Đồ lót, kem dưỡng ẩm, bàn chải đánh răng và kem đánh răng. Có ba đôi tất, nhưng bây giờ cậu thấy một đôi là sai đôi. Một cây bút chì và một cuốn sách, không biết tại sao, cũng ở trong tay cậu. Hộp thuốc xổ chưa mở dưới đáy túi. Sáng ra, lúc đứng bên ngoài đợi xe, bên trong chiếc túi cậu đóng gói thật lộn xộn, giống như hành lý của một người tị nạn vội vã đóng gói.
Cậu kéo khóa túi lại, đẩy nó sang một bên và thò đầu vào giữa ghế lái và ghế hành khách. Tựa khuỷu tay lên lưng ghế và dán mắt vào kính chắn gió. Đang là một ngày Chủ nhật, ô tô trên đường không nhiều nên cậu có thể nhìn thấy phía bên kia bãi đậu xe thưa thớt giữa những chiếc xe và cây cột. Có thể quan sát Trưởng nhóm Han đi bộ suốt từ cửa đến sảnh thang máy. Hôm nay hương air freshener thật ngọt ngào.
“… Cậu làm gì ở ghế sau vậy?”
Anh mở cửa xe hỏi. Mùi bãi đậu xe thoang thoảng khói thải xộc vào trong xe. Cậu lỡ nhịp trả lời, bị phân tâm khi mải nhìn khuôn mặt tiến đến từ xa và giờ đã nhìn thấy nó ở cự ly gần.
“Để ghế trước trống và ngồi ở đó?”
“… Không, vì cái túi….”
Cậu giơ một chiếc túi vải thô có mùi nhựa cho anh xem. Anh nhìn cậu với ánh mắt nói ‘Cái gì vậy?’
“Tôi quên vài thứ nên tôi nghĩ mình phải về nhà lần nữa.”
“Không được.”
Câu trả lời quá nhanh và bình tĩnh đến nỗi phải mấy một lúc cậu mới hiểu. Trong lúc cậu chớp mắt, Trưởng nhóm Han đã ngồi vào ghế lái và đóng cửa xe lại. Đối phương nói khi bắt đầu nổ máy.
“Tới ngồi phía trước đi.”
“… Nếu Trưởng nhóm về trước, tôi sẽ bắt tàu điện ngầm về nhà và đi thẳng đến nhà anh. Sẽ không mất nhiều thời gian-”
“Tôi đã nói không rồi.”
Đôi mắt đang nhìn cậu qua gương chiếu hậu. Cậu thậm chí còn không yêu cầu anh ta đưa đi nhưng không hiểu tại sao lại từ chối nên cậu chỉ giữ im lặng. Cậu không nói gì, để lại túi, xuống xe và ngồi vào ghế trước. Khi cửa xe đóng lại, anh ta cởi áo khoác, ném lên ghế sau rồi khởi động xe.
Lúc đó đã hơn 20:00 một chút. Đó là ngã tư trước công ty mà ngày nào cũng thấy, nhưng ánh đèn đường đi ngang qua có màu vàng chói chang và xa lạ, có lẽ vì suốt ngày cậu đã quen với ánh đèn huỳnh quang. Trưởng nhóm Han đưa tay điều chỉnh nhiệt độ của máy sưởi rồi gợi ý.
“Chúng ta nên ăn tối. Cậu có gì muốn ăn không?”
“… A.”
“Có thể ghé vào một quán trên đường hoặc có thể mua về. Cứ tùy ý chọn đi.”
Kỳ lạ thay, bên trong miệng cậu đã khô khốc từ trước đó. Không nói gì hay làm gì cả. Chỉ ngồi bên cạnh mà tim đập thình thịch. Cậu cho rằng đã là bất thường đối với một chiếc ô tô được thiết kế ghế lái và ghế hành khách gần với nhau mà không có vách ngăn ở một nơi chật hẹp. Ở khoảng cách này, sẽ nghe thấy cả những âm thanh và nhìn thấy những chuyển động nhỏ nhất. Từ chỗ ngồi của mình, cậu có thể nhìn thấy mọi thứ, ngay cả những đường kẻ tinh tế trên khuy măng sét của người bên cạnh.
Anh buông tay ra khỏi vô lăng và bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu. Lướt trên tay cậu qua đó như thể đang đánh giá những đầu ngón tay đang run rẩy và cười như thể điều đó thật ngớ ngẩn.
“Tại sao thế này?”
“…Sushi thì sao?”
Đó là tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến. Cậu buột miệng, trong lòng cũng kinh ngạc nên bổ sung thêm một loạt lời giải thích.
“Không ăn ở khách sạn, gì cũng được… Không phải sushi cũng không sao… Anh muốn ăn gì, Trưởng nhóm?”
“Sushi cũng được.”
May mắn thay, đối phương đã không gặng hỏi thêm. Cậu giấu cổ tay anh ta đã buông ra dưới phía bên kia đùi phải của mình. Bàn tay thon dài gọn gàng trở lại vô lăng, bật đèn xi nhan. Chiếc xe êm ái rẽ vào làn đường tiếp theo.
“Có một nhà hàng sushi ngon, nhưng tôi nghĩ sẽ đông đúc đến mức không thể vào ăn. Cậu có muốn mua một ít và mang về nhà ăn không?”
“Vâng, thế cũng được… Tôi ước gì mình cũng có thể làm được điều đó…”
Bực bội vì đầu lưỡi không chịu nghe lời, cậu không nói nữa, ngậm miệng lại như đã kéo khóa miệng lại. Cậu quay đầu đi và nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi cổ họng đau rát. Bầu trời mù mịt đến nỗi cậu không thể nhìn thấy bên ngoài.
Ngay sau đó, Trưởng nhóm Han dừng xe dưới đèn đường trong một con hẻm chật hẹp rồi tắt máy. Khi cậu chuẩn bị tháo dây an toàn, anh ta đã đưa tay ra và nhẹ nhàng dừng cậu lại.
“Cậu đợi ở đây, tôi sẽ quay lại ngay.”
“… Vâng.”
Cậu tựa cơ thể nửa nâng lên của mình trở lại lưng ghế. Tấm lưng thẳng tắt băng qua đường. Sau chân anh, một bóng đen dài theo sau. Cái bóng biến mất sau khi anh ta mở cửa và bước vào.
Cỏ dại mọc lên qua các vết nứt trên vỉa hè. Khi anh ta ra khỏi xe, không khí đang đè nặng lên phổi cậu chắc hẳn đã được giải tỏa và cậu dễ thở hơn.
Cậu nhìn cánh cửa anh ta vừa bước vào. Có vẻ như sẽ mất quá nhiều thời gian nên cậu cụp mắt xuống và nghịch nghịch quai túi trên đùi. Bên trong xe, dưới ánh đèn đường, mọi thứ đều nhuộm một màu vàng nhạt. Đột nhiên, cậu giơ bàn tay nhuộm dưới ánh sáng màu cam của mình lên và đặt đầu ngón tay lên khung cửa sổ đầy sương mù, ẩm ướt. Vừa nghĩ tha thẩn, cậu dùng ngón tay vẽ một con mắt, rồi từ từ vẽ một đường cong bên dưới nó. Đó là một khuôn mặt với đôi môi chễ xuống.
Trở lại xe, Trưởng nhóm Han đưa cho cậu một chiếc hộp được bọc trong túi nilon màu trắng và thắt dây an toàn rồi khởi động động cơ. Khi sang số, ánh mắt anh ta dừng lại tại một điểm khi liếc sang bên để lái xe ra khỏi chỗ đậu xe chật hẹp.
“Đó là gì?”
“… Dạ?”
Dù chưa hiểu, khi cậu quay lại nhìn, hình vẽ nguệch ngoạc hiện lên rất rõ ràng, có lẽ là do ánh sáng. Cậu ngạc nhiên trước vẻ mặt cứng nhắc đó. Anh ta thậm chí còn chuyển số về chỗ đỗ xe và quay về phía cậu.
“Cậu đang bày tỏ cảm xúc của mình à, cậu Lee Seo-dan?”
“Không, nó không giống thế… .”
“Không thể công khai nói cậu ghét bị lôi đến nhà tôi, vậy nên cậu đang phản kháng để tôi biết bằng cách vẽ thứ như thế lên cửa kính ô tô của tôi à?”
“Trưởng nhóm….”
Cậu không có ý định sâu xa như vậy nhưng không nói nên lời trước ánh mắt chằm chằm của anh. Chỉ lắc đầu quầy quậy muốn nói ý của mình là không phải vậy. Vẻ mặt của cậu chắc hẳn rất thuyết phục nên Trưởng nhóm Han lại quay lại với vẻ có chút nhẹ nhõm.
“Sửa nó đi.”
“Dạ?”
“Nếu không phải thì sửa mặt nó đi.”
Lúc đầu cậu giơ tay lên nhưng khi nhìn nó, cậu bất lực. Khi anh ta nổ máy và khởi động xe, đầu ngón tay cậu do dự trên kính. Làm thế nào để biến khóe miệng đang trễ xuống nhếch lên thành nụ cười? Cậu không còn cách nào khác ngoài việc thêm một đường cong vào hai đầu của cả hai miệng. Khuôn mặt trở nên buồn cười, không cười cũng không khóc.
Cậu nhẹ hạ tay xuống và nhìn người kia. Thấy anh ta vừa lái xe vừa liếc nhìn cậu và không nói gì, có vẻ như đã hài lòng.
***
Khi bước vào cửa trước, Trưởng nhóm Han cởi giày ra trước. Chiếc túi cậu đặt xuống được một lúc đã lọt vào tay anh ta. Anh vừa nói vừa ứng chừng trọng lượng bằng cách giật giật cái túi vài lần.
“Hãy viết ra những gì cậu cần, tôi sẽ mua cho cậu.”
“Vâng.”
“Vào đây. Hãy để túi ở đó.”
Cậu đặt chiếc túi lên bàn cạnh sofa rồi ngoan ngoãn đi theo anh. Căn phòng vừa mở ra có vẻ là một căn phòng nhỏ dùng làm phòng thay đồ. Nó có kích thước bằng một phòng khách, không có giường hay đồ nội thất, chỉ có móc treo quần áo và một chiếc tủ. Quần áo không có quá nhiều để lấp đầy căn phòng, vậy tại sao lại để cả một căn phòng thế này?
Khi đặt túi của cậu xuống, anh ta với tay bật đèn. Khi căn phòng sáng lên, cậu bắt gặp những chiếc áo sơ mi treo trên móc, sắp xếp theo màu sắc. Trưởng nhóm Han chuyển vài chiếc móc treo trống sang một ngăn và đẩy quần áo ban đầu sang một bên.
“Cậu có thể sử dụng ngăn này. Tôi cũng sẽ dọn sạch hai ngăn kéo đằng kia, nên hãy sắp xếp đồ lót và tất của cậu vào đó, nếu có thứ gì cần giữ thì hãy cất nó vào.”
“Vâng.”
Anh ta đưa tay ra khi cởi áo khoác và treo nó lên mắc áo. Cậu vô thức đưa chiếc áo khoác cho anh ta, người kia treo nó lên ngăn được chỉ định dành cho cậu và tỉ mỉ chỉnh các góc để nó không bị nhăn.
“Hãy sắp xếp đồ của cậu sau và ra ngoài trước. Hãy ăn trước nhé.”
“… Vâng.”
Cậu cúi xuống để gọn túi và nhanh chóng đi theo trước khi anh ta tắt đèn. Anh ta vừa nói vừa chỉ vào cánh cửa bên cạnh.
“Đây là phòng tắm cậu nhìn thấy lần trước. Bên cạnh đó là phòng sách. Có một phòng tắm khác ở tầng trên, hãy sử dụng nó sẽ tiện cho cậu hơn. Bàn chải đánh răng mà cậu Lee Seo-dan dùng lần trước cũng trong phòng tắm trên lầu. Cứ tự nhiên sử dụng bếp nếu cần. Còn câu hỏi nào nữa không?”
“Không ạ.”
Cậu tò mò vì chưa từng nhìn thấy thư viện bao giờ nhưng anh ta không mở cánh cửa đó. Thay vào đó, anh kéo cậu trở lại phòng khách. Cậu đang định ngồi xuống ghế sofa thì bị Trưởng nhóm Han nắm lấy cổ tay và đặt ngồi cạnh anh ta.
“Hãy bắt đầu với cách ăn mặc.”
“… Vâng?”
Vì đã cởi áo khoác nên chỉ đang áo sơ mi và quần dài, không có gì bất thường. Cậu ngẩng đầu lên tự hỏi anh ta có định bảo thay quần áo thoải mái không, và anh ta tiếp tục nói thản nhiên.
“Tôi không nghĩ kể từ bây giờ cậu Lee Seo-dan sẽ cần mặc quần áo trong nhà tôi nữa. Phải không?”
Vừa hiểu ra, toàn thân cậu cứng đờ. Những dây thần kinh vốn đã được thả lỏng lại căng trở lại.
Trưởng nhóm Han ngồi xuống ghế sofa rồi từ từ đứng dậy và bắt chéo chân. Nhìn cậu, anh ta nhanh nhẹn nói thêm.
“Đừng trì hoãn, hãy cởi ra. Tôi cần phải xem.”
“… … .”