Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Cậu vừa định gọi điện cho anh thì lại đặt điện thoại xuống. Dù cậu không biết rõ công việc mà người đàn ông kia đang làm, nhưng cậu cũng có thể đoán được phần nào anh đang làm gì nếu anh không ở văn phòng. Gọi điện thì chắc chắn anh cũng không nghe máy, và anh cũng sẽ xem tin nhắn muộn, nên có lẽ tốt hơn là cậu sẽ liên lạc với anh sau.
'Mình sẽ đợi khoảng ba mươi phút rồi gọi điện, nếu lúc đó chú ấy cũng không nghe máy thì mình sẽ về nhà vậy.'
Cậu đã háo hức chạy đến đây để khoe rằng sâm nam và cát cánh đang lớn tốt, nhưng sự thật thì đó là những câu chuyện cậu có thể kể khi ăn tối ở nhà.
Không gian chỉ có một mình cậu vô cùng yên tĩnh. Dạo gần đây, vì thi công ẩu mà khả năng cách âm thường không được tốt, nhưng có lẽ tòa nhà này đã được xây dựng vững chắc nên không có tiếng ồn lọt vào từ bên ngoài. Sự buồn chán nhanh chóng ập đến và Seo Soo-hyun nhìn xung quanh. Văn phòng quen thuộc không có yếu tố nào có thể thu hút sự chú ý của cậu, nhưng dù sao thì ngắm nghía một cái gì đó vẫn còn thú vị hơn là ngồi ngẩn ngơ.
Hay là ngắm cảnh bên ngoài nhỉ.
Đột nhiên cậu nhận ra rằng mình chưa bao giờ ngắm cảnh bên ngoài từ văn phòng của Ki Tae-yeon.
Soo-hyun đứng dậy với bước chân nhẹ nhàng và tiến về phía nơi đặt bàn làm việc của người đàn ông kia.
Cậu đoán rằng cậu có thể nhìn xuống bên dưới vì nó là một bức tường kính lớn, và đúng như dự đoán, bên dưới hiện ra rất rõ ràng. Cậu không hề sợ hãi vì không hề mắc chứng sợ độ cao. Seo Soo-hyun đã đuổi theo dấu vết của những chiếc xe và những người đang làm việc chăm chỉ ngay cả vào ban ngày suốt một thời gian dài.
Cậu đã bị cuốn hút vào một khung cảnh chẳng có gì đặc biệt đó bao lâu rồi nhỉ, cậu vừa định quay người lại vì nghĩ rằng mình nên gọi điện thì. Chiếc bàn được dọn dẹp sạch sẽ và chiếc ghế mà người đàn ông kia thường ngồi lọt vào tầm mắt cậu. Chuyện đã xảy ra ở đây cách đây vài ngày đột ngột tràn ngập trong đầu cậu.
'Đừng nhăn nhó chứ, cái lỗ của Soo-hyun để cho chim chú lấp đầy chứ không phải để bị xước xát đâu.'
'Hư hừ, ....'
Dù đã cố hết sức há to miệng như ngày cậu nhổ răng khôn ở nha sĩ, nhưng có vẻ anh vẫn không hài lòng nên ngón tay anh đã len lỏi vào giữa môi cậu.
'Ha, liếm thử xem nào.'
Seo Soo-hyun trong trạng thái đó đã ngọ nguậy lưỡi. Dù cậu chỉ đơn giản là di chuyển lưỡi sang hai bên, nhưng có lẽ vì một khối thịt to lớn và cứng rắn đang lấp đầy miệng cậu nên mỗi khi bị áp lực đó đè nén, lưỡi cậu lại hơi trượt đi và liếm lấy đầu khấc của nó.
Cộc cộc.
Cậu đang ngồi xổm trong không gian trống trải bên dưới bàn thì giật mình và run rẩy vì tiếng gõ cửa vang lên một cách bất ngờ. Đồng thời, mắt cậu chạm phải ánh mắt của Ki Tae-yeon. Người đàn ông kia làm tan chảy đuôi mắt rồi khẽ mở miệng.
"Vào đi."
Cậu muốn lập tức rụt đầu lại, nhưng không may là một bàn tay to lớn đang đè chặt gáy cậu nên việc đó không hề dễ dàng.
Mình phải làm sao đây. Seo Soo-hyun ngoe nguẩy những ngón chân bị giam cầm trong đôi giày thể thao và không biết phải làm gì.
Cậu chỉ biết lo lắng mà không biết phải làm gì, và trong lúc đó, nước bọt mà cậu chưa nuốt kịp đã chảy ra khỏi cái miệng đang há hốc của cậu. Theo phản xạ, cậu hốt hoảng mím môi lại, và bàn tay đang đè lên gáy cậu đã xoa nhẹ gáy cậu như thể khen ngợi cậu.
'Có chuyện gì vậy.'
'Không có gì ạ, chỉ là bên công ty Son vừa mới gọi điện đến.......'
Cậu có thể nghe rõ ràng giọng nói của người khác, nhưng cậu lại khó có thể hiểu được ý nghĩa của những lời đó. Điều mà cậu khó khăn lắm mới nhận ra là người vừa bước vào là thư ký Beta. May mắn thay, cô ấy có lẽ sẽ không nhận ra cái pheromone thoang thoảng đang lơ lửng trong không khí này.
Và rồi cậu bỗng trở nên dũng cảm một cách liều lĩnh. Seo Soo-hyun bắt đầu từ từ di chuyển đầu như cách mà Ki Tae-yeon đã làm với cậu. Cậu có cảm giác như yết hầu mình sắp bị một khối thịt to lớn bịt kín và cậu sắp ho sặc sụa đến nơi. Nhưng có lẽ vì cậu vẫn chưa nuốt được một nửa nên may mắn thay sự cố đó đã không xảy ra. Tiếng rên rỉ nhỏ bé của cậu cũng đã bị lấn át bởi giọng nói của Ki Tae-yeon.
"tôi lại được nếm thử một màn bú cặc vụng về thế này nữa. Đến bao giờ cậu mới mở họng ra cho tôi đây?"
"Khục, khục!"
Seo Soo-hyun chỉ nhận ra rằng trong không gian này chỉ còn lại mình và Ki Tae-yeon sau khi nghe thấy một tiếng cười trầm thấp. Không khí ùa vào miệng cậu khi dương vật đột ngột rời đi, và cậu bật ho. Ki Tae-yeon đang thô bạo chà xát quy đầu ướt át lên môi cậu, nhưng cậu quá bận hít thở để có thể ngăn cản anh.
'Gương mặt thì quyến rũ đấy.'
'Haức, ư........'
'Soo-hyun à. Ah, há miệng ra xem.'
Seo Soo-hyun ngơ ngác há miệng theo giọng nói kéo dài của người đàn ông kia. Chiếc quy đầu trơn tuột trượt vào như ép lưỡi cậu xuống rồi ọc ọc phun ra tinh dịch. Ngay cả trước khi cậu có thể nắm bắt được tình hình, một bàn tay đã luồn xuống dưới cằm cậu và khiến cậu ngửa đầu lên, và chất lỏng đặc quánh đã trôi xuống cổ họng cậu.
'Khục, khục!'
Ki Tae-yeon không dừng lại ở đó. Khoảnh khắc Seo Soo-hyun ho ra và theo phản xạ quay mặt đi, anh đã chà xát cái dương vật ướt sũng vì nước bọt và tinh dịch lên má ửng hồng của cậu.
'Đến bao giờ cậu mới lớn hết đây. Cứ bị bôi lên thế này rồi ăn hết.'
Nói rồi, anh chỉnh lại quần như thể chưa có chuyện gì xảy ra và bế Seo Soo-hyun lên và đưa cậu đến phòng tắm. Nhờ đó mà Seo Soo-hyun lại phải sụt sịt một lần nữa.
Hai bàn tay to lớn hứng nước và thô bạo rửa mặt cho cậu khiến mắt cậu cay xè.
Và trùng hợp thay, bồn rửa tay mà người đàn ông kia đã rửa mặt cho cậu lại chính là cái bồn rửa tay này.
"Mình phải thôi nghĩ đến chuyện đó thôi."
Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, hai má cậu càng ửng đỏ hơn.
Seo Soo-hyun nhắm chặt mắt và lắc đầu nguầy nguậy rồi rửa tay tiếp. Cậu cẩn thận rửa tay, kể cả dưới móng tay, và những suy nghĩ mà cậu chưa kịp dứt ra cứ lũ lượt bám theo.
Lúc đó mình đã thực sự làm cái quái gì vậy. Mình lại đi làm cái chuyện đó ở văn phòng chứ không phải ở nhà. Đến chính cậu cũng khó mà hiểu được bản thân mình. Đó là một hành động mà cậu chỉ có thể quy cho là do cậu dâm đãng mà thôi.
"Tất cả là tại giám đốc cả."
Cậu vô cớ đổ lỗi cho Ki Tae-yeon rồi khóa vòi nước. Gặp người đàn ông kia trong tình trạng má mình đang ửng đỏ thì chắc chắn sẽ bị anh trêu chọc, nên thay vì đợi anh lâu hơn nữa, cậu quyết định về nhà.
Cậu cẩn thận lau tay bằng khăn giấy rồi hé cửa ra. Ngay lúc đó, cậu nghe thấy tiếng cửa mở ra từ phía đối diện.
'Giám đốc về rồi ạ?'
Cậu đang lo lắng không biết mình phải ra ngoài như thế nào mới trông đỡ khả nghi khi má cậu đang quá đỏ thì cậu lại nghe thấy một giọng nói hoàn toàn bất ngờ.
"Tôi cũng đang nghĩ không biết khi nào thì có thể gặp lại anh đây. Ha ha."
Đó là Seo Jung-gyun.
Cái người này sao lại ở đây chứ? Cuối cùng thì giám đốc cũng tìm được ông ta rồi à? Lần trước chú đã bảo ông ta trốn thoát như lươn mà....
Seo Soo-hyun nín thở và đứng sát vào cửa. Cậu nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần, rồi cậu cảm thấy có ai đó đang ngồi xuống ghế sofa. Dựa vào tiếng động nặng nề thì cậu chắc chắn rằng đó là Ki Tae-yeon.
"ông đến đây để làm gì nhỉ."
Tiếp đó, cậu nghe thấy một tiếng bước chân khác.
"Chuyện là, tôi có thể xoay xở thêm một ít tiền không ạ."
Với cái từ "tiền", Seo Soo-hyun chợt nhớ ra rằng Ki Tae-yeon còn cho vay nặng lãi nữa.
"Thấy anh có vẻ đang có quan hệ gì đó với con trai tôi. Tôi cũng không bảo anh cho không, tôi chắc chắn sẽ trả lại ạ."
Cậu cứ tưởng ông ta đến để bán đất, nhưng hướng đi của cuộc trò chuyện có gì đó sai sai.
Ông ta đang nói cái gì vậy. Cậu cảm thấy mình phải tập trung, nên cậu nuốt nước bọt rồi nghiêng tai lắng nghe thì một tiếng cười trầm thấp đã đâm vào tai cậu. Tiếng cười chế giễu ẩn chứa sự lạnh lùng đó là một loại tiếng cười mà Seo Soo-hyun chưa từng nghe thấy từ Ki Tae-yeon.
"Tôi và thằng bé có quan hệ gì mà lại lôi trẻ con vào chuyện này."
"Chẳng phải anh rất quý nó sao."
Seo Jung-gyun đã nhắc đến "con trai", nên cái "thằng bé" mà Ki Tae-yeon đang đề cập đến chắc chắn là cậu rồi.
Soo-hyun nuốt một hơi thật chậm để tiếng tim đập dữ dội của cậu không bị phát hiện. Nhưng trước khi cậu có thể chuẩn bị cho bất cứ điều gì, người đàn ông kia đã đưa ra phán quyết.
“Tôi không mong sex free từ ‘lông tơ’ của tôi, nhưng ông đang đòi hỏi quá nhiều so với giá trị của nó đấy?"
Hơi thở mà cậu chưa kịp hít vào từ từ tan biến giữa đôi môi.
Cậu không cảm thấy đặc biệt tổn thương trước lời nói của Ki Tae-yeon. Anh ta vốn dĩ đã có một cái miệng rất thối, và không hề ngại ngùng quấy rối tình dục người khác, nên cậu cũng nghĩ từ ‘sex free’ cũng chỉ có thế thôi. Dù đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy từ này, nhưng nếu kết hợp với cách hành xử hàng ngày của Ki Tae-yeon thì cậu cũng không khó khăn gì để hiểu được ý nghĩa của nó.
“Giá, giá trị gì chứ ạ."
Tiếng nói hoảng hốt của Seo Jung-gyun vang lên.
Lắng nghe giọng nói đó, Seo Soo-hyun nhẹ nhàng lùi lại. Phòng tắm có vị trí gần không gian đặt sofa. Vì bản thân văn phòng vốn dĩ đã rộng lớn nên dù có ở gần thì khoảng cách cũng không hề nhỏ, nên cậu không lo lắng rằng sự hiện diện của mình sẽ bị phát hiện trừ khi cậu gây ra một tiếng động lớn. Tuy nhiên, cậu bắt đầu lo lắng rằng người khác sẽ phát hiện ra rằng mình đang nghe lén cuộc trò chuyện.
'Nếu mình mở cửa ra một chút thì giám đốc sẽ phát hiện thì sao.'
Tuy nhiên, nếu bây giờ cậu đóng cửa lại thì việc gây ra tiếng động sẽ rất phiền phức. Đây là một không gian yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng nói của người khác, nên nếu cậu đóng cửa lại bây giờ thì Ki Tae-yeon chắc chắn sẽ nhận ra.
Cuối cùng, Seo Soo-hyun từ bỏ ý định đóng cửa và chỉ nới rộng khoảng cách hơn một chút.
"Tôi địt con của ông, mà cái thằng bố như ông lại đòi tiền để làm cái giá cho chuyện đó thì không gọi là giá trị thì là cái gì. Không đúng sao?"
“Tôi không có ý đó…."
"Vậy thì cứ tiếp tục thử xem."
Sau những lời chế giễu mỉa mai, sự im lặng ập đến.
Mình phải làm sao đây. Việc theo dõi tình hình của Seo Jung-gyun đã đủ khó khăn lắm rồi, việc sau này cậu phải đối mặt với người đàn ông kia như thế nào cũng là một vấn đề lớn. Cậu không có thời gian để xem xét lại bối cảnh của cuộc trò chuyện. Cậu cảm thấy mình phải giải quyết những vấn đề trước mắt trước đã.
'Có lẽ thư ký không nói với chú ấy rằng mình đến. Hoặc có lẽ cô ấy đã ra ngoài rồi chăng?'
Nếu anh biết rằng cậu ở đây, thì anh đã không cho Seo Jung-gyun vào không gian này rồi. Điều đó có nghĩa là người đàn ông kia không biết rằng Seo Soo-hyun cậu đang ở đây.
Mình có nên lẻn ra ngoài không?
Nhưng lẻn ra ngoài cũng là bất khả thi. Cách tốt nhất là lợi dụng lúc người đàn ông kia rời đi và bình tĩnh bước ra ngoài. Tuy nhiên, khả năng Ki Tae-yeon, người vốn dĩ đã đi vì công việc, lại rời đi một lần nữa là vô cùng thấp, và dù cậu có lẻn ra ngoài thì thư ký cũng có thể kể cho anh nghe về chuyện của cậu.
"Tôi, chỉ là vì giám đốc có vẻ quý con trai tôi, nên tôi mới nghĩ là tôi cũng sẽ nhận được một chút giúp đỡ…."
Seo Jung-gyun ấp úng nói, và Ki Tae-yeon thở dài một tiếng ngắn ngủi. Sau đó, cậu nghe thấy một âm thanh như ai đó đang đứng dậy khỏi ghế sofa, xé toạc sự tĩnh lặng của không gian.
"Vậy nên."
Có một âm thanh như ai đó đang chần chừ lùi lại, hòa lẫn với âm thanh của một bước tiến lên.
"Tôi kết hôn với Seo Soo-hyun à, hay là cái gì?"
Seo Soo-hyun theo phản xạ rụt người lại khi cái tên của mình được nhắc đến một cách trực tiếp.
"Ông là bố vợ tôi à?"
Cậu không ở vị trí có thể nhìn thấy khuôn mặt của Ki Tae-yeon. Tất cả những gì mà các giác quan của cậu có thể cảm nhận được chỉ là giọng nói của anh. Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy rõ ràng người đàn ông kia đang cảm thấy phiền phức về tình huống này đến mức nào, và Seo Soo-hyun cắn chặt bên trong má.
"Hay là tôi dễ dãi lắm sao?"
"Tôi, không có ý đó…."
“Có lẽ vì lăn lộn trong sòng bạc nên não của ông đã bị tan chảy hết rồi, và ông không còn khả năng nắm bắt tình hình nữa rồi."
"Cái, cái đó thì sao…."
Sòng bạc? Seo Soo-hyun giật mình và chớp mắt liên tục. Lời dặn dò của bà cậu rằng không được qua lại với những kẻ cờ bạc hiện lên trong đầu cậu. Ngay cả khi không có lời dạy của người lớn, thì một người có lý trí cũng có thể tự đưa ra phán đoán. Cờ bạc là con đường dẫn đến sự suy tàn.
"Vậy thì tài sản của bà ngoại thì sao."
Có lẽ ông ta đã bán đất rồi nướng hết số tiền đó vào cờ bạc rồi.
"Sao là sao chứ,ông già. Khách hàng trung thành của tôi, người đã vay tiền của tôi và trả lãi đều đặn, dạo gần đây còn chẳng trả được cả một số tiền nhỏ xíu. Chẳng lẽ ông nghĩ rằng chủ nợ như tôi sẽ không biết chuyện đó sao?"
Ơ....... Seo Soo-hyun mấp máy môi. Việc Seo Jung-gyun là khách hàng của người đàn ông kia là một chuyện mà cậu cũng mới nghe lần đầu.
"Chỉ cần nhờ có cái đám đất bé tí teo của ông làm vật thế chấp mà tôi đã cho ông vay đến mấy trăm triệu won rồi, đáng lẽ ông phải cảm thấy biết ơn lắm rồi chứ, vậy mà cái thằng chẳng có gì trong tay như ông lại dám bảo gì? Muốn xoay xở thêm vốn à?"