Ngay khi rời khỏi văn phòng giáo viên, vẻ mặt u sầu của cậu liền biến mất tăm mất tích.
‘Xong phần quan trọng rồi.’
Mọi thứ cho đến giờ đều diễn ra đúng như kế hoạch. Bây giờ, chỉ còn việc chờ điện thoại của Kang Jihan reo nữa thôi.
Thật ra, Kang Jihan cũng có thể xin giấy phép ra ngoài. Nhưng trong tình huống đó, cậu ta sẽ khó mà nghĩ đến việc xin giấy. Nếu biết có chuyện gì xảy ra với mẹ mình, Kang Jihan là kiểu người sẽ vội vã lao ra ngay lập tức. Dù đã bị bảo vệ bắt lại và cố gắng giải thích, cũng không chắc có ai tin cậu ta hay không. Xét cho cùng, Kang Jihan không hề trông “ cần mẫn” ngay cả khi nhìn cậu ta với con mắt tốt nhất. Mà dù cho sau đó cậu ta có nghĩ đến việc xin giấy phép đi nữa, cũng không thể có ngay nếu giáo viên chủ nhiệm đang trong giờ dạy.
Cân nhắc mọi khả năng, đây là lựa chọn tốt nhất.
Nam SeonWoo ghé vào nhà vệ sinh và bật điện thoại của Kang Jihan lên. May mắn thay, chưa có cuộc gọi nhỡ nào. Sau khi chuyển sang chế độ rung, cậu đi vào lớp và thấy Kang Jihan vẫn đang ngủ ngon lành.
Ánh mắt cậu bị thu hút bởi ngăn bàn hơi lộ ra dưới tấm lưng rộng của Kang Jihan đang gục xuống bàn. Nam SeonWoo không thể nhét vừa nó vào túi, nên chỗ đó là tối ưu nhất. Khi đi ngang qua Kang Jihan, cậu lén luồn điện thoại vào ngăn bàn. Nó phát ra một tiếng động nhỏ, nhưng Kang Jihan vẫn im ỉm ngủ say.
Sau đó cậu đi ra “bàn trực” và chiếm chỗ trước. Đó là vị trí hoàn hảo để quan sát mọi hành động của Kang Jihan. Sau khi hoàn thành mọi sự chuẩn bị, Nam SeonWoo ngáp dài đầy mệt mỏi. Cậu cảm thấy như sắp chết đến nơi, có lẽ vì đã thức trắng một đêm và phải vận dụng hết mọi tế bào não trong sáng nay.
Nhưng trái ngược với sự căng thẳng của cậu, điện thoại của Kang Jihan vẫn im lặng cho đến gần cuối tiết ba.
“Hôm nay chúng ta sẽ dừng ở đây. Chúc các em may mắn trong kỳ thi thử ngày mai.”
Trước lời của giáo viên ngữ văn, các học sinh bắt đầu gấp sách lại. Dù chuông vẫn chưa reo, nhưng giáo viên cũng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc. Ngay khi cậu đang nghĩ rằng mình nên chợp mắt một chút trong giờ giải lao nếu điện thoại vẫn không reo, bất chợt một tiếng rung nhẹ phát ra giữa lớp học đang hơi náo nhiệt
Giáo viên dừng lại. Trước khi thầy kịp nói gì, cậu nhanh chóng đẩy bàn mình về phía trước. Tiếng chân bàn cọ xát xuống sàn thu hút sự chú ý của giáo viên. Chiếc bàn nhanh chóng mất thăng bằng và đổ xuống sàn với tiếng loảng xoảng.
Mọi sự chú ý đều dồn hết vào Nam SeonWoo. Cậu cười gượng gạo.
“Em xin lỗi. Em đang ngủ gật và…”
Nhưng cái tên khốn Kang Jihan đó cũng đang nhìn về phía này. Cậu cố gắng truyền đạt bằng mắt rằng bây giờ không phải lúc để nhìn chỗ này, mau nhìn chỗ khác đi kìa, nhưng Kang Jihan chỉ nhướn một bên lông mày.
‘Ngăn bàn! Nhìn ngăn bàn đi, đồ ngốc!’
Khi cậu điên cuồng mấp máy môi truyền tín hiệu xuống dưới, Kang Jihan cuối cùng cũng đưa tay vào ngăn bàn với vẻ mặt khó hiểu.
“…?”
Thấy Kang Jihan chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, dường như đang tự hỏi tại sao nó lại ở đó, cậu cảm thấy như mình sắp nổ tung tới nơi, điên quá mà. Đúng lúc đó, cuộc gọi kết thúc. Ngón tay của Kang Jihan dừng lại trên nút nguồn, có lẽ sau khi kiểm tra người gọi. Ngay sau đó, một tin nhắn văn bản xuất hiện trên màn hình. Ngay cả từ vị trí của cậu, cậu cũng có thể thấy tin nhắn có vẻ khẩn cấp, thậm chí không tạo thành một câu hoàn chỉnh.
Ngay khi Kang Jihan đột ngột đứng dậy, chuông bất chợt reo lên một cách kỳ diệu. Giáo viên há hốc miệng, ngơ ngác, khi Kang Jihan hiên ngang áp điện thoại vào tai và lao ra khỏi lớp. Tôi cũng nhanh tay tóm lấy giấy phép và đuổi theo sau.
“Park-gyu, hôm nay tớ về sớm! Cậu lo việc lớp nhé!”
Sau khi vẫy giấy phép ra ngoài với Park Gyuhyeon, cậu chạy theo cậu ta vào hành lang, nhưng không thấy Kang Jihan đâu. Nam SeonWoo lại chạy xuống cầu thang trung tâm, bước ba bậc một lúc. Đến tầng một, cậu đã có thể thấy bóng dáng Kang Jihan đang băng qua sân chơi ở phía xa.
‘Mình biết ngay cậu ta sẽ làm vậy mà, đồ cứng đầu!’
Lẽ ra cậu ta chỉ cần trèo qua tường mà nhảy qua, nếu cậu ta đi ra ngoài một cách công khai như vậy, bảo vệ sẽ không dễ dàng mà cho qua. Nam SeonWoo cũng nghiến răng và tăng tốc chạy đuổi theo. Chẳng mấy chốc, cậu thấy bảo vệ chạy ra và giữ Kang Jihan lại. Cậu tiến đến gần hai người đang giằng co và đưa ra giấy phép xin ra ngoài.
“Em xin lỗi. Bạn này đang vội quá nên không nhìn rõ. Giấy phép ra ngoài đây ạ.”
Bảo vệ trông có vẻ hơi nghi ngờ. Nam SeonWoo nở một nụ cười thân thiện và kéo ngực Kang Jihan lại.
“Năm 3, lớp 1, Nam Seonwoo và Kang Jihan.”
Chỉ sau khi xác nhận rằng tên trên bảng tên khớp với tên trên giấy phép ra ngoài, sự nghi ngờ mới lắng xuống. Với lời cảnh báo lần sau nên nộp giấy phép ra ngoài trước để tránh hiểu lầm, bảo vệ đã mở cổng ra.
Nam SeonWoo lẩm bẩm trong tiếng thở hổn hển.
“Chắc vì còn trẻ nên, hộc, nhanh vãi… Ugh, chết tiệt…tôi sắp chết rồi.”
“Cậu…”
Thấy khuôn mặt đáng ghét cứ nhìn mình thắc mắc mãi, cậu nhanh chóng lấy lại hơi và tuôn ra những lời đã chuẩn bị sẵn.
“Xin lỗi. Tôi không cố ý nhìn trộm cậu, nhưng tôi vô tình thấy tin nhắn lúc nãy. Tôi tình cờ có giấy phép ra ngoài vì tôi đang có việc.”
Kang Jihan im lặng trước lời giải thích rằng Nam SeonWoo đã tự ý viết tên cậu ta vào. Dù vẫn cảm thấy rất có nhiều điểm không đúng, cậu ta cũng không thể làm gì hơn. Nam SeonWoo vội vàng đổi chủ đề.
“Không phải là gấp lắm sao?”
Chỉ khi đó Kang Jihan mới bắt đầu bước đi. Cậu ta cố gắng bắt một chiếc taxi, nhưng vì trường nằm trong một khu chung cư, nên khó mà bắt taxi tại đây. Nam SeonWoo nhanh chóng nhìn qua bãi đậu xe chung cư. Và thấy có một chiếc xe máy đang nổ máy.
Cậu ngay lập tức cởi áo đồng phục, nhảy lên xe máy và hét lên.
“Này!”
Kang Jihan quay đầu lại. Thấy cậu cầm tay lái một cách quen thuộc, cậu ta đứng đó ngẩn người. Nam SeonWoo lại giục cậu ta.
“Làm gì thế? Nhanh lên và lên xe đi!”
Có vẻ đây là lần đầu tiên Kang Jihan ngồi ở phía yên sau, vì cậu ta ngồi một cách khá vụng về. Mặc dù vậy, cậu ta vẫn tiếp tục gọi điện thoại bằng tay kia. Sắc mặt cậu ta rất bất ổn, như thể các ý nghĩ không tốt cứ vồ vập mà đến. Thấy cậu ta như thế này, không giống như ‘Kang Jihan” mà cậu từng biết, mà chỉ là một cậu nhóc mười chín tuổi.
Thực ra hiện tại thì đúng là như vậy. Thằng nhóc vừa tròn mười chín tuổi này không làm gì sai cả.
“Chúng ta về nhà thôi. Giữ chặt vào.”
Nam SeonWoo không thể giao tay lái cho một tên nhóc trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm này. Sau khi đội mũ bảo hiểm cho Kang Jihan, cậu nắm chặt tay lái, và động cơ bắt đầu gầm lên.
Nam SeonWoo đã lái xe máy vài lần khi còn học đại học. Cảm giác được lại cầm ghi đông sau một thời gian dài rất kỳ lạ, không quen lắm. Nhưng như thể cơ thể đã ghi nhớ, chiếc xe máy nhanh chóng chạy ổn định trên đường
Trong khi Kang Jihan vào trong để kiểm tra mẹ cậu ta, Nam SeonWoo đã gọi xe cứu thương. Cậu ngay lập tức đưa mẹ của Kang Jihan, người đã phát bệnh ngất xĩu vào xe cứu thương. Cậu nghĩ xong việc là mình sẽ rời đi ngay, nhưng khi thấy Kang Jihan trông rất hoảng hốt, cậu không nỡ rời đi bỏ cậu ta một mình.
Không muốn xen vào chuyện gia đình người khác, Nam SeonWoo đứng đợi bên ngoài tòa nhà bệnh viện trong suốt quá trình khám. Trong lúc đó, cậu không quên liên lạc để giải thích với chủ xe và chân thành xin lỗi.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, cậu cảm thấy kiệt sức, quá mức mệt mỏi. Nam SeonWoo, người đã mệt mỏi dựa lên tường của toà nhà, thở dài một hơi.
“Trẻ lại có ích gì chứ? Cậu đang phải chiến đấu vào đống sách vở nhạt nhẽo không gợi lên chút hứng thú nào, và bây giờ lại còn lãng phí thời gian vàng bạc đó để giúp Kang Jihan.
Có vẻ như cậu sẽ làm hỏng hoàn toàn bài thi thử ngày mai. Nhưng cậu không hề thấy hối hận.
‘Không biết mẹ cậu ta thế nào rồi.’
Mẹ của Kang Jihan là một người tốt. Nam SeonWoo nhớ rằng bà ấy là người tử tế và ấm áp, dù chỉ mới gặp vài lần cũng đủ để cậu tự tin chắc chắn về điều đó… Khuôn mặt của bà mờ nhạt trong ký ức của cậu vì bà đã qua đời không lâu sau khi cậu vào đại học. Vẻ mặt của Nam SeonWoo tối sầm lại.
Đó là đám tang đầu tiên mà cậu tham dự. Lúc đó đối với cậu, người chỉ mới trở thành người lớn trên danh nghĩa và đã cởi bỏ bộ đồng phục học sinh chỉ vài tháng trước, việc tham dự đám tang của mẹ bạn trai là một trải nghiệm vô cùng khó nói nên lời. Với cậu trải qua đã khó khăn như vậy rồi, thì thậm chí không thể tưởng tượng nổi khó khăn đối với Kang Jihan còn khổ sở biết bao nhiêu. Nam SeonWoo không biết phải an ủi bằng lời như thế nào mà chỉ có thể ở bên cạnh Kang Jihan trong giây phút đấy.
Lần này, cậu thực sự hy vọng rằng bà sẽ khỏe mạnh vì bệnh được phát hiện sớm. Nghĩ về bài kiểm tra thể chất, có một khả năng. Một khả năng rằng quá khứ sẽ không lặp lại.
Cửa bệnh viện mở ra và có người đến gần cậu. Nghĩ rằng đó chỉ là một người qua đường, Nam SeonWoo không thèm để ý mà chì nhìn chằm chằm vào khoảng không, nhưng một cái bóng đổ xuống trước mặt cậu. Đôi dép lê ba sọc trên mặt đất giống hệt của cậu. Nam SeonWoo bật cười, chợt nhận ra mình đã đến mà không thay dép đi trong nhà.
“Cảm ơn cậu.”
Nam SeonWoo ngước nhìn về phía giọng nói trầm ấm đó, Giọng nói mạnh mẽ nhưng thẳng thắn, và đôi mắt xoáy sâu vào cậu, đầy sự chân thành. Không hiểu vì sao tự nhiên cảm thấy có chút lúng túng, Nam SeonWoo ngượng ngùng gãi cổ trước khi trả lời.
“Không có gì. Dù sao thì tôi cũng có việc ở bệnh viện.”
Ánh mắt của Kang Jihan nán lại chỗ cậu. Biết rằng cậu ta là kiểu người sẽ trả ơn đầy chân thành và chu đáo, cậu biết chính xác trong đầu cậu ta đang nghĩ cái gì. Như thể cố gắng phá vỡ ánh nhìn đó, cậu vẫy tay và nói thêm.
“Nếu cậu thực sự biết ơn, hãy coi như tôi trả lại đồng 100 won hôm bữa đi.”
“…100 won?”
Kang Jihan dường như không nhớ sự việc ở bốt điện thoại hôm qua. Sau khi cậu làm một cử chỉ điện thoại với ngón cái và ngón út giơ ra, Kang Jihan cuối cùng cũng tỏ ra sững sờ. Sau một lúc im lặng, Kang Jihan đứng sang một bên và hỏi.
“Sao cậu biết địa chỉ nhà tôi?”
Nam SeonWoo giật thót mình. Nghĩ lại, cậu đã lái xe máy đến nhà Kang Jihan quá tự nhiên. Sao cậu biết á hả? Vì cậu đã hẹn hò với Kang Jihan chứ sao nữa. Nam SeonWoo không thể nói chuyện điên khùng đó ra, nên cậu đảo mắt quanh, cố gắng nghĩ ra một lời bào chữa hợp lý.
“Tôi là lớp trưởng, cậu biết đấy.”
“Lớp trưởng cũng học thuộc lòng địa chỉ nhà sao?”
Ha, tên nhóc này. Cậu ta quả thực không dễ qua mặt. Nam SeonWoo cố giữ vẻ mặt thản nhiên nhất có thể và trả lời một cách tự nhiên.
“Ừ. Tôi khá thông minh, cậu biết đấy.”
Không đấu lại được sự trơ trẽn da mặt láng như cốt thép của cậu, mọi thắc mắc của Kang Jihan ngưng bặt đi. Nam SeonWoo cảm thấy ánh mắt của Kang Jihan dừng lại trên má mình, nhưng cậu kiên quyết nhìn thẳng về phía trước.
Kang Jihan lại là người phá vỡ sự im lặng.
“Tại sao cậu lại đi xa đến vậy?”
Đối mặt với câu hỏi trực diện này, Nam SeonWoo cuối cùng cũng cười bất lực. Kang Jihan đúng là vẫn trước sau như một. Cậu ta không bao giờ bỏ qua bất cứ chuyện gì khi mà chưa có câu trả lời.