Bản dịch chỉ được đăng duy nhất tại navybooks.
Chương 2
Đó là một phòng học của năm cấp ba. Không thể nào quên được nơi tôi gặp Kang Jihan lần đầu. Bỗng nhiên, cánh tay tôi bị nắm chặt.
“Nam Seonwoo.”
Khi cái dáng người cao lớn đó đứng dậy, đầu tôi cũng bị kéo theo. Cú siết tay quá thật khiến tôi tự hỏi liệu đây có phải chỉ là ảo giác trước khi chết. Ngước nhìn Kang Jihan giờ đây đang đứng sừng sững trước mặt, tôi nghĩ:
"Giờ lại muốn làm gì?"
Gì mà cao thế, là thằng nhóc cấp ba thật à? Thật khó chịu.
Việc phải ngước nhìn đứa nhóc kém mình mười lăm tuổi khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương. Nhưng hơn hết, cánh tay tôi đau điếng. Cơn đau dữ dội đến mức nước mắt tôi trào ra, và tôi không thể không hét lên.
“Thằng nhóc ranh này, mày dám… Buông ra. Có buông hay không hả?”
Ngay cả trong ảo giác, việc bị Kang Jihan, lại còn là Kang Jihan thời cấp ba đối xử như thế này, thật sự quá thảm hại. Khi tôi rên rỉ với nước mắt sinh lý trào ra, tay Kang Jihan bỗng nới lỏng. Nắm lấy cơ hội, tôi nhanh chóng giật tay ra.
“Chậc, mới tí tuổi đã ra vẻ… Tuổi này mày không nên dùng bạo lực, mày biết không?”
Tất nhiên, tôi không có tư cách nói điều đó sau khi đã đấm vào đầu Kang Jihan trước đó, nhưng tôi tự tin lắm. Rốt cuộc, đây là giấc mơ của tôi hay là một thứ gì đó tương tự như giấc mơ.
Giấc mơ… Đúng vậy, giấc mơ cuối cùng trước khi chết. Như để khẳng định sự thật này, tiếng chuông reo lên. Giai điệu quen thuộc dường như nói rằng đã đến lúc phải đi. Tôi vội vàng nói lời tạm biệt.
“Dù sao thì, sống tốt nhé. Tao đi đây.”
Khi tôi dùng mu bàn tay vỗ vào khuôn mặt non nớt của người yêu cũ, miệng Kang Jihan khẽ hé mở. Tôi cười toe toét trước ánh mắt của anh ta, như thể đang nhìn một kẻ điên. Thực ra, tôi muốn tát Kang Jihan một cái, nhưng được tận mắt nhìn thấy Kang Jihan của những ngày tình đơn phương đã đủ rồi.
Nhưng có điều gì đó thật kỳ lạ.
“…?”
Dù tôi chờ đợi bao lâu, giấc mơ vẫn không kết thúc. Tại sao? Trong phim ảnh, màn hình sẽ đột ngột mờ đi tại một thời điểm nào đó, nhưng thay vào đó, tầm nhìn của tôi lại trở nên rõ ràng hơn. Hơn nữa, tiếng ồn ào, cánh cửa đột nhiên mở ra, và rồi…
“Hết giờ ăn trưa rồi, mấy đứa. Ngồi xuống.”
…Ngay cả giọng nói của giáo viên chủ nhiệm, tất cả đều quá sống động. Để đề phòng, tôi nhắm chặt mắt, nhưng âm thanh vẫn tiếp tục.
“Nam Seonwoo, cái thằng đó đang làm gì vậy? Nhanh, kéo nó ngồi xuống đi.”
Chính Park Gyuhyeon đã đẩy tôi, người đang ngỡ ngàng, về chỗ ngồi. Sau khi nở một nụ cười xin lỗi với Kang Jihan, Park Gyuhyeon đập mạnh vào gáy tôi rồi quay về chỗ của mình.
Tiết bảy kết thúc.
Tôi ngơ ngác nhìn bảng đen. Không chỉ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mà sau mười lăm năm, giờ lại ngồi trên chiếc ghế cứng ngắc và nghe giảng, tôi lại càng cảm thấy chóng mặt.
“Những ai ở lại tự học buổi tối thì ở lại. Ai trực nhật tuần này?”
Hơn nữa, tự học buổi tối? Ai còn tự học buổi tối ngày nay nữa? Liếc nhìn thời gian biểu, nó kéo dài đến 10 giờ tối. …Thà đi làm thêm còn hơn.
“Đúng rồi, Jihan. Vì lớp trưởng hôm nay có vẻ mất trí rồi, Jihan, em phân phát điện thoại trước khi về nhé.”
Ánh mắt nóng rực sau lưng thật khó chịu. Đó là từ chỗ Kang Jihan đang ngồi. Nếu là Nam Seonwoo thời cấp ba, ánh mắt đó sẽ được tình yêu chào đón, thậm chí là phấn khích, nhưng bây giờ thì không. Không thể quay lại, tôi chỉ có thể lườm bảng đen cho đến hết giờ sinh hoạt.
Lúc đầu, tôi nghĩ đó là một giấc mơ, nó sẽ kết thúc nếu tôi rời khỏi lớp học. Vì vậy tôi đã đứng dậy và rời đi trong giờ học, nhưng giấc mơ này không có dấu hiệu kết thúc. Khi đang bị phạt ở hành lang sau khi bị giáo viên chủ nhiệm lôi về, tôi đã thử các phương pháp khác. Nghĩ rằng một cú sốc cực lớn có thể kết thúc nó, tôi đập đầu vào tường và thậm chí nhảy ra khỏi cửa sổ tầng một. Nhưng tất cả đều thất bại.
Đến lúc này, một suy nghĩ phi lý bắt đầu hình thành. Suy nghĩ rằng tất cả những điều này có thể không phải là một giấc mơ, mà là sự thật.
Tôi nghĩ điều đó là không thể. Nhưng cơn đau trên trán và đầu gối rất sống động, và những con người có đường nét rất rõ ràng đang trao đổi gì đó với nhau. Cảm giác những thứ tưởng chừng như không có thật dần dần trở nên chân thực một cách kỳ lạ.
‘...Phi lý vậy mà cũng được sao?’
Ngay cả viên nang thời gian còn chưa được phát minh, nói gì đến du hành thời gian. Gia phả của tôi cũng không có thầy cúng hay người theo đạo. Không, điều đó không quan trọng lúc này. Nếu đây thực sự là sự thật…
“Này.”
Có vẻ như mọi chuyện đã rối tung lên rồi…
Ngước lên nhìm nơi tiếng nói phát ra, Kang Jihan đang đứng trước bàn tôi. Cái dáng người vốn đã to lớn, giờ từ vị trí ngồi nhìn lên lại càng thêm đáng sợ. Tôi nuốt nước bọt. Không biết phải xử lý tình huống này như thế nào.
“Ừm… C-chào?”
Tất nhiên, không đời nào Kang Jihan đáp lại lời chào. Cảm thấy lúng túng, tôi hạ tay xuống, và Kang Jihan chìa thứ đang cầm ra. Đó là hộp thu điện thoại. Do dự một lúc, nhìn những chiếc điện thoại trượt cồng kềnh giống hệt nhau. Khi tôi nhìn chằm chằm vào những món đồ cũ kỹ đó với ánh mắt đầy ngạc nhiên và hoài niệm, tôi lại cảm thấy những ánh mắt sắc lẹm chĩa vào mình.
“À, xin lỗi.”
Tôi lấy điện thoại của mình ra, định nhanh chóng kiểm tra tin nhắn trước khi nộp cho buổi tự học buổi tối. Nhưng biểu cảm của Kang Jihan không tốt.
…Sao vậy nhỉ? Khi tôi đang cố gắng đọc tình huống, Kang Jihan nhướn mày và nói,
“Cái đó của tôi.”
“Hả?”
Tôi đã vô tình lấy nhầm chiếc điện thoại trông tồi tàn nhất. Việc một trong mấy cái điện thoại cồng kềnh đó là điện thoại của tôi vẫn chưa kịp khiến tôi load nổi. Tôi vội vàng đặt chiếc điện thoại lại và cười gượng gạo.
“Chà, mày dùng điện thoại xịn thật đấy.”
Nhưng Kang Jihan thậm chí không thèm trả lời và chỉ bước đi.
‘…Không đáng để giao thiệp, phải không?’
Tại sao tôi lại từng thích một tên khốn như vậy? Thái độ này lúc đó ngầu lắm sao? Khi tôi lườm cái gáy khó chịu của Kang Jihan, tôi nhận thấy chiếc túi đeo trên một vai. Trông có vẻ sẵn sàng rời khỏi lớp học bất cứ lúc nào, Kang Jihan đang thay lớp trưởng làm nhiệm vụ.
‘Nghĩ lại thì…’
Kang Jihan không tự học buổi tối. Đó là vì công việc bán thời gian của anh ta. Khi tôi phát hiện ra cái gã này, xuất thân từ một gia đình tốt, lại làm công việc giao hàng cho đến tận sáng, tôi đã rất bối rối, nhưng hồi đó thì làm vậy ngầu vãi ò. Dù sao thì, tôi cũng người biết tất cả về Kang Jihan, cũng biết rằng bây giờ anh ta cần phải rời đi ngay.
“Để tôi làm.”
Khi tôi giật lấy hộp thu điện thoại từ tay Kang Jihan, một ánh mắt lặng lẽ quay về phía tôi.
“Đi đi. Mày cần phải rời đi mà, phải không?”
Dù sao thì, đây cũng là công việc của tôi, tôi nói thêm. Kang Jihan không nói gì đáp lại. Tôi không mong đợi một lời cảm ơn hay gì cả, nhưng nhìn cái lưng của Kang Jihan khi anh ta rời khỏi lớp học mà không nói một lời nào, tôi cảm thấy thật lạnh nhạt.
Có lẽ vì thế mà môi tôi tự động cử động.
“Này, ừm…”
Tôi gọi để ngăn anh ta lại, nhưng tôi không thể nghĩ ra được điều gì để nói. Đối mặt với Kang Jihan tôi luôn như vậy. Nhưng đây không phải là cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện vì tình cảm còn vương vấn. Từ góc độ của Kang Jihan, anh ta đã bị đấm vào đầu một cách đột ngột mà không có lý do. Chắc anh ta đã thấy rối rắm với tức giận lắm? Một lời xin lỗi là cần thiết.
“Chuyện lúc nãy, tôi xin lỗi.”
Nên đưa ra lý do gì đây? Tôi bị mộng du? …Thật lố bịch. Trông mày giống một người tao quen? Lại càng lố bịch hơn. Bất kỳ lời bào chữa nào cũng sẽ nghe có vẻ đáng thương. Vì vậy, tôi nhắm chặt mắt lại và nói,
“Đánh lại đi. Không, đánh lại hai lần ấy.”
Tôi nói to, nhưng thực ra tôi hơi sợ. Ngay cả khi là một học sinh cấp ba, đây vẫn là Kang Jihan. Kang Jihan, người được đồn là học sinh chuyển trường theo diện học bổng thể thao nhờ vóc dáng của mình. Hàng mi nhắm chặt của tôi khẽ run lên.
“…”
Im lặng kéo dài, tôi khẽ mở một mắt, chỉ để thấy Kang Jihan đã biến mất. Khi tôi đang gãi má, Park Gyuhyeon đến và khoác tay qua vai tôi.
“Hôm nay mày bị làm sao vậy? Có phải mày bị điên vì học quá nhiều không?”
“Cái đó không tệ. Đáng lẽ tao nên nói thế.”
Nó tốt hơn nhiều so với những lời bào chữa như mộng du. Nam Seonwoo quyết định sẽ sử dụng lời giải thích đó sau này. Mặc dù Kang Jihan có lẽ sẽ không quan tâm mà hỏi đâu.
Việc nhìn thấy Kang Jihan trẻ tuổi khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng Park Gyuhyeon thì vẫn là Park Gyuhyeon. Khi Park Gyuhyeon quen thuộc, người như vừa gặp tôi ngày hôm qua, nói chuyện luyên thuyên, tôi nhanh chóng cố gắng sắp xếp lại tình hình.
Ước gì có thể quay ngược thời gian. Đó là một suy nghĩ mà ai cũng từng có ít nhất một lần trong đời. Để trúng số độc đắc, chứng khoán, hoặc quay lại một bước ngoặt đáng tiếc và đưa ra một lựa chọn khác.
Nhưng Nam Seonwoo không đi khắp nơi ghi nhớ các con số xổ số. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ mua một tờ vé số, làm sao có thể ghi nhớ chúng? Tôi chợt cảm thấy mình đã sống một cuộc đời quá nhàm chán. Hơn nữa…
‘Tại sao lại phải là năm ba cấp ba?’
Đây là thời điểm tôi đã học hành chăm chỉ hơn cả khi ôn thi chứng chỉ giáo viên. Tôi đã quên hết những kiến thức ôn thi đại học vô bổ đó, chẳng giúp ích gì cho cuộc sống. Ngay cả khi tôi thi lại, không đời nào tôi có thể vào được một trường đại học tốt hơn. Không có nơi nào ‘tốt hơn’ trường đại học mà tôi đã theo học.
Nói cách khác, tôi đang ở trong một tình hình rất là tình hình, phải học như điên với một bộ não đã cứng nhắc, và nếu không may, trình độ học vấn của tôi thậm chí có thể trở nên tồi tệ hơn.
“Haah…”
Thật lãng phí thời gian để suy nghĩ về việc tôi đã trở thành một học sinh cấp ba ở Hàn Quốc như thế nào. Đây không phải là một bộ phim cuối cùng được chiếu trên con đường dẫn đến cái chết, mà là một thực tế đã xảy ra.
Vì vậy, kết luận mà tôi đưa ra là: Đây dường như là một cơ hội để khởi đầu lại cuộc đời. Nếu thực sự có một đấng siêu nhiên như vậy, có lẽ họ đã thấy tiếc cho tôi vì đã chết một cách thảm hại sau khi bị Kang Jihan chèn ép, và thế là đã ném tôi vào lớp học của một cậu nhóc 19 tuổi, nơi tôi gặp Kang Jihan lần đầu.
“Dù sao thì, Nam Seonwoo. Mày luôn làm phiền Kang Jihan, nhưng tao chưa bao giờ tưởng tượng mày lại đột nhiên phát điên như thế. Tao đã tưởng tượng được cảnh Kang Jihan đập cho mày một trận rồi.”
Tôi không còn một chút tình cảm nào dành cho Kang Jihan. Vì vậy, tôi nghĩ mình có thể nhìn thấy những điều mà tôi không thể thấy lúc đó và đưa ra những lựa chọn khác.
“Mày không thấy cậu ta khó chịu sao? Việc dính líu đến cậu ta thì được lợi gì… Từ giờ đừng cố nói chuyện với cậu ta nữa.”
“Ừ. Kế hoạch của tao đấy.”
Trên thực tế, có lẽ từ lúc nào đó sâu thẳm trong lòng mình, tôi đã biết. Rằng Kang Jihan hẹn hò với tôi chỉ vì xem nó như thực hiện nghĩa vụ.
Kang Jihan, người có thứ hạng trung bình trong lớp, việc vào được cùng trường đại học với tôi phần lớn là nhờ sự giúp đỡ của tôi, nói một cách nhẹ nhàng. Có lẽ vì vậy mà anh ta đã chấp nhận lời tỏ tình nửa vời từ một người đàn ông, và duy trì mối quan hệ nhạt nhẽo cho đến khi tôi quá mệt mỏi với chính bản thân mình, tự buông tay, tự giải thoát. Kang Jihan luôn rõ ràng về chuyện cho và nhận.
“Đồ khốn.”
Nếu lần này tao giúp mày nữa, thì tao là đồ ngốc. Lườm chiếc bàn trống của Kang Jihan, tôi thề. Rằng tôi sẽ không bao giờ dính líu đến Kang Jihan nữa.