“Thì đúng là vậy…….”
“Vậy thì phải làm việc theo kiểu ở đây thôi chứ.”
Có vẻ như không phải người Seoul nào cũng coi trọng Giáng sinh. Ha, thì ra là chú đến đây để làm việc thật, Su-hyeon vừa gật gù vừa cảm thấy kỳ lạ.
“Nhưng mà dù chú có đến tận đây thì chú cũng toàn ở siêu thị không à.”
Ki Tae-yeon không hay đến đây. Nếu cậu nhớ không nhầm thì hôm nay mới là lần thứ năm chú ta đến. Hôm nay có thể chú ta đến để làm việc thật, nhưng từ trước đến giờ những việc mà chú ta làm khi đến đây chỉ là ngồi hút thuốc trước siêu thị, hoặc là nhận báo cáo từ những người mặc vest đen. Việc chú ta ghé siêu thị có vẻ gần với việc giết thời gian hơn.
‘Có phải là nhận báo cáo thì nhận ở Seoul cũng được không?’
Bảo chú ta chăm chỉ làm việc thì cậu chưa từng thấy chú ta chăm chỉ làm việc bao giờ.
“Hôm nay đến để đưa hối lộ thôi.”
Khác với cái đầu đang hoạt động hết công suất của Seo Su-hyeon, câu trả lời của Ki Tae-yeon cực kỳ trơ trẽn.
Chú ta đúng là người kỳ lạ……..
Seo Su-hyeon vừa lẩm bẩm trong lòng vừa đưa bánh kem cherry lên miệng. Một lần nữa, một hương vị ngọt ngào, mềm mại và ngứa ran lấp đầy miệng cậu.
Có lẽ vì cậu đang ăn bánh kem vào ngày sinh nhật, cậu cảm thấy lòng mình bỗng trở nên êm ái lạ thường.
***
“Oa, tôi không ngờ là nó lại ổn đến thế.”
Su-hyeon mân mê những quả hồng treo dưới mái hiên và thốt lên ngưỡng mộ. Năm nay cây hồng nhà cậu sai quả lạ thường, nên cậu đã rửa sạch sẽ, gọt vỏ cẩn thận rồi treo lên để làm hồng khô, và việc cậu thỉnh thoảng sờ vào chúng và chờ đợi chúng trở thành hồng khô đã không hề vô ích.
Seo Su-hyeon tháo một sợi dây và mang những quả hồng mềm mại vào, rồi cậu nếm thử hồng khô luôn. Cậu nhai từng chút một và cảm nhận được vị ngọt dẻo dai và mềm mại.
“Lần sau Giám đốc đến thì mình phải cho chú ấy ăn mới được.”
Kang Yi-seon bảo cậu nếu nhận của chú ta thứ gì thì nhất định phải trả lại một thứ, nên cậu nghĩ mang cho chú ta cũng không phải là ý tồi.
****
Bịch! Bốp!
Chiếc rìu sắc bén liên tục chém xuống đất.
“Hự.”
Seo Su-hyeon lau mồ hôi và duỗi thẳng lưng. Dưới chân cậu chất đầy những khúc củi đã chặt. Hình dáng mỗi khúc mỗi khác, nhưng chỉ cần chúng vào được lò sưởi thì xấu xí cũng không thành vấn đề lớn.
“Chừng này thì qua được mùa đông năm nay rồi nhỉ?”
Su-hyeon dựng chiếc rìu vào cột sao cho cán dài hướng lên trên, rồi cậu lại ngồi xổm xuống ôm một đống củi vừa chặt vào lòng. Nhìn bầu không khí xôn xao trong làng, nghe những gì các bà nói, có vẻ như sau mùa đông năm nay cậu sẽ đón mùa đông năm sau ở một nơi khác.
Vậy thì chừng củi này là đủ rồi. Củi này không phải để sưởi ấm nền nhà, mà là để đốt lò sưởi nướng khoai lang, nên có lẽ năm nay cậu sẽ không dùng hết đâu.
“Ở nhà sau chắc không lắp được lò sưởi đâu, nên phải tranh thủ dùng cho hết năm nay thôi.”
Tuyết đang rơi từng bông từng bông từ trên trời xuống.
Seo Su-hyeon hít mũi khi một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đầu mũi cậu, cậu dọn dẹp nốt đống củi rồi ôm mấy khúc còn lại trên sàn mang vào nhà.
Chiếc lò sưởi củi trong nhà mà cậu đã lắp theo bà Seoul khi bà còn sống là một vật dụng hữu ích để nướng khoai lang, khoai tây, v.v. Khi cậu cầm củi tiến lại gần nó, Boksili kêu ư ử, có lẽ vì nó biết cậu định đốt lửa. Mỗi khi cậu bật lò sưởi lên thì hơi nóng tỏa ra khiến nó nằm dài ra ngủ ở gần đó, nhưng nó vẫn lo lắng cho cậu.
“Không sao đâu, Boksili à. Anh đốt nhanh lắm.”
Seo Su-hyeon kéo chiếc tay cầm gắn dưới sàn để dọn dẹp đống tro bên trong, rồi mở chiếc cửa lớn phía trên ra và xếp chồng những khúc củi đã ôm vào lòng một cách cẩn thận. Nếu cậu xếp bừa thì lửa sẽ khó bén, nên cậu phải xếp chúng xen kẽ nhau. Nhét giấy báo nhàu nát vào những khoảng trống giữa các khúc củi, cậu dùng bật lửa đốt tờ báo cuối cùng và đưa tay nhét nó vào bên trong.
Cậu cài then và ngồi xổm xuống quan sát, lửa bén rất tốt, một ánh sáng đỏ rực nhanh chóng bùng lên.
“Phải cho khoai vào rồi đi tắm thôi.”
Dù trời có tuyết rơi đi nữa, làm củi cũng khiến cậu đổ mồ hôi.
Su-hyeon kéo tay cầm trên cùng để kéo ra không gian hình trụ dài, xếp khoai vào đó rồi xoa đầu Boksili một cái và đi về phía phòng tắm.
Cậu nghe theo lời bà rằng không được tiết kiệm tiền sưởi, nên chỉ cần chờ một chút là nhà cậu đã có nước nóng dội ra ào ạt rồi.
“Hôm nay làm xong hết việc rồi hả?”
Cậu rửa mặt thật kỹ bằng xà phòng, rồi vừa xoa bọt dầu gội lên đầu vừa từ từ hồi tưởng lại những việc đã làm vào buổi sáng.
Hôm nay là một ngày bận rộn. Ngày tuyết rơi thì lúc nào cũng bận rộn, nên chuyện này cũng không có gì lạ.
Vùng quê thì bận rộn quanh năm, nhưng mùa đông thì đặc biệt phải vận động chăm chỉ hơn. Và dạo gần đây tuyết rơi nhiều nên cậu càng cần phải siêng năng hơn nữa.
Su-hyeon dậy từ tờ mờ sáng, ăn bữa sáng với món canh đậu tương đã làm từ tối hôm qua và cá thu nướng, rồi cậu dùng chổi khua những cục băng trên mái hiên cho chúng rơi xuống. Sau khi thu dọn những cục băng rơi xuống đất vào một chỗ, cậu kiểm tra những chum tương chất đống tuyết. Nước tương, tương ớt và tương đậu mà bà đã làm rất nhiều trước khi qua đời vẫn đang được ủ ngon lành.
‘Nếu được thì mình muốn mang chúng theo…….. Nhưng nếu không phải là chuyển đến một khu gần đây thì việc chuyển cả chum tương đi cũng khó nhỉ?’
Vừa tiếc nuối vừa đóng nắp các chum tương, cậu xem xét món rau củ phơi khô thay thế cho hồng khô, rồi bắt đầu chặt củi.
Vận động một lúc lâu như vậy khiến cậu thấy đói bụng. Sau khi tắm rửa xong, cậu định ăn một chút khoai lang cho đỡ đói rồi dọn nhà xong sẽ ăn trưa.
‘Buổi chiều làm yakbap (cơm trộn) hay gì nhỉ…….’
Ngồi xổm xuống dội dầu gội, Seo Su-hyeon bắt đầu nghĩ xem hôm nay cậu nên ăn gì. Dù sao thì sống một mình nên việc chọn món cũng khó khăn. Khi mẹ và bà còn sống, cậu thường hỏi ý kiến của hai người, nhưng giờ cậu phải tự mình quyết định mọi thứ.
Bỗng một nỗi cô đơn ập đến, Su-hyeon cố xua đi và nghĩ đến những chuyện khác. Trong những lúc như thế này thì tốt nhất là nên nghĩ xem sau khi ăn cơm xong thì mình sẽ làm gì.
‘Nghe nói cuộn hồng khô với kem phô mai và quả óc chó ăn ngon lắm, hôm nay phải làm thử mới được.’
Không giống như những bà khác đi xe buýt, bà Seoul trực tiếp lái xe nên mấy hôm trước cậu đã cùng bà ra chợ gần đây để mua đồ. Siêu thị Nonghyup cũng khá lớn, có đủ mọi thứ nên không khó để mua những thứ cậu muốn. Thịt và cá là những thứ không thể tự cung tự cấp từ vườn nhà, nên cứ mỗi tháng một hai lần, cậu lại đến siêu thị Nonghyup để mua.
Cũng giống như mọi khi, cậu bỏ những nguyên liệu quen thuộc vào xe đẩy, rồi nhớ ra việc cậu đã xem món “hồng khô cuộn kem phô mai” trên Youtube nên cậu đã mua thêm một hộp kem phô mai. Nhà cậu luôn có sẵn các loại hạt nên cậu không cần phải mua riêng.
Sau khi gội đầu xong và cố định vòi hoa sen lên tường để xả nước, Su-hyeon lẩm bẩm một mình.
“Nghĩ lại thì Giám đốc không đến nhỉ.”
Việc cậu biết đến món hồng khô cuộn kem phô mai cũng là vì bỗng nhiên cậu tự hỏi liệu mình có nên cho người đàn ông kia hồng khô hay không. Cậu thì thích món này, nhưng có lẽ nó không làm hài lòng một người sống ở thành phố có đầy những món tráng miệng ngon và đẹp. Nhờ vậy mà khi tìm kiếm thông tin liên quan đến hồng khô, cậu đã biết thêm cách ăn hồng khô theo một cách mới lạ.
“Mấy chú khác thì vẫn đến mà.”
Su-hyeon xoa bọt lên khăn tắm và nhăn nhó môi khi chà xát lên khắp cánh tay.
Không phải là người thường xuyên đến, số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay, vậy mà khi người ta đột ngột biến mất, Seo Soo Hyun lại thấy hụt hẫng.
Đến lúc này Soo Hyun mới nhận ra mình đang chờ đợi Ki Tae Yeon. Bàn tay đang xoa xà phòng khựng lại.
Không phải mối quan hệ sẽ tiếp tục gặp, cũng chẳng mấy khi nói chuyện, vậy mà tại sao lại chờ đợi người đàn ông đó, thật khó hiểu.
“Hay thật sự bị mua chuộc bởi đống hối lộ rồi…….”
Có vẻ như hiệu quả của những chiếc bánh macaron và bánh ngọt đủ màu sắc còn vượt trội hơn cả số tiền chú ta cho là tiền tiêu vặt.
Như thể chưa từng dừng, Soo Hyun lại xoa xà phòng. Không hiểu nổi tại sao mình lại chờ đợi người đàn ông đó, nhưng cũng không biết phải kiểm soát cảm giác này như thế nào.
Cứ như vậy, Seo Soo Hyun mặc kệ sự chờ đợi của mình, giống như cách cậu thường bỏ qua những chuyện xui xẻo ập đến.
Chắc là do đây là lần đầu tiên gặp Alpha ưu tú nên mới nảy sinh những cảm xúc vô nghĩa này, cậu nghĩ đơn giản.
“Có mùi khoai lang.”
Sau khi thay quần áo và sấy khô tóc, Soo Hyun bước ra và bị đánh thức bởi mùi khoai lang ngọt ngào. Cậu nhanh chóng tiến đến lò sưởi, đeo găng tay và kéo tay cầm đang nóng rực. Sau đó, cậu lấy cái kẹp được treo trên thùng đựng đầy củi ra và lật những củ khoai lang. Dưới chân, tiếng lửa bập bùng đáng sợ vang lên.
Cậu chỉ vừa cúi người kiểm tra lửa và điều chỉnh lỗ thông gió thì Boksil, con chó thức dậy vì mùi khoai lang, chạy lon ton đến. Seo Soo Hyun xoa đầu Boksil rồi đi đến tủ sách treo tờ lịch. Tờ lịch gần như trống trơn, chẳng có gì được ghi lại.
Cậu thậm chí còn không nhớ hôm nay là ngày mấy nên phải bật điện thoại lên để xem. Cậu định kiểm tra ngày cần uống thuốc ức chế.
“Còn mấy tháng nữa lận.”
Bỗng dưng nhớ đến Ki Tae Yeon khiến cậu thấy lạ nên kiểm tra thì thấy vẫn còn lâu mới đến ngày.
Là omega lặn, Seo Soo Hyun chưa từng trải qua hit cycle đúng nghĩa. Người ta nói nó thường bắt đầu khi bước vào tuổi dậy thì, nhưng với cậu, giỏi lắm cũng chỉ là cảm giác ớn lạnh như bị cảm, người nóng ran và rên rỉ.
Vì ngôi làng nhỏ, xung quanh hầu như không có Alpha hay Omega nên có thể cậu không bị ảnh hưởng bởi pheromone, bác sĩ chẩn đoán không có vấn đề gì lớn. Người mẹ là Omega vẫn lo lắng dù bác sĩ đã chẩn đoán như vậy, nhưng Seo Soo Hyun chỉ đơn giản nghĩ rằng không có hit cycle thì thật thoải mái. Đôi khi anh còn đùa rằng chắc mình là người lặn trong số những người lặn.
Alpha và Omega thường được phân loại thành trội, thường và lặn. Trội chiếm số lượng ít nhất, tiếp theo là lặn và nhiều nhất là thường. Thông thường, khi nhắc đến người có hình thái, người ta không thêm từ “trội” hay “lặn” phía trước vì phần lớn đều thuộc loại thường.