“Đừng trì hoãn, hãy cởi ra. Tôi cần phải xem.”
“… … .”
Cậu cởi cúc áo bằng những ngón tay tê cứng. Hầu như không thể cởi nút áo sơ mi và cởi khóa quần. Chiếc quần sượt qua đùi và rơi xuống mắt cá chân. Ánh mắt anh ta thờ ơ nhìn vào chiếc quần lót lộ ra ngoài.
Cậu thừa biết điều đó, nhưng mắt tối sầm lại. Đây còn không phải trên giường, đang ở giữa phòng khách. Tình huống nào mà không được phép mặc quần áo trong nhà? Thực sự chỉ cần cậu trao cơ thể của mình bất cứ khi nào anh ta cần. Nghĩ đến đó, môi cậu run run.
Cậu vô thức cởi quần lót của mình ra. Trong phòng khách sáng sủa, cậu đứng trước mặt anh ta, thân thể trần trụi không có gì che lấp. Đối phương liếc qua và hỏi.
“Lạnh à?”
“… Một chút… .”
Tâm trí thật hỗn loạn. Trưởng nhóm Han nheo mắt lại rồi đứng dậy đi ngang qua. Tai cậu nghe thấy tiếng cửa mở. Khi cậu quay đầu lại, anh ta bước ra khỏi phòng và cầm một chiếc màu trắng. Cậu nhận nó bằng cả hai tay và ôm lấy nó.
“Mặc đi. Hãy mặc nó khi ở trong nhà, hoặc là không mặc gì cả.”
Lúc đầu tưởng đó là quần áo của mình nhưng không phải. Mở ra thì là áo sơ mi của anh ta. Nhìn thoáng qua thì có vẻ rộng rãi nhưng khi đưa đầu vào thì nó quá rộng như đứa trẻ mặc quần áo người lớn. Sự khác biệt về thể chất giữa hai chúng tôi có lớn đến thế không? Tay áo dài đến tận mu bàn tay, vạt áo rũ xuống đến giữa đùi.
Tuy nhiên, vẫn tốt hơn là không có gì. Cậu dùng đầu ngón tay nắm chặt đuôi ống tay áo dài và hạ tầm mắt xuống. Mùi nước xả vải quen thuộc. Tim như nhảy lên đến tai và đập thình thịch.
“Lee Seo-dan có đôi chân đẹp.”
“… … .”
“Sao cậu không nhìn xem.”
Trong khi đang ngắm nhìn cặp đùi dưới lớp áo sơ mi trắng của cậu khi đứng cạnh, anh ta ngồi sụp xuống như một tên biến thái. Cậu không thể đáp lại và má đỏ bừng. Anh ta mỉm cười yếu ớt rồi mở chiếc túi trên bàn mà không rời mắt khỏi cậu. Anh ta lôi ra một hộp sushi dài và chia đôi đôi đũa gỗ.
“Ngồi đây.”
Anh ta dùng đôi đũa gọn gàng gắp miếng sushi có cá hồi căng mọng bên trên. Đứng dậy và vẫy tay gọi cậu. Khi cậu ngập ngừng đến gần, anh ta dung chân gõ gõ lên tấm thảm dưới chân và ra lệnh:
“Ngồi đây, tôi sẽ cho cậu ăn.”
“… Ôi….”
Tiếng kêu khàn khàn thoát ra. Cậu mò mẫm và ngồi gập gối giữa hai đùi đang dang rộng của anh ta. Tấm thảm cọ vào mông thật mềm. Khi anh ta ngồi trên ghế sofa và cậu ngồi dưới sàn, tầm mắt rõ ràng là khác nhau. Khi cậu nhìn lên, đôi đũa cầm miếng sushi từ trên hạ xuống.
Cậu máy móc mở miệng vừa đủ rộng và miếng sushi đáp xuống lưỡi. Khi cậu ngậm miệng lại, anh ta gãi nhẹ vào bên trong môi và chiếc đũa tuột ra ngoài.
“Có ngon không?”
Anh ta hỏi, nhìn vào mặt người bên dưới. Cậu gật đầu trong khi vô tư nhai miếng sushi. Anh ta đứng thẳng lên và ngồi xuống, thu đùi lại một chút. Vải quần của đối phương cọ vào cánh tay cậu.
“Cậu xong chưa?”
“… Rồi ạ.”
Cậu ăn nhưng đầu óc trống rỗng, không có suy nghĩ gì, nhưng nuốt vào xong lại cảm thấy đói. Anh ta lại hỏi, xoay chiếc hộp trên đùi.
“Lần này tôi nên đút cho cậu gì đây? Trứng? Tôm?”
Cậu chậm rãi gật đầu, anh ta lại gắp miếng sushi. Nhúng nó vào nước tương và đưa nó lên phía trước miệng cậu. Theo phản xạ, cậu mở miệng. Anh ta nhìn cậu ăn rồi vò nhẹ tóc cho rối lên.
“… Trưởng nhóm.”
Anh ta lại lấy ba hoặc bốn miếng nữa và cậu lúc này mới nhận ra. Cậu nghiêng đầu sang một bên để tránh những miếng đang liên tục được đưa tới rồi mở miệng.
“Tôi… Tôi không thể tự mình ăn được sao?”
“Nếu khát, cậu có muốn uống nước không? Hay trà xanh?”
“Có vẻ như vì tôi, Trưởng nhóm không thể ăn uống tử tế….”
Có đôi đũa gỗ còn sót lại trong túi. Trưởng nhóm Han còn không thèm nghe và dùng đầu sushi gõ nhẹ vào đôi môi đang mím chặt của cậu. Hiểu ý, cậu ngửa đầu ra sau há miệng, miếng cá căng mọng được đút vào trong miệng. Cậu ngước mắt lên, nhìn mặt của người kia và chỉ lặng lẽ há miệng.
Khi cậu nhai, anh ta đưa tay vuốt thẳng phần tóc mái rối bù của cậu. Những ngón tay ấm áp, chậm rãi vuốt ve, thỉnh thoảng lại luồn tay qua kẽ tóc để cù vào da đầu. Đầu gối bị đau nên cậu chuyển sang ngồi bắt chéo chân sang một bên. Cậu nhìn lên, nhưng anh ta không nói gì.
Khi đã no, cậu lắc đầu và đôi đũa dừng lại mà không cần nhắc nhở. Đang nhìn anh sắp xếp những chiếc hộp trống, cậu chợt hỏi.
“Anh đã bao giờ nuôi chó chưa, Trưởng nhóm?”
“Chưa từng. Tôi ghét thú cưng.”
Anh đóng nắp hộp lại và đẩy hộp đựng nước tương lên bàn. Khi anh ta nghiêng người về phía trước, cậu cũng lùi lại. Cạnh bàn cứng chạm vào lưng.
“Cậu có muốn uống cà phê không?”
“… Không, không cần đâu.”
“Vậy tôi sẽ tắm rửa rồi ra sau, nên cậu hãy ở lại đây.”
“À, tôi cũng vậy… Tôi cũng cần đánh răng…”
Cậu bỏ quên những lời sau, nhưng Trưởng nhóm Han đang đi về phía phòng tắm quay lại phía cậu.
“Cứ đánh răng, đừng làm gì phía sau.”
“… Dạ? Sau đó… .”
Anh ta đóng cửa phòng tắm lại. Cậu bồn chồn đứng dậy, nhưng khi bắt đầu nghe thấy tiếng nước, cậu chạy vội lên lầu. Trước khi vào phòng tắm, cậu cởi áo sơ mi rồi trải lên giường. Đúng là trong ngăn đựng tròn phía trên bồn rửa, bàn chải đánh răng của anh ta và của cậu được đặt chéo thành hình chữ X.
Cậu chỉ đơn giản đánh răng bằng nước nóng. Khi cậu đi xuống cầu thang, Trưởng nhóm Han đã ngồi trên ghế sofa. Đi được nửa cầu thang cậu khựng lại. Cậu tự hỏi có gì khác so với thường lệ, và thấy tấm màn đã che tấm kính rộng lại. Có một chiếc xô bạc ở bên cạnh bàn mà cậu chưa từng thấy trước đây. Không thể nhìn thấy bên trong được từ nơi cậu đang đứng.
“Đến đây.”
Anh nhìn vào điện thoại và lên tiếng. Nghĩ đến cái túi đựng thuốc xổ, cậu liếc nhìn cửa phòng thay đồ rồi từ từ tiến lại gần ghế sofa.
“Tôi có mang thuốc …”
“Sẽ ổn thôi. Không sao đâu.”
Cậu không biết điều gì ổn. Trưởng nhóm Han đặt điện thoại xuống và đứng dậy nhìn cậu chằm chằm khi cậu đang đứng đó mặc áo sơ mi, và cho tay vào cái xô. Anh ta lấy chiếc găng tay cao su mỏng màu trắng từ bên trong ra và đeo vào. Khéo léo cho từng ngón tay vào và kéo găng tay xuống thật chặt. Găng cao su nảy lên và phát ra âm thanh khô khốc. Trong lúc ngơ ngác nhìn, cậu mơ hồ liên tưởng đến nha sĩ. Ngay cả khi cầm lên một ống tiêm lớn bằng bàn tay đeo găng, cũng phải mất một lúc cậu mới hiểu được tình hình.
“… Trưởng nhóm.”
“Tôi nghĩ còn hơi sớm để cậu khóc đó.”
Nhìn mặt cậu, anh ta nói một cách thờ ơ. Đầu óc trống rỗng, cậu ngập ngừng lùi lại một bước.
“Đừng chạy trốn.”
Anh ra nói mà không ngước lên. Lấy ra phần còn lại của xô, mở một thứ giống như túi nhựa và đổ chất lỏng đục vào đó. Một chất lỏng nhớt đổ đầy thùng. Anh ta mở nhanh ba gói liên tiếp, đổ vào cho đến khi xô gần đầy.
Cậu không thể thở bình thường và chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Không để ý cậu nghĩ gì, anh ta lắp một ống tiêm có kích thước bằng cẳng tay của cậu và bắt đầu bơm chất lỏng vào.
“Trưởng nhóm… .”
Khi cậu gọi với giọng run run, anh ta trả lời, ứng chừng chất lỏng trong ống tiêm.
“Không phải cậu bỏ cuộc quá sớm sao?”
“… … .”
“Hôm qua, tôi nghĩ cậu Lee Seo-dan đã nói có thể chịu đựng bất cứ điều gì miễn là có thể ở bên cạnh tôi. Tôi có nghe nhầm không?”
Ống tiêm đã chứa đầy chất lỏng đục. Anh ta đứng dậy và bắt đầu tiến về phía cậu. Nhìn quanh phòng khách nơi đèn sáng như ban ngày, cậu vội mở miệng.
“Không phải ở đây… Làm việc đó trong phòng tắm, hoặc ở đằng kia….”
Ngay cả khi làm việc này một mình ở nhà, cậu cũng phải khóa chặt cửa phòng tắm chật hẹp nhưng nhìn thấy anh ta cầm ống tiêm trong không gian rộng mở như thế này giống như một cơn ác mộng phi thực tế. Xa hơn một chút từ phía bên này của tấm thảm, về phía bàn ăn, là sàn gỗ cứng. Cậu run rẩy chỉ tay, nhưng Trưởng nhóm Han thậm chí còn không nhìn. Anh ta đặt ống tiêm xuống bên cạnh, mở tuýt kem tròn và đổ đầy kem trắng vào ngón tay đeo găng của mình.
“Hãy cúi xuống và nhấc mông lên. Nhìn từ phía sau cậu thật đẹp.”
Cậu nén lại hơi thở nặng nề của mình. Nhắm mắt lại và, như anh ta nói, nâng hông lên trong khi nằm sấp. áo sơ mi trắng chảy dài xuống lưng và ở lưng chừng giữa hông. Những ngón tay đẫm gel trượt trên lỗ ở giữa đang run rẩy. Cảm giác của kem bôi trơn thật lạ lùng và khó chịu.