***
Khi cậu xách túi bước ra, Trưởng nhóm Han đã ngồi trên ghế sofa đợi. Cậu nhét điện thoại vào túi và nhìn đồng hồ trong phòng khách. Đã muộn hơn dự kiến rồi.
“Bây giờ xuất phát đã hơi muộn chưa ạ?”
Cậu lo vì nếu quá thư thả trước khi đi làm, trên đường sẽ phải rất khẩn trương. Trưởng nhóm Han đáp lại bằng cách đóng tài liệu đang xem lại và xếp gọn gàng vào túi.
“Có vẻ như cậu đã quên, nhưng công ty cách đây không xa lắm.”
“… À vâng.”
“Tôi nghĩ hôm nay chúng ta sẽ tham gia được cuộc họp buổi sáng.”
Nói đến đó, cậu mới nhớ lại việc mình đã quên, và trở nên thiếu kiên nhẫn. Cậu muốn tiếp tục và xem tài liệu trước cuộc họp. Trưởng nhóm Han nắm lấy cánh tay cậu lại khi cậu cầm áo khoác đi về phía cửa trước.
“Không cần phải vội. Vì chúng ta còn chút thời gian.”
“… … .”
“Thật là một buổi sáng đẹp trời, hãy dành ra một chút thời gian trước khi đi làm nhé.”
Đó là một giọng nói thản nhiên. Cậu phải chớp mắt vài cái mới hiểu được ý đối phương.
Anh ta kéo cậu, người đã tái mét, đến trước mặt mình. Vòng tay quanh người cậu như ôm, vuốt nhẹ bờ mông qua lớp vải quần rồi bóp chặt cả hai bên. Khuôn ngực chạm vào cậu thật ấm. Tim cậu dần dần tăng tốc độ.
“Tôi đã làm gì sai…”
“Tôi đã làm gì sai vậy…”
“Tôi nghĩ chỉ với lý do tôi muốn đánh cậu đã đủ rồi, cậu không hài lòng sao?”
“… Không có.”
“Vậy thì đến đây.”
Cổ tay bị nắm lấy. Trong lúc cậu cúi gằm, bồn chồn thở gấp thì Trưởng nhóm Han đặt cậu úp mặt xuống ghế sofa. Mông lơ lửng ở gờ ghế ngồi. Anh ta cởi quần cậu và kéo nằm xuống đùi mình, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông trần lộ ra.
“Mông của Lee Seo-dan trông đẹp hơn nhiều khi có dấu tay của tôi trên đó.”
“… Ôi…”
“Trước khi đi làm, tôi sẽ nhuộm hồng thật đẹp nó cho cậu, nên hãy giữ tư thế này.”
Cậu siết chặt lưng ghế sofa. Căng thẳng chạy dọc sống lưng. Một bàn tay ấm áp vuốt ve mông cậu rồi rời đi.
“Tôi sẽ đánh hai mươi. Cậu không cần phải đếm.”
Có một chút ý cười ở cuối lời tuyên bố rõ ràng. Cậu nhắm mắt lại không trả lời. Khi cậu chờ đợi vẫn mặc quần áo đi làm và chỉ hở ra phần mông, cảm giác xấu hổ cậu nghĩ đã nguôi ngoai cả đêm lại đang sôi sục trong người.
Lòng bàn tay rơi xuống. Cả người cậu căng cứng, nhưng cũng không đau đến mức không thể chịu đựng được. Một luồng nhiệt nóng hổi truyền vào mông rồi lan ra. Anh ta nhẹ nhàng xoa xoa điểm hồng nóng bỏng bằng lòng bàn tay. Cậu phải nghiến chặt răng, sợ tiếng kêu đau sẽ thoát ra khỏi cổ họng.
Cậu không cảm thấy quá đau cho đến cái thứ 15. Thân thể nóng bừng lên một cách kì lạ và ngứa ran kỳ lạ. Nó mãnh liệt đến mức khiến cậu nghẹt thở trong vài giây cuối cùng. Cơn đau nhói không hề thuyên giảm mà thấm sâu vào trong cảm giác ngứa ran.
Vừa thở vừa nhẹ nhàng, anh ta ấn môi lên cặp mông sưng đỏ, hôn nhẹ rồi rời đi. Một nụ hôn nhẹ cũng rơi xuống phía bên kia.
“Dù đang làm việc hay ngồi ở bất cứ đâu, cậu cũng sẽ nghĩ đến tôi.”
“…Nếu xong rồi, tôi có thể đứng dậy được không?”
“Sao giọng cậu lại như thế? Cậu định khóc vào buổi sáng à?”
Mắt cậu không cảm xúc, không trả lời đứng dậy và mò mẫm kéo chiếc quần từ đầu gối lên. Mông cọ vào quần lót cảm thấy nóng hổi và đau nhức. Đúng như anh ta nói, nó được nhuộm một màu hồng và có thể nhìn thấy rõ dấu tay. Anh ta đang nhìn cậu với một nụ cười trên mặt.
“Mỗi sáng hãy đánh 20 cái. Cảm giác này thật tuyệt.”
“… Tôi sẽ ra ngoài trước.”
Cậu quay lưng đi không chờ đợi. Nhặt chiếc túi lên mà không nhìn lại anh ta.
Khi đang xỏ giày ở lối vào, cổ tay bất ngờ bị tóm lấy. Anh ta đuổi theo, giật túi xách và áo khoác của cậu, ném sang một bên rồi đẩy lưng cậu vào giá để giày.
Theo phản xạ, cậu lùi lại như thể sắp bị đánh trúng, nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là hơi nóng dường như đang nuốt chửng đôi môi mình.
“… Ối, ôi…”
“Cậu phải há miệng ra để tôi có thể cho lưỡi vào.”
Anh ta thì thầm nhẹ nhàng khi liếm môi dưới của cậu. Hơi thở nặng nề xen lẫn với câu nói không rõ ràng.
Chiếc lưỡi đang mút vào khóe miệng hơi rách làm ấm bên trong miệng cậu. Anh ta liếm trong vòm họng vẫn còn sưng tấy của cậu bằng mặt lưỡi thô ráp và đan xen lưỡi trong khi phát ra tiếng nước bọt trao đổi nho nhỏ. Anh ta dùng một tay bóp mông cậu và hôn sâu hơn. Đầu ngón tay tìm đến khóe mắt đỏ hoe của cậu. Hai bờ môi đang đan vào nhau lại xoa nhẹ nhàng và chậm rãi vào nhau như muốn tan chảy.
Sau một nụ hôn dài, anh ta lặng lẽ kéo cậu vào lòng. Cánh tay chắc khỏe vòng qua lưng cậu như muốn bóp nát nó.
Cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như tiếng vọng từ lồng ngực. Cậu nhắm mắt lại và lặng lẽ nín thở.
***
Đã sáu ngày kể từ lần cuối cậu về nhà. Ngồi ở ghế cạnh xe mà ngẫm nghĩ trên đường đi làm về, trong nhà hình như vẫn còn nải chuối. Lúc này chưa phải là mùa hè nhưng giờ này trời đã tối đen như mực và ruồi có thể bị thu hút vào nải chuối bỏ quên. Chưa bao giờ không về nhà lâu như vậy nên cậu cảm thấy xa lạ và nôn nao. Thực ra, chuyện đó không thể xảy ra trong một tuần, nhưng cậu tưởng tượng ra cảnh hộp thư đầy hóa đơn hay bụi bặm chất đống trên sàn như một ngôi nhà bỏ hoang.
Đồ lót và tất mang theo đã hết từ lâu. Hai ngày trước, khi cậu thận trọng hỏi có thể sử dụng máy giặt không, Trưởng nhóm, đang làm việc, đã nhướng mày. Anh ta nhìn cậu một lúc rồi mỉm cười như thể điều đó thật ngớ ngẩn. Đó là biểu cảm yêu thích của cậu những ngày này.
Qua cửa sổ tròn trong suốt của máy giặt đang trống, cậu cúi xuống nhìn quần áo của anh ta và của mình trộn lẫn vào nhau. Dù máy giặt tự động tất cả nhưng cậu không hề rời đi.
“… Lee Seo-dan.”
Mắt cậu mở to khi nghe thấy tiếng gọi. Đang ở trong xe của anh ta. Động cơ đã tắt và ánh đèn vàng ở bãi đậu xe đang hắt qua kính chắn gió. Trưởng nhóm Han, người đang đứng ở nhìn cậu ở khoảng cách gần, ngơ ngác nhìn trạng thái đãng trí của cậu và thay vào đó, anh ta kéo dây an toàn cho cậu.
“Xuống xe đi, đến nơi rồi.”
“… Vâng.”
Cậu gần như vấp ngã khi bước ra khỏi xe. Khi theo sau anh ta đi qua bãi đậu xe, cậu chớp mắt nhiều lần để tỉnh táo lại. Đồng hồ điện tử treo cạnh thang máy đã điểm hơn qua nửa đêm. Hôm qua là 1:00, và ngày hôm trước cũng vậy. Có vẻ như việc đi làm sáng sớm và tan sở vào nửa đêm sẽ tiếp tục cho đến ngày thuyết trình, tức là còn một tuần nữa.
Trưởng nhóm Han, người trông gọn gàng hơn cậu rất nhiều, đã cầm lấy áo khoác của cậu khi anh ta bước vào cửa trước và nói: “Cậu đi tắm rửa đi. Nếu đói thì có thể tắm sau khi ăn.”
Anh ta đặt cái túi giấy trắng trên tay lên bàn rồi bước vào phòng làm việc. Nhìn vào đó, một bên chứa hai gói dâu đỏ mọng thơm ngon, một bên chứa một hộp xốp có hình con bạch tuộc đội mũ phía trên. Bên trong hộp là những bánh tròn được sắp xếp gọn gàng như hộp đựng trứng. Cậu lấy một cái bằng xiên và cho vào miệng. Miếng bạch tuộc bên trong vẫn còn nóng.
Với một miếng bánh bạch tuộc khác trong miệng, cậu lên lầu tắm rửa. Khi đang cởi quần áo, cậu nhìn vào gương và bắt gặp một khuôn mặt có môi dính đầy nước sốt. Nếu không phải mặt bị sưng lên thì hình như má cậu đã phính lên một chút.
Tắm rửa xong đi xuống lầu, Trưởng nhóm Han đang chống cằm, ngồi trên sô pha làm việc với đống tài liệu trải hai bên. Trên bàn là bánh bạch tuộc được dọn ra đĩa và dâu tây xếp trong bát thủy tinh.
Cậu lặng lẽ tiến lại bàn để không làm phiền đối phương. Cậu vừa nhặt một quả dâu cho vào miệng thì bị vọng hỏi từ dằng sau.
“Cậu sấy tóc rồi à?”
“Vâng.”
“Làm tốt lắm.”
Đó là một giọng nói chậm rãi, như thể đang tập trung vào một việc khác. Một cánh tay vươn ra vuốt ve mái tóc xoăn xù xì của cậu. Cậu hơi cúi cần cổ và đứng yên cho đến khi tay anh ta buông xuống.
Cậu cho từng miếng bánh bạch tuộc đã nguội vào miệng. Trên đường vào bếp, cậu mang ra một chiếc cốc màu xanh đầy trà lúa mạch rót từ trong tủ lạnh ra. Có tiếng giấy tờ được lật mở sau lưng.
Cậu xoay đi xoay lại xiên bánh, cuối cùng cũng quay đầu lại.
“Trưởng nhóm không ăn à?”
“…Không sao đâu, cậu ăn đi. Tôi ăn khá nhiều rồi.”
Câu trả lời vang lên sau một lúc. Đôi mắt anh ta đang bận di chuyển qua lại giữa tập tài liệu trong suốt và chiếc máy tính bảng. Cậu một mình ăn xong bữa tối, nhưng im lặng và ngồi quỳ xuống. Khi bụng đã no, mí mắt lại trĩu xuống. Đầu được hạ xuống dần dần.
Đột nhiên, tập tài liệu ở trên cùng đống tài liệu chất đống bấp bênh trên ghế sofa bị trượt và rơi xuống. Giật mình, cậu vặn người và níu tòa tháp sắp sụp đổ. Trưởng nhóm Han, di chuyển tập hồ sơ để ngăn chặn nó đổ xuống, nói thêm.
“Bỏ tay ra đi. Không sao đâu.”
Thực ra cậu cũng đỡ được lâu. Cảm nhận được sức nặng của đống tài liệu dày đặc đè lên người mình, cậu choáng váng.
“Anh định đi ngủ sau khi xem hết những thứ này?”
Một câu hỏi chợt nảy ra. Trưởng nhóm Han lúc đó đã ngước mắt lên.
“Tôi chưa bao giờ bảo cậu đợi. Ăn xong thì lên đi.”
“Không phải thế… Tôi nghĩ anh đang làm việc quá nhiều rồi.”
Nói xong cậu thấy nó giống như một câu cảm thán vô nghĩa nên thêm vào.
“Nếu có điều gì tôi có thể giúp được….”
Thông thường, anh ta sẽ sắc bén gạt bỏ lời cậu như một con dao, nhưng anh ta ngơ ngác nhìn cậu và thở dài. Đặt chiếc bút máy tính bảng xuống và từ từ xoa lòng bàn tay lên đôi mắt đang nhắm nghiền. Tay áo xắn lên đến khuỷu tay không cài cúc.
Cậu và những người trong nhóm đều vậy, dạo này phải làm thêm giờ liên tục và bị công việc đổ ụp xuống đầu, nhưng phần của Trưởng nhóm Han thì thật nặng nề. Theo dõi anh ta kỹ càng mỗi ngày, cậu có thể thấy được hết khối lượng công việc của anh ta. Khi cậu dậy vào lúc bình minh, anh ta đã không còn ở bên cạnh, ánh sáng trong phòng khách lờ mờ xuyên qua khe hở dưới cửa. Cậu thậm chí còn không thể biết đối phương ngủ lúc nào.
Anh ta từ từ tựa lưng vào lưng ghế sofa và bất động với một tay che mặt. Có vẻ như cũng đã ngủ quên.
“… … .”
Cậu đặt tay lên đống hồ sơ và ngước nhìn đối phương từ khoảng cách gần. Đôi môi và chiếc cằm nhọn thu hút sự chú ý của cậu. Những tờ giấy anh đang xem nằm vương vãi trên một bên đùi. Bàn tay treo trên đó thật yếu ớt.
Lúc đó cậu đã nghĩ có lẽ anh ta sẽ cứ ngủ thiếp đi như thế này. Đó là một tưởng tượng đi kèm với độ thuyết phục đáng sợ như một điều chắc chắn.
Cậu đè xuống ý muốn đánh thức anh ta và làm ẩm đôi môi khô khốc đó. Dựa sát vào ghế sofa và mắt liếc nhìn anh ta. Từ hướng này cậu trông thấy bờ ngực của anh ta, với một vài chiếc cúc được mở ra, đang phập phồng lên xuống một cách chậm rãi.
Tuy nhiên, cậu lại không cảm thấy nhẹ nhõm ngay. Nắm lấy bàn tay đang đặt lên vai mình và giữ lấy nó, rồi ngồi xuống thở nhẹ.
Chắc hẳn do chưa bao giờ nhìn thấy Trưởng nhóm Han trong tình trạng không phòng bị như vậy. Đó là cảm giác nhìn thấy trên bề mặt dường như không có khe hở có những vết nứt nhỏ, và những thứ cậu chưa từng nghĩ có thể được nhìn thấy. Không cách nào biết được liệu thứ cậu đang thấy qua khe hở là thứ gì đó giống hay không giống anh ta.
Đột nhiên, cậu trở nên bực bội với các thành viên trong nhóm. Họ không có cơ hội biết được khía cạnh này của Trưởng nhóm Han nên từng điều nhỏ nhặt đều đem đến cho anh xác nhận, khiến người này mệt mỏi vì phải làm thêm giờ liên tục, ra khỏi nhà nói những đứa trẻ đang đợi mình. Bất kể tình huống nào, trách nhiệm của Trưởng nhóm là theo dõi và chịu trách nhiệm về kết quả của bài thuyết trình cuối cùng. Sự căng thẳng và áp lực chắc hẳn đã chồng chất lên từng lớp một mà anh ta không thể hiện ra, đột nhiên hiện rõ. Đó thậm chí không phải là gánh nặng của mình, nhưng sức nặng đã khiến cậu nghẹt thở.
Sau khi ngồi bất động một lúc và nhìn anh ngủ, cậu đứng dậy. Di chuyển thận trọng, cố gắng không gây ra tiếng động. Những ngón chân cẩn thận lún sâu vào lớp lông mịn của tấm thảm.
“Cậu đi đâu vậy?”
Trước khi đến giữa phòng khách, một giọng nói từ phía sau tóm lấy mắt cá chân cậu. Cậu dừng lại tại chỗ như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm chuyện gì đó xấu.
“Cậu có đi lên không?”
“… Có vẻ như anh đang ngủ nên tôi sẽ tắt đèn.”
“… Ánh sáng thì ổn. Nếu chưa muốn ngủ ngay, cậu có thể pha cho tôi một tách cà phê được không?”
Đó là một yêu cầu hiếm hoi. Nhìn lại, khuôn mặt đối diện dường như không còn sức lực để cống hiến cho việc gì khác ngoài công việc. Bây giờ, có vẻ như anh ta sẽ không đánh cậu dù cậu đưa mông ra trước mặt, và anh ta dường như cũng không nghĩ cần nói ra những lời nói ác ý hay trêu chọc.
Thật kỳ lạ khi nhìn thấy một ánh mắt bình tĩnh không chút tình dục nào. Có chút lúng túng xoay người lại, cậu gật đầu.
“Tôi sẽ pha thật đặc nhé?”
“Càng đen càng tốt.”
“Cảm ơn,” anh nói thêm với giọng vẫn còn uể oải. Cậu đi về phía bếp và nhìn lại. Có thể nhìn thấy đường nét của một khuôn mặt quay về phía cửa sổ.
Cậu âm thầm vật lộn với chiếc máy pha cà phê mà trước đó anh ta đã dạy cách dùng. Cuối cùng khi quay trở lại phòng khách với tách cà phê, ghế sofa trống rỗng, hồ sơ vương vãi đã được sắp xếp gọn gàng sang một bên. Đèn trong phòng tắm và trong phòng làm việc đều tắt. Sau đó là tiếng cửa ban công trượt mở. Khi bước vào, cởi dép ra, cậu ngửi thấy khí lạnh và mùi thuốc lá thoang thoảng.
Cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy mặt anh ta đã trở nên đỡ nhợt nhạt. Giơ chiếc cốc bằng cả hai tay ra trước mặt đối phương.
“Có vẻ hơi cháy quá, nhưng…”
Anh ta nhấp một ngụm không nói gì rồi từ từ hạ tay cầm cốc xuống. Biểu hiện trên mặt có phần tinh tế.
“Tôi nghĩ uống lúc mới thức dậy sẽ hợp hơn.”
“Tôi có thể lấy cho anh ít đồ ăn nhẹ được không?”
“Không sao đâu.”
Nhấp thêm một ngụm cà phê, anh ta khẽ cau mày rồi đặt cốc xuống bàn. Anh ấy ngước nhìn tôi khi nhét chiếc bút máy tính bảng vào khe và đóng nắp lại.
“Tôi sẽ đi làm việc đây. Lee Seo-dan, lên lầu trước và đi ngủ đi.”
“… Vâng. Hãy gọi tôi nếu anh cần bất cứ cái gì.”
“Tắt đèn phòng khách khi cậu đi lên nhé.”
Cậu gật đầu và đứng nhìn anh thu dọn hồ sơ, máy tính bảng và cốc cà phê rồi đi vào phòng làm việc. Khi cánh cửa đóng lại gọn gàng, chỉ còn lại một mình cậu trong phòng khách sáng đèn.
Vừa nói, cậu vừa đi tới cửa trước và nhấn công tắc đèn. Ngoại trừ ánh sáng vàng lọt qua cửa phòng làm việc, phòng khách chìm trong bóng tối.
Cậu không lên tầng hai ngay mà đứng yên trên chiếc ghế sofa anh ta vừa ngồi. Cậu kéo vạt áo sơ mi cuộn lại xuống đùi, ngồi xuống và quay đầu về cửa sổ hướng người kia vừa nhìn ra ngoài.
Bóng tối sống động, le lói xuyên qua kính và bám vào cơ thể như làn nước. Một làn khói mỏng vẫn bốc lên từ chiếc gạt tàn trên bàn ban công.
***