì?"

Ki Tae-yeon vừa mở lon vừa hỏi.

"Tôi không biết chính xác vì tôi không phải là người đã gọi, nhưng có vẻ như là trà hoa ạ. Chắc chắn không phải cúc, mà có lẽ là trà hoa hồng ạ? Bên trong có vẻ như là hoa hồng đấy ạ."

Khi Seo Soo-hyun vừa nói xong thì anh đã đưa lon lên môi và uống thứ đồ uống bên trong.

Soo-hyun chăm chú nhìn dòng trà đang biến mất với tốc độ nhanh chóng và yết hầu của người đàn ông đang chuyển động mạnh mẽ. Nhìn cái cách anh nhíu mày thì có vẻ như anh không thích, nhưng Ki Tae-yeon đã uống cạn lon trong một hơi.

"Cái thứ này mà cũng bán được."

Sau đó anh vo tròn chiếc lon rỗng và ném vào thùng rác.

chú không thích thì chú đừng uống nữa. Seo Soo-hyun nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn nói rằng chắc là nó không hợp khẩu vị với anh lắm.

"À, Giám đốc."

Ki Tae-yeon vừa ngồi xuống ghế sofa, Seo Soo-hyun đã tiến đến gần. Sau đó cậu ngồi xuống bên cạnh người đàn ông chứ không phải đối diện. Dạo này cậu cũng thường ngồi cạnh Ki Tae-yeon khi xem TV ở phòng khách nên việc ngồi cạnh anh cũng không còn quá gượng gạo. Lúc đi xe cậu cũng luôn ngồi cạnh anh ở hàng ghế sau nên cậu cũng không thấy có gì kỳ lạ.

"Tôi đã suy nghĩ rồi mới nói với chú đấy ạ."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo