“Cậu ta nói đến đây để gặp Trưởng nhóm.”
Người phụ nữ đẩy lưng cậu về phía bàn và cầm lấy cái giỏ từ tay cậu.
“Cậu đã mua nhiều loại khác nhau. Đây là gì thế, Latte à?”
“A… Vâng. Cái đó và cái bên cạnh là Latte, còn lại là Americano… .”
Nhìn nhanh quanh phòng họp, may mắn thay, có vẻ như vừa phải cà phê. Ngoài ra còn có những gương mặt xa lạ, có lẽ là từ công ty này. Lờ đi những ánh mắt không thân thiện, cậu lấy chiếc cốc cao nhất ra trước khi ngăn đựng cốc di chuyển xa hơn dọc theo bàn. Ánh mắt của người phụ nữ dõi theo tay cậu khi cô ta nhìn vào từng cái nắp ghi chữ.
“Còn cái đó thì sao? Có vẻ to nhất.”
“… A, đây là của Trưởng nhóm….”
Vô thức, cậu lùi lại một bước trong khi cầm cốc cà phê. Bề mặt cái cốc giấy trong lòng bàn tay cậu nóng bừng.
“Có cốc riêng cho Trưởng nhóm à? Nó có đắt không?”
“Cũng không phải… .”
Trưởng nhóm Han từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Thành viên trong nhóm đang nhìn vào màn hình từ phía sau ghế nhanh chóng bước sang một bên. Cậu đưa mắt nhìn xuống mặt bàn khi anh ta đi vòng quanh bàn họp và tiến lại gần.
Cậu đã tưởng phải phức tạp hơn nhưng không phải vậy. Thậm chí không cần phải cân nhắc xem mình muốn gặp anh ta hay ngược lại. Khuôn mặt đã hai ngày không nhìn thấy, trái tim cậu như được ngâm trong nước ấm. Chỗ da thịt tiếp xúc với không khí nổi da gà lên như đang kêu gào muốn được lại gần đối phương hơn. Thật kinh ngạc khi đó là một phản ứng giản đơn và ngay tức thì.
Anh ta đứng thẳng lên phía trước cậu và vươn tay ra để lấy cà phê. Những ngón tay chạm vào bên trong lòng bàn tay cậu.
“Ngạc nhiên là cũng không tệ.”
Sau khi nhấp một ngụm, anh ta nhận xét. Giọng nói bên tai cậu nghe trầm và dịu hơn bình thường.
Trong lúc đó, chiếc giỏ đựng cốc đi vòng quanh bàn và trở nên trống rỗng. Người phụ nữ đang cầm cốc latte bằng cả hai tay và nhẹ giọng nói như thể đang xin lỗi.
“Cậu Lee Seo-dan không có gì để uống rồi.”
“Không sao đâu.”
“Ừm, cậu có muốn uống một ngụm từ cốc của tôi không?”
Nụ cười trên khuôn mặt chị khi đưa cốc ra giống như lần trước nói sẽ khao cậu một bữa ở cửa hàng tiện lợi. Lúc đó cậu tưởng chị ta xã giao vậy thôi nhưng bây giờ thì thấy thật cá tính. Cậu mở miệng định từ chối thì bị Trưởng nhóm Han gõ nhẹ xuống bàn, trong phút chốc cả phòng họp trở nên im lặng.
“Vì có cà phê ở đây rồi nên sẽ nghỉ ngơi mười phút và bắt đầu lại. Mọi người đừng đi đâu xa nhé. Bất cứ ai cần, ít nhất hãy chợt mắt trong mười phút.”
Vừa nói xong, hai người liền gục đầu xuống bàn mà không để ý đến cốc cà phê. Tiếng những chiếc ghế còn lại bị đẩy ra sau vang lên rất lớn. Trưởng nhóm Han hếch cằm về phía cửa mà không nói gì. Cậu lặng lẽ theo anh ta ra khỏi phòng họp với chiếc túi trên tay.
Đây là hành lang của một công ty xa lạ. Nếu không gian dành cho nhóm tư vấn là phòng họp đó thì cũng sẽ không có nơi nào để nói chuyện với anh ta. Cậu lấy tập tài liệu trong túi ra, đi theo sau khi anh ta sải bước về phía trước.
“Tôi chỉ cần cho anh xem cái này và nhận phản hồi, nên dù ở ngay hành lang….”
Click, anh ta đi ngang qua và vặn tay nắm cửa ngẫu nhiên một cách thô bạo. Nó đã bị khóa và không mở được. Phòng bên cạnh rõ ràng đang có tiếng người vọng ra dưới khe cửa. Chậc, anh ta tặc lưỡi và nắm lấy cổ tay cậu. Cậu sững người theo sau và bị kéo qua cánh cửa nhỏ bên phải. Lần mò dọc theo bức tường, anh ta tìm thấy một công tắc đèn.
Đó là một căn phòng chứa đồ chật chội. Từ “nhà kho” sẽ phù hợp hơn vì nó không được gọn gàng. Trong không gian chật hẹp chỉ vừa đủ hai người, những hộp giấy A4 dùng để in được xếp chồng lên nhau trên từng kệ, xe đồ và những thứ như dù gấp. Trưởng nhóm Han đẩy cậu vào trong rồi đóng cửa lại. Một đám bụi bay lên khi lưng cậu chạm vào tường.
“…Trưởng nhóm, tại sao anh phải….”
Mũi ngứa ngáy như sắp hắt hơi. Cậu ngước nhìn anh ta, nhăn mũi và cố gắng chịu đựng. Trưởng nhóm Han không thèm nghe mà đặt cốc cà phê trên tay lên một chiếc kệ trống.
“Ai đó đã cử cậu đến đây.”
Câu hỏi như khẳng định. Sau một lúc do dự, cậu thành thật trả lời.
“Trợ lý Park. Vì tôi là thành viên của nhóm Tư vấn nên dù tôi đi cũng không có rắc rối gì….”
“Cũng tùy thôi.”
Anh ta lẩm bẩm như thể đang ngạc nhiên, và không nói gì thêm. Cậu không muốn lãng phí thời gian nữa nên lấy tập tài liệu nhô ra khỏi túi đưa cho anh ta.
“Anh ấy bảo tôi đưa cho anh xem và cần nhắn lại phản hồi cho anh ấy. … Cho đến khi anh xem xong, tôi sẽ đợi ở đây… ”.
“Ngay cả khi cậu Lee Seo-dan cầm nó trong tay, điều này dường như là không thể trong vòng 10 phút.”
“… Vâng. Tôi sẽ đợi cho đến khi anh có thời gian.”
“Cậu không cần phải đợi. Hãy để nó lại và về Seoul, vì tôi sẽ đọc nó từ giờ cho đến sáng mai và gửi email cho Trợ lý Park.”
Nhìn gần, không phải do ánh sáng trong phòng mà nước da của anh ta trông nhợt nhạt. Cậu ngước nhìn đôi mắt đỏ ngầu của mình và bất giác hỏi.
“Anh ổn không ạ?”
“… Trông tôi tệ lắm à?”
Ngoài dự đoán, anh ta hỏi ngược lại. Khi cậu chưa thể đáp ngay thì anh ta đứng tựa lưng vào cánh cửa đóng kín với nụ cười gượng gạo.
“Lúc trước tôi mệt nên tưởng mình đã nhìn nhầm.”
“Không phải anh cần ngủ một chút sao?”
Ý nghĩ muốn anh ta nhắm mắt lại trong vài phút còn lại, nổi lên thiếu kiên nhẫn. Sau khi lấy tập tài liệu từ tay cậu, anh ta lắc đầu ngắn gọn.
“Đừng lo, tôi có thể xử lý được. Còn nhóm thì sao? Công việc vẫn chạy tốt chứ?”
“… Vâng.”
“Nếu mọi chuyện vẫn tốt. Tại sao anh ấy lại gửi cậu Lee Seo-dan đến tận đây?”
“… … .”
Xét đến bầu không khí của đội mấy ngày không có Trưởng nhóm Han, không phải sự cấp bách của Trợ lý Park là hoàn toàn không thể hiểu được, nhưng cậu ngậm miệng không nói. Đột nhiên cậu nghĩ đến việc TF hoàn toàn phụ thuộc vào anh ta như việc các thành viên trong nhóm Tư vấn gây ra sự cố khiến anh ta phải đi đi lại lại Incheon. Chỉ là anh ta thường không thể hiện ra ngoài, gánh toàn bộ gánh nặng trên vai, và có quá nhiều thứ sẽ đổ xuống nếu anh ta gục ngã. Khi thấy đôi môi nứt nẻ đó, cậu chợt thấy ái ngại.
Trưởng nhóm Han nhìn thấy vẻ mặt của cậu và cười như thể nó thật ngớ ngẩn.
“Chỉ thức suốt đêm thì sẽ không chết đâu.”
“Vậy hôm nay….”
“Tôi sẽ chợt mắt vào buổi sáng. Nếu cậu lo lắng, hãy ở lại đó một lúc. Đừng nói gì.”
Cậu ngậm miệng lại theo lệnh. Bên trong căn phòng chật hẹp đầy bụi bặm, dần dần ấm lên bởi mùi cà phê và hơi ấm từ thân thể con người. Anh ta đang đứng ở một khoảng cách mà một cánh tay dang ra có thể với tới. Cậu đã không kiểm tra đồng hồ của mình từ nhiều ngày rồi.
Có một khoảng lặng dài. Cả hai đều không nói gì, nhưng bầu không khí trở nên căng thẳng hơn một chút. Có vẻ như mặt anh ta gần cậu hơn trước một chút. Mùi hương của cơ thể thoang thoảng bị chôn vùi trong hơi thở cậu hít vào. Cảm thấy đôi chân đang run lên, cậu bám lấy gờ sau lưng.
Không biết từ đâu, anh ta nói, ‘À,’ và thở dài. Vùi mặt vào tay và cười ngắn gọn.
“Cậu Lee Seo-dan.”
“Vâng.”
“Cậu biết đây là phòng chứa đồ của một công ty khách hàng phải không?”
“… Vâng.”
“Thật à?” Anh ta lẩm bẩm qua khoảng trống giữa hai bàn tay. “Tôi mừng vì ít nhất có một người tỉnh táo.”
“Cậu đã ăn tối chưa?”
“Không, chưa….”
“Có một nhà hàng gần đây, nhưng tôi thậm chí không thể đưa cậu đi ăn vì hiện tại tôi không thể đi được.”
“Không sao đâu, anh không cần bận tâm đến tôi.”
Lần trước cậu đã nghĩ đến điều đó, nhưng có vẻ như anh ta đặc biệt quan tâm đến những người bên dưới quyền mình.
“Tôi sẽ đi ăn và tự đi về.”
“Phải không?”
Anh ta trả lời một cách thẳng thắng. Và không rời mắt khỏi cậu, và từ từ nhấc cốc cà phê lên bằng bàn tay dang rộng của mình. Sau khi lăn chiếc cốc trong lòng bàn tay vài lần, anh bình tĩnh mở lời.
“Ngày mai lại là thứ Bảy.”
“… Vâng.”
“Nhìn chung, tôi nghĩ mình sẽ có thể vào công ty vào buổi chiều. Cậu có muốn đi ăn tối cùng nhau trước khi đến nhà tôi không?”
Trước khi kịp nhận ra, cậu đã gật đầu. Ý nghĩ anh ta có thể mệt mỏi thoáng qua trong đầu một cách muộn màng, nhưng trái tim ích kỷ của cậu đã nuốt chửng những lời từ chối. Nhìn vào đồng hồ đeo tay, có vẻ như đã mười phút trôi qua kể từ khi bước vào phòng này, nhưng cậu cũng không buồn chỉ ra sự thật đó. Trưởng nhóm Han nhấp một ngụm cà phê rồi nói thêm: “Hãy nghĩ đến món gì ngon muốn ăn đi.”
“Vâng.”
“Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên quay lại thôi.”
Kiểm tra đồng hồ, anh ta đưa tay ra sau lưng và nắm lấy tay nắm cửa. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, toàn bộ sức lực của cậu đã bị rút cạn khỏi cơ thể căng thẳng.
So với không khí bí bách trong phòng bày đồ đạc, hành lang có cảm giác mát mẻ hơn. Có ít người qua lại hơn trước, có lẽ vì mọi người đã tan làm. Ánh đèn trong phòng vừa đi ngang qua giờ đã tối đen.
Đi được khoảng mười bước, anh ta quay lại nhìn cậu đang theo sau.
“Sao cậu đi theo tôi?”
“… A… .”
Nghĩ lại thì, thang máy ở hướng ngược lại. Cậu dừng bước và lại do dự.
“Trưởng nhóm… Anh muốn vào phòng họp bây giờ à?”
“Không thì đi đâu?”
Trong khi đó, anh ta đã đi trước hai bước. Cậu vội bắt kịp và hỏi.
“Nếu Trưởng nhóm hoặc các thành viên trong nhóm cần gì thì tôi sẽ giúp.”
“Không cần đâu. Cậu đã mua cà phê rồi.”
“… Vâng.”
Có vẻ như đã đi được nửa đường đến phòng họp. Lần này anh ta ngừng bước hoàn toàn. Đột ngột đến mức cậu suýt chút nữa đập mũi mình vào tấm lưng đằng trước. Mùi hương lan tỏa theo hơi thở cậu hít vào.
Nhìn gần xuống đầu cậu, Trưởng nhóm Han hỏi.
“Cậu định tiếp tục đi theo tôi thế này à?”
“… Tôi không thể chào anh, nên tôi sẽ chỉ tiễn anh ở cửa… Tạm biệt từ chỗ đó… Tôi nghĩ sẽ được thôi…”
Cậu thậm chí còn không biết mình đang nói gì. Anh ta bất ngờ bật cười khi nghe những điều vô nghĩa ngẫu nhiên.
“Chỉ đến cuối hành lang thôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được đưa tiễn đấy.”
“… … .”
Cậu ngơ ngác dõi theo bóng người từ phía sau khi quay lưng lại và bắt đầu bước đi, rồi vội vã đuổi kịp. Bắt kịp tốc độ với Trưởng nhóm Han sau khoảng hai bước. Bước đi không nhanh như thường lệ nhưng khá dễ dàng theo kịp. Lần này anh ta để cậu đi theo cho đến đến cửa phòng họp.
Một nụ cười hiện lên trong mắt khi anh ta nhìn lại.
“Vậy tôi đi vào đây.”
“… Vâng, anh đi ạ.”
Cậu cúi đầu chào tạm biệt. Với tập tài liệu dưới cánh tay, anh ta mở cửa. Chẳng bao lâu sau, anh ta đã biến mất vào nơi mà cậu không thể theo kịp. Tiếng động vừa nghe thấy cũng bị cắt đứt, không còn âm thanh nào phát ra nữa.
Cậu đứng trước tấm kính mờ của cánh cửa đóng kín một lúc. Có lẽ vì bỏ bữa nên cậu cảm thấy trống rỗng như thể bụng đã tụt hẳn xuống. Cơn đói dữ dội khiến đầu ngón tay run rẩy khá phi thực tế. Dù biết điều đó thật vớ vẩn nhưng tay vẫn tự đưa về phía tay cầm.
Cậu muốn mở cửa và kéo anh ta ra khỏi đó. Muốn đưa anh ta về phòng khách sạn, về nhà anh ta, đến nhà hàng mà chúng tôi đã ngồi đối diện. Đến nơi anh ta không phải là cấp trên. Đến một nơi không có ai khác, nơi chỉ có cậu mới có thể đối mặt với anh ta.
Cổ họng nóng rát và bụng rên rỉ. Đầu ngón tay ngứa ran như thể cơn khát đang lan rộng.
Đứng quay lưng vào hành lang của một công ty xa lạ, cậu dang lòng bàn tay ra và đếm số trên tay mình. Đó là điều cậu đã từng làm trước đây nên nó không hề khác lạ. Cậu thử đếm xuôi, đếm ngược và đếm lại từ đầu nhiều lần nhưng kết quả vẫn như vậy. Bây giờ, một tay là đủ. Một, hai, ba lần. Số cuộc hẹn thứ Bảy còn lại, kể cả ngày mai, cũng chỉ còn bấy nhiêu thôi.
***