Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Cứ để vậy thì nó cũng tự khô mà.......”
"Trẻ con dễ bị cảm lắm ."
Bàn tay xoa tóc cậu thô bạo đến nỗi Soo-hyun phải nhắm chặt mắt. Thật lòng mà nói thì cậu muốn cãi lại rằng chẳng phải giám đốc bình thường cũng không sấy tóc sao, nhưng cậu không biết phải nói gì mỗi khi anh nhắc đến chuyện "trẻ con".
"Hôm nay cậu đã làm gì?"
Trong khi cậu đang lo lắng ngồi đó vì sợ anh phát hiện ra nhịp tim đang đập quá mạnh, Ki Tae-yeon đã hỏi cậu về những việc cậu đã làm hôm nay. Anh ấy hỏi những câu hỏi giống hệt như mọi khi, nên có vẻ như anh ấy thực sự không hề biết rằng cậu đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và Seo Jung-gyun.
"Tôi đi trồng bắp cải và tưới nước ạ."
"Thứ mà cậu mua lần trước là bắp cải à?"
"Vâng ạ. Cây con đấy ạ. Gieo hạt thì cũng được, nhưng bắp cải phải trồng bằng cây con thì mới lớn nhanh được."
Dù sao thì cậu cũng đang kể về một việc khiến trái tim cậu bình yên, nên nhịp tim đang đập loạn xạ của cậu cũng đã bình tĩnh lại một chút. Seo Soo-hyun cố giữ cho cổ không bị lắc lư theo những động tác tay thô bạo của Ki Tae-yeon.
"Cây Deodeok và hoa chuông cũng lớn khá nhiều rồi. Tôi cũng tưới nước cho chúng nữa... À, tôi có chụp ảnh, lát tôi cho chú xem."
"Rồi cậu đến đây á?"
"Dạ. Tôi đợi giám đốc rồi ngắm cảnh bên ngoài, thấy chú mãi không đến nên tôi nghĩ hay là đi tắm luôn cho rồi."
"Giỏi lắm."
Có vẻ như tay anh chậm lại một chút, Seo Soo hyun khẽ nâng mí mắt lên. Cậu ngồi quay lưng lại với anh nên không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng nghe giọng điệu nhẹ nhàng thì có vẻ như cậu đã không bị phát hiện, cậu cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Cậu mân mê đầu ngón tay rồi cẩn thận quay người lại.
Cậu chỉ hơi xoay đầu một chút thôi mà Ki Taeyeon đã dừng tay lại rồi nhướn mày lên.
"Sao?"
"Giám đốc... có đối xử với người khác như vậy không ạ?"
Thay vì thắc mắc "Tại sao chú lại nói dối tôi?", Seo Soo hyun lại tò mò liệu anh có đối xử với những omega khác như vậy không, cậu cố gắng nuốt ngược câu hỏi vào trong.
"Giám đốc sao cơ?"
Có lẽ vì cậu gọi anh rồi lại im bặt nên Ki Taeyeon nhíu mày. Soo hyun không nói thẳng ra những lời trong đầu mà thay vào đó là một câu hỏi khác.
"chú ăn tối rồi về hay sao ạ?"
Vừa nhắc lại câu hỏi "ăn tối rồi về" mà cậu vừa nghe thấy, Ki Taeyeon đã có một biểu cảm kỳ lạ rồi cúi người xuống.
"A."
Vì bị ôm chặt bụng rồi cúi người xuống nên Seo Soo hyun bị kẹp giữa người đàn ông to lớn hơn mình, trông thật thảm hại. Cậu vùng vẫy chân vì khó chịu, Ki Taeyeon cười khúc khích rồi ghé sát tai cậu thì thầm.
"Sao, em bé ăn một mình à?"
"Ư, nặng quá ạ."
"Người lớn hỏi thì phải trả lời chứ."
"À, không ạ. tôi ăn cùng với giám đốc ạ."
Ki Taeyeon lúc này mới đáp lại "Ngoan lắm" rồi đứng thẳng dậy. Seo Soo hyun nghiến răng nghiến lợi lườm Ki Taeyeon. Lòng cậu thì rối bời cả lên mà người đàn ông này lúc nào cũng chỉ biết trêu chọc.
"Sao cậu cứ lườm tôi thế?"
Cậu nghĩ mình đang lườm, nhưng trong mắt người đàn ông, biểu cảm đó chỉ là trò trẻ con, Ki Taeyeon bật cười như thể cậu rất đáng yêu rồi đứng dậy. Vì cậu đang ngồi giữa hai chân anh nên Seo Soo hyun vội vàng giơ tay ra. Lúc này cậu đã bị ôm trọn trong vòng tay anh rồi.
"Ơ, dính đất mất. Tôi vừa đi làm đồng về mà. Tôi xuống đây ạ."
Cậu định xuống ngay vì sợ đất dính trên giày sẽ dính vào anh, nhưng Ki Taeyeon đã ôm chặt cậu khiến cậu không thể xuống được.
"Những thứ khác cũng dính mà, đất có là gì đâu."
Ki Taeyeon có vẻ như không biết nỗi lo lắng của Seo Soo hyun, anh cúi xuống vùi mặt vào cổ áo trắng nõn của cậu rồi thản nhiên đáp lại.
"Đi ăn cơm với tôi đi."
Kế hoạch muốn suy nghĩ một mình của cậu đã bị phá sản rồi. Cậu đã bị kéo vào một buổi ăn tối không giống ai.
"Oa, ồn ào quá..."
Bàn của Seo Soo hyun và Ki Taeyeon không phải ở sảnh mà ở trong phòng riêng nên đỡ hơn, nhưng xung quanh vẫn rất ồn ào, như thể cả nhà hàng đã bị thuê hết vậy. Giọng của mọi người đều trầm và âm lượng lớn nên cậu càng cảm thấy ồn ào hơn.
Nhưng bầu không khí ồn ào đó không tệ chút nào. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia một buổi ăn tối kiểu này, hơn nữa mọi người đều giống như những người chú hàng xóm, nghe những tiếng cười đùa ầm ĩ của họ khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa, vì không phải ở một mình với người đàn ông này nên cậu cũng không phải lo lắng rằng mình sẽ làm những hành động kỳ lạ vì quá căng thẳng.
"Ơ, để tôi làm cho..."
"Ôi dào. Tôi nướng thịt giỏi lắm đấy. Cứ thoải mái ăn thôi."
Seo Soo hyun bị tước mất kẹp gắp thịt trong chớp mắt, cuối cùng cậu chỉ biết đứng nhìn những miếng thịt đang xèo xèo trên vỉ nướng. Ngay từ đầu mọi người đã không cho cậu đụng vào kẹp, cậu nghĩ bụng sau này sẽ tìm cơ hội nướng thịt, nhưng cơ hội đó mãi chẳng đến. Cậu nghe lỏm được rằng việc nướng thịt là việc của người nhỏ tuổi nhất, nhưng có vẻ như không phải lúc nào cũng vậy.
"Sao cứ ngọ nguậy mãi thế. Ăn cơm đi."
Ki Taeyeon đang chỉ đạo Seo Jihwan một việc gì đó, anh chỉ lên tiếng khi phát hiện ra Seo Soo hyun đang bồn chồn.
"Tôi học được rằng những việc này vốn dĩ là việc của người nhỏ tuổi nhất mà..."
"Bé con nhà mình mấy tuổi rồi mà lại làm những việc cổ hủ mà đến cả tôi cũng không làm thế?"
Không biết chừng. Vì không nhìn thấy những bàn khác nên cậu khó có thể nắm bắt được tình hình.
"Nướng thịt ngon nhất vẫn là người nướng thịt giỏi."
Kim Jipil đang nướng thịt tự tin gắp gắp thịt như để xua tan lo lắng của cậu. Cuối cùng Seo Soo hyun từ bỏ việc nướng thịt. Cậu tự tin rằng mình cũng có thể làm tốt, nhưng vì anh đã nói vậy nên cậu nghĩ tốt hơn hết là cứ đứng yên.
"Sao hôm nay ăn ít thế. Cậu bảo thích ăn cái này mà?"
Ki Taeyeon gắp miếng sườn tẩm ướp ngon lành vào đĩa của cậu rồi cầm má cậu lên xem xét như thể nghi ngờ điều gì đó.
"Không ạ. Tôi ăn ngon mà. Ăn với canh tương ngon hơn ạ."
Seo Soo hyun chu môi trả lời, khi Ki Taeyeon buông má cậu ra, cậu gắp miếng sườn tẩm ướp lên bát cơm trắng rồi ăn một cách ngon lành. Cơm ngon, sườn tẩm ướp cũng đậm đà, thêm cả món canh tương cay nồng nữa, cậu dần cảm thấy no bụng.
Dù lòng có rối bời, Seo Soo hyun vẫn hít hà ăn rất nhiệt tình. Dù đầu óc có hỗn loạn đến đâu, cậu vẫn phải ăn no để não hoạt động tốt và đưa ra những quyết định đúng đắn. Hơn nữa, cậu đã rất lâu rồi chưa được ăn sườn tẩm ướp nên dù lòng có rối bời, cậu vẫn ăn rất ngon lành.
"... Sao, cậu muốn ăn gì à?"
'....... Tôi ăn sườn tẩm ướp được không ạ?'
Ki Taeyeon lên tiếng khi cậu đang tiếc nuối vì món sườn tẩm ướp đã bị bỏ qua trong danh sách gọi món. Nếu cậu không nhìn vào thực đơn thì có lẽ đã bỏ qua rồi, nhưng chữ sườn tẩm ướp cứ lởn vởn trước mắt khiến cậu khó có thể từ bỏ.
"Em bé à? Thích đồ tẩm ướp hả?"
Ki Taeyeon trêu chọc nói nhưng vẫn gọi món sườn tẩm ướp. Nhờ đó, chỉ có bàn của họ là có món sườn tẩm ướp đang xèo xèo trên vỉ nướng.
"Hình như cậu ăn ít hơn bình thường đấy."
Dù ngon đến đâu thì có vẻ như những cảm xúc chất chứa trong lòng vẫn cản trở bữa ăn của cậu.
"Tôi để bụng ăn mì lạnh ạ. Ăn sườn thì nhất định phải ăn cả mì lạnh nữa ạ."
Tuy nhiên, Seo Soo hyun vẫn đáp lại một cách đầy khí thế.
"À, vậy hả?"
Sau đó, cậu gật đầu với Ki Taeyeon, anh đang cười khúc khích trêu chọc cậu như vừa nãy.
Cậu để bụng ăn mì lạnh không phải là nói dối. Lòng cậu đang rối bời, cậu định ăn thật nhiều rồi bình tĩnh suy nghĩ về những việc cần làm trong tương lai.
Seo Jeonggyun run rẩy bật đá lửa. Nhưng thay vì phụt lửa, chiếc bật lửa chỉ phát ra tiếng "tách, tách" cùng với mùi ga. Cảm giác như nó đang tượng trưng cho một ngày tồi tệ của ông ta, khiến ông ta bốc hỏa.
"Cái đit!"
Sau khi lặp đi lặp lại động tác đó trong một lúc lâu, ông ta ném chiếc bật lửa xuống đất và chửi rủa.
Những chuyện không suôn sẻ cứ lởn vởn trong đầu ông ta khiến ông ta khó có thể bình tĩnh lại.
Tình hình vốn dĩ đã không được giải quyết ổn thỏa, ông ta lại còn tràn đầy hy vọng nên càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.
"Cứ tưởng là nó được nâng niu lắm chứ..."
Vào ngày tìm đến vùng quê hẻo lánh, Seo Jeonggyun nhận ra pheromone alpha thoang thoảng tỏa ra từ Seo Soo hyun là của Ki Taeyeon hoàn toàn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đó là khi ông ta đến Sunje Capital để vay tiền thế chấp đất. Ngày hôm đó, Seo Jeonggyun có ấn tượng rằng ông ta đã ngửi thấy pheromone của Ki Taeyeon ở đâu đó rồi.
Đây là lần đầu tiên ông ta trực tiếp đối mặt với người đàn ông đó nên lẽ ra mùi hương đó phải xa lạ mới đúng. Hơn nữa, không đời nào ông ta đã từng ngửi thấy pheromone của một alpha trội, chứ đừng nói đến một alpha trội ưu tú.
Và vài ngày sau, Seo Jeonggyun mới nhận ra nguồn gốc của cảm giác quen thuộc đó. Đó là mùi hương mà ông ta đã ngửi thấy ở một vùng quê hẻo lánh, hơn nữa lại là ở một ngôi nhà cũ kỹ.
Cho đến lúc đó, tất cả chỉ là suy đoán.
Dù sao thì nhiệm vụ cấp bách của ông ta vẫn là kiếm thêm tiền, ông ta lảng vảng quanh khu nhà của Ki Taeyeon cũng vì lý do đó.
Trong lúc đang phân vân không biết nên tìm đến Sunje Financial thì hơn hay không, Seo Jeonggyun đã vô tình chạm mặt một người mà ông ta không ngờ tới. Đó là Seo Soo hyun, con trai ruột của ông ta.
Và trong khoảnh khắc tiến lại gần với một chút hy vọng, một niềm tin lớn đã ập đến với ông ta. Ki Taeyeon đang bao nuôi con trai ông ta.
Pheromone mà ông ta ngửi thấy trên cổ Seo Soo hyun chắc chắn là của người đàn ông đó.
"Đã sống chung thì còn gì để nói nữa chứ. Chậc."
Alpha đánh dấu pheromone lên omega là một biểu hiện của sự chiếm hữu, ông ta cứ tưởng người đàn ông đó có tình cảm lớn lao với Seo Soo hyun, nhưng có vẻ như Ki Taeyeon không hề có ý đó.
Nhờ đó, kế hoạch vĩ đại muốn lôi Seo Soo hyun ra để moi tiền từ người đàn ông đó đã thất bại thảm hại. Không chỉ vậy, cổ tay ông ta vốn đã bầm dập lại càng đau nhức hơn.
"Nhưng chỉ cần ván này thành công thì..."
Seo Jeonggyun lo lắng nhìn xung quanh. Dù cổ tay đang bị nẹp tạm thời có đau hay không, thứ ông ta cần ngay lúc này không phải là chữa trị mà là tiền. Đặc biệt là ván này ông ta nhất định phải tham gia. Vận may đã đến thì phải nắm bắt thời cơ. Như vậy ông ta mới có thể dứt điểm món nợ vay nặng lãi và bắt đầu một cuộc sống mới.
"Hừ, sao mãi không đến."
Ông ta cứ lẩn quẩn ở một chỗ như một người mắc chứng lo âu vậy. Một chiếc xe bóng loáng tiến đến rồi dừng ngay trước mặt ông ta. Tiếp đó, cửa sổ ở hàng ghế sau từ từ hạ xuống.
"Gì đây."
Sợ cửa sổ sẽ đóng lại ngay, Seo Jeonggyun vội vàng nhét ngón tay vào khe hở đó.
"Anh tưởng tôi rảnh lắm hả?"
"Tôi, tôi có chuyện muốn đề nghị nên mới liên lạc với anh!"
"Đề nghị?"
Người ngồi ở hàng ghế sau dù đang đeo kính nhưng vẻ khó chịu vẫn lộ rõ.
"Seo Soo hyun, tức là con trai tôi ấy. Tôi định cho nó làm việc vặt..."
"Làm việc vặt? Một omega yếu ớt thì làm được việc gì chứ."
Seo Jeonggyun cười một cách hèn hạ. Đôi mắt đỏ ngầu đầy tham lam, đôi môi nứt nẻ cong lên thành một nụ cười ghê tởm.
"Nếu bảo nó là omega bị Ki Taeyeon đè thì sẽ bán được giá cao đấy."
Seo Soo hyun thở dài một hơi sâu. Cậu nhớ đến lời bà dặn không được thở dài tùy tiện kẻo vận may bỏ đi, nhưng cậu không thể cưỡng lại được. Đến giờ cậu vẫn chưa từng suy nghĩ quá lâu về một vấn đề như vậy, có lẽ cảm xúc cũng giống như tiếng thở dài, không thể điều khiển theo ý muốn được.
Thậm chí cậu còn đang ăn những món ngon mà vẫn thế. Vốn dĩ cậu là một người vô tư, nhưng mỗi khi có vấn đề gì đó khiến cậu bận tâm, cậu thường chăm sóc vườn tược hoặc ăn những món ngon để giải tỏa đầu óc. Nhưng vấn đề này không chỉ khiến cậu bận tâm mà còn là vấn đề liên quan đến trái tim cậu, nên dù có ăn ngon đến đâu thì những suy nghĩ vẩn vơ như mây trôi vẫn cứ nối đuôi nhau kéo đến.
"Bánh ngon thật..."
Soo hyun nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thở dài như một ông già từng trải. Chiếc bánh Basque cheese cake đặt trên đĩa trắng lọt vào mắt cậu. Bánh cheese cake thì vẫn là bánh cheese cake, nhưng bánh Basque cheese cake là cái gì nhỉ, tò mò nên cậu đã gọi thử, chiếc bánh có vẻ ngoài khác với bánh cheese cake thông thường, mặt trên có màu hơi đen như thể bị cháy xém.
Chắc là không có vị cháy đâu nhỉ? Bánh mì còn có loại được rắc muối lên trên cơ mà, nên việc có bánh cheese cake có vị cháy cũng không có gì lạ, suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu cậu.
Nhưng ngay khi nếm thử một miếng bánh, cậu đã nhận ra đó chỉ là lo lắng vu vơ.
Bánh thực sự rất ngon. Nó ngon đến mức không thể so sánh với bất kỳ chiếc bánh cheese cake nào cậu đã từng ăn. Bên trong lớp vỏ bánh mềm mịn là lớp cheese mềm mịn như kem, khi dùng dĩa xắn một miếng bánh, lớp cheese đó sẽ chảy xuống. Cậu vô thức đưa lên miệng vì sợ làm dính vào quần, mắt cậu trợn tròn. Lớp cheese mềm mịn như kem vừa mềm mại vừa ngọt ngào. Hơn nữa, hương vị đặc trưng của cheese vẫn lan tỏa trong miệng.