Chỉ Là Bạn - Chương 1

Thứ 5 hàng tuần

Chương 1
“Chúng ta chia tay nhé?”
“Chúng ta.” Chẳng cần nói thêm gì nữa. Mối quan hệ của chúng tôi đã không còn đủ thân thiết để dùng từ đó, và chắc hẳn Kang Jihan cũng hiểu điều đó. Thế nên tôi không buồn kể lể lý do làm gì.
Lúc ấy, Kang Jihan mới chịu ngước lên nhìn tôi. Phản ứng trước lời đề nghị chia tay từ người yêu lâu năm của anh ta chỉ là một cái nhìn lạnh nhạt. Tôi mỉm cười cay đắng.
“Xin lỗi. Tôi lỡ lời.”
Kang Jihan nhìn tôi như thể tôi là một kẻ đáng thương. Cái nhíu mày nhẹ, gần như không thể nhận ra, là thói quen cũ rích của anh ta. Mỗi khi khó chịu, anh ta sẽ ngậm miệng lại và chỉ nhìn tôi như thế. Kể từ hồi cấp ba.
Ký ức về những ngày còn đi học chợt ùa về khi tôi nhìn thấy chiếc áo blouse trắng của Kang Jihan. Kang Jihan trong bộ đồng phục mùa hè trắng tinh tươm, chăm chú nhìn vào sách bài tập. Và giờ đây là Kang Jihan ở tuổi 34, đã cúi gằm mặt vào bệnh án suốt vài phút mà chẳng buồn liếc nhìn tôi.
Hồi đó Kang Jihan cũng lạnh lùng như vậy. Tôi thích điều đó. Giữa cái thời mà ai cũng được phép bồng bột, tôi lại thích một Kang Jihan nghiêm túc một cách đặc biệt. Tôi rung động trước vẻ đối lập đó, và nín thở mỗi khi ánh mắt sắc lẹm của anh ta dịu đi một chút.
Nhưng hồi đó anh ta đâu có lạnh nhạt như thế này.
Mọi chuyện thành ra thế này từ bao giờ nhỉ? Một vị đắng tràn ngập trong khoang miệng.
Kang Jihan lật bệnh án, như thể lời nói của tôi không đáng để đáp lại. Bác sĩ chuyên khoa Kang Jihan. Cháo đặt cạnh tấm biển tên chắc đã nguội ngắt từ lâu. Tôi nhìn thật lâu vào gương mặt không thèm liếc mắt lấy một cái đến gói cháo hay người mang đến. Sau đó, cậu sửa lại lời vừa nói.
“Chia tay đi.”
Ban đầu, vốn dĩ đó không phải là câu hỏi "Chúng ta chia tay nhé?". Nghĩ lại thì, nói vậy thật lố bịch. "Chúng ta chia tay nhé?" nghe như một người không muốn chia tay vậy. Nhưng tôi thì không còn vương vấn gì nữa rồi.
Đúng, chia tay là điều nên làm. Chúng tôi đã kéo dài một đáp án đã được định sẵn quá lâu rồi. Suy nghĩ nhanh xem nên nói lời tạm biệt cuối cùng như thế nào. "Bảo trọng nhé?" Quá sáo rỗng. Hơn nữa, tôi không muốn anh ta sống tốt. Ít nhất là trong một thời gian.
Ánh mắt Kang Jihan bay đến chỗ tôi. Nhưng anh ta vẫn im lặng. Một lời chia tay không sáo rỗng và không hề dối trá. Sau khi cân nhắc, tôi mở lời.
“Cảm ơn.”
Đó là một lời chia tay được chọn lọc cẩn thận, nhưng vẫn sáo rỗng. Dù sao thì, ít nhất lời này là chân thành. Cảm ơn, Kang Jihan, vì đã chấp nhận tình đơn phương của tôi, vì đã chơi trò chơi tình nhân này lâu đến vậy.
Tôi thấy nhẹ nhõm. Có lẽ vì thế mà tôi đã nở một nụ cười nhẹ. Tôi không nhớ biểu cảm của Kang Jihan lúc đó ra sao. Nhưng tôi nghĩ mình cũng không cần phải biết nữa. Rốt cuộc, khi tôi rời khỏi bệnh viện, Kang Jihan cũng không đi theo.
Tôi quay vô lăng, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm. Khi rào chắn nâng lên, hệ thống nhận diện xe hiển thị “Xe ngoài”. Từ ngày bệnh viện mở cửa, xe của tôi luôn là xe ngoài. Hệ thống nhận diện đó, ngay cả người quen của y tá cũng được đăng ký là "người nội bộ", nhưng lại hoàn toàn thờ ơ với người bạn đời chung sống của Kang Jihan.
“Tạm biệt mày luôn, cái đồ khốn.”
Hệ thống nhận diện im lặng hạ rào chắn xuống. Đúng là bãi đỗ xe của Kang Jihan, lạnh lùng đến tận cùng.
Hôm nay là một ngày sương mù. Mọi chuyện là do sương mù cả. Quyết định chia tay đột ngột ngày hôm nay. Suy nghĩ rằng ngay cả khung cảnh trước mắt cũng mờ ảo, giống hệt mối quan hệ của chúng tôi.
Tổng cộng là mười lăm năm. Đó là một mối tình đơn phương quá dài. Tôi mỉm cười khi nhớ lại lời của Park Gyuhyeon, rằng đó không phải “tình đơn phương” vì chúng tôi đang hẹn hò. Bak-gyu, đó là cảm nhận của một người bạn đã chứng kiến mười lăm năm ngu ngốc của tôi.
Tất nhiên, tôi cũng đã từng nghĩ như vậy. Cậu đã chịu đựng nhiều năm, tự an ủi mình bằng những suy nghĩ đơn thuần đó. Có lẽ Kang Jihan chấp nhận lời tỏ tình của tôi vì anh ta cũng thích tôi một chút, có lẽ tôi nên thông cảm vì Kang Jihan chỉ là người không giỏi thể hiện.
Nhìn lại, tôi chỉ thấy thương hại chính bản thân mình lúc đó. Vậy nên, đó thực sự là một tình đơn phương. Nhưng tôi không hối tiếc vì đã dốc tấm chân tình của mình.
Chiếc xe bon bon trên đường. Theo thói quen, tôi bật radio lên, giọng phát thanh viên quen thuộc vang ra. Tôi luôn bật radio vì sự tĩnh lặng thường thấy trong xe khiến tôi cảm thấy khó xử, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự lắng nghe nó. Tôi luôn quá tập trung vào việc cố gắng đoán tâm trạng của Kang Jihan qua sự im lặng nặng nề.
“Quý vị cần cẩn thận trên đường đi làm. Sương mù dày đặc từ sáng sớm ở nhiều nơi trên cả nước…”
Đầu tiên, tôi cần dọn đồ của mình. Các ngón tay gõ nhịp trên vô lăng. Khó chịu với âm thanh gõ nhịp, tôi nhìn xuống và thấy một thứ gì đó lấp lánh trên ngón áp út. Một thứ mà Kang Jihan không đeo. Tôi cảm thấy mình nên tháo nó ra trước khi dọn đồ.
Khi tôi nhấc tay ra khỏi vô lăng tại đèn đỏ, một tiếng va chạm kinh hoàng vang lên.
Kỳ lạ thay, cơ thể tôi không thể cử động. Đến khi tôi chớp mắt được, tôi cảm thấy cơ thể mình như đang lơ lửng. Khi khung cảnh qua cửa kính nứt nghiêng đi, một cú va chạm cực mạnh ập vào đầu tôi.
“…Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật tin tức về loạt vụ tai nạn giao thông… Một vụ va chạm liên hoàn ba xe trên đường vành đai… Xin quý vị hạn chế ra ngoài nếu có thể…”
Tiếng nhiễu sóng thật khó chịu. Đầu tôi đau nhói với tiếng radio lúc ngắt lúc có và tiếng ù tai khó chịu. Tôi muốn lắc đầu để thoát khỏi nó, nhưng cổ tôi không đủ sức.
Chiếc nhẫn lăn ra khỏi bàn tay buông thõng. Nhìn thấy chiếc nhẫn lăn đi, để lại một vệt đỏ, tôi mới nhận ra. Chất lỏng nóng hổi đang thấm ướt người tôi chính là máu của mình.
“A.”
Tôi thấy chiếc nhẫn, sau khi va vào một cái gì đó, xoay tròn tại chỗ. Cùng lúc đó, tiếng ù tai tưởng như đang gặm nhấm dây thần kinh tôi dừng lại, và sự im lặng lại bao trùm.
Tại sao cái xe chết tiệt này luôn chìm trong im lặng vậy? Tôi thực sự ghét sự tĩnh lặng. Tôi cảm thấy như mình phát điên mỗi khi Kang Jihan ngậm miệng lại. Và giờ, ngay cả cái tên khốn đó cũng không có ở đây, vậy tại sao? Sự im lặng lại đến thật đau đớn.
Không, không phải cái xe chết tiệt, mà là Kang Jihan. Vừa lúc tôi cắt đứt xong mối quan hệ của chúng tôi và chuẩn bị đi con đường của riêng mình… Đáng lẽ tôi không nên dính líu đến cái tên khốn chết tiệt đó ngay từ đầu.
Chiếc nhẫn đột ngột dừng lại. Nhưng nó biến mất khỏi tầm mắt ngay lập tức, bị đá đi bởi giày của mọi người. Dù đám đông đã tụ tập lại, tai tôi vẫn đầy ắp sự im lặng.
Nhưng Kang Jihan có lẽ vẫn là số liên lạc khẩn cấp của tôi. À, không. Tôi đã đổi thành Park Gyuhyeon. Tôi đã đổi nó trong cơn giận dữ vì người bạn trai bận rộn của tôi không bao giờ nghe điện thoại. Thật may mắn.
Nhưng điều này thực sự tồi tệ. Phải nghĩ về cái tên khốn đó cho đến tận cuối cùng.
Cảnh mọi người cử động miệng mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào giống như một cảnh trong phim kinh dị. Tôi ước có ai đó nói gì đó. Khi đó có lẽ tôi sẽ bớt cô đơn một chút.
Làm ơn, có ai đó nói gì đi.
Mi mắt tôi nặng trĩu. Mặc dù cơ thể tôi cảm thấy nặng nề, cảm giác chìm xuống một nơi nào đó vô tận thật khó chịu. Trong ý thức đang chìm dần, tôi không ngừng lẩm bẩm. Cầu xin ai đó hãy nói gì đi.
“Tại sao tôi phải nói?”
Mắt tôi bật mở. Tôi tự hỏi liệu cảm giác khi ai đó đột ngột kéo bạn ra khỏi mặt nước là như thế nào. Khi vẫn còn ngỡ ngàng trước cảm giác kỳ lạ, giọng nói rõ ràng đó lại vang lên.
“Nếu không có gì để nói, thì cút đi.”
Đối với một người đã kéo tôi ra khỏi mặt nước, lời nói của anh ta có hơi gay gắt. Nhưng nó lại quen thuộc. Cái giọng điệu gai góc đó, cái giọng trầm như có gắn thêm tạ vào từng âm tiết, và…
“Mày nhìn cái gì?”
Ánh mắt thô lỗ đó.
Đó là Kang Jihan. Và anh ta đang mặc một bộ đồng phục học sinh trắng tinh tươm. Khi ánh mắt tôi hạ xuống chiếc túi màu xanh navy trên ngực, tôi thấy tên anh ta được thêu cùng màu xanh navy.
“…Chà.”
Đúng là Kang Jihan thật. Tôi lẩm bẩm. Đây dường như là một cơ hội trời cho. Một cơ hội để ít nhất đấm vào mặt cái tên khốn chết tiệt đó trước khi tôi ra đi. Việc cân nhắc không kéo dài lâu. Tôi ngay lập tức vung tay đấm vào đầu Kang Jihan.
Ồ, cú đấm đó thật đã, sướng dã man.
Âm thanh của cú đấm vang lên thật sảng khoái. Lòng bàn tay tôi tê rần, cảm giác đó thật sống động. Hơn hết, biểu cảm của Kang Jihan thật đáng để chiêm ngưỡng. Sau vài giây im lặng, miệng Kang Jihan cử động.
“Mày, bây giờ-”
“Cái gì, đồ khốn này.”
Cái nhíu mày khó chịu đó. Mày có biết tao đã phải cẩn thận thế nào vì nó không? Tôi chọc ngón tay vào trán Kang Jihan.
“Đồ khốn thô lỗ. Đừng có mà sống như thế này nữa nhá. Mày nghĩ sẽ luôn có một người tốt bụng như tao bên cạnh để chiều theo tâm trạng của mày à? Mày sẽ chết trong cô đơn nếu cứ tiếp tục như thế này đấy, mày biết không?”
Tôi không thể nhịn cười khi thấy đầu anh ta dễ dàng bị đẩy đi chỉ bằng một ngón tay, không hề chống cự.
“Ôi, nhìn cái biểu cảm đó kìa. Nghe này, đây là lời khuyên tốt cho mày đấy. Thay vì nói ‘cảm ơn’ và ghi nhớ nó, tại sao mày lại lườm như thế? Lặp lại theo tao này, cảm ơn. Cảm ơn vì đã sống chung với một thứ rác rưởi như tao suốt thời gian qua.”
Có thể nhìn thấy khuôn mặt ngu ngốc đó trước khi chết. Bây giờ thì tôi không còn gì phải hối tiếc nữa.
“Nam Seonwoo, mày, cái thằng điên này…”
Quay đầu lại theo một giọng nói quen thuộc khác, tôi thấy Park Gyuhyeon với khuôn mặt tái mét. Những người đứng bên cạnh cậu ta cũng đều là những gương mặt quen thuộc. Chỉ lúc đó, Nam Seonwoo mới nhận ra đây là đâu.
Những chiếc bàn ghế thô kệch, những chiếc tủ kim loại gợi nhớ đến tủ đựng đồ ở phòng gym, chiếc điều hòa cũ kỹ có dán biển “Không sử dụng”, mùi mồ hôi đặc trưng của con trai tràn ngập không khí, và… Kang Jihan.


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo