Sau khi kết thúc tiết sinh hoạt cuối ngày, giáo viên chủ nhiệm rời đi với lời đe dọa sẽ có buổi tư vấn riêng nếu điểm thi thử lần 6 của cả lớp giảm. Khi Nam Seonwoo đang thu điện thoại từ các bạn học sinh ở lại tự học buổi tối thì Park Gyuhyeon lại lén lút xách cặp đứng dậy.
“Hôm nay tớ sẽ đến quán net.”
“Giáo viên lại đi đâu rồi?”
“A, a! Seonwoo, làm ơn! Hôm nay là ngày sự kiện Hầm ngục mở đó!”
Park Gyuhyeon dám chắc rằng giám thị tự học buổi tối hôm nay không phải là giáo viên chủ nhiệm, nên cậu ta cầu xin Nam Seonwoo hãy mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Chỉ đến khi Park Gyuhyeon quỳ gối van xin một cách thảm hại, Nam Seonwoo mới cho phép cậu ta đi. Chỉ chờ có thế Park Gyuhyeon nhanh chóng đứng dậy và lao ra khỏi lớp học.
“Oke lớp trưởng.”
Tôi quay đầu lại. Kim Jaewoo đang bồn chồn. Việc cậu ấy chủ động đến gần là điều không ngờ tới, nhưng Nam Seonwoo cảm thấy vinh dự vì người nhận quà Giáng sinh bí mật của mình lại tự nguyện đến tìm mình. Tôi mỉm cười rạng rỡ và tỏ ra thân thiện.
“Ừm, Jaewoo?”
“A, thì, tôi tự hỏi liệu tôi có thể… có lẽ…”
Kim Jaewoo nói thêm “tự học buổi tối” với giọng nói lí nhí như muỗi kêu. Dựa vào sự do dự của cậu ấy, cậu không chắc mình có nên quỳ gối xuống như Park Gyuhyeon không.
“A, Jaewoo của chúng ta có việc gấp. Dĩ nhiên là được. Cậu đừng lo quá, cứ đi việc của cậu đi.”
Giọng nói của cậu ngọt ngay đến mức chính cậu cũng nổi hết da gà. Nếu Park Gyuhyeon ở đây, cậu ta đã chế giễu rằng, “Quá lộ liễu, rõ ràng cậu đang thể hiện mình là manito của cậu ấy.”
Nhân tiện, cậu nên viết gì vào phản hồi của Manito bí mật đây nhỉ? Rằng cậu đã mắt nhắm mắt mở cho cậu ấy nghỉ tự học buổi tối sao? Viết như vậy liệu có gặp rắc rối không đây ta? Trong lúc đang mải mê suy nghĩ, cậu cảm thấy có ánh mắt đang liếc nhìn cậu.
Đó là Kim Jaewoo. Cậu ấy đứng đó ngẩn người từ nãy giờ ngay cả sau khi đã nhận được câu trả lời, nhưng ngay khi mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ấy vội vã mở lời.
“A, c-cảm ơn.”
“Không có gì. Cậu đi cẩn thận nhé, Jaewoo.”
“Ừ, cậu cũng vậy. Seonwoo… ya.”
Phần cuối gần như là một vài tiếng lẩm bẩm. Vì Kim Jaewoo thường lặng lẽ như vóc dáng nhỏ bé của cậu, hành vi này không có vẻ gì là lạ.
Sau khi đã ngủ một giấc ngon lành, Nam Seonwoo lục lọi ngăn kéo, định bụng học thuộc lòng một chút môn khoa học. Tuy nhiên, dù tìm thế nào cũng không thấy vở ghi của mình. Chợt nhớ ra đã cho Park Gyuhyeon mượn trong giờ ăn trưa, cậu chạy cái vèo xuống tầng một, nhưng cậu ta đã rời đi từ lâu rồi.
Điện thoại thì cũng đã nộp rồi, Nam Seonwoo nhanh chóng chạy thẳng đến bốt điện thoại công cộng của trường. Nhưng xui xẻo là cậu không một xu dính túi. Khi Nam Seonwoo ôm đầu bất lực, nút màu đỏ trên điện thoại lọt vào mắt cậu.
Cuộc gọi khẩn cấp… Đúng rồi, có cuộc gọi tính phí người nhận.
Cậu đã thuộc lòng số của Park Gyuhyeon vì từ hồi lên cấp ba cậu ta luôn chỉ dùng mỗi số đó. Khi cậu nhanh chóng bấm số, cậu có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc phát ra từ đầu dây bên kia “Chúng tôi đang yêu cầu người nhận đồng ý chấp nhận cuộc gọi” Cậu không nhớ mình phải nghe nó nói trong bao nhiêu giây, nhưng cậu đang rất vội. Ngay khi nghe thấy giọng của Park Gyuhyeon phát ra, cậu tuôn ra hết lời muốn nói trong một hơi.
“Park-gyu, đồ khốn, mang vở vật lý của tớ đến ngay và chạy…”
Bíp, bíp, bíp-
Tiếng chuông từ chối vang lên không thương tiếc. Nam Seonwoo nghiến chặt răng. Có vẻ như Park Gyuhyeon đã đến quán net và đang say mê với trò chơi của cậu ta. Khi cậu đang đứng chôn chân tại chỗ với trán áp vào điện thoại một cách bất lực, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
“Ơ…”
Một đồng xu 100 won rơi vào khe điện thoại với tiếng keng vui tai. Cậu ngước lên như nhìn thấy một vị cứu tinh đời mình, mà ngước lên thì chỉ thấy Kang Jihan đang đứng đó.
“C-cảm ơn?”
Bất chấp giọng điệu mơ hồ khiến người ta không rõ là tôi đang cảm ơn hay gây sự, Kang Jihan chỉ gật đầu như bảo cậu hãy gọi xong đi rồi ra khỏi bốt. Nam Seonwoo ngẩn người nhìn theo bóng lưng cậu ta khuất dần, rồi chợt tỉnh lại trước tiếng giục từ ống nghe.
Chuyện với Park Gyuhyeon đã được giải quyết qua cuộc điện thoại khó khăn đó. Nhưng ngay cả sau khi kết thúc cuộc gọi, chân Nam Seonwoo vẫn không thể di chuyển nổi.
Tại sao Kang Jihan lại làm vậy…?
Dĩ nhiên, đó có thể là một hành động vô nghĩa không cần lý do, nhưng Kang Jihan thường thờ ơ với người khác. Ngay khi cậu nghĩ có lẽ mình đang suy diễn quá nhiều, cậu lại cảm thấy bất an khi nhớ lại xu hướng tránh tiếp xúc với người khác của Kang Jihan.
Nam Seonwoo nghĩ mình nên trả lại 100 won cho cậu ta. Mặc dù cảm thấy hơi nhỏ mọn, nhưng giải quyết rành mạch sẽ ngăn chặn mọi rắc rối phát sinh sau này.
Đang nghĩ về việc lấy 100 won từ chỗ Park Gyuhyeon, cậu nghe thấy tiếng ồn ào từ vòi nước trong sân trường. Các chàng trai đang đứng rửa mặt, chắc là sau khi chơi bóng đá xong, đang nói chuyện về kỳ thi thử hai ngày nữa.
Thật sự chỉ còn hai ngày nữa. Khi cậu cố nhớ lại những ký ức mơ hồ về việc trước đây cậu đã vượt qua bài thi thử lần 6 kiểu gì, một sự việc đột nhiên hiện lên trong đầu.
Mười lăm năm trước, Nam Seonwoo đã không làm tốt bài thi thử tháng sáu này. Lí do nằm ở Kang Jihan.
Vào ngày thi thử, Kang Jihan đã vắng mặt. Giáo viên chủ nhiệm đã nói một cách mơ hồ rằng cậu ta sẽ nghỉ vài ngày vì chuyện gia đình. Nhưng khi nghe là chuyện gia đình, và sẽ vắng mặt vài ngày, Nam Seonwoo không thể không lo lắng. Đặc biệt là khi đó là tình yêu đơn phương của cậu. Vì vậy, cậu đã làm hỏng hoàn toàn bài thi môn ngữ văn đầu tiên.
Nhớ lại chi tiết này, cậu tự nhiênaij nhớ đến điều Kang Jihan đã nói với cậu sau khi cả hai trưởng thành.
Mẹ của Kang Jihan mắc bệnh mãn tính. Ở lần phát bệnh đầu tiên, bà đã không được phát hiện sớm, khiến bệnh tình của bà càng thêm tiến triển xấu. Chuyện xảy ra khi Kang Jihan không có ở nhà. Cậu ta đã không nhìn thấy tin nhắn mà mẹ cậu ta đã cố gắng gửi khi vừa phát bệnh. Nam Seonwoo vẫn không thể quên vẻ mặt đau khổ của Kang Jihan khi kể lại chuyện này.
Vì cậu ta đã vắng mặt vào ngày thi thử lần 6, điều đó có nghĩa là mẹ cậu ta đã phát bệnh vào ngay ngày trước khi thi.
Vậy có nghĩa là…
“…”
Ngày mai, Kang Jihan không thể đến trường.
… Cậu nên làm gì đây?
Cậu biết số của Kang Jihan. Có số của cậu ta để gọi cũng không lạ lắm, vì lần trước Kang Jihan đã để lại số của mình. Nhưng cậu sẽ nói gì qua điện thoại đây? Ngày mai đừng có đến trường? Nhanh ở nhà vì mai mẹ cậu sẽ phát bệnh?
‘Nghe như tên Kang Jihan đó sẽ nghe lời mình vậy.’
Cậu nên nói gì để khiến cậu ta ở yên trong nhà đây?
Nỗi lo lắng của Nam Seonwoo tiếp tục diễn ra ở trước bốt điện thoại, trong lớp học nơi buổi tự học buổi tối đã bắt đầu, ngay cả khi cậu đã về nhà và bước vào phòng tắm, và thậm chí cả trên bàn học trong phòng mình.
Cậu đã có những suy nghĩ rắc rối như tại sao mình phải quan tâm đến chuyện của Kang Jihan nhiều đến vậy, chẳng phải cậu đã quyết định không can thiệp sao? Nhưng chuyện này thì cậu không thể bỏ qua được.
Lúc nào không hay, mặt trời đã mọc báo hiệu buổi sáng. Cuốn vở mà Nam Seonwoo nên học thuộc vẫn mở ở trang đầu tiên. Mặc dù đã lãng phí một đêm học tập quý giá, sau khi vắt óc suy nghĩ cả đêm, câu đã nghĩ ra “kế hoạch” của riêng mình.
Ngay khi buổi chào cờ sáng kết thúc, Nam Seonwoo bắt đầu thu điện thoại với đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ.
Điện thoại bị cấm trong giờ học chính thức và giờ tự học buổi tối, và hộp đựng được quản lý bởi lớp trưởng. Khi cậu giả bộ khóa hộp đựng, cậu lén lút nhìn ngó xung quanh như tên trộm. Mọi người đều có vẻ bận rộn, hoặc là ngủ gật hoặc là tám chuyện. Sau khi xác nhận không có ai nhìn về phía mình, Nam Seonwoo lặng lẽ lấy điện thoại của Kang Jihan ra. Ở ngoài mặt cậu vẫn tỏ ra thản nhiên, nhưng thực chất tim đang đập rất nhanh, như muốn nhảy ra ngoài tới nơi.
Bước tiếp theo đòi hỏi một chút yếu tố diễn xuất. Cậu bước vào văn phòng giáo viên với vẻ mặt ủ rủ. Nam Seonwoo tiếp cận giáo viên chủ nhiệm với những bước chân nặng nề, lê lết, khiến giáo viên nhìn vào đã thấy lo lắng. Một đêm không ngủ dường như đã vô tình giúp ích chuyện trọng đại này.
“Có chuyện gì vậy? Seonwoo, có chuyện gì xảy ra sao?”
Môi cậu có chút run rẩy trước khi nói.
“Thưa thầy, em tự hỏi liệu thầy có thể viết cho em một giấy phép ra ngoài trường hôm nay không…”
“Có chuyện gì vậy?”
Nhìn lướt qua vẻ mặt nghiêm túc không kém của giáo viên chủ nhiệm, Nam Seonwoo tuôn ra lời nói dối trắng trợn của mình một cách trôi chảy. Anh họ của cậu, người cậu coi như người thân, đang phải đối mặt với một cuộc phẫu thuật lớn, và vì bố mẹ anh họ đang ở nước ngoài, anh ấy sẽ vào phòng phẫu thuật một mình. Nhưng sáng nay, anh họ đã gửi một tin nhắn đầy ẩn ý, và cậu rất lo lắng… Khi cậu sụt sùi và giữa các câu đều nhíu mày chặt hơn một chút, ngay cả giáo viên bộ môn ngồi cạnh giáo viên chủ nhiệm cũng thở dài, cảm thán “Ôi trời.”
“Em định đi sau giờ học, nhưng em cứ lo lắng và không thể tập trung học được… Em nghĩ em sẽ cảm thấy tốt hơn nếu em có thể nhìn thấy anh ấy để chắc chắn rằng anh ấy ổn.”
Đây hoàn toàn là chuyện cậu bịa ra, đỡ phải làm mấy giấy tờ chứng minh bệnh lặt vặt. Bằng sự kết hợp hài hoà giữa sự lo lắng cho người thân trong gia đình và mong muốn cống hiến cho học tập. Giáo viên chủ nhiệm đã bị cảm động, gật đầu đồng ý.
“Thầy hiểu. Tình cảnh khó khăn như vậy làm sao em tập trung học tập được? Thầy nên viết giờ nào vào giấy phép?”
Không rõ điện thoại của Kang Jihan có thể reo lúc nào, Nam SeonWoo không thể tự mình chỉ định một giờ cụ thể. Cậu giả vờ lau nước mắt giả tạo trong khi suy nghĩ.
“Nếu có thể em muốn xin đi ngay bây giờ ạ, nhưng tất cả các tiết học hôm nay đều quan trọng…”
“Ôi, thôi đi. Việc đó có quan trọng ngay lúc này không?”
Mặc dù nghe đó như là một lời quở trách, nhưng xen lẫn là sự trách yêu khó nói của thầy. Cảm thấy như mình sắp chạm đích thành công, Nam SeonWoo quyết định thử thúc đẩy thêm một chút.
“Em có thể đi nếu em thật sự không có tiết không ạ. Em có thể đi khi em tr? Em sẽ viết giờ và nộp lại trước khi em rời đi.”
Mặc dù cậu nói vòng vo, nhưng về cơ bản cậu đang yêu cầu một giấy phép trống giờ. Vẻ mặt của giáo viên chủ nhiệm thay đổi một chút. Ngay khi cậu nghĩ rằng mình có thể đã đi quá xa và chuẩn bị rút lui, giáo viên bộ môn bên cạnh vỗ vai giáo viên chủ nhiệm.
“Thôi nào, đưa cho cậu ấy đi. Lớp trưởng lớp 1 sẽ lạm dụng nó làm việc xấu sao?”
Thật may mắn là Nam SeonWoo đã sống một cuộc đời đàng hoàng. Khi cậu lặng lẽ cúi đầu làm bé ngoan, giáo viên chủ nhiệm cuối cùng thở hắt một hơi thật sâu rồi nói,
“Thầy viết cái này vì thầy tin tưởng em. Đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối, hiểu chưa?”
“Cảm ơn thầy…”
Giấy phép được cậu nhận lấy cung kính bằng hai tay được cậu nghênh ngang cầm đi, lý do và chữ ký của giáo viên chủ nhiệm đã được điền vào. Ánh mắt Nam SeonWoo nán lại trên các chỗ trống “thời gian rời đi” và “người giám hộ.”
Người giám hộ. Cậu định viết tên Kang Jihan vào đây. Cậu biết mình sẽ gặp rắc rối lớn nếu tùy tiện làm giả giấy phép, nhưng giáo viên chủ nhiệm cuối cùng cũng sẽ biết về tình hình của Kang Jihan thôi. Kế hoạch của Nam SeonWoo chính là, nói rằng mình “tình cờ” biết về việc mẹ của Kang Jihan phát bệnh, và “tình cờ” cậu cũng ở cùng một bệnh viện, vì tình huống quá cấp bách, cậu “không còn cách nào khác” ngoài việc thêm tên Kang Jihan vào giấy phép… Đó là một lời bào chữa đầy sơ hở, nhưng Nam SeonWoo biết rằng trong thời đại này, các trường học hoạt động có phần lỏng lẻo. Nên cũng đáng để thử đấy chứ.